Không Hòa Hợp

Chương 14

Không, cậu vẫn tin một người, chỉ là người cậu tin chắc là không tin cậu đâu……..

Hạng Tây không biết hai chú nằm cạnh làm thế nào lang thang thành công đến tuổi này, tóc bẩn đến thành giả mất rồi, vậy mà không có chút ý thức tự bảo vệ bản thân, mấy người ngoài cây ATM cứ cười cười mắng mắng, thế mà hai người bọn họ cũng ngủ yên được.

“Giời,” Hạng Tây biết đi thẳng ra ngoài lúc này là đụng mấy người kia sẽ bị đánh, chỉ có thể nhảy qua chỗ hai người kia đá một phát, thấp giọng nói, “Dậy đi!”

Có bốn người bên ngoài, nhìn là biết uống rượu, trong phòng dù có ba người nhưng sức chiến đấu thì có thể bỏ qua.

Hai ông chú bị cậu đá hai phát, cuối cùng cũng tỉnh, cũng ngồi dậy, thấy người tiến đến tay cầm chai bia, hai người bọn họ mơ màng ngẩn người tại chỗ.

Ngày chó chết.

Hạng Tây thầm mắng trong lòng một câu, cái kiểu này là không phản kháng được rồi, cậu nhanh chóng cầm chặt con dao nhỏ giấu sau lưng, nhét dao vào trong tay áo của mình.

Sau đó ngồi xuống một góc hẻo lánh ôm đầu, dưới cái mông vừa vặn ngồi lên cái balo.

Mấy người cười cười đi đến, cầm bình rượu đập vào cửa kính.

Hạng Tây không lên tiếng, ôm đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn cái chân di chuyển bên cạnh cậu, có chút căng thẳng.

Mấy ngày trước ở bệnh viện coi tin tức có người trút giận lên đầu người lang thang trú ở ATM đến trọng thương kìa, nếu như mình lại bị đánh nhập viện……..Tốt nhất là đừng bị đưa vào bệnh viện của Trình Bác Diễn nữa, nếu không chắc cả đời này Trình Bác Diễn cũng không muốn gặp lại cậu.

“Thằng nhóc này có phải cãi nhau với bố mẹ không thế?” Có người cầm cái bình gõ mấy cái trên đầu cậu, “Ăn mặc cũng rất chỉnh tề.”

Hạng Tây không nói gì, vẫn ôm đầu.

Trái lại mấy người này cũng không có ra tay đánh người tàn nhẫn, chỉ đập trong phòng, lại đá mấy phát trên người hai ông chú kia, sau đó có người đi đến trước cây ATM cạnh Hạng Tây đi tiểu.

Hạng Tây kìm cơn tức lại không muốn ngửi thấy mùi kia, nếu Trình Bác Diễn ở đây chắc chắn sẽ dùng dịch khử trùng tắm luôn………..

“Trong balo có gì thế?” Mấy người kia nhìn Hạng Tây không nói năng gì, có người kéo lấy cái balo dưới mông cậu.

“Không có gì hết,” Hạng Tây buồn bực trả lời, cái mông lại đè xuống.

“Chao ôi, để tao xem nào.” Người kia lại dùng chút lực kéo cái balo ra một nửa.

“Đừng động vào balo của tôi.” Hạng Tây vẫn luôn ôm đầu buông tay ra, bắt lấy cổ tay của người này.

Người này sửng sốt rõ ràng, hình như không ngờ tới Hạng Tây dám phản kháng, gã dùng cái bình rượu trong tay gõ mạnh lên đầu Hạng Tây: “Mẹ nó mày nói cái gì?”

“Tôi nói,” Hạng Tây đứng lên, kéo cái balo ra sau lưng đeo lên, “Đừng động, vào balo, của tôi.”

“Đù!” Người phản ứng lại, đẩy Hạng Tây một cái, “Má nó mày muốn chết à?”

Hạng Tây bị gã đẩy đập vào cửa kính, lúc gã vung tay lên định đập bình rượu vào đầu cậu, Hạng Tây giơ cánh tay lên, con dao nhỏ giấu trong ống tay áo lộ ra một nửa, mũi dao hướng vào cổ họng của người này.

Cánh tay vung mạnh bình rượu của người này dừng giữa không trung, con mắt trừng to, gào lên một tiếng: “Đù má trên tay có dao!”

“Mẹ nó!” Có người chửi một câu, bắt lấy vai người này vặn lại, kéo gã về phía sau.

Hạng Tây thu dao lại, đang muốn quay người chạy trốn từ khe hở của mấy người đó, một người bắt lấy tay cậu: “Tiểu Triển?”

“Hả?” Hạng Tây bị bắt muốn phản kháng theo bản năng, lại nghe thấy giọng nói này, cậu ngừng lại, xoay mặt sang thấy được một khuôn mặt quen quen, “Đàm…….Tiểu Khang?”

“Là mày thật à! Tiểu Triển?” Người này đột nhiên hơi kích động, kéo cậu đến trước mặt mình, “Đệt mợ, sao mày lại ở đây!”

Hạng Tây rất bất ngờ, cậu không ngờ tới dưới tình huống như này sẽ gặp lại người quen, dù đã hai ba năm không gặp, nhưng Đàm Tiểu Khang đúng là người quen, hàng xóm cũ trong khu Đại Oa.

Không thể nói quan hệ giữa Đàm Tiểu Khang và cậu là tốt được, bọn cậu không phải người cùng đường.

Dù Triệu Gia Diêu là cái nơi đầy rẫy chuyện xấu, nhưng cũng có dân bình thường dưới đáy xã hội, ví dụ như bà nội của Đàm Tiểu Khang.

Tên này lớn lên trong khu Đại Oa với bà nội, không lăn lộn với bọn cậu, nhưng cũng chẳng phải người tốt gì, ba năm trước bà Đàm chết, Đàm Tiểu Khang liền chuyển thành phố đến sống cùng bố mẹ.

Hạng Tây thấy hắn phiền không thôi, cứ thích sáp sáp lại dính trên thân người ta nói chuyện, ôm vai bá cổ gì đó, nói chuyện cũng phải nói như thổi hơi vào tai người ta vậy.

Không ngờ lại gặp nhau dưới tình huống này.

“Mày….” Đàm Tiểu Khang còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn người bên cạnh lại không mở miệng, chỉ khoát tay lên vai Hạng Tây rồi vẫy vẫy tay với mấy người kia, “Đây là anh em mấy năm không gặp của tao, hiểu nhầm thôi hiểu nhầm thôi, giải tán giải tán giải tán……..”

Thấy mấy người kia đi rồi, lúc cậu đang muốn nói tạm biệt với Đàm Tiểu Khang, Đàm Tiểu Khang lại kéo cậu lại: “Đi đâu thế?”

“Không đi đâu cả.” Hạng Tây nói.

“Mày trở mặt với đám người chú Bình à? Không nơi để đi?” Đàm Tiểu Khang lấy điện thoại ra nhìn thời gian, “Giờ đã mấy giờ rồi…….đến chỗ tôi ở tạm một đêm đi, ở ngoài lạnh lắm.”

Nửa đêm Trình Bác Diễn tỉnh lại phát hiện mình chảy đầy mồ hôi, giống như mới được vớt từ trong nước ra.

Anh mơ mơ màng màng ngồi dậy bật đèn, cũng không biết mơ thấy cái gì, cả người mồ hôi này chắc là mơ thấy đang cày ruộng rồi, không phải là giấc mơ nhanh chóng dắt trâu đi cày đâu, là giấc mơ tự mình cầm liềm cơ……..

Anh xuống giường đi vào phòng tắm, cầm khăn mặt lau mồ hôi, lại thay một bộ đồ ngủ, lại nằm lên giường mà không sao ngủ được.

Anh thở dài, đứng lên đi lại trong phòng hai vòng, cảm thấy hơi lạnh run, chần chừ một chút rồi mở tủ thuốc ra, lấy cái nhiệt kế kẹp vào, ngồi xuống trước bàn.

Có hơi sốt, không nghiêm trọng lắm, Trình Bác Diễn nhíu mày, không nghĩ ra vì sao lại phát sốt.

Điện thoại ném trên bàn đang nhấp nháy, anh lấy qua nhìn một cái, có một tin nhắn chưa đọc.

Tin nhắn do Lâm Hách gửi tới, thứ bảy khai trương siêu thị, rảnh thì tới cổ vũ, không rảnh thì hôm nào tới nộp tiền.

Anh cười cười, Lâm Hách có công việc chính thức, chắc siêu thị do bạn trai hắn mở, chỉ là trước đó không lâu vừa mới nói đến chuyện này, giờ nói làm là làm, chưa được mấy tháng còn mở thật.

Trình Bác Diễn nhìn con số 38 độ trên nhiệt kế, đến Lâm Hách cũng tính an ổn ở lại, đúng là hâm mộ thật.

Còn mình phát sốt thì đến người kêu ca còn không có, mặc dù anh cũng không cần kể khổ với ai, nhưng nhưng kể hay không kể là một chuyện, còn có người hay không lại là chuyện khác.

Vẫn chưa buồn ngủ, anh kéo ngăn kéo, buồn bực lấy ra cây bút bi đen, gác chân lên bàn, cúi đầu vẽ một cái mặt cười lên đầu gối.

Lúc ném bút vào ngăn kéo, thấy được một cái băng cá nhân hoạt hình, chắc là một cái trong cái bọc nhỏ của Hạng Tây, rơi ra trong ngăn kéo.

Anh lấy tới xé ra, dán bên dưới cái mặt cười trên đầu gối.

“Ôi……” Anh nhắm mắt duỗi lưng, nửa đêm ngủ không được chán quá đi.

Ngồi thẫn thờ một lúc, anh đứng dậy trở về phòng ngủ, lấy một bản tài liệu rút từ trong giá sách ra, ngồi lên giường đắp chăn bắt đầu đọc.

“Biết là mày không muốn nói, không nói thì không nói,” Đàm Tiểu Khang móc ra cái chìa khóa cửa, “Bây giờ tao ở một mình, mày ở chỗ tao chẳng sao cả.”

“Không phải mày ở với mẹ mày à?” Hạng Tây vào nhà, căn nhà của Đàm Tiểu Khang rất cũ kỹ, gạch men sứ trên sàn nhà nát không ít, cũng không chịu thu dọn, nhưng so với ở cây ATM thì vẫn tốt hơn chục lần.

“Tao đi làm ở đây, xa nhà quá nên tự thuê nhà ở,” Đàm Tiểu Khang cười cười ôm vai cậu dẫn đi một vòng nhà, “Ở một mình cũng tự do, đúng không……..Đây là phòng ngủ, buổi tối tao với mày chen chúc cũng được đấy.”

“Tao ngủ trên sofa.” Hạng Tây nói, cậu chỉ mới chen chúc với Màn Thầu, không dễ chịu, chen chúc với Đàm Tiểu Khang thì càng không dễ chịu.

“Đừng mà,” Đàm Tiểu Khang nói bên tai cậu, “Hai ta cũng tính là bạn thơ ấu, mày khách khí với tao làm gì, chen chúc một chỗ còn có thể tám chuyện.”

Hạng Tây vô cùng không muốn bắt đầu “cuộc sống” mới của mình cùng với Đàm Tiểu Khang, nhưng có vài việc không thể như ý muốn.

Cậu không nơi để đi, cũng không có con đường nào để sống yên phận, cậu chỉ có thể nằm trên giường nghe Đàm Tiểu Khang lải nhải dông dài nói chuyện hai năm vừa qua.

“Buồn ngủ hả?” Đàm Tiểu Khang nói hồi lâu thấy cậu không đáp lại, hỏi một câu.

“Mày không phải uống rượu, mày chơi thuốc mới đúng,” Hạng Tây cười cười, “Mày không buồn ngủ à?”

“Có chứ,” Đàm Tiểu Khang cũng cười lên, duỗi tay ra tắt đèn, “Vậy ngủ đi, ngày mai tao còn phải đi làm nữa.”

“Mày đi làm ở đâu?” Hạng Tây hỏi.

Đàm Tiểu Khang tốt nghiệp cấp hai xong thì không đi học nữa, mặc dù không ra ngoài lăn lộn, nhưng vẫn cà lơ phất phơ như thế, người như vậy đều đi làm cả, có thể kiếm tiền đứng đắn nuôi cái thân mình, Hạng Tây rất ngưỡng mộ.

“Phong Ba Trang, đang học nghề thôi,” Đàm Tiểu Khang gối lên cánh tay, “Này Tiểu Triển, mày không lăn lộn với chú Bình nữa thật à?”

“Còn có thể ở khu Đại Oa cả một đời sao.” Hạng Tây không nói rõ, mặc dù Đàm Tiểu Khang không có liên hệ gì với chú Bình, nhưng dù sao cũng là người lớn lên trong Triệu Gia Diêu, Hạng Tây không tin được.

Cậu không tin được ai cả.

Không, cậu vẫn tin một người, chỉ là người cậu tin chắc là không tin cậu đâu……..

“Vậy mày định làm gì?” Đàm Tiểu Khang huých huých người cạnh hắn.

“Không biết,” Hạng Tây nằm xích ra một chút, “Chỗ tụi mày……tao đến được không?”

“Mày muốn đi à? Muốn đi thì để tao hỏi cho, tao quen chỗ đó lắm,” Đàm Tiểu Khang nói hăng say, chống cánh tay lên nhìn cậu, “Nhưng mà á, mày không có kinh ngiệm, đi đến đó không chừng……”

“không sao, làm cái gì cũng được.” Hạng Tây nói.

“Vậy để tao hỏi cho, mày có chứng minh thư chưa?” Đàm Tiểu Khang lại hỏi.

“Của Triển Hoành Đồ.” Hạng Tây đáp.

“………Chắc là sử dụng được, người quen giới thiệu thì không ai kiểm tra, kiểm thật thì đi thôi,” Đàm Tiểu Khang cười cười, “Nếu mà vào được thì mày định cảm ơn tao thế nào đây?”

“Vào được rồi nói.” Hạng Tây trở người quay vào tường, không nói gì thêm.

Từ trước tới giờ Hạng Tây chưa từng nghĩ đến nếu bắt đầu cuộc sống của “người bình thường” thì sẽ có khó khăn như thế nào, bây giờ cảm thấy mình của quá khứ thật là ngây thơ.

Cứ tưởng thoát khỏi chú Bình, rời khỏi Triệu Gia Diêu là có thể bỏ đi cuộc đời cũ, có thể bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.

Nhưng người không có chứng minh thư, người mà vết tích tồn tại chỉ có mình mới biết………

Nhưng thế thì đã sao, bước này đã tiến, lại không hối hận, dù có ra sao thì phải đi tiếp, đi như thế nào thì nói sau.

Thứ bảy Trình Bác Diễn không có thời gian đi cổ vũ cho siêu thị của Lâm Hách, thứ bảy anh phải trực ban, mà sau khi ngày đó phát sốt cũng bớt rồi, nhưng cổ họng vẫn đau mãi, tan làm chỉ muốn về nhà làm ổ chứ cũng không muốn đi đâu.

Tan làm vừa mới ra khỏi cửa bệnh viện, Lâm Hách đã gọi điện tới.

“Hai ngày sau đi ăn cơm chung, hai người chúng tôi sẽ đón cậu ở bệnh viện, ăn xong sẽ đưa cậu về nhà,” Lâm Hách nói, “Chút mặt mũi này phải cho đấy!”

“Được được được,” Trình Bác Diễn cười nói, “Không cần qua đón, mong hai người rút ngắn thời gian ăn cơm là được, tôi phải về nhà ngủ.”

“Không thành vấn đề!” Lâm Hách nói.

Vừa cúp điện thoại, còn chưa tới bãi đậu xe, điện thoại lại reo lên, Trình Bác Diễn thở dài, lấy điện thoại ra, hôm nay khoa bọn anh có rất nhiều bệnh nhân, anh sợ mình đi chưa đến bãi đậu xe đã bị gọi về hỗ trợ.

Trên điện thoại hiển thị một dãy số lạ lẫm, hẩn là không phải người của bệnh viện, anh nhận điện thoại: “Xin chào.”

“Trình Bác Diễn hả?” Bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, “Bác sĩ Trình?”

“Phải, cậu là……..” Trình Bác Diễn ngừng một chút, “Hạng Tây?”

“Ừm! Là em!” Bên kai Hạng Tây cười cười trả lời, “Đây là…….số……”

Tín hiệu bên Hạng Tây rất kém, nửa câu sau Trình Bác Diễn nghe không rõ, âm thanh cứ đứt quãng, anh dừng bước chân, “Này? Nghe không rõ.”

“Em đổi số khác,” Hạng Tây hét lên, “Đệt mợ tín hiệu của cái điện thoại cùi này không tốt, alo! Alo? Anh ơi? Nghe thấy chưa?”

“Nghe thấy rồi,” Trình Bác Diễn nói, “Chân cậu sao rồi?”

“Tốt lắm,” Nghe giọng Hạng Tây thấy tâm tình khá tốt, “Không cảm thấy gì cả, em cũng không có chạy……..thì…….sau này……….”

“Tín hiệu điện thoại của cậu tốt quá rồi,” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ, “Chắc chắn là mật mã chuyên dùng do Cục An ninh Quốc gia thiết kế rồi.”

“Lại nghe không rõ hả? Alo!” Hạng Tây còn đang gào, “Em nói với anh một tiếng, chân em rất tốt, bây giờ em đang làm công cho quán cơm……..bạn……..Tiền không nhiều, nhưng mà……..”

“Hạng Tây, Hạng…….” Trình Bác Diễn cảm thấy cuộc điện thoại này làm anh đau hết cả họng, vừa định nói nghe không rõ, thế mà Hạng Tây bên kia đột nhiên không có tiếng, sau đó cúp máy, anh nhìn màn hình, “Cậu cầm cái điện thoại gì vậy…….”

Trình Bác Diễn đợi một lúc, muốn đợi Hạng Tây gọi lại thì nói với cậu đến kiểm tra phục hồi, nhưng qua mấy phút điện thoại cũng không reo lên, anh sợ tí nữa đang lái xe thì Hạng Tây lại gọi đến, thế là bấm số gọi lại cho cậu.

Xin chào, số điện thoại không thể kết nối, xin vui lòng gọi lại sau………

“Ài!” Trình Bác Diễn cạn lời bỏ điện thoại vào túi, đi vào bãi đậu xe.

“Không phải mày mua cái điện thoại mới rồi không dùng cái điện thoại này,” Hạng Tây ngậm điếu thuốc nhìn Đàm Tiểu Khang, “Mà là mày thấy không dùng được nên mua cái mới chứ gì!”

“Dùng được là được rồi, mày còn ghét bỏ nữa!” Đàm Tiểu Khang chậc một tiếng.

“Dùng được cái quần,” Hạng Tây thở dài, giơ điện thoại lên lắc qua lắc lại, “Không có tín hiệu nè thấy không? Tao mới gọi được một nửa, người ta lại nghĩ tao không lễ phép.”

“Phát lương thì mày tự mua cái mới đi,” Đàm Tiểu Khang cười cả buổi, “Vào làm việc đi.”

“Ừ.” Hạng Tây tắt điếu thuốc, cất kỹ điện thoại vào, từ cửa sau vào trong quán.

Đây là công việc đầu tiên của Hạng Tây, làm việc vặt trong quán cơm, dọn bàn, lau chùi, rửa bát, đổ rác, chỉ cần không phải việc cần kinh nghiệm và kỹ thuật thì cậu bao hết.

So với cái nghề cậu làm trước đó được mười năm rồi, công việc này vừa vất vả lại buồn chán, còn ít tiền nữa, trước kia cậu chỉ tùy tiện làm đại một việc, cũng hơn một tháng lương ở đây.

Nói thật chứ Hạng Tây chịu không được, dậy thật sớm, bận cả một ngày, vừa bẩn vừa mệt, còn bị trưởng ca mắng tới mắng lui, cậu lớn thế rồi chưa từng mệt như vậy, trừ chú Bình ra, chưa có ai dám chỉ vào mũi cậu mắng tới tấp, nếu là trước kia cậu đã sớm đấm một phát rồi, nhưng bây giờ cậu vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

Mà nhịn liền một lúc mấy ngày.

“Triển Hoành Đồ!” Trưởng ca vừa thấy cậu là chỉ vào lớn tiếng mắng, “Có thái độ làm việc đàng hoàng được không! Để việc vào trong mắt có được không! Khách bên Cái Bang đi rồi còn không biết dọn bàn đi!”

“Làm ngay đây.” Hạng Tây cầm khăn lau chạy ra ngoài.

Bát đũa trên bàn đã được thu dọn, cậu lau sạch sẽ cái bàn, sau khi quét sạch xương vụn với khăn lau lại chạy ra sau bếp giúp rửa chén.

“Mời mấy vị anh hùng vào trong!” Bên ngoài vang lên tiếng chào hỏi của bồi bàn.

Hạng Tây nhỏ giọng tiếp lời người bên ngoài: “Xin hỏi anh hùng ở trọ hay nghỉ chân đây?”

Cũng khá thú vị đó, Hạng Tây rất hâm mộ những người phục vụ ngoài sảnh kia, mặc như diễn kịch, lời thoại cũng rất giang hồ, rất vui.

Nhưng lúc Đàm Tiểu Khang giới thiệu cậu, người ta không thiếu người phục vụ, mà có thiếu thì người không có kinh nghiệm như cậu còn lâu mới cần, cậu chưa làm giấy chứng nhận sức khỏe, toàn dựa vào lời của Đàm Tiểu Khang nói lời hay về cậu mới được nhận vào làm tạp dịch.

“Nghỉ chân,” Lâm Hách nói với bồi bàn một câu, quay đầu nhìn Trình Bác Diễn, “Võ Thuật hay là Thiếu Lâm?”

“………Thiếu Lâm đi.” Trình Bác Diễn cười cười, không biết tại sao lại nhớ tới quả đầu trọc của Hạng Tây, nói ra câu Thiếu Lâm.

Bồi bàn dẫn bọn anh đến chỗ ghế dài viết chữ Thiếu Lâm ngồi xuống, sau đó lại bưng một cái lồng hấp nhỏ, bên trong có ba cục thịt viên lăn gạo nếp rất to.

“Viên đan Đại lực làm theo bí quyết của bổn trang,” Bồi bàn nói tên món ăn, “Ăn vào có thể tăng nội lực, mời các vị ăn lúc còn nóng!”

“Cái này ăn ngon lắm tôi nói cho cậu biết,” Lâm Hách gắp một viên đan vào chén Trình Bác Diễn, “Tôi với Tống Nhất tới đây vì cái viên đan này đấy.”

“Bên trong có trứng muối nữa,” Tống Nhất cười nói, “Ngon lắm đấy.”

“Vậy bảo Lâm Hách mua cho cậu giỏ trứng vịt muối cho nhanh.” Trình Bác Diễn nói.

“Ôi tôi phát hiện con người cậu mới bị bệnh là đã chọc người ta ghét rồi,” Tống Nhất nói, “Hôm nào đi đến chỗ chúng tôi đi, lột cả giỏ trứng vịt cho cậu ăn.”

“Tôi không đi,” Trình Bác Diễn lắc đầu, lấy bình xịt khử trùng nhỏ ra khỏi túi, xịt ra tay chậm rãi xoa, “Tôi thấy hai cậu về đây xem đủ ngán rồi.”

“Rửa tay đó hả, dùng giấy ướt được không?” Tống Nhất nhìn anh, chuẩn bị lấy khăn ướt ra.

“Không được.” Trình Bác Diễn nói.

“Nhất định phải xoa xong lại đi đến vòi nước rửa tay, rửa xong quay về lại xoa thêm một chút.” Lâm Hách thở dài.

“Ừ, phiền như vậy đó,” Trình Bác Diễn cười cười đứng dậy, “Làm sao đây ta.”

“Nhanh tìm người chữa đi.” Tống Nhất phất tay.

“Người bình thường chữa không nổi cậu ta.” Lâm Hách nói.

Trình Bác Diễn không để ý hai người họ, cười cười đi đến cửa sau, phục vụ chỉ hướng bồn rửa tay cho anh.

Anh đi qua một cánh cửa nhỏ, nhìn thấy bồn rửa tay, mới đi tới cạnh cái bồn thì nghe thấy bên trong có người đang lớn tiếng: “Triển Hoành Đồ! Rác đầy rồi, sao còn chưa đi dọn!”

Trình Bác Diễn ngẩn người, Triển Hoành Đồ? Cái tên sao mà quen thuộc mà lại thấy khó tả đến thế!

“Đi liền đây!” Sau lưng vang lên giọng nói còn quen thuộc hơn cái cái tên Triển Hoành Đồ.

Trình Bác Diễn xoay đầu, nhìn thấy một dáng người mặc đồng phục quán cơm chạy tới, anh sửng sốt: “Hạng Tây?”

“Vị anh hùng này để ý dưới chân……..” Hạng Tây quen mồm nói một câu, sau đó cũng sững sờ, “Bác sĩ Trình? Anh à? Sao anh lại ở đây? Tới ăn cơm hả?”
Bình Luận (0)
Comment