Không Hòa Hợp

Chương 3

“Hôm nay không đứng đợi khách sao?”

Từ khi có Bát Một Hai Ba Bốn, chuông báo thức của Trình Bác Diễn được về hưu rồi.

Buổi sáng mở to mắt trong tiếng kêu tê tâm phế liệt của các bạn Bát Bát, anh duỗi người rồi rời giường đến cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, tay làm thủ thế bắn súng, ngắm đối diện bắn bằng bằng bằng bằng đại sát bốn con, sau đó quay người đi rửa mặt.

Lúc đánh răng thì mẹ anh gọi đến, Trình Bác Diễn nhận điện thoại, mở loa ngoài.

“Dậy chưa?” Mẹ anh hỏi.

“Dậy rồi, đang đánh răng.” Trình Bác Diễn đang đánh một miệng đầy bọt trả lời.

“Mở cửa sổ cho thông gió đi, đóng cả đêm rồi.” Mẹ anh dặn anh, “Chỉ số thời tiết hôm nay rất tốt.”

“Ồ.” Trình Bác Diễn nhìn ra bên ngoài, trời hơi âm u, tuyết đã rơi xuống, quá lạnh rồi, nhưng anh vẫn nghe theo lời dặn của mẹ mở cửa sổ ra.

Cửa sổ bên này song song với cái cửa sổ trong phòng ngủ, vừa mở ra là tiếng kêu của Bát Một Hai Ba Bốn lập tức to hẳn.

“Con làm sữa đậu nành à?” Mẹ ngây người, “Chất lượng của cái máy làm sữa đậu nành không tốt rồi, sao lại có cái tiếng như này chứ, coi chừng nổ đấy.”

“Con còn chưa mua máy làm sữa đậu nành mà,” Trình Bác Diễn phun ra bọt kem đánh răng ra, “Là tiếng của mấy con vẹt nhà đối diện đó.”

“Ồn quá đi…….” Mẹ anh than một câu, sau đó nâng cao âm lượng nói, “Không phải bảo con mua máy làm sữa đậu nành sao? Nói cả tháng trời rồi mà còn chưa mua nữa? Cần phải cân đối dinh dưỡng toàn diện, bữa sáng quan trọng lắm…..”

“Hôm nay sau khi tan làm thì con đi mua,” Trình Bác Diễn nhanh chóng nói, “Tan làm sẽ mua, bảo đảm luôn.”

“Nếu mà con bận quá thì mẹ mua một cái rồi mang qua cho con, hôm qua dì con đưa đến một ít thạch hộc tía tươi, vừa lúc mang cả thể cho con luôn.” Mẹ nói.

“Con cần cái đó làm gì cơ chứ?” Trình Bác Diễn thở dài một hơi.

“Tăng cường sức đề kháng, cả ngày con chỉ biết bận bận bận, thức khuya dậy sớm, sinh hoạt chẳng có nề có nếp gì cả, ăn cái này mỗi ngày tốt cho sức khỏe……”

“Con biết rồi,” Trình Bác Diễn cắt ngang lời mẹ nói, cảm thấy sống trong một nhà có bác sĩ dinh dưỡng chẳng dễ dàng gì, “Hôm nay tan làm để con qua đó lấy, mẹ đừng đến chỗ con.”

“Sợ mẹ qua đó thấy con sống bừa bộn chứ gì.” Mẹ anh cười cười.

Thật ra Trình Bác Diễn cảm thấy tình huống của mình bây giờ có thể coi như là một người đàn ông độc thân hiếm có.

Nhờ các loại chứng ám ảnh cưỡng chế của mẹ anh mà phòng anh sạch sẽ tươm tất, không nhiễm bụi trần, vào cửa thì rửa tay khử trùng, đồ mặc ra ngoài thì phải để trong một ngăn tủ, đến bữa thì không bất đắc dĩ thì không được gọi đồ ăn ngoài, dưới tình huống bình tường đều ăn theo thực đơn dinh dưỡng mà mẹ anh đề ra, đồ ăn được làm ra từ tay mẹ anh còn kinh khủng hơn độc sư làm……

Trình Bác Diễn ăn sáng xong thì đi ra ngoài, bữa sáng là một nồi cháo gồm các loại đậu hầm với hạt ý dĩ, dinh dưỡng rất tốt, vị thì…….mùi vị được làm ra dưới tay nghề của anh thì có hơi ám ảnh.

Sáng nay Trình Bác Diễn ở khu nội trú, chiều mới đến phòng khám, sắp sếp thời gian khá gấp.

Lúc đi qua nhà vệ sinh anh đụng trúng bác sĩ Lý khoa phóng xạ, chào hỏi xong thì anh bị bác sĩ Lý gọi lại, “Tiểu Trình, không phải hôm qua nói có bệnh nhân đến chụp phim hả? Sao chưa đến?”

“Hả?” Trình Bác Diễn ngây ra, “Không đến? Bị thương nặng lắm mà, cháu nghĩ chắc còn phải nhập viện cơ.”

“Vậy à, không đến, sau đó có ba người đến nhưng không bị gãy xương.” Bác sĩ Lý nói.

Vậy là giả bị đụng ăn vạ thiệt à?

Trình Bác Diễn bỗng cảm thấy phiền muộn, bây giờ kẻ ăn vạ người nào người nấy đều chuyên nghiệp hết cả rồi, bị thương còn nhanh chóng nhân lúc còn nóng lên đường kêu khổ, trước khi đến bệnh viện có khi còn lừa được vài người, cuối cùng còn đến bệnh viện mà không vào, á không phải, vào bệnh viện rồi mà không chữa…….

Anh nhớ tới ánh mắt hoang mang mà ngây thơ của Triển Hoành Đồ, còn có giọng nói lanh lợi gọi “anh ơi” nữa, diễn xuất cũng được quá chứ!

Còn phát triển sự nghiệp to lớn nữa chứ, phát triển sự nghiệp ăn vạ to lớn mới đúng!

Rầu thì cũng rầu đó, nhưng mà lúc thay đồ đến phòng bệnh, Trình Bác Diễn vẫn không nhịn được mà lại suy ngẫm một hồi, Triển Hoành Đồ bị thương thật.

Không biết nghề nghiệp ăn vạ này cường độ một lần làm việc bao nhiêu ngày, cái loại gãy xương bình thường như thế muốn hồi phục không khó, nhưng nếu cứ đi trên đường rồi còn nhảy mãi còn phải tông xe, thời gian lâu dần xương sẽ lệch vị trí nghiêm trọng, lúc đó thì khỏi cần nói nữa.

“Chào buổi sáng bác sĩ Trình.” Có người bên cạnh gọi anh.

Trình Bác Diễn quay đầu qua, nhìn thấy một cô bé đang dựa vào đầu giường trong phòng bệnh chào hỏi anh, cô bé này 17 tuổi, vào viện được một tuần rồi.

“Chào buổi sáng,” Anh cười cười, bước vào phòng bệnh, “Hôm nay cảm thấy thế nào rồi?”

“Vẫn còn đau,” Cô bé cau cau mày, chỉ vào chân mình, “Gần chỗ đầu gối đó bị ung thư xương đúng không ạ?”

“Cái này phải để mai làm sinh thiết mới có kết quả cuối cùng,” Trình Bác Diễn nhìn cô, “Nghỉ ngơi cho tốt, mẹ em mấy giờ qua đây?”

“Đã đến rồi ạ, còn mua tạp chí cho em nữa,” Cô bé cười nói, rũ mí mắt xuống, “Bác sĩ Trình.”

“Hửm?” Trình Bác Diễn nhìn con Tototro đặt trên đầu giường cô bé.

“Chắc là ung thư xương nhỉ,” Cô bé ngẩng đầu, tay lắc lắc cái điện thoại, “Em tra rồi, rất giống đó.”

Lòng Trình Bác Diễn trĩu xuống, cúi người lấy điện thoại của cô bé để lên cái tủ cạnh đầu giường, cười nói: “Nếu ai cũng tự mình chẩn đoán được thì còn cần bác sĩ làm gì chứ, nghỉ ngơi đi, hôm nay trưởng khoa Lương sẽ đến nói chuyện với em, bác ấy có kinh nghiệm lắm, em yên tâm.”

Cô bé cười cười gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.

Đầu tiên bệnh nhân xét nghiệm thấy khối u ở dưới xương đùi trái, đã hoàn thành các loại kiểm tra và chuẩn bị trước khi phẫu thuật, đến ngày sẽ kiểm tra sinh thiết dưới phần xương đùi trái để chẩn đoán chính xác bệnh.

Đây là nội dung bác sĩ phụ trách viết trong ghi chép kiểm tra phòng.

Ung thư xương, lần đầu tiên trong đời Trình Bác Diễn biết tên của một khối u ác tính, cũng là lần ấn tượng sâu sắc nhất.

Mỗi lần thấy ba từ này thì anh lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Sau khi đi khắp một vòng kiểm tra phòng với chủ nhiệm, báo cáo, ghi chú lịch khám, tán gẫu với vài bệnh nhân thì cũng đã đến buổi trưa, Trình Bác Diễn thấy bắp chân căng lên, ngồi lên ghế nhấc chân lên lắc lắc một chút.

Lúc ăn trưa anh ăn khá nhiều, anh cảm thấy niềm vui ăn uống mỗi ngày của anh chính cơm của nhà ăn bệnh viện, so với mấy thứ do mình cực khổ làm ra thì đây đúng là bữa tiệc thịnh soạn.

Trưa đó nghỉ ngơi chừng hai mươi phút, rồi lại bắt đầu bận rộn, cho tới khi được tan làm, Trình Bác Diễn mới lấy ra được chút thời gian cầm điện thoại lên xem tin nhắn nhận được hai tiếng trước.

Để thời gian rảnh cuối tuần này chờ triệu hoán.

Trên điện thoại là tin nhắn họp bạn cùng trường, là đám bạn thời cấp ba, bảy tám người, mỗi năm một lần mà năm nào cũng rất đúng giờ.

Dù sao khoảng thời gian này bắt đầu hẹn rồi, sau đó sẽ là các loại hội họp, bạn bè thân thiết cùng trường, bạn đi du học sắp về nước, bạn trong nước thì về quê cũ.

Ăn ăn ăn, uống uống uống.

Béo béo béo.

Anh muốn nhanh chóng hồi âm, nhưng đau đầu hoa mắt lại nhấn xóa đi, lúc muốn nhắn lại một tin, bệnh nhân tiếp theo tiến vào phòng khám.

“Bác sĩ,” Một ông chú tiến vào, đỡ thắt lưng ngồi xuống, đặt một tấm chụp và bệnh án lên bàn anh, “Lần trước chú có đến đây, phim đây cậu xem xem?”

“Để cháu xem.” Trình Bác Diễn đi qua đặt một cái gối nhỏ sau lưng ông chú để kê lưng.

“Hôm qua chú đang bưng cái chậu nước thì hắt xì một cái, cả người căng ra rồi đau quá trời luôn, chân cũng đau nữa, không đi được.” Ông chú lại nói bệnh tình của mình một lần nữa.

“Chú xem, ba bốn năm cái khớp này của chú bị nhô ra, bị thoát vị đĩa đệm, nếu chú bị đau chân chắc là đè lên dây thần kinh rồi……” Trình Bác Diễn giải thích cho ông chú.

“Vậy phải làm sao? Cái này chữa thế nào?” Ông chú cau mày hỏi, “Có cần phẫu thuật không?”

“Tình hình của chú thì không cần phẫu thuật đâu,” Trình Bác Diễn lắc đầu, “Nhưng chú phải làm trị liệu ở khoa vật lý trị liệu chúng cháu.”

“Không phẫu thuật hả?” Ông chú hình như có hơi thất vọng.

“Sao chú lại muốn phẫu thuật thế?” Trình Bác Diễn nở nụ cười.

“Phẫu thuật thì mấy đứa chúng nó sẽ vây quanh hầu hạ chú,” Ông chú chậc một tiếng, “Chú muốn hưởng thụ kìa.”

“Chỉ vậy thôi ạ,” Trình Bác Diễn vừa viết vào bệnh án vừa nói, “Chú làm vật lý trị liệu thì cũng vậy thôi, cứ nói với bọn họ là bác sĩ nói thế, phải có xe đưa đi xe đón về, không được làm gì cả, phải hầu hạ ăn uống ngon miệng.”

“Được đó! Chú sẽ nói như thế!” Ông chú vỗ đùi cái đét.

“Chú đừng làm mạnh như thế nữa, phải hạn chế lại nhé. Chú đi thong thả.” Trình Bác Diễn nói.

Sau khi ông chú rời đi, Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ, đứng lên hoạt động một chút rồi ra ngoài phòng khám xem xem, không còn bệnh nhân nào nữa.

Tan tầm thôi.

Anh thay đồ xong thì đổ ly nước lạnh đi, ra khỏi phòng khám.

Vừa mới ra khỏi cổng bệnh viện được vài bước, mấy bông hoa tuyết đã rơi xuống, Trình Bác Diễn kéo lại khăn quàng cổ, chạy chậm tới bãi đậu xe.

Chương trình phát thanh trên xe đau khổ cho anh biết, đường về nhà kẹt được 1km rồi.

Anh tính toán một chút, rẽ sang một con đường khác, đi con đường vòng về nhà bà thì không có kẹt như thế.

Anh nghe phát thanh cả đường đi, trong lòng thì ngẫm nghĩ xem tối nay nên ăn cái chi.

Hôm nay hơi mệt, không muốn về nhà nấu.

Mì thịt bò? Cơm xá xíu? Cháo đậu thập cẩm? Không được, sáng ăn cháo đậu thập cẩm rồi……Lẩu cay nhỏ phần một người? Miến chua cay? Cháo đậu thập cẩm? Sao lại là cháo đậu thập cẩm nữa vậy, khó ăn lắm….. Miến trác tương? Cháo….đậu thập cẩm? Cháo đậu thập cẩm? Cháo đậu thập cẩm? Cháo đậu thập cẩm? Cháo……

“Má!” Trình Bác Diễn sầu não đập lên vô lăng, cái món đó cứ quanh quẩn trong đầu như một ca khúc mãi không dừng, giờ trong đầu toàn là cháo đậu thập cẩm.

Phía trước là kẹt xe, lúc anh dừng lại đợi thì lấy điện thoại ra, gọi vào số điện thoại nhà bà nội: “Bà nội ơi bà ăn chưa?”

“Ăn rồi,” Bà nội lớn giọng đáp, “Con tan làm chưa? Không có gì ăn phải không? Qua đây bà nấu cho ăn!”

“Chừng nửa tiếng nữa con đến nhà.” Trình Bác Diễn cười cười, lại nhìn nhìn, phía trước không giống như bị kẹt xe, mà giống như có đám đông đang chen chúc nhau.

Cúp điện thoại, anh xuống xe đi về phía trước hai bước xem chuyện gì đã xảy ra.

Một con xe màu đỏ đang đậu bên làn đường phải, đi lên trước một chút là vạch qua đường dành cho người đi bộ, một đám người đứng ở vạch qua đường hò hét.

Dòng xe bắt đầu tụ tập lại trước cái xe chắn đường, có người không biết chuyện gì xảy ra ở phía trước nên cứ ấn còi mãi.

Tông trúng người rồi hả?

Hay là…… chắc là do lần trước bị Triển Hoành Đồ kích thích, phản ứng đầu tiên của Trình Bác Diễn là, tông trúng người? Ăn vạ?

Anh không thích náo nhiệt, cũng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng lúc đang quay đầu xe, một khuôn mặt đập vào mắt anh.

Kiểu tóc Mohican, băng cá nhân dán dưới khóe mắt.

Triển Hoành Đồ?!

Trình Bác Diễn do dự hai giây, đi qua bên đó.

Khác hẳn sự bình tĩnh ngày hôm đó ở bệnh viện, khuôn mặt không kiên nhẫn của Triển Hoành Đồ trước mắt lộ một chút côn đồ, lại thêm mấy người bên cạnh a dua theo, nhìn là biết không nên chọc vào.

Tài xế là một cô gái, khoảng hai mươi tuổi, bị đám đông vây quanh bực bội không yên.

Hơn nữa còn thêm đoàn xe cứ giục mãi, Trình Bác Diễn còn chưa đến bên cạnh, cô đã lấy một cọc tiền trong túi quăng ra, hét lớn: “Cầm lấy đi! Tránh ra! Tránh ra!”

Trình Bác Diễn ngẩn người, lại thêm một người do vừa hoảng vừa sợ bị vây mà cuối cùng phải đưa tiền mua sự im lặng.

Anh dừng bước, quay về cạnh xe mở cửa ra, nếu anh quen cô gái đó, có thể anh sẽ dạy cô một bài học mang tên hậu qua do việc dung túng kẻ ăn vạ mang lại.

Rảnh rỗi thiệt.

Hạng Tây không nhìn thấy Trình Bác Diễn ở ngoài đám đông, sau khi lấy được tiền thì bọn họ nhanh chóng rời khỏi đấy, tránh cho cô gái kia phản ứng được phải báo cảnh sát.

Cậu khoác tay lên vai Màn Thầu, nhảy đến ngõ hẻm nhỏ bên cạnh, Màn Thầu đẩy ra một cái xe điện ở đầu hẻm, cậu ngồi lên vỗ vỗ Màn Thầu: “Đi.”

“Đi đâu đây?” Màn Thầu lái xe chạy đi, “Đi bệnh viện ha? Không phải chú Bình bảo hôm nay mày đi bệnh viện hả?”

“Quán net.” Hạng Tây nói.

“Cái gì?” Màn Thầu quay đầu lại, “Mày bị bệnh à!”

“Có bệnh trước giờ rồi, cũng không phải hôm nay mới phát bệnh,” Hạng Tây ấn ấn băng cá nhân nơi khóe mắt, “Đi.”

“Tiểu Triển,” Màn Thầu cũng không kiên trì bảo cậu đi bệnh viện nữa, rụt cổ vào, lái xe đến quán net, “Mày là mẫu người có điều kiện tốt nhất tao từng gặp, vậy mà không chịu sống cho tốt.”

“Mày từng thấy mấy người trên con phố khác trong khu Đại Oa, cộng thêm mấy người mày từng thấy đã chết…….” Hạng Tây nói, “Ai cũng sống không bằng con chó, còn sống tốt cái gì.”

Màn Thầu há há mồm, gió lùa đầy miệng, không nói tiếp.

Chơi ở quán net tới nửa đêm, Hạng Tây đứng lên nhảy nhảy muốn đi, chân thấy khó chịu nên chơi cũng không chơi sảng khoái được.

Hai người về khu Đại Oa lúc nửa đêm trong cơn gió Bắc, đầu đường có cái hố to, bắt buộc phải xuống xe vòng qua, cái hố này ở đây được hai ba năm rồi, cũng không có ai quan tâm, mỗi lần Hạng Tây quay về đều phải nghiên cứu một chút, chiều rộng bao nhiêu, sâu như thế nào, chứng kiến cái hố này lớn lên.

Hôm nay như thường lệ thì cậu lại nhìn nó, cũng không thay đổi nhiều lắm, đang định vào trong thì bóng đen bên tường bỗng động đậy.

Hạng Tây bị dọa hết vía, chưa kịp hét lên tiếng nào thì cái chân bị thương đã bị ôm lấy.

“Á đù!” Cậu hét lên một tiếng, muốn rút chân ra, nhưng tên đó ôm chặt quá, chân cậu đau đến nỗi không có sức, “Uống lộn thuốc hả!”

Sau khi thấy được mặt tên kia lộ ra trong bóng tối, Hạng Tây mới rõ đây là khách trọ ở cạnh nhà kia, ở đây gần được năm rồi, rượu chè gái hút chích không thiếu cái nào. Gần đây người gã không khỏe, không còn chơi mấy cái đó nữa, nhưng vẫn còn kiên trì hút chích hút lấy hút để.

Lúc Màn Thầu ném xe đi định qua giúp cậu, Hạng Tây tát một phát lên mặt tên đó, gã buông lỏng tay ngã nhào vào tuyết.

“Đệt xui vãi!” Hạng Tây chửi một câu.

“Đêm nay nằm đây cóng chết đi.” Màn Thầu nói.

“Đi chết đi,” Hạng Tây cau mày, “Mày thấy bình thường tên này có giống như đang sống không.”

Lúc tỉnh lại vào sáng hôm sau, Hạng Tây nghe thấy có người đang bàn tán ngoài cửa sổ, tên kia chết thật rồi.

Về phần chết do bị độc chết hay là…….bị mình tát chết, không biết cũng không ai quan tâm, cùng lắm chủ đề này bàn tới trưa là tịt.

Lúc Hạng Tây rửa mặt cậu còn nghiêm túc chà sạch tay mình.

Lúc khoác áo khoác vào người thì chú Bình cầm ấm trà hỏi cậu một câu: “Đi đâu thế?”

“Bệnh viện.” Hạng Tây nói.

“Hôm qua chưa đi sao?” Chú Bình nhìn cậu, “Xương cốt không lành lại được thì người khác lại nói tao không thương mày.”

“Không lành được thì hôm qua có đi cũng không lành được.” Hạng Tây kéo mở cửa.

Nhị Bàn đứng ngoài cửa đang muốn đi vào, nhìn thấy cậu lại cười lạnh một tiếng, “Không lành được thì không lành được thôi, bầu bạn cùng với Màn Thầu.”

Hạng Tây nhìn gã một cái, khóe miệng nhếch lên: “Ông cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.”

Trước khi kệ gã ngoài cửa, cậu nghe thấy Nhị Bàn vào nhà nói lớn tiếng với chú Bình: “Cái loại xấc xược như thế thì giữ lại làm cái gì! Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!”

Hạng Tây nhổ lên mặt đất một cái, cậu không sợ Nhị Bàn, lúc cậu được chú Bình nhặt về, còn không biết Nhị Bàn đang ở đâu lăn lộn hãm hại lừa gạt người ta đâu.

Nhưng cậu vẫn có để ý một chút sự trầm mặc của chú Bình sau khi Nhị Bàn nói ra mấy lời đó.

Nguyên nhân duy nhất khiến chú Bình im lặng chỉ có thể là Nhị Bàn nói trúng suy nghĩ của chú.

Nhưng mà Hạng Tây cảm thấy chẳng quan trọng, cậu đã gặp quá nhiều người đến rồi lại đi.

Thế giới lớn như thế, người cũng nhiều như vậy, trong cách sống mà rất nhiều người không thể tưởng tượng được này, một người khiến người khác ghê tởm xảy ra chuyện thì ai sẽ để ý chứ.

Cho nên bản thân mình cũng chẳng quan trọng gì.

Có lúc con người chỉ sống vì “tồn tại” mà thôi.

Bệnh viện có rất nhiều người, Hạng Tây không ngờ khoa chỉnh hình cũng nhiều người như vậy, ngồi trên băng ghế dài coi TV không có tiếng coi tới ngủ thiếp đi được hai lần rồi, cuối cùng mới nghe thấy tên mình.

Triển Hoành Đồ. Phòng khám số bốn.

Cậu đứng lên đi vào phòng khám số bốn.

Trình Bác Diễn ngẩng đầu lên nhìn thấy người tiến vào phòng khám thì ngây người, người kia thì lại cười với anh một cái: “Bác sĩ nhìn quen thật, hai ta từng gặp nhau chưa thế?”

“Hôm nay không đứng đợi khách nữa sao?” Trình Bác Diễn không cách nào diễn tả được tâm trạng của mình.

“Xem anh nói kìa,” Triển Hoành Đồ đặt mông ngồi vào ghế, nói thấp giọng, “Ai lại vui lòng đứng đợi khách chứ, trời hôm nay lạnh lắm.”

“Cậu ăn vạ cũng tang thương lắm mà,” Trình Bác Diễn liếc nhìn ngón tay cậu bị lạnh cóng đo đỏ, “Xắn ống quần lên để tôi xem.”

“Anh à, đừng nói vậy chứ, em cũng có muốn đâu…….Ba em bị bệnh rồi,” Triển Hoành Đồ rũ mắt xuống nhẹ thở dài, chầm chậm xắn ống quần lên, “Em đâu thể nhìn ông ấy chết được.”
Bình Luận (0)
Comment