Không Hòa Hợp

Chương 16

“Ở chỗ tôi, buộc phải có ước pháp tam chương.”

Ngữ khí gấp gáp trong giọng nói của Hạng Tây và nội dung nghe thế nào cũng không rõ làm Trình Bác Diễn rất bất đắc dĩ, nói chuyện cả nửa ngày mà vẫn không hiểu Hạng Tây rốt cuộc muốn nói cái gì, anh chỉ đành ngắt lời nói rè rè của Hạng Tây: “Rốt cuộc cậu gặp chuyện gì thế? Gấp không? Tôi báo cảnh sát giúp cậu nhé?”

“Đừng báo cảnh sát! Đừng báo!” Hạng Tây hét một tiếng.

“Ôi nghe thấy rồi nghe thấy rồi, nhanh lên! Nói cho tôi cậu đang ở đâu, gặp phải chuyện gì rồi?” Cuối cùng Trình Bác Diễn cũng nghe thấy rõ nội dụng, không hiểu sao lại có chút mừng.

“Em…….con đường đó………thật ra……..” Giọng Hạng Tây lại trở lại nguyên trạng.

“Được rồi, đừng nói nữa nghe không rõ,” Trình Bác Diễn thở dài, nghĩ nghĩ rồi bỗng hô lên, “Cậu kéo IQ của tôi xuống rồi! Cậu đừng gọi điện nữa, nhắn tin! Nhắn tin cho tôi!”

Hạng Tây bên kia lập tức cúp điện thoại.

“Ồi……” Trình Bác Diễn cau mày, mở tủ ra mặc áo khoác vào, ngẫm nghĩ lại lấy cầm chút tiền mặt trong ngăn kéo, sau đó mở cửa phòng ra ngoài.

Hạng Tây bên kia còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, nhưng Trình Bác Diễn quyết định đi một chuyến, anh không biết là do mình uống nhầm thuốc hay do quá lương thiện mà lại đi lo chuyện bao đồng trong ngày nghỉ.

Ngồi trong xe đợi cả nửa ngày, Hạng Tây vẫn chưa nhắn tin tới, Trình Bác Diễn đột nhiên lại tin một chuyện.

Đó chính là chuyện Hạng Tây mù chữ không nhận được mấy chữ…..Chắc là thật rồi.

Qua một lúc, điện thoại mới vang lên, tin nhắn của Hạng Tây cuối cùng cũng đến.

Nhắn địa chỉ tới, địa chỉ trong tin Trình Bác Diễn phải xem vài lần, còn dùng tự động sửa lỗi chính tả mới xem hiểu, chỉ là vẫn không đoán ra được chuyện gì đã xảy ra trong tin nhắn.

Anh mở hướng dẫn trên xe, tra được đại khái tuyến đường mới nhắn lại cho Hạng Tây: “Bây giờ tôi qua đó, chắc bốn mươi phút nữa mới tới.

Đây là địa chỉ trong thành phố, cách chỗ Trình Bác Diễn không quá xa, cách Phong Ba Trang rất gần.

Trong lúc Trình Bác Diễn lái xe, điện thoại vẫn rất yên tĩnh, Hạng Tây không tiếp tục gọi điện thoại hay gửi tin nhắn nữa, cảm giác không giống như đã xảy ra chuyện.

Anh bắt đầu cân nhắc nếu là thật thì chỉ là không cản thận bị khóa lại trong phòng, anh đi tìm thợ sửa khóa xong có nên mắng cho Hạng Tây một trận không, ngày nghỉ lớn thế chỉ vì chuyện này mà anh chạy tới chạy lui hơn một giờ.

Sau khi đến tiểu khu đó, Trình Bác Diễn lại lượn quanh vài vòng mới tìm được một chỗ đậu xe ven đường, xuống xe nhìn quanh một chút, cũng không có cửa hàng sửa khóa mở khóa gì hết, anh quyết định lên chỗ địa chỉ trước rồi tính.

Hạng Tây ở tòa này tầng bảy, tầng cao nhất, không có thang máy, Trình Bác Diễn vừa đi lên, vừa nghĩ trong lòng chân Hạng Tây đi lên đi xuống bảy lầu như thế có chịu nổi không………

Lúc đi đến tầng sáu, trên lầu truyền đến tiếng mắng chửi.

Trình Bác Diễn dừng bước, đây không phải giọng nói của Hạng Tây, là âm thanh của một người đàn ông xa lạ.

“Cũng thông minh nhỉ! Cmn còn biết giấu điện thoại cơ đấy!” Người này chửi rất lớn tiếng, “Không hổ danh là người lớn lên trong khu Đại Oa, trộm không ai thấy! Tao không cảm thấy gì luôn!”

Trình Bác Diễn nhíu mày lại, cảm giác người này đang nói Hạng Tây, vậy tự mình tìm rắc rối cho mình thật rồi.

“Không sao! Gọi điện gọi ai đấy? Cứu binh à? Gọi tới tao ngó coi, để tao xem mày có thể gọi thứ gì tới giúp, không có chú Bình thì mày chỉ là đồ bỏ đi!”

Trình Bác Diễn đi lên tầng bảy, hành lang chất đầy rau cải trắng và củ hành, bốn cửa nhà đều đóng, không thấy người, cũng không còn tiếng mắng chửi của người kia.

Trình Bác Diễn đứng trong hành lang vài giây, không nghe thấy tiếng gì, địa chỉ Hạng Tây cho chỉ viết tầng 7, không viết số phòng cụ thể, anh đành cất cao giọng hét hai tiếng: “Hạng Tây? Hạng Tây!”

“Ối ——” Giọng Hạng Tây không biết đột nhiên cất lên trong căn nào bên phải, “Đây này! Ở đây này ——”

“Ở đâu?” Trình Bác Diễn đi qua bên phải, nói thật cái tiếng này của Hạng Tây làm anh giật mình, anh không ngờ giọng Hạng Tây có thể to rõ như thế.

Hạng Tây không trả lời, mở cánh cửa gần bên trong ra, một thanh niên trẻ chừng hai mươi tuổi đang đi ra, ngoài trời còn lạnh mà người này chỉ mặc một cái áo ba lỗ.

Trình Bác Diễn dừng bước lại, nhìn người đối diện một cái, người này nhìn anh chằm chằm không nói lời nào, anh đành phải lại hét lên một tiếng: “Hạng Tây? Ở gần đây hả?”

“Đúng đúng đúng!” Giọng Hạng Tây truyền tới rõ ràng, sau đó lại lo lắng nói tiếp một cậu, “Anh ơi anh tới đây một mình à?”

“Không lẽ tôi dẫn cảnh sát đến sao?” Trình Bác Diễn nói, người đàn ông trước mặt cũng không nói chuyện, cũng không tránh ra, liền chặn ở trước mặt anh, anh tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ có thể đứng đó, “Ở đây có người đàn ông…..mặc áo ba lỗ, là bạn cậu à?”

“Mày muốn gì?” Người mặc áo ba lỗ cuối cùng cũng mở miệng, không đợi Hạng Tây trả lời đã nhìn chằm chằm Trình Bác Diễn không khách khí hỏi một câu.

“Tìm Hạng Tây.” Trình Bác Diễn trả lời rất đơn giản, dù người này có quan hệ gì với Hạng Tây, tóm lại là người này không phải dạng tốt đẹp gì, Trình Bác Diễn không có hảo cảm đối với loại người này, nếu không phải Hạng Tây suốt ngày gọi anh ơi rất tội nghiệp thì anh cũng không thèm quan tâm tới Hạng Tây.

“Mày là gì của nó?” Người mặc áo ba lỗ đánh giá anh từ trên xuống.

Trình Bác Diễn không nói chuyện, cũng không có kiên nhẫn ở đây lề mề, kéo người người mặc áo ba lỗ ra, trực tiếp đi vào nhà.

Vừa vào nhà liền thấy Hạng Tây ở trong căn phòng sau cửa sắt thò tay ra ngoài lan can, trong nháy mắt có cảm giác mình đi thăm tù xa.

“Anh ơi,” Hạng Tây vừa thấy anh tiến đến, liền duỗi cả cánh tay ra ngoài lan can, vẫy vẫy với anh, lại thấp giọng nói một câu rất nhanh, “Không phải bảo anh tìm thợ sửa khóa tới cùng sao? Một mình anh tới đây xảy ra chuyện thì làm sao!”

“Nếu xảy ra chuyện thì nãy đã đi rồi,” Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn người mặc áo ba lỗ theo anh đi vào, đi đến trước cửa sắt nhìn một chút, xoay đầu lại đưa tay ra với người mặc áo ba lỗ: “Chìa khóa.”

“Đàm Tiểu Khang! Nhanh mở cửa cho tao!” Hạng Tây gào một tiếng.

“Ôi dào, có người chống lưng một cái là trở mặt liền,” Đàm Tiểu Khang đứng yên, vô cùng khó chịu nói một câu, “Còn anh ơi nữa.”

“Mày còn muốn làm gì! Chưa xong đúng không!” Hạng Tây không kiên nhẫn nói.

“Chìa khóa.” Trình Bác Diễn cau mày, cảnh tượng giằng co trước mắt với lưu manh làm anh rất khó chịu, cảm giác hơi mất mặt.

“Không đưa,” Đàm Tiểu Khang trả lời rất dứt khoát, “Có ngon thì báo cảnh sát đi!”

Trình Bác Diễn không để ý tới hắn, xoay mặt nhìn Hạng Tây: “Vì sao cậu ta lại nhốt cậu?”

“Tên biến thái!” Hạng Tây nhớ tới chuyện tối qua thì tức hết cả lên.

“Đệt mợ, sao ông đây lại thành biến thái rồi!” Đàm Tiểu Khang nhảy đến trước cửa sắt, “Mày tưởng mày là ai, không được sờ không được đụng à!”

“Đúng thế! Chỉ có mày không được sờ không được đụng!” Hạng Tây đá một phát vào cửa, “Cút mẹ biến thái mày đi!”

“Được rồi,” Trình Bác Diễn đã nghe hiểu trong mấy lời này, cau mày nhìn Hạng Tây, không nói thêm tiếng nói, qua đó bắt lấy cánh tay Đàm Tiểu Khang, “Chìa khóa. Đừng ép tôi ra tay.”

Đàm Tiểu Khang vốn không có gan động thủ, bị Trình Bác Diễn bắt lấy liền bùng nổ, như bị chọc vậy, vung tay vào mặt Trình Bác Diễn, “Má nó mày là cọng hành nào!”

“Cái cọng lớn nhất!” Trình Bác Diễn không tránh tay hắn, chút nhẫn nại cuối cùng cũng mất tiêu, vung mạnh Đàm Tiểu Khang lên ghế sofa, tiện tay cầm thắt lưng không biết của ai trên sofa lên, trói tay Đàm Tiểu Khang lại, “Chìa khóa đâu!”

“Giết người rồi! Được lắm ngon lắm……” Đàm Tiểu Khang vừa hét vừa giơ chân lên muốn đạp vào bụng Trình Bác Diễn.

“Anh ơi cẩn thận!” Hạng Tây gấp lắm, cứ lắc lắc cánh cửa sắt.

Trình Bác Diễn hơi tránh ra, một cước của Đàm Tiểu Khang đạp trúng đùi anh, lực không nhỏ, rất đau, anh chậc một tiếng, nắm lấy cánh tay Đàm Tiểu Khang hung hăng vặn một cái, dùng đầu gối đè vào thắt lưng hắn.

“A ——” Đàm Tiểu Khang hét thảm một tiếng, bị lật xuống đập mặt vào sofa, cánh tay vặn ở sau lưng không động được, chỉ còn hai cái chân vẫn đạp trên đất.

“Tháo nó! Tháo nó!” Hạng Tây nhìn thấy liền hăng hái, dẫm lên lan can cửa sắt vừa nhảy vừa hô, “Tháo cánh tay nó!”

“Cậu câm mồm.” Trình Bác Diễn xoay đầu trừng cậu một cái.

“Chìa khóa ở trong túi sau mông.” Hạng Tây lập tức ngậm miệng không hét nữa, thò tay chỉ chỉ.

Lúc Trình Bác Diễn đi móc chìa khóa, nới lỏng lực trên tay, Đàm Tiểu Khang lập tức giãy dụa muốn quay người tiếp tục đánh.

“Cậu tiếp thu một chút,” Trình Bác Diễn nhanh chóng đè đầu gối vào lưng hắn, nắm lấy cổ tay hắn nhấc lên, dùng ngón tay chọc chọc hai cái trên bả vai, “Chỗ này này, tôi chỉ cần dùng sức một chút, thì sẽ bị lệch đấy.”

Đàm Tiểu Khang oái một tiếng, xoay mặt lại trừng anh.

“Tôi chỉ biết mỗi chiêu này, nhưng hay làm khéo tay, nếu cậu muốn nhìn thì tôi sẽ biểu diễn cho cậu xem,” Trình Bác Diễn móc chìa khóa trong túi hắn ra, “Không muốn xem thì nằm im đừng nhúc nhích.”

Đàm Tiểu Khang cũng không phải nhân vật ghê gớm gì, sau khi Trình Bác Diễn nói xong câu đó, hắn không nói gì, Trình Bác Diễn buông hắn ra cầm chìa khóa đi mở cửa, hắn cũng chỉ tóe lửa mắt dựa vào sofa trừng mắt.

Hạng Tây đã bỏ hết đồ của mình vào trong balo, Trình Bác Diễn vừa mở cửa sắt ra là cậu vọt khỏi phòng ngủ, đi đến chỗ Đàm Tiểu Khang trên sofa.

“Làm gì.” Trình Bác Diễn níu cậu lại.

Hạng Tây bị anh níu lại theo quán tính quay nửa vòng mới dừng lại, không nói gì.

“Đi.” Trình Bác Diễn ném chìa khóa lên bàn, kéo Hạng Tây ra ngoài rời đi.

“Đợi đã.” Hạng Tây dừng lại, cúi đầu lục balo.

Trình Bác Diễn nhìn tay cậu chằm chằm, để phòng cậu móc hung khí gì đó ra khỏi balo, nhưng Hạng Tây lục balo nửa ngày trời, lấy một cuộn tiền từ trong cái túi nhỏ trong balo.

Cậu lấy mấy tờ đặt lên bàn trà ở cạnh cửa, nhìn Đàm Tiểu Khang một chút: “Tiền thuê nhà tiên điện nước mấy ngày nay, chắc cũng chừng đó.”

Trình Bác Diễn lại thấy cậu nhét cuộn tiền vào lại balo, quay người đi ra khỏi phòng.

Sau khi ngồi lên xe, Trình Bác Diễn không lái xe đi, hai người ngồi im lặng một lúc.

“Anh ơi, cảm ơn anh.” Hạng Tây ôm balo, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ nói một câu.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Đàm Tiểu Khang lúc trước là hàng xóm của em……….ở Triệu Gia Diêu,” Hạng Tây cắn môi nói, “Lần này em ra viện không có nơi nào để đi, gặp phải cậu ta, liền tạm ở chỗ đó, cậu ta còn giới thiệu em đến Phong Ba Trang nữa.”

“Cậu không nơi để đi?” Trình Bác Diễn có chút ngạc nhiên nhìn cậu, “Lúc cậu ra viện không phải bảo tôi chở cậu đến Triệu Gia Diêu sao?”

“Anh cứ đòi chở em đi, dù sao cũng phải có nơi để chở đến chứ,” Hạng Tây cười cười, “Em……thôi bỏ đi không nói nữa, nói cũng không tin được, dù sao thì em ở chỗ cậu ta, kết quả là tên biến thái, nói thích em, đệt mợ buồn nôn chết em, sau đó cậu ta nhốt em trong phòng, biến thái!”

Trình Bác Diễn cau mày ho nhẹ một tiếng.

“Sao thế?” Hạng Tây xoay đầu nhìn anh, “Chính là biến thái!”

“Đúng,” Trình Bác Diễn gật đầu, có chút bất đắc dĩ, “Biến thái.”

“Không cho em nói bậy đúng không?” Hạng Tây bỗng nhớ ra, có chút ngại ngùng nói, “Em nói được mười năm rồi, quen miệng quá, ở trước mặt anh định kiềm chế lại nhưng em nói 20 chữ thì cũng đến 18 từ bậy bạ rồi……..Em không nói nữa.”

“Cứ tự nhiên,” Trình Bác Diễn thở dài, nhéo nhéo mi tâm, “Ý cậu là, bây giờ cậu không nơi để đi, đúng không?”

Đúng thế, không nơi để đi.

Thế nên mới gọi điện cho Trình Bác Diễn.

Hạng Tây cúi thấp đầu, cậu gọi điện cho Trình Bác Diễn, không chỉ là tìm người để giúp cậu thoát khỏi chỗ Đàm Tiểu Khang.

Trình Bác Diễn là người cậu quen được trên thế giới này, hay là nói, “người bình thường” duy nhất, muốn thoát khỏi cuộc sống quá khứ, muốn đi ra một bước chính xác kia, cậu cần người như thế.

Thật ra nếu như không phải hết cách rồi, cậu cũng không muốn nghĩ trăm phương nghìn kế để lôi kéo Trình Bác Diễn, không tốt, còn mất mặt nữa, nhưng trước mắt cậu không còn cách nào khác, không bắt lấy Trình Bác Diễn, cậu sẽ trượt về lại bùn lầy.

“Không sao,” Hạng Tây xoa xoa mũi, nhếch khóe miệng lên cười, “Cùng lắm là về cây ATM thôi.”

“Cây ATM?” Trình Bác Diễn sửng sốt, “Cướp tiền cây ATM à? Cậu tăng thêm thường thức đi………”

“Bác sĩ Trình, anh có thể nghĩ đến chỗ tốt gì của em không?” Hạng Tây kéo dài giọng thở dài, “Chỗ đó em cướp được sao? Em ở đó không được hả?”

“Ở chỗ cây ATM à?” Trình Bác Diễn liếc mắt nhìn cậu, “Cái này gọi là ‘nghĩ đến chỗ tốt’?”

“Cũng tốt mà,” Hạng Tây gãi đầu, “Nếu ngày đó không gặp Đàm Tiểu Khang đi tiểu ở cây ATM thì bây giờ em vẫn còn ở đấy mà, tên đó xém chút tiểu đầy người em…….”

“Dừng…….” Trình Bác Diễn đúng là cạn lời, lấy bình dịch khử trùng nhỏ trong cái giỏ trước xe ra, xịt một ít lên tay ra sức xoa xoa trong một lúc, sau đó khởi động xe, “Đừng nói nữa, đưa cậu đi ăn cái gì đó trước đã.”

“Em mời anh,” Hạng Tây lập tức nói, “Hôm nay đã bắt anh đi xa một chuyến vì chuyện chẳng đâu vào đâu của em rồi.”

“Không cần đâu, cậu tiết kiệm tiền một chút đi.” Trình Bác Diễn nhớ đến dáng vẻ cậu cẩn thận nhét tiền vào balo, cuộn tiền kia chừng vài ngàn, chắc là toàn bộ gia sản của Hạng Tây.

“Cũng không mời anh ăn cái gì cao cấp, chỉ là sữa đậu nành bánh quẩy rán gì thôi, 20 tệ là đủ no hai ta rồi,” Hạng Tây cười cười, “Anh để em mời một lần đi.”

Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: “Vậy tôi muốn ăn tào phớ.”

“Không thành vấn đề!” Hạng Tây vỗ tay ra tiếng, “Để em chỉ đường cho anh, cạnh Phong Ba Trang có một quán vô cùng ngon, trước đó mấy ngày em mới phát hiện đó.”

Từ nhỏ đến lớn Trình Bác Diễn rất ít ăn sáng ngoài, mẹ anh cứ nấu cho anh ăn, lên đại học thì cũng không ăn ngoài mấy, bởi vì đại học y dược ở bản địa, mẹ anh cứ gọi anh về nhà, sau đó làm cho anh ăn.

Lần trước ngồi ở quán tào phớ nhỏ ăn còn là chuyện năm ngoái.

Anh ngồi cạnh cái bàn dính hơi nhiều dầu, nhìn Hạng Tây chạy tới chạy lui mấy chuyến, lấy một đống sủi cảo hấp bánh quẩy bánh kếp hành lá, còn hai tô tào phớ lớn, sau đó lại cầm hai bát sữa đậu nành qua.

“………Ăn không hết đâu.” Trình Bác Diễn nhìn đồ ăn trước mặt.

“Anh nói xem anh có thể ăn được bao nhiêu đi.” Hạng Tây nhìn anh.

“Một bát tào phớ, hai cái bánh quẩy.” Trình Bác Diễn nói.

“Hả?” Hạng Tây ngẩn người, chẹp hai tiếng, “Ăn ít thế hèn gì anh đi làm hay mệt…….Anh ăn đi, anh ăn không nổi nữa thì để em ăn hết cho.”

Trình Bác Diễn ăn tào phớ và bánh quẩy, vì ngửi thấy mùi sủi cảo hấp rất thơm, anh lại ăn thêm hai cái sủi cảo, còn lại để Hạng Tây ăn hết.

Lúc đi ra khỏi quán nhỏ, Hạng Tây sờ bụng ợ một cái, sau đó nhìn Trình Bác Diễn: “Em ợ một cái rất vang đó.”

“Nghe thấy rồi.” Trình Bác Diễn cau mày.

“Anh muốn rửa tay hả?” Hạng Tây bật cười.

“Mồm miệng như thế khó trách người ta lại nhốt cậu trong phòng.” Trình Bác Diễn nói.

“Em bị người ta nhốt trong phòng là vì em quá đẹp trai……..” Vừa nhắc đến chuyện này Hạng Tây rất sầu.

Mặc dù cuộc sống mới bắt đầu từ Đàm Tiểu Khang không tốt đẹp, nhưng tốt xấu gì cậu cũng có công việc, nếu không phải Đàm Tiểu Khang động kinh thì có lẽ cậu đã dốc sức làm việc có thể trở thành người phục vụ, đứng cạnh cửa hô hào mời anh hùng đại hiệp nữ hiệp vào trong.

Nhưng bây giờ cậu cần suy nghĩ không phải chuyện đó, mà là Trình Bác Diễn vẫn chưa biểu lộ ra rốt cuộc có đưa cậu về cây ATM hay không.

Trình Bác Diễn đã lên xe, cậu nhìn Trình Bác Diễn, nhìn không ra kết quả về sau.

Trình Bác Diễn mềm lòng, cậu có thể khẳng định điều đó, nhưng Trình Bác Diễn không phải người chung thế giới với mình, điều đó tự cậu rõ ràng, Trình Bác Diễn còn rõ hơn cậu.

Rốt cuộc người ta có tiếp tục mềm lòng giúp cái tên lưu manh đầu đường phiền phức không thôi như cậu nữa hay không, thì cậu không chắc.

Trình Bác Diễn nhìn cậu lên xe, không lái xe ngay, mà nhìn cậu chằm chằm suy nghĩ một lúc, Hạng Tây bị anh nhìn có chút chột dạ, muốn nói anh ơi hay là em xuống xe ha.

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn khởi động xe, giọn điệu rất nghiêm túc, “Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì.”

“Hả?” Hạng Tây sửng sốt.

“Tôi không phải người hảo tâm lương thiện,” Trình Bác Diễn lái xe về phía trước, “Tôi có nguyên nhân của mình để giúp cậu.”

Hạng Tây đáp một tiếng, không dám nói gì.

“Cậu có thể ở chỗ tôi tạm thời vài ngày,” Trình Bác Diễn nói, “Mấy ngày này cậu cứ từ từ tìm nơi ở và công việc.”

“Được!” Hạng Tây nhanh chóng gật đầu, “Cảm ơn anh!”

“Còn nữa,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, “Ở chỗ tôi, buộc phải có ước pháp tam chương.”
Bình Luận (0)
Comment