Không Hòa Hợp

Chương 47

Mẹ nó đôi chân em mới dài này, có phải mắt anh mù không.

Đây là lần thứ hai Hạng Tây thấy Trình Bác Diễn để trần, còn thấy triệt để hơn lần đầu, lần này nửa cái quần lót cũng không thấy, thấy hết từ trên xuống dưới, còn ở chính diện.

Mắt cậu trợn tròn, không biết nên trừng Trình Bác Diễn tiếp hay là dời ánh mắt sang chỗ khác.

Cứ há nửa miệng nhìn cả người trần trụi chính diện và cơ bụng bình thường nhìn không ra của Trình Bác Diễn, nhìn cơ bụng mãi tới khi thấy bầm tím bên cạnh cậu mới hồi hồn.

Hình như đây là vết bị mình húc hôm đó à?

Nhưng nhớ tới hôm đó, cậu lại nhớ tới lý do Trình Bác Diễn để người trần mở cửa trong nháy mắt, lập tức lại nổi giận, gì mà ở trần, còn chính diện, cơ bụng với không cơ bụng hả! Bị cái tên Đôi chân dài gì đó muốn gọi video với Trình Bác Diễn lúc nửa đêm cướp spotlight rồi!

Sau cơn kinh hoàng ngắn ngủi khi nhìn thấy cơ thể trần trụi của Trình Bác Diễn, cậu chỉ phía phòng khách gào lên: “Là cái đôi chân dài gì đó gì đó đấy!”

“Đôi chân dài?” Trình Bác Diễn sững sờ rồi cau mày đến bên giá khăn lấy khăn tắm xuống quấn ngang eo rời khỏi phòng tắm.

“Anh giả vờ cái gì chứ!” Hạng Tây theo sau anh, trong đầu không biết nghĩ lung tung cái gì, “Người ta còn để lại lời nhắn nói nhớ anh trên weibo kìa, bây giờ nửa đêm còn muốn gọi video với anh! Biến thái!”

Bình thường Trình Bác Diễn ở nhà mặc đồ rất tùy ý, nhưng vì cảm thấy chỗ nào cũng không vệ sinh, thế nên Hạng Tây chưa thấy anh để trần nửa người bao giờ, hôm nay còn là lần đầu tiên thấy bóng lưng trần của anh, cơ bắp hõm xuống trên đường xương sống trên lưng tạo nên đường vòng cung tuyệt đẹp, làm Hạng Tây bỗng ngẩn ngơ.

“Người này là……..” Trình Bác Diễn nhìn khung đối thoại trên màn hình rồi tắt đi, “Một người bạn trong nhóm thôi.”

“Nhóm gì!” Hạng Tây nhíu mày, vẫn cao giọng, “Người này trên weibo cứ như tên sắc lang vậy, lúc thì liếm người này lúc thì liếm người kia! Thấy ai cũng muốn **! Em đệt một câu thì anh đã đánh em, hắn ** cả một trang sao anh không đánh đi!”

“Ai cũng có thể có được đãi ngộ như em à?” Trình Bác Diễn cười lên, “Em còn xem weibo của người này? Tôi còn chưa xem bao giờ đâu, chỉ là quen trong nhóm sau này cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.”

“Nhóm gì!” Đầu Hạng Tây hơi váng, nhưng vẫn chưa quên trọng điểm.

“Một……” Trình Bác Diễn xoay người dựa vào mép bàn, “Nhóm kết bạn.”

“Nhóm kết bạn?” Hạng Tây ngây ra, nhóm kết bạn.

Nhóm kết bạn!

Trong đầu lập tức gào rít lên, tuy cậu vào quán net chỉ để chơi game, không trò chuyện cũng chẳng làm gì khác, nhưng cũng tận mắt thấy nhiều rồi, nhóm kết bạn là cái gì chứ! Rất nhiều nhóm kết bạn mặc dù thì đặt tên nhóm là kết bạn giao lưu còn tên khác là hẹn chịch dạo!

Màn Thầu còn dùng hai ngón tay gõ bàn phím thả thính trong “nhóm kết bạn” nữa kìa!

Vậy mà Trình Bác Diễn cũng thế!

“Ừ, làm sao.” Trình Bác Diễn vẫn còn rất bình tĩnh.

“Anh đúng là…….nhìn không ra đó!” Mày Hạng Tây cau lại sắp thành cái nơ rồi, “Anh á nhìn thì chính là một bác sĩ đàng hoàng! Thế mà còn hẹn làm tình! Còn lõa thể nói chuyện với người khác lúc nửa đêm!”

“Tôi không có lõa thể nói chuyện……..” Trình Bác Diễn không biết nói sao, “Em say rượu phát điên xong chưa thế?”

“Chưa phát xong đâu còn đang tăng lên không ngừng đây này!” Hạng Tây chọc hai cái lên ngực anh, “Không lõa thể nói chuyện? Anh còn hẹn làm tình mà!”

Trình Bác Diễn cúi đầu nhìn tay cậu, trầm mặc một lúc sau mới nhướng mày: “Hẹn làm tình thì làm sao? Một nam thanh niên lớn tuổi tôi đây, cần phải giải quyết nhu cầu sinh lý mà.”

“Đệt mợ!” Tay Hạng Tây run rẩy, lại chỉ vào màn hình, “Là cái tên đôi chân dài đó hả? Suốt ngày hắn liếm tới liếm lui thì anh hết nghiện sạch sẽ à! Không phải anh bị bệnh sạch sẽ sao! Không phải anh thấy người ta vạch mấy đường đen trên tường thì chịu không nổi sao!”

“Vậy tôi phải tìm ai đây,” Trình Bác Diễn híp mắt lại, “Tìm em à?”

Hạng Tây thấy mình không có uống nhiều, nhưng lúc này cũng không biết sợi gân nào bị người ta cầm đi nhảy dây rồi, cậu lui về sau hai bước gác chân lên bàn trà: “Được thôi!”

Trình Bác Diễn không nói gì, chỉ nhíu mày lại.

“Không phải anh muốn sờ chân em sao?” Hạng Tây lại vỗ lên chân mình, “Đôi chân dài cái cứt gì, mẹ nó đôi chân em mới dài này, có phải mắt anh mù không!”

“Được rồi, đừng phát điên nữa.”

Trình Bác Diễn thở dài.

“Em không có phát điên, không phải chỉ là chuyện này thôi sao, mấy cái mảnh nhỏ của anh em coi rồi,” Mũi Hạng Tây bỗng cay cay, cậu không biết mình tủi thân cái gì, “Có gì mà không được chứ! Đến đi!”

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Em bình tĩnh lại trước đã, lát nữa chúng ta nói chuyện.”

“Nói cái gì? Có gì hay mà nói, không phải anh đang nghẹn sao! Nam thanh niên lớn tuổi độc thân!” Hạng Tây cũng nhìn anh, “Em là nam thanh niên nhỏ tuổi này, giải quyết một chút đi!”

Trình Bác Diễn không lên tiếng nữa, nhìn chằm chằm Hạng Tây rất lâu, cuối cùng chậm rãi đến trước mặt cậu, tay nắm cằm cậu nâng lên, nói thật chậm: “Tôi nói lại lần nữa, em, nghỉ ngơi một lát, sau đó, chúng ta nói chuyện.”

“Không!” Hạng Tây trợn mắt.

“Được,” Trình Bác Diễn nắm tay cậu, lôi kéo cậu lên trên bàn máy tính, “Là em nói đó!”

Hạng Tây bị quăng lên nằm sấp trên bàn, còn chưa kịp nhấc thân dậy, Trình Bác Diễn đã ấn vai cậu xuống, từ phía sau đè lên, vén áo cậu lên, tay sờ trên eo cậu.

“Đệt!” Hạng Tây nghiêng mặt qua, làn da mát lạnh của Trình Bác Diễn dán chặt trên lưng cậu, khiến toàn thân cậu cứng đờ.

“Được chưa?” Trình Bác Diễn bỏ tay ra, nhỏ giọng hỏi, “Rốt cuộc em uống bao nhiêu rượu thế?”

Hạng Tây chỉ thấy một trận tê dại chậm rãi kéo dài từ sau lưng lan nhanh khắp toàn thân, chân chống chân trượt về phía sau.

“Muốn làm gì thì làm!” Hạng Tây cắn răng nói, “Nói nhảm cái gì chứ con mẹ nó!”

Trình Bác Diễn dừng lại, chợt cúi đầu xuống hôn lên trên tai cậu, sau đó là cần cổ, hõm vai.

Hô hấp Hạng Tây trở nên nặng nhọc, không biết vì hoảng sợ hay giận dữ, trên người không kìm chế được mà bắt đầu phát run.

Khi hôn đến sau cổ cậu thì Trình Bác Diễn dừng lại, sau đó thẳng người dậy, buông cậu ra.

“Sao thế,” Hạng Tây nằm sấp không động đậy, “Sợ rồi à.”

Trình Bác Diễn không nói gì, cũng không nhúc nhích, đứng đằng sau cậu.

“Anh hẹn làm tình với người ta cũng làm thế này à!” Hạng Tây lại nói.

Trình Bác Diễn xoay người rời đi, nghe ra được anh đi vào phòng ngủ, được một lúc lại đi ra, sau đó đặt một thứ gì nằng nặng trước mặt cậu.

Hạng Tây liếc nhìn một cái: “Cái gì đây?”

“Gel bôi trơn.” Trình Bác Diễn xoay người lại đi vào phòng bếp.

“Yo” Hạng Tây cười lên, trong lòng có cảm xúc gì thì không nói ra được, chỉ ra sức mà cười, “Nhà cái tên Trình Bác Diễn anh cái gì cũng có.”

Trình Bác Diễn đi ra phòng bếp, lại đặt một thứ nằng nặng cạnh gel bôi trơn.

Hạng Tây lại liếc một cái, là một quả dưa leo to vẫn còn hơi nước đọng lại, cậu nhìn thấy thì sững ra: “Để làm gì.”

“Muốn chơi thì tự mình chơi,” Trình Bác Diễn cúi người xuống nói bên tai cậu, “Hạng Tây, tốt nhất là em nên thanh tỉnh một chút, tôi tắm xong thì chúng ta nói chuyện, lúc tôi ra mà em vẫn còn thế này, tôi cam đoan sẽ làm theo ý em.”

Nói xong câu này, Trình Bác Diễn vào phòng tắm, nặng nề đóng cửa phòng tắm lại, rầm một tiếng thật to.

Hạng Tây nằm sấp trên bàn bất động, trong đầu trắng tinh.

Bên tai vẫn còn tiếng ong ong kỳ lạ.

Trình Bác Diễn tức giận rồi.

Sập cửa lại.

Hạng Tây mày đang làm gì vậy!

Tay cậu run mạnh, tiếp đó là xấu hổ, lẫn chung với hối hận và sợ hãi.

Bị làm sao thế này!

Rõ ràng uống ít rượu lắm mà!

Say rượu phát điên thì thôi còn phát điên kiểu này!

Mày bị ngu à!

Đậu! móa!

Lúc Trình Bác Diễn ra khỏi phòng tắm, Hạng Tây vẫn còn nằm sấp trên bàn, tư thế y chang trước khi anh vào phòng tắm, không động đậy tí nào.

Anh đi đến đứng trước mặt Hạng Tây, kéo áo bị vén lên xuống.

Hạng Tây vẫn nằm im, mắt vẫn còn nhìn quả dưa leo kia.

“Tỉnh rượu rồi à?” Trình Bác Diễn cất gel bôi trơn vào phòng ngủ, lại cầm quả dưa leo lên đi vào phòng bếp, rửa cả buổi lại đi ra, ngồi trên sofa, chậm rãi gặm dưa leo.

“Em không có say.” Hạng Tây nói khẽ.

“Cái tên Đôi…..chân dài kia, lúc trước từng nói chuyện, học sinh trường y khoa, sau đó cậu ta hẹn gặp mặt, tôi cảm thấy cậu ta có hơi…..nên không nói chuyện nữa,” Trình Bác Diễn vừa gặm dưa leo vừa nói, “Tôi vào cái nhóm đó vì chán thôi, chưa nhắn trên nhóm bao giờ, cũng chưa từng hẹn ai.”

Hạng Tây không nói gì.

“Cậu ta cũng lâu rồi không nói chuyện với tôi, tôi cũng không thấy tin nhắn để lại trên weibo của cậu ta,” Trình Bác Diễn tiếp tục gặm dưa leo, “Em lục nhật ký trò chuyện trên QQ xem, lần cuối nói chuyện đã là năm ngoái rồi.”

“Đừng nói nữa.” Hạng Tây nói, giọng nói rầu rĩ.

Trình Bác Diễn không nói thêm gì nữa, im lặng ăn dưa leo xong, sau đó đi rửa tay, ngồi vào bàn máy tính.

Hạng Tây đụng trúng ánh mắt anh, lập tức thấy ngại, lúc muốn quay mặt đi chỗ khác, Trình Bác Diễn đưa tay ra giữ mặt cậu lại: “Tránh cái gì?”

“Mất mặt.” Hạng Tây nhỏ giọng nói.

“Chỉ vì chuyện này mà em phát điên lớn thế à?” Trình Bác Diễn xích ghế về phía trước, cũng nằm nhoài lên bàn, đối mặt với cậu hỏi.

“Không phải,” Hạng Tây rũ mí mắt xuống, “Em không biết em bị sao nữa, hôm nay em uống cũng chỉ có hơn nửa cân thôi à, không biết bị sao nữa.”

“Hơn nửa cân mà còn nói là chỉ thôi à?” Trình Bác Diễn nói, “Sao uống nhiều thế?”

“Không biết, chắc là thấy buồn bực, đồng nghiệp gọi đi ăn, vốn không muốn đi, nhưng lại không muốn rảnh rỗi,” Hạng Tây nhắm mắt lại, “Em thấy anh không để ý đến em nữa, thấy hơi buồn.”

“Tôi không phải không để ý đến em nữa,” Trình Bác Diễn khe khẽ thở dài, “Tôi sợ lại dọa em thêm.”

“Không có?” Hạng Tây nói.

“Hả?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.

“Không có dọa em,” Mắt Hạng Tây dán vào cái bàn, vì khoảng cách quá gần, cảm thấy sắp phải nhìn vào mắt anh rồi, “Có dọa cũng không sao, em cũng không tức giận.”

“Không giận à,” Trình Bác Diễn sờ mũi cậu, thẳng người lên dựa vào lưng ghế, “Tôi sợ em nói không tức giận.”

“Anh có bị khùng không.” Hạng Tây liếc mặt anh.

“Sợ em vì tôi, thế nên có làm gì cũng chẳng sao.” Trình Bác Diễn nói.

Hạng Tây mở miệng không nói thành lời.

Đúng là vậy thật.

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn đặt cánh tay lên tay vịn ghế, ngón tay chống thái dương, “Có vài lời bây giờ tôi không muốn nói, chưa đến mức đó, nói quá sớm thì thật vô trách nhiệm, thế nên tôi mới bảo đảm sau này sẽ không thế nữa.”

Hạng Tây nhìn anh.

“Nghe hiểu không thế?” Trình Bác Diễn cười cười.

“Nghe hiểu rồi.” Hạng Tây nói, nghe hiểu rồi, tuy không thể hiểu toàn bộ ý nghĩa, nhưng biết được sơ sơ Trình Bác Diễn nói cái gì, trong lòng lại có chút không tin.

“Đi tắm rửa đi,” Trình Bác Diễn nói, “Cả phòng toàn mùi rượu rồi.”

“Không đến thế đó chứ.” Hạng Tây ngửi cánh tay mình.

“Đến thế đấy, nãy tôi hôn em thật sự quá khó khăn,” Trình Bác Diễn dứng dậy, “Tôi lấy đồ cho em.”

“Ừm.” Hạng Tây cuối cùng cũng động đậy, từ trên bàn đứng thẳng dậy.

Trình Bác Diễn lấy cho cậu cái quần lót mới, cậu cầm thêm cái quần bình thường đến đây hay mặc, bước nhanh vào phòng tắm.

Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan hết, có thể ngửi thấy mùi hương chanh quen thuộc trên người Trình Bác Diễn, dịch khử trùng hương chanh, nước rửa tay hương chanh, sữa tắm hương chanh, kem đánh răng hương chanh, nếu không phải chanh khó trồng trong nhà, có khi mấy bồn bạc hạ trên bệ cửa sổ Trình Bác Diễn sẽ đổi sang trồng chanh.

Hạng Tây cởi quần áo, vặn vòi nước, cúi đầu đưa vào dưới nước, nhiệt độ nước đã được Trình Bác Diễn chỉnh thích hợp lúc nãy, chun chút âm ấm, nước chảy xuống người mang đến cảm giác mềm mại.

Giống như…..lúc Trình Bác Diễn hôn lên cần cổ cậu……..

Á đù!

Cậu không dám nghĩ nhiều, không biết là bị sao, cậu có phản ứng khiến người đỏ cả mặt, hơn nữa còn là lúc Trình Bác Diễn đã rời đi, cậu bình tĩnh lại mới xuất hiện.

Nằm sấp trên bàn một lúc lâu mới xuống.

Mọe nó không biết là bị trì trệ hay là quá nhạy cảm đây…….

Hạng Tây hất nước vào xoa mặt, lại lắc cái đầu.

Vừa lắc được hai cái, thấy cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra, cậu hết hồn, vô thức lấy cái khăn che bên dưới lại.

Lúc lại nhìn qua đó, cậu phát hiện không có ai ngoài cửa, lúc đi vào chưa đóng chặt à? Cậu đưa tay ra đóng cửa lại, sau đó phát hiện thế mà khóa cửa đã rớt khỏi cái bệ, nằm lúc lắc trên cửa.

“Cửa bị hư rồi!” Hạng Tây hét một tiếng.

“Biết rồi.” Trình Bác Diễn ngồi trong phòng khách trả lời.

“Hư lúc nào thế!” Hạng Tây lại đóng cửa vào, cánh cửa lại cố chấp mở ra, đóng vào, lại mở.

“Lúc nãy sập cửa.” Trình Bác Diễn nói.

“À…..” Hạng Tây nhớ cái tiếng sập cửa vang trời lúc Trình Bác Diễn vào phòng tắm mới nãy, có hơi ngại, “Vậy phải làm sao đây?”

“Em tắm đi,” Trình Bác Diễn cười, “Tôi cũng không qua đó.”

Thật ra qua thì qua đi, lúc phẫu thuật đã xem hết từ lâu, Hạng Tây không có sợ cái này, chỉ là lúc tắm cửa phòng tắm hé mở, luôn không có cảm giác an toàn.

Nhưng vì cậu nổi điên nên mới Trình Bác Diễn mới sập hư cửa, cậu không tiện nói nhiều thêm, đành tiếp tục tắm, tắm một lúc lại đưa tay ra đẩy cửa, tắm thêm một lúc lại đẩy một cái.

Tắm rửa thôi mà cứ như tập mười động tác theo đài vậy.

Lúc ra khỏi phòng tắm, Trình Bác Diễn đang ngồi trên sô pha đọc sách, trong tay đang xoay một cây bút.

“Cái cửa đó…….Em đi mua cái khóa nha.” Hạng Tây nói.

“Không cần, lắp lại là được,” Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn cậu, ánh mắt dừng tại chân cậu, “Sẹo còn chưa lành hẳn đâu, về sau uống ít rượu thôi.”

“À,” Hạng Tây ngập ngừng, “Em vừa mới dùng khăn mặt của anh.”

“Dùng đi,” Trình Bác Diễn ngẩng đầu nhìn cậu một cái, “Tôi còn nhiều khăn mặt lắm.”

“Em…….” Hạng Tây đứng đó xấu hổ, cúi đầu xuống đi qua bàn máy tính, “Dùng máy tính.”

“Máy tính của em sao lại hư thế?” Trình Bác Diễn bỏ sách xuống hỏi cậu.

“Không biết, em chỉ vỗ có hai cái, nó bị nội lực của em làm chấn thương rồi,” Hạng Tây ngồi trước máy tính, lấy dây cáp máy ảnh ra cắm vào, “Cầm đi chỗ sửa chữa cho người ta xem, thì nói là ổ cứng bị cháy rồi…….”

“Vậy thì đổi cái ổ cứng khác thôi.” Trình Bác Diễn nói.

“Không đổi đâu, cần năm trăm,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Bằng một cái máy tính rồi.”

“Cần máy tôi không?” Trình Bác Diễn cười cười, “Chắc chắn khỏe hơn em mua của người khác.”

“…….Vậy em phải ghi nợ rồi.” Hạng Tây thở dài.

“Thì nợ thôi,” Trình Bác Diễn cầm điều khiển mở đại một kênh lên xem, “Nợ nhiều không áp thân.”

*Nợ nhiều không áp thân nghĩa là nợ quá nhiều rồi trả không nổi, thế là không còn lo lắng nữa.

“Em đang tích tiền đây,” Hạng Tây gõ bàn, “Quên nói với anh, em không ở chỗ kia nữa, Tống Nhất bảo em trực ca đêm, nên ở siêu thị luôn.”

“Vậy thì tốt rồi,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Cái chỗ tối như mực kia đáng lẽ em nên sớm chuyển đi.”

“Ừm, không thu tiền thuê điện nước, còn tăng lương nữa, sau tháng này gộp hai ca lại có thể dư ra được không ít tiền,” Hạng Tây vừa nghĩ đến chuyện này lại vui vẻ, “Chắc em nên đi mua cái bóp tiền.”

“Tôi tặng em một cái,” Trình Bác Diễn cười cười, “Coi như chúc mừng đi.”

“Em……” Hạng Tây cười hai tiếng lại nhớ tới cái bóp tiền của Trình Bác Diễn mình móc ban đầu, “Ôi.”

“Thích kiểu dáng nào? Gập lại hay dài thẳng?” Trình Bác Diễn hỏi cậu.

“Gập lại tiện để tiền,” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Không, cái dài để được nhiều tiền đi.”

“Em muốn bỏ vào đó bao nhiêu tiền thế,” Trình Bác Diễn cười rộ lên, “Nhiều tiền rồi thì gửi tiền thôi.”

Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, nhìn màn hình không nói gì.

Lúc này Trình Bác Diễn mới nhớ tới cậu không có chứng minh thư, thở dài: “Chú Bình ấy, sao không nghĩ tới chuyện cho em hộ khẩu chứ.”

“Anh kể chuyện cười đấy à, chú ta nuôi em lớn thế này là có thể coi như là tâm Bồ Tát rồi, còn thêm hộ khẩu nữa…….” Hạng Tây cười lên, cười một lúc lại dựa vào ghế, ngửa đầu, “Chú ta từng nói, im lặng mà đến, yên ắng mà sống, lại lặng lẽ chết đi, thế là được, đừng gây phiền toái cho chú ta.”

“Đùa à,” Trình Bác Diễn cũng nói một câu, “Với cái cổ họng của em, có thể yên tĩnh được sao, em mà hét một cái thì đèn của cả tòa nhà này đều phải sáng lên, nếu không sáng thì bị vỡ rồi.”

Hạng Tây bị anh chọc cười, ngửa đầu cười cả nửa ngày: “Em có cổ họng lớn thế à?”

“Đúng đấy, vô cùng đúng, mỗi lần tôi nghe thấy em hét thì run bắn cả người,” Trình Bác Diễn đúng dậy đi đến bên cạnh bàn máy tính, mở ngăn kéo dưới cùng ra, lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong đó, “Em dùng cái này trước đi, là thẻ trước kia mẹ tôi để tiền tiêu vặt, mật mã là sinh nhật tôi.”

“Có được không?” Hạng Tây ngây ra, theo cách nhìn của cậu, thứ nào mà có liên quan đến chứng minh thư đều rất cao cấp, thế nên mỗi lần cậu móc túi thấy có chứng minh thư trong bóp tiền đều sẽ bỏ vào thùng thư.

“Không phải em muốn gửi tiền sao,” Trình Bác Diễn nói, “Thẻ này còn mở dịch vụ ngân hàng điện tử, em muốn mua đồ gì trên mạng thì dùng.”

“Em không biết mấy cái đó,” Hạng Tây do dự rồi một chút rồi mới nhận lấy thẻ, “Vậy em dùng thẻ của anh gửi tiền, có bị người của ngân hàng bắt không?”

“Bắt em làm gì,” Trình Bác Diễn cười vui, “Cùng lắm thì bị tôi cầm tiền chạy thôi.”

“Vậy thì không sao,” Hạng Tây cười nhét thẻ vào trong túi, “Anh cầm tiền chạy cũng không sao.”

Hạng Tây lưu ảnh chụp vào máy tính Trình Bác Diễn, lại lưu mấy bức chụp cho bọn Vu Bảo Toàn vào USB.

“Khi nào thì lấy máy tính đi?” Trình Bác Diễn hỏi cậu.

“Ghi nợ cho em thật à?” Hạng Tây do dự, đúng là cậu rất muốn có một cái máy tính có thể dùng được, lúc trước ngày nào cậu cũng ngồi trước máy tính, đã học cách tra tài liệu gì đó rồi, nhưng rõ ràng Trình Bác Diễn định để cậu tiết kiệm tiền mới cho cậu cái máy tính, cậu quả thật không thể không biết ngại mà chiếm món hời rõ rành rành thế này được.

“Tiền em chụp ảnh tôi còn chưa đưa em mà,” Trình Bác Diễn nói, “Có thể trừ trong đó.”

“Anh được rồi đó, không phải chụp ảnh trả tiền là cái cớ anh kiếm cho em hả,” Hạng Tây nằm nhoài lên bàn, “Em cũng không ngốc…….”

“Không phải kiếm cớ,” Trình Bác Diễn búng gáy cậu một cái, “Là hy vọng em có thể làm một chuyện, chuyện em giỏi giang, chuyện em có hứng thú.”

“Có thể thành không?” Hạng Tây mở tệp thư mục ra, cau mày nhìn ảnh mình chụp.

“Làm là được, không cần quan tâm có thành công hay không.” Trình Bác Diễn nói.

Mỗi lần đi ra từ nhà Trình Bác Diễn, Hạng Tây đều cảm thấy từng bước đi rất nhẹ nhàng, lời Trình Bác Diễn nói lần nào cũng làm cậu thấy an tâm, cũng cảm nhận được hy vọng.

Cho dù Trình Bác Diễn không nói về chuyện gì cả, chỉ cần nghe thấy giọng điệu không nhanh không chậm bình ổn chậm rãi, cũng làm cậu trở nên vững vàng.

Máy tính của Trình Bác Diễn, cuối cùng cậu cũng không cần, lúc Trình Bác Diễn chở cậu về siêu thị chuẩn bị đi về thì lại xác nhận với cậu một lần nữa, cậu vẫn từ chối.

Cậu không muốn Trình Bác Diễn kéo cậu đi, cậu có thể đi theo, chạy theo cũng được.

Về đến siêu thị, đồng nghiệp làm ca đêm đúng lúc tan làm, cậu phụ giúp dọn dẹp rồi đóng cửa khóa lại, kiểm tra thêm một lần nữa mới về căn phòng nhỏ.

Đầu tiên lấy thẻ ngân hàng của Trình Bác Diễn ra đặt lên bàn nhìn một lúc, sau đó lấy tiền trong balo mình ra, toàn bộ tài sản đều ở đây, một cuộn tiền.

Cậu vuốt từng tờ tiền ra đếm một lần, sau đó lại xếp từng tờ lại ngay ngắn, bỏ một trăm tệ vào túi zip nhỏ lấy trong siêu thị miết chặt lại, định ngày mai đi gửi.

Trước giờ còn chưa đến ngân hàng bao giờ, còn đến để gửi tiền, nghĩ rồi thấy có chút phấn khởi kỳ lạ.

Cậu cười ha ha một lúc với cái túi zip.

Cười xong rồi thì nằm xuống chuẩn bị đi ngủ thì cậu lại nhìn bộ đồ trên người mình, lúc này mới nhớ ra đồ mình thay ra ở chỗ Trình Bác Diễn còn chưa cầm về.

………Sẽ không bị vứt đi chứ?

Hay là sẽ được giặt?

Cả bộ toàn mùi rượu, có khi còn có mùi mồ hôi, nếu Trình Bác Diễn cầm lên chắc nổi điên mất……..

Không! Mấy cái này không phải trọng điểm!

Hạng Tây ngồi bật dậy, trọng điểm là trong đống đồ đó còn có quần lót của cậu!

“Ôi!” Hạng Tây lập tức đỏ mặt.

Suy nghĩ một lúc thì lại thở phào một hơi, tuy có uống rượu, nhưng may cậu vừa sợ vừa xấu hổ vừa nổi giận nên phản ứng không đủ lớn, nếu lúc đó cậu không dừng kịp thì bây giờ có khi cậu đã vừa lăn vừa bò giết đến nhà Trình Bác Diễn.

Còn chưa thở phào được, cảm giác khi Trình Bác Diễn đè lên người cậu đột ngột nổi dậy, cơn tê dại như bị dòng điện chạy qua giật cậu ngã xuống giường.

“A…….” Hạng Tây ôm lấy gối, che trên mặt hô một tiếng, lại đưa tay ra kéo quần xuống, “Cút ông nội mày đi chứ còn chưa xong nữa hả……..
Bình Luận (0)
Comment