Hạng Tây nghe thấy giọng nói này, nhất thời cả người bị dính chặt chỗ cũ, không dám quay đầu xác nhận.Trình Bác Diễn ngồi trước bàn, trên bàn đặt hộp cơm và một cái đĩa rau cải xào thịt.
Cơm niêu rất thơm, nhưng mặc dù ông chủ đã cố gắng bỏ ít dầu lắm rồi, đối với Trình Bác Diễn mà nói thì vẫn quá nhiều dầu, anh bỏ hết đồ ăn ra, ăn hết cơm với rau cải xào thịt mình làm.
Trình Bác Diễn về nhà không coi TV, Hạng Tây không ở đây, TV phòng khách cũng không mở nữa, không có tiếng TV, cũng không có giọng nói của Hạng Tây, trong phòng im ắng, có thể nghe rõ tiếng của các bạn Bát Bát bên kia.
Bây giờ thời tiết chuyển ấm, chim ngoài ban công ở lâu rồi, hót cũng càng ngày càng hay, làm căn phòng có chút vắng vẻ.
Lúc Trình Bác Diễn rửa chén thì điện thoại ngoài phòng khách vang lên, tiếng chuông kêu lên làm anh hết hồn.
Lúc trước tiếng chuông không to thế, bởi vì Hạng Tây luôn bật tiếng TV rất lớn, anh không thể không mở chuông điện thoại lên mức cao nhất, còn thay nhạc thành tiếng trống tiếng chiêng thót tim.
Trình Bác Diễn lau ray rồi cầm điện thoại lên nhìn một cái, là Lâm Hách gọi tới, anh nhận điện thoại: “Alo?”
“Bác Diễn! Có nhà không?” Giọng Lâm Hách lẫn theo tiếng nhạc ồn ào ngoài phố.
“Có, làm gì?” Trình Bác Diễn nhìn thời gian.
“Ra ngồi nửa tiếng đi, hôm nay vốn tụ tập nên không gọi cái người bận suốt như cậu, nhưng bây giờ ngang qua nhà cậu nên buộc phải gặp mặt rồi,” Lâm Hách nói, “Chỗ tôi có đám người này, còn có một nhân vật thần bí, nói là lâu rồi không gặp cậu, muốn gặp mặt giải nỗi khổ tương tư, nếu cậu không ra, chúng tôi sẽ trực tiếp giết đến nhà cậu.”
“Không phải Tết mới gặp sao, giờ mới bao lâu mà lại nỗi khổ tương tư rồi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Loại tra nam như tôi sao nhớ các cậu nhanh như vậy được.”
“Tra nam Trình nói mấy người đi đến chỗ nào mát đi………” Lâm Hách bên kia không biết đang nói chuyện với ai.
“Trình Bác Diễn cậu là người không có lương tâm!” Một giọng nữ vang lên trong điện thoại, “Cậu mà không ra thì tôi sẽ mang con của chúng ta đến cửa đòi giải thích đấy.”
“Tiêu Lãng?” Trình Bác Diễn lập tức nhận ra giọng nói này, đây là người ngồi trước bàn anh năm cấp ba, tốt nghiệp đại học thì theo nhà đến Úc, lâu rồi không gặp.
“Có ra không?” Tiêu Lãng nói, “Bây giờ chúng tôi đang ở cửa nhà có điêu khắc quả nam ấy, lần này mà không ra, tôi đi rồi thì cơ hội gặp mặt ít lắm đấy, tra nam.”
Trình Bác Diễn thay đồ, cũng không lái xe, đến cửa bắc tiểu khu, thấy hai cái xe đỗ bên đường, còn có mấy người đứng bên cạnh xe.
Đều là người quen của Lâm Hách, đôi chân dài của Tiêu Lãng rất bắt mắt, lúc con người cao 178 mang giày cao gót chạy đến chỗ anh, anh đã cảm thấy áp lực.
“Ôi da nếu cậu lười ra thật à, chúng tôi có thể giết vào nhà thật rồi,” Tiễu Lãng chạy đến trước mặt dùng sức ôm chặt anh, lại tiến lui lên lên xuống xuống nhìn anh, “Sao có thể đẹp trai mãi thế này?”
“Về lúc nào thế? Cũng không gọi điện thoại.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Lần này về cần xử lý vài việc,” Tiêu Lãng vén tóc, “Định giải quyết xong thì liên lạc cho cậu đây, nhưng sợ cậu bận, lần trước về gọi điện cho cậu, cái giọng điệu lạnh như Nam Cực đáng lẽ nên ghi âm lại mới đúng.”
“Lúc đó tôi có bệnh nhân, cậu chọn lúc tôi bận nhất gọi điện,” Trình Bác Diễn khoác vai cô đi đến cạnh xe, chào hỏi với mấy người kia, “Các cậu định đi đâu thế?”
“Ăn nhiều rồi, định tìm nơi nghỉ dạ dày trước, sau đó hát vài bài,” Lâm Hách mở cửa xe ra, “Cậu không hát thì đến quán cà phê lúc trước chúng ta nói chuyện.”
Trình Bác Diễn lên xe, hai xe một trước một xe nối đuôi nhau đi.
Hôm nay Tống Nhất lái xe, Lâm Hách ngồi ghế phó lái, cả đường đều nhắc Tống Nhất phải rẽ rồi, sắp phải sang làn rồi, chú ý khoảng cách xe, Trình Bác Diễn ngồi đằng sau chịu không nổi: “Dừng xe.”
“Gì thế?” Lâm Hách quay đầu lại.
Tống Nhất vui vẻ: “Có người chịu không nổi cậu rồi, người uống rượu chỉ huy người không uống lái xe.”
“Lại còn dông dài nữa,” Trình Bác Diễn nói, “Tôi muốn ngồi xe Trần Béo.”
“Đừng mà,” Lâm Hách cười lên, “Dạo này Trần Béo được thần chứng khoán phù hộ, hát cả một đường rồi.”
“Vậy sao,” Trình Bác Diễn nghĩ, “Đúng, cậu ta kiếm được từ CSR và CNR không ít đâu nhỉ………Thôi, tôi vẫn nên ngồi đây nhịn vậy, cậu câm miệng.”
Đám người vào quán cà phê, tìm cái ghế dài trong góc ngồi xuống, Trình Bác Diễn và Tiêu Lãng ngồi phía xa, nghe bọn họ nói chuyện.
“Lần này về làm gì thế?” Trình Bác Diễn nhìn Tiêu Lãng.
“À,” Tiêu Lãng cười, cầm ly cà phê lên uống một ngụm, “Tôi sắp kết hôn rồi.”
“Kết hôn?” Trình Bác Diễn sửng sốt.
“Ừ, kết hôn,” Tiêu Lãng lắc tay trái trước mặt anh, nhẫn đính hôn trên ngón tay sáng lấp lánh, “Anh ấy cầu hôn, tôi đồng ý rồi.”
“Chuyện này còn không nói cho tôi……..” Trình Bác Diễn thở dài, lại cười, “Chúc mừng.”
“Muốn nói cho cậu, lại cảm thấy……. không biết nói thế nào,” Tiêu Lãng lắc đầu, “Cảm thấy nói ra, thì tất cả sẽ kết thúc, tôi nói trong lòng tôi, mang tính hình thức ấy.”
“Sẽ tốt thôi,” Trình Bác Diễn vỗ vai cô, “Chúc cậu hạnh phúc, chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
“Ừ, tôi rất yêu anh ấy, muốn cùng người ấy đi cả một đời,” Tiêu Lãng quay đầu nhìn anh, “Nhưng đối với tôi cậu có ý nghĩa khác, cậu là ký ức thanh xuân của tôi, tình đầu thuần khiết, cặn bã đá tôi……”
Trình Bác Diễn cười cười không nói gì.
Tiêu Lãng có tính là tình đầu của anh không, trong ký ức Trình Bác Diễn không quá rõ ràng, cảm thấy mịt mù, sự chủ động của Tiêu Lãng, bước đi bên nhau, sau đó nhận ra được vài thứ thì chọn cách chia tay.
“Cặn bã,” Tiêu Lãng vỗ chân anh, “Cậu là người tốt, có câu tôi vẫn chưa nói……..Cảm ơn cậu đã thành thực.”
Trình Bác Diễn uống cà phê, người nhắc đến chia tay là anh, lý do là anh phát hiện mình không thích con gái, là lỗi của anh, lúc bạn của Tiêu Lãng đến chất vấn anh, anh vẫn không tìm lời khác cho mình.
Một năm sau đó anh phải đối mặt với tất cả ánh nhìn, chán ghét, nghiên cứu, hiếu kỳ……. Nhưng anh không cảm thấy gì, nhân chi thường tình, mấy cái này anh lặng lẽ tiếp nhận.
“Tôi thật sự hy vọng cậu hạnh phúc,” Tiêu Lãng nói, “Hy vọng cậu tìm được người phù hợp với mình, có lẽ sẽ có xung đột, có lẽ sẽ cãi nhau rất dữ, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời xa.”
“Cảm ơn.” Trình Bác Diễn nói.
Sau khi Hạng Tây dọn bếp trong quán sạch sẽ tàm tạm xong thì đi tắm, leo lên gác.
Gác đúng là ẩm thấp tối tăm, Hạng Tây không đứng thẳng được, mà còn rất nhỏ, đặt một cái giường nhỏ, một cái tủ đầu giường, thì không còn không gian hoạt động nữa.
Cậu khom lưng lấy cái bộ ga giường bà chủ cho cậu ra, nhét balo vào trong tủ, sau đó nằm lên giường, nhắm mắt lại thở dài một hơi.
Giường gỗ không so được với giường sofa của Trình Bác Diễn, nhưng cậu có thể nhịn được, người đã từng ngủ ở cây ATM, có công việc, có không gian nhỏ của mình, có cái giường không lắc lư, là đủ rồi.
Cậu nằm trên giường lộn qua lộn lại, cầm điện thoại nhìn, sắp hết pin rồi, trên gác chỉ có một cái đèn dầu, không có ổ cắm, muốn sạc thì phải xuống lầu.
Hạng Tây nhìn thời gian, bây giờ gọi cho Trình Bác Diễn không tính là trễ, nhưng cậu cầm điện thoại rất lâu cũng không bấm số, không biết gọi qua thì nên nói cái gì.
Nói chuyện qua điện thoại với mặt đối mặt không giống nhau, ở trong nhà Trình Bác Diễn, cậu nói gì Trình Bác Diễn cũng nhất nhất thiết phải để ý, nhưng cậu không thấy ngại, gọi điện thoại nếu Trình Bác Diễn không nói gì, vậy thì khó chịu lắm.
Nhưng chần chừ một lúc, cậu vẫn bấm số, bây giờ ngủ không được, nằm vậy thôi cũng mệt lắm chứ.
Điện thoại đã nối, Hạng Tây nghe tiếng chờ, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…….sau khi vang lên bốn tiếng, cậu cảm thấy hơi chột dạ.
Có phải Trình Bác Diễn đang bận không, đang đọc sách, đang cao trào trong đầu……..
Cậu sợ cuộc điện thoại không có việc gì tìm nói chuyện của mình sẽ làm Trình Bác Diễn thấy phiền.
“Ôi.” Hạng Tây ngồi dậy, mang giày vào cầm điện thoại xuống lầu sạc pin, điện thoại sạc pin để lên bàn, sau đó lên lầu.
Không còn chú Bình, không còn Triệu Gia Diêu, không còn cuộc sống cậu không muốn qua nữa, đồng thời cũng không còn bạn bè, mặc dù trừ Màn Thầu, cậu cũng không có ai là bạn thân cả, nhưng người có thể gọi điện nói dăm ba câu vô nghĩa, bây giờ cũng không còn rồi.
Sạch sẽ.
Sạch đến mức lúc cô đơn buồn chán ngủ không được, người liên hệ duy nhất với cậu vậy mà lại là Trình Bác Diễn sống ở thế giới khác cậu, nếu không phải ông trời ăn nhầm món ăn khuya thì có khi cả đời này Trình Bác Diễn cũng không nói chuyện với cậu.
Đúng là lạ thật!
Ngủ đi!
Ngủ không phải cứ muốn ngủ là ngủ được, cứ trằn trọc trên giường một lúc, Hạng Tây lại ngồi dậy, ngủ không được.
Cậu đứng dậy, khom lưng xuống trong gác đi tới đi lui, đi qua đó, một bước, đi về lại, một bước, cuối cùng cậu dừng bên cửa sổ.
Cửa sổ cạnh nóc gác nhưng lại chỉ cao tới ngực cậu thôi làm Hạng Tây rất cảm động, không khí trao đổi giữa trong gác và thế giới bên ngoài chủ yếu dựa vào nó hết.
Nhưng không khí qua cửa sổ cũng không nhiều, muốn vươn ra ngoài xem cũng không được, cái cửa sổ này chỉ là cái hốc, bị phong lại bằng một cái bảng gỗ đầy cái lỗ tròn nhỏ.
Hạng Tây chọc một ngón tay qua cái lỗ nhỏ, cái lỗ chắc cũng to bằng ngón tay cậu, chọc qua rồi sau đó không còn xoay động gì được nữa.
Điện thoại dưới tầng reo lên, Hạng Tây vẫn còn đang cố gắng rút ngón tay về.
“Đậu má, từ từ!” Cậu cau mày, gấp gáp gào lên một tiếng, số này chỉ có ông chủ, Phương Dần và Trình Bác Diễn biết, trước đó Phương Dần đã liên hệ với cậu rồi, ông chủ sẽ không gọi cho cậu, cuộc gọi này chắc chắn là Trình Bác Diễn gọi tới.
Hạng Tây rất gấp, cậu không hiểu sao rõ ràng ngón tay mình cũng thon mà, sao lại chọc vào cái lỗ còn nhỏ hơn ngón tay cậu là thế nào, bên cạnh có cái lỗ to hơn kìa, vì sao không chọc qua cái đó!
Không không không không không, sao cứ phải chọc chơi làm gì chứ!
Điện thoại vẫn còn kêu, Trình Bác Diễn gọi cho cậu còn lâu hơn cậu, điện thoại cứ kêu mãi không dừng, tiếng này vừa tắt thì lại kêu tiếp.
“Không nhận điện thoại được! Cúp đi!” Hạng Tây bất đắc dĩ hét một tiếng, dùng chân móc cái ghế nhỏ qua ngồi xuống, để cánh tay dựa tường, bỗng thấy rất nản, “Cút mẹ mày đi cái thứ gì đây…….”
Trình Bác Diễn cúp luôn điện thoại, cau mày, lúc Hạng Tây gọi điện anh vừa cởi đồ đang tắm, điện thoại chỉ kêu hai tiếng thì không còn tiếng gì nữa, còn cứ tưởng là điện thoại quấy rối nên không quan tâm.
Chậm rãi tắm xong đi ra mới thấy là cuộc gọi của Hạng Tây, kết quả là gọi qua không ai nhận.
Mặc dù Trình Bác Diễn không muốn nghĩ thế này, nhưng trạng thái cuộc sống của Hạng Tây vẫn luôn làm anh không nhịn được mà nghĩ……..Thằng nhóc này lại đụng phải chuyện gì rồi?
Bị ông chủ khóa trong gác?
Hay bị đánh rồi?
Anh không biết Hạng Tây thuê phòng ở đâu, bây giờ cũng không biết làm gì, chỉ đành đặt điện thoại lên bàn trong phòng ngủ, vừa đọc sách vừa đợi Hạng Tây gọi lại.
Sau một tiếng điện thoại mới reo lên, Trình Bác Diễn vừa lúc đóng sách lại chuẩn bị gọi điện hỏi thăm tình huống gì đây.
“Alo?” Anh nhận điện thoại.
“…….Là em, Hạng Tây.” Giọng Hạng Tây truyền tới.
“Sao nãy không nhận điện thoại?” Trình Bác Diễn nghe thấy giọng cậu cũng bình thường, thở phào một hơi, dựa vào ghế, “Làm tôi cứ tưởng cậu lại xảy ra chuyện gì chứ.”
“Không phải, em chỉ…….” Hạng Tây thở dài, “Nãy em chọc ngón tay qua cái lỗ kia, không rút ra được………”
“Cái lỗ nào?” Trình Bác Diễn nghe mà ngây người.
Hạng Tây chậc một tiếng: “Cái lỗ trên tường thôi, xem thấy vui vui, chán quá thì thò tay qua, kết quả……..”
Trình Bác Diễn ngừng hai giây rồi cười lên, được nửa ngày mới dừng lại, vừa cười vừa nói: “Xin lỗi không phải tôi cố ý cười đâu.”
“Cười đi,” Giọng Hạng Tây rầu rĩ, nói xong cũng tự cười, “Em cảm thấy mình như thằng ngốc vậy.”
“Vậy làm sao rút ra được thế?” Trình Bác Diễn cảm thấy mình hơi lo cho tình hình ngón tay của Hạng Tây, nhưng không nhịn được cười, “Ngón tay có bị thương không?”
“Không biết làm sao rút ra được, em chỉ nâng tay ngồi đó, sau đó ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại rút cái là ra,” Hạng Tây nói, “Cũng không bị thương.”
“Máu lại chảy về rồi,” Trình Bác Diễn nói xong lại cười lên, lần cười còn ghê hơn, “Xin lỗi để tôi cười lúc đã.”
“Anh có trái tim thông cảm không thế, còn là bác sĩ mà, trái tim thầy thuốc vứt đi đâu rồi!” Hạng Tây gào một tiếng.
“Thông cảm cái gì,” Trình Bác Diễn cười nói, “Cậu treo tay ngủ ở đó luôn mà.”
Hạng Tây không lên tiếng, qua một lúc sau cũng cười lên, cả buổi mới nói một câu: “Đúng là treo tay ngủ thật.”
“Nãy gọi điện cho tôi muốn nói gì?” Trình Bác Diễn đứng lên đặt sách vào tủ sách.
“Không biết nữa, ngủ không được lại không có việc gì làm.” Hạng Tây nói.
“Tôi thấy cậu làm trong quán cũng mệt mà, chạy tới chạy lui, sao lại khong ngủ được?” Trình Bác Diễn cười cười, “Bây giờ cậu bị viêm phổi còn chưa khỏi hẳn đâu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ừm, chắc hai ngày là đỡ rồi,” Hạng Tây sụt sịt mũi, “Thật ra cũng không tính là mệt……..Anh ngủ chưa thế? Cũng trễ rồi.”
“Đang định ngủ đây,” Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ, “Cậu cũng ngủ đi, ngày mai còn bận cả ngày đấy.”
“Vậy em cúp đây,” Hạng Tây nói, “Ngủ ngon.”
Không đợi Trình Bác Diễn nói lại, cậu đã cúp điện thoại.
Chỉ có ở khu nội trú bệnh viện Trình Bác Diễn mới rảnh nghĩ xem trưa nay ăn gì.
Mì? Cháo?
Sao lại chẳng mới mẻ tí nào vậy……
“Bác sĩ Trình,” Một y tá vào phòng làm việc, “Trưa nay chúng tôi ăn cơm niêu, anh đi chung không?”
“Cơm niêu?” Trình Bác Diễn nhìn cô.
“Đúng thế, lần trước không phải nói một lần rồi sao, anh nói không ăn, là cái quán ở đường cũ bên kia ngon lắm, hôm nay ăn không? Ăn thì đặt xong chút, nếu muộn quá thì người ta không rảnh đưa cơm đâu,” Y tá nói, “Nếu anh không ăn, thì giúp anh đặt món khác.”
Trình Bác Diễn giờ mới phản ứng lại, quán cơm niêu các y tá thích ăn hình như là chỗ Hạng Tây làm việc?
Anh ngập ngừng một lúc: “Tôi ăn.”
“Có xúc xích nhé? Có xúc xích ăn ngon lắm, thêm giá với hành tỏi gì đó.” Cô y tá đề nghị với anh.
“Được.” Trình Bác Diễn gật đầu.
Hạng Tây xách chồng cơm vui vẻ chạy nhanh vào bệnh viện, ông chủ nói ít người, bình thường không giao đồ ăn, nhưng có hai nơi phải giao, một công ty và một bệnh viện gần đấy, có nhiều khách cũ lâu năm nhất.
Trước đó ông chủ nói trưa phải giao đồ ăn, còn lo cậu sẽ không vui, nhưng Hạng Tây không để bụng, còn chạy hai chuyến, vậy mà còn có thể đến bệnh viện, có khi còn được gặp Trình Bác Diễn kìa.
Cậu chạy đến trạm y tá khu nội trú, một cô y tá thấy cậu liền cười: “Trời ơi, Hạng Tây? Sao em lại đến giao đồ ăn thế này?”
“Em chào chị, sau này sẽ là em đi giao, bây giờ em đang làm việc ở đó,” Hạng Tây đặt hộp cơm lên bàn, nhanh chóng đọc các món các cô đặt một lần, “Xem có đúng không.”
“Đúng,” Cô y tá gật đầu, đưa tiền cho cậu, lại lấy một hộp trong đó ra, “Tiểu Lý, bác sĩ Trình có còn ở phòng làm việc không? Em đưa qua cho anh ấy đi.”
“Bác sĩ Trình? Trình Bác Diễn hả?” Hạng Tây vừa nghe thấy lập tức hỏi, “Để em đưa cho.”
“Ôi dào,” Cô y tá cười lên, “Vậy em đưa qua đi.”
Lúc Hạng Tây bước vào phòng làm việc Trình Bác Diễn đang thu dọn ghi chép nhập viện mới viết xong để sang một bên, ngẩng đầu lên thấy cậu thì cười: “Đúng là đặt ở chỗ các cậu thật à.”
“Đúng đó,” Hạng Tây nhấc hộp cơm trên tay, “Hơn nữa còn là em giao tới đó, chỉ là không ngờ anh cũng ăn, em còn đang định giao xong thì đi tìm anh nè.”
“Thử xem thôi, ăn đại vài miếng mà,” Trình Bác Diễn nhận lấy hộp cơm, “Giao đồ ăn có thêm tiền không?”
“Không có, chỉ giao có hai nơi, thêm thì có thể thêm bao nhiêu chứ,” Hạng Tây nói, “Lần sao nếu anh muốn ăn, cứ nói với em trước, bảo ông chủ bỏ ít dầu lại, chứ cái này chắc chắn là quá trời dầu rồi.”
“Không sao,” Trình Bác Diễn cười cười, “Đợi sau này cậu biết làm rồi thì làm đơn của tôi đi.”
“Chắc chắn rồi,” Hạng Tây búng ngón tay, nhìn đồng hồ treo tường, “Em phải về rồi, đến giờ phục vụ khách, người đông.”
“Đi đi, đóng cửa lại giúp tôi luôn.” Trình Bác Diễn nói.
“Được hoi.” Hạng Tây nhảy hai bước, ra khỏi phòng làm việc đóng cửa lại.
Phương Dần đứng trước cổng bệnh viện, nhìn thấy Hạng Tây ra ngoài thì chụp hai bức, lại đi theo hỏi một câu: “Tâm tình tốt nhỉ?”
“Ừ, tốt lắm đấy.” Hạng Tây nói, bước lên xe điện đậu bên đường, xe của ông chủ, chân chạy giao đồ ăn là nó hết, xe hiệu Lục Nguyên, chỉ là hơi nát, lái trên đường không chạy nhanh được, còn cứ đinh đinh cả một đường như mang theo cả dàn nhạc vậy.
“Tâm tình sao tốt thế?” Phương Dần hỏi, “Công việc mệt nhọc, sáng ra tôi thấy cái gác của cậu cũng khó chịu………”
“Thế nên mới nói,” Hạng Tây quay đầu nhìn chú, “Chú, và mấy người xem ảnh, vĩnh viễn không bao giờ hiểu được tâm tình bây giờ của tôi, thấp hèn có cái vui của thấp hèn, chỉ là mục tiêu không giống nhau mà thôi, nhưng có những người chỉ muốn xem những đau khổ của cuộc sống tầng thấp nhất thôi, nếu chú thấy tôi thế này không chụp được chú muốn chụp, thì nhanh đổi người đi.”
“Không,” Phương Dần cười, “Cũng rất được, chỉ cần mấy lời này của cậu, tôi sẽ theo cậu.”
Tâm tình của Hạng Tây đúng là rất tốt, hơn nữa mấy ngày sau cũng vẫn tốt.
Công việc mỗi ngày không nhẹ nhàng, trừ công việc trước bếp không cần cậu lo, cái khác đều là cậu làm, rất mệt, cũng bẩn lắm, nhưng lại làm cậu thấy chân thật, ông chủ không tệ, cậu chỉ làm chưa tới một tháng, nhưng ông chủ vẫn tính lương một tháng cho cậu.
Hơn nữa có lúc còn có thể chạy đến bệnh viện, lúc Trình Bác Diễn ở khu nội trú thì chạy qua đó nói mấy câu, có khi sẽ chạy đến phòng khám, lắc lư ở ngoài phòng khám Trình Bác Diễn.
Bởi vì tâm tình không tệ, đối với Phương Dần lúc nào cũng thức khuya dậy sớm cứ như gián điệp cứ trước sau trái phải bên cậu vô cùng hy vọng muốn thấy mặt mày đau khổ cậu cũng không còn thấy phiền nữa.
Cậu cảm thấy mình làm việc ở đây đối với Phương Dần cũng không tồi, cứ cách hai ngày Phương Dần lại đến, sau đó ngồi trong quán gọi phần cơm niêu vừa ăn vừa quan sát cậu.
“Các món ở đây chú đều ăn gần hết rồi,” Hạng Tây đặt một nồi niêu xuống trước mặt Phương Dần, “Hay là chú thuận thế viết quá trình ăn cơm niêu đi.”
“Có khi say này tôi mở một quán cũng nên,” Phương Dần nói, lại đánh giá quán cơm, “Làm điều kiện sạch sẽ tươi sáng một chút.”
“Vậy làm ăn chắc chắn không được rồi,” Hạng Tây nói, “Chỗ này ăn lung tung nhìn vào rất có cảm giác có tuổi, vừa nhìn là biết quán lâu năm, làm ăn ngon.”
Phương Dần nghĩ: “Cũng có lý.”
Bên bà chủ sắp hết nồi niêu rồi, Hạng Tây định chuẩn bị ra sau bếp lấy ra, sau lưng có người gọi một tiếng: “Hai phần cơm thịt nướng, thêm trứng!”
“Được thôi, đợi một lát!” Ông chủ đáp một tiếng.
Hạng Tây nghe thấy giọng nói này, nhất thời cả người bị dính chặt chỗ cũ, không dám quay đầu xác nhận.
“Bác sĩ nói bây giờ em phải bổ sung dinh dưỡng,” Một giọng nói phụ nữ bất mãn vang lên, “Anh đưa em ăn cái gì thế này?”
“Trưa cứ ăn tùy tiện đi, tối dẫn em đi ăn ngon.” Người đàn ông nói.
Hạng Tây không tiếp tục nghe nữa, cúi thấp đầu nhanh chân ra sau bếp, muốn rời đi trước lúc ông chủ gọi cậu dọn bàn, nhưng quá trễ rồi, ông chủ vừa giúp bà chủ làm đồ ăn vừa hô lên gọi cậu: “Hoành Đồ, đi dọn bàn kia đi.”