Kết quả là đẹp trai quá nên sắp bị đập rồi.Hạng Tây không về khu Đại Oa, lần này ngủ lại chỗ Đại Kiện với Màn Thầu.
Sắp qua năm mới rồi, giờ này mỗi năm mẹ chú Bình còn có vợ và con chú về ở, con trai chú học cấp ba thành phố bên cạnh, nghe nói thành tích không tồi, mẹ chú cùng cô vợ đều ở bên đấy với con trai, đến Tết mới cùng nhau về khu Đại Oa.
Đến lúc đó, loại người tồn tại để chứng minh cho sự vô lại của chú Bình như Hạng Tây không thích hợp ở lại đó.
Đại Kiện là fan trung thành của chú Bình, là cái loại mà chú Bình đi đến chỗ nào hắn cũng có thể lấy một bông hoa nở rộ reo hò đi tới chỗ đó, để Hạng Tây và Màn Thầu ở tạm chỗ hắn làm chú Bình rất yên tâm.
Thực ra Hạng Tây cũng không muốn ở trong khu Đại Oa khi qua năm mới.
Mặc dù nơi chú Bình ở khắp nơi không có người nào sống bình thường, nhưng ít ra cũng có hơi người, khách trọ vừa hết năm là đi, đừng nói chỉ có khu Đại Oa, mà cả mảnh đất Triệu Gia Diêu sẽ thành đất hoang vắng tanh.
Đáng sợ lắm.
“Cái người hôm nay chở mày tới là ai vậy?” Đại Kiện dựa vào đầu giường ngậm điếu thuốc hỏi Hạng Tây.
“Một người.” Hạng Tây ngồi trên ghế sofa, ngồi thế nào cũng không thoải mái, cái sofa rách nát này chỗ thì lò xo cao chỗ thì lo xo thấp, từ đầu đến giờ cậu vẫn chưa tìm được chỗ lõm nào đặt cái mông cho thoải mái cả, nhún thêm mấy cái nữa sợ có cái lò xo chọc lên, cuối cùng cậu đứng lên, đến ngồi lên cái ghế gỗ.
“Còn lái một cái xe xịn nữa,” Đại Kiện nhìn cậu, “Từ khi nào mà mày quen được người như thế vậy?”
Hạng Tây nhìn Đại Kiện một cái, không nói gì, xe xịn cái gì, trong mắt Đại Kiện chắc chỉ cần không phải là xe điện thì xe gì cũng xịn cả.
“Mày…….” Đại Kiện còn muốn nói thêm, nhưng còn chưa nói hết câu.
Hạng Tây thẳng chân đá cửa đi ra ngoài.
Ở ngoài cửa châm một điếu thuốc, Màn Thầu khập khiễng theo cậu ra ngoài, cậu nhìn Màn Thầu rồi đưa thuốc lá đến trước mặt hắn.
“Cần gì như thế chứ,” Màn Thầu nhận lấy ngậm điếu thuốc, “Đang ở chỗ Đại Kiện đó, nó hỏi hai câu thì cho nó hỏi, có khi là chú Bình bảo nó chú ý tới đấy?”
“Đại Kiện là thá gì chứ,” Hạng Tây lại châm một điếu, phun ra một đám khói, “Tao không có thời gian rảnh để mà nghĩ xem nó muốn làm gì, chú Bình muốn biết thì chú ta tự đi hỏi, tới lượt nó liếm đít à.”
Trong cuộc sống tối tăm không có ánh mặt trời này, đây cách cách nhanh nhất Hạng Tây biểu lộ tính khí của mình.
Cậu được chú Bình nuôi lớn lên, cậu chỉ cho chú Bình mặt mũi, chỉ phục tùng chú Bình, ngoài trừ chú Bình ra, ai đứng trước mặt cậu cũng đều là cái rắm không ra tiếng.
Tâm tình khó chịu thì cậu còn có thể cau có với chú Bình kìa.
Đây là sự đấu tranh cuối cùng của cậu, là cách chứng minh cho thấy bản thân mình không bị bóng đêm nuốt chửng.
“Ý tao là, đám người này bình thường làm gì có gan mà hỏi mày, nó dám hỏi thì chắc chú Bình đã gật đầu…….” Màn Thầu cau mày.
“Chú Bình chướng mắt tao cũng không phải mới ngày đầu.” Hạng Tây dùng sức cắn điếu thuốc ngẩng đầu nhìn trời đêm, trời tối như mực, không có ánh sao không có mặt trăng, tuyết lại sắp rơi.
“Tiểu Triển, rốt cuộc là bữa giờ mày bị gì vậy?” Màn Thầu thở dài ngồi xổm trên đất.
“Tao đến kỳ phản nghịch, mù chữ.” Hạng Tây đáp.
“Mày không bị mù chữ, chữ mày nhận biết được chỉ không nhiều bằng tao thôi!” Màn Thầu thở dài một hơi, “Tao đã cảm thấy không đúng rồi, luôn cảm thấy sắp có chuyện xảy ra, Nhị Bàn dám đụng đến mày, tao cảm thấy không phải tốt….”
“Mày sắp thành người bỏ trốn rồi, tự lo cho mình đi, quản nhiều chuyện thế cũng không sợ cái chân què nhỏ không gánh được sao.” Hạng Tây cúi đầu phun ra một làn khói trên đầu Màn Thầu.
“Không phải mày tự đề cập đến à!” Màn Thầu lập tức chỉ vào cậu hét lên.
“Là tao đề cập đó, thì làm sao,” Hạng Tây cười cười, xoay người vào nhà, nhỏ giọng vô cùng mà nói một câu, “Để tao xem mày tự tìm chết như thế nào.”
Vào trong nhà, Đại Kiện đã nằm thẳng cẳng trên giường rồi, ôm cái điện thoại không biết đang quấy rối cô nào.
Hạng Tây tắm rửa xong thì vào một căn phòng khác có một cái giường, cậu phải chen chúc trên một cái giường với Màn Thầu, trên giường có đầy đủ chăn nệm, chỉ là ván giường cứng quá, mấy đêm này Hạng Tây ngủ không ngon giấc.
Màn Thầu vào phòng còn ôm theo cái điện thoại ngồi lên ghế, nhưng ánh mắt không dừng trên điện thoại, mà xuất thần nhìn sàn nhà chằm chằm.
Sau khi nói chuyện rời đi vào ngày hôm ấy, trạng thái này của Màn Thầu xuất hiện ngày càng nhiều, luôn ngây người nhìn về một phía. Hạng Tây không biết suy nghĩ của hắn, nhưng cứ thế này thì hắn còn chưa dứt bỏ cái suy nghĩ rời đi.
Hạng Tây gối lên cánh tay nhìn trần nhà, mặc dù cảm thấy Màn Thầu đang đi tìm chết, nhưng cậu vẫn vẫn hiểu được sự chờ đợi ấy, chờ đợi có một cuộc sống khác, thoát khỏi hiện tại.
Nhưng đối với Hạng Tây mà nói, cậu không như thế, từ lúc cậu có ký ức tới giờ chỉ sống được cuộc sống như thế này, hãm hại lừa gạt, mồm miệng dối trá, trộm đồ đánh nhau, là cuộc sống duy nhất mà chú Bình cho cậu.
Cậu không biết nếu như có một ngày, cậu thoát khỏi cuộc sống hiện tại thì sẽ sống cuộc sống như thế nào.
Ví dụ như…….cuộc sống như Trình Bác Diễn ấy?
Hạng Tây cười cười, không biết tại sao mình lại nhớ đến Trình Bác Diễn, người ấy vốn không cùng một thế giới với cậu, nếu như không sống như hiện tại thì cùng lắm cậu cũng làm việc vặt trên đường, đẩy xe bán đồ ăn sáng.
“Hầy………” Hạng Tây nhắm mắt thở thật dài.
“Sao thế?” Màn Thầu hỏi.
“Buồn ngủ.” Hạng Tây nói.
Hôm giao thừa Đại Kiện mua một đống pháo hoa, còn dẫn theo một cô về, trông cũng lẳng lơ, Hạng Tây thấy ngứa mắt nhưng cũng không biểu hiện gì.
Cô gái này là nhân viên phục vụ trong một quán cơm nhỏ, tốt hơn hẳn bọn người như cậu, ít ra còn có nghề nghiệp đứng đắn có thể nói ra với người khác.
Người giống bọn cậu ra ngoài nói chuyện mình làm gì với người ra toàn phải nói dối.
Mấy người làm ổ trong nhà đến chiều, gói sủi cảo, cô gái kia còn làm thêm vài món, tay nghề tàm tạm, trình độ làm ra giống đồ ăn thừa ở quán cơm.
Tối đến lúc bọn họ chuẩn bị đốt pháo, Hạng Tây mặc áo khoác vào ra ngoài, đi loanh quanh không mục đích trên đường lớn.
Lúc xung quanh bắt đầu vang lên tiếng pháo nổ không dứt, cậu thấy một con chó co ro bên cạnh thùng rác, xem ra là lần đầu tiên đón năm mới, bị những tiếng ồn dọa sợ.
Lúc đầu Hạng Tây còn nghĩ, đón năm mới xong cậu sẽ đặt cái thùng giấy ở sân sau cho con chó của mình, giờ không còn cơ hội nữa rồi.
Cậu sờ thấy cục kẹo trong túi, đi hai bước định đến cạnh cái thùng rác thì dừng lại.
Cuối cùng cậu ngổi xổm xuống mặt đối mặt với con chó nghe tiếng pháo một lúc rồi quay người bỏ đi, cậu sợ con chó này lại đi theo cậu.
Bây giờ cậu không bảo vệ được bất kỳ thứ gì, đến cả con chó cũng không bảo vệ được, sự thật đã chứng minh rồi.
Trong phòng khách nhà bà nội đặt hai cái bàn, một bàn cho người lớn, một bàn cho mấy đứa con nít, năm mới Tết đến người đến đông lắm, một nhà bọn anh ấy, chú hai chủ cả thêm hai người thím, mấy gia đình già trẻ đều đông đủ cả.
Trình Bác Diễn ngồi cạnh bà, trong phòng tràn đầy tiếng cười nói cùng tiếng la hét của trẻ con, hai thím ngồi cùng bàn tán chuyện với mẹ, bà nội nói chuyện với anh thì anh phải ghé sát tai vào mới nghe rõ.
“Ba con lì xì cho con chưa!” Bà nội hỏi anh.
Trình Bác Diễn cười: “Con lớn thế này mà còn cần lì xì à? Chưa lì xì.”
“Bà lì xì cho nó cho tới khi có con mới thôi đấy!” Bà nội quay đầu nhìn ông ba anh đang ngồi bên cạnh, “Sao mày keo kiệt thế?”
“Sao con lại keo kiệt cơ?” Ông ba bị nói ngu người.
“Tiền lì xì đâu?” Bà nội xòe tay ra.
“Của mẹ hả? Vừa vào cửa là con đưa rồi mà?” Ông ba hỏi.
“Của Bác Diễn!” Bà nội đẩy ba một cái.
“Bà ơi,” Trình Bác Diễn dựa vào lưng ghế cười cả nửa ngày, “Đừng giày vò ba con nữa, hôm qua ổng đặt hết trên bàn phẫu thuật rồi, giờ còn chưa lấy lại tinh thần đâu, bà mà giày vò nữa là ba con mơ màng luôn đấy.”
“Thiệt tình,” Bà nội chậc chậc chậc mấy tiếng, “Già thế rồi còn không sợ sức khỏe không chịu được.”
“Như con cũng không tính là quá già,” Ông ba cười cười, tay cầm đũa giơ lên trước mặt bà, “Còn vững lắm đấy.”
“Tao không thấy, già rồi.” Bà nội đập tay ba anh một cái.
“Hết Tết thì phẫu thuật đục tinh thủy thể đi,” Mẹ anh ngồi bên nói một câu, “Đừng để lâu nữa, tiểu phẫu thôi không sao đâu.”
“Không làm, lỡ không xuống được thì toi à,” Bà nội nghe xong thì đứng dậy, đến bên bàn trẻ con, “Cho bà cố nói chuyện với nào.”
“Ngày mai trực ban hả?” Ông ba quay đầu nhìn Trình Bác Diễn.
“Mùng hai,” Trình Bác Diễn nói, “Nhưng ngày mai con định qua đó nhìn xem, mấy ngày tới sợ là sẽ bận lắm.”
“Hai ngày tới……ba và mẹ con định đi……” Ông ba hơi do dự nói, “Năm nay con có đi không?”
“Không đi đâu,” Trình Bác Diễn không nhìn ba anh, gắp một miếng rau bỏ vào chén, “Con không đi đâu.”
“Ông đừng lo cho nó nữa,” Mẹ anh huých ông ba một cái, đẩy cái ly của mình đến trước mặt Trình Bác Diễn, “Con trai rót cho mẹ chút rượu vang nào.”
“Rót cho thím nữa,” Thím hai cũng đưa cái ly qua, “Này chị dâu ơi rượu vang lần này chị đưa qua không tệ nha!”
“Nếu thím thích thì tôi cho thím hai bình luôn,” Mẹ anh cười nói, “Bình thường có thể uống cái này một chút.”
Trình Bác Diễn rót rượu cho hai người, bà nội nói lớn trong phòng bếp còn đồ ăn, anh đặt chai rượu xuống: “Để con lấy.”
Vừa định đứng lên, cảm thấy lưng quần bị kéo lại, phản xạ có điều kiện nghĩ rằng chính là cái cục đất đáng ghét Trình Huyền Vũ, anh xoay tay lại bắt được một bàn tay nho nhỏ mềm mại.
“Hả? Tiểu Khê?” Anh quay đầu lại, phát hiện đứa cháu gái hai tuổi của anh không biết đứng sau anh từ khi nào, kéo kéo ống quần anh, anh xoa xoa mũi nhóc, “Để cậu dẫn con vào phòng bếp ăn vụng ha?”
Tiểu Khê gật đầu, Trình Bác Diễn quỳ xuống cắp con bé lên, đi vào phòng bếp.
“Ôi mèn ơi,” Chị họ thấy anh vậy hô lên một tiếng, “Bác Diễn à, kỹ năng bế trẻ con của em bao năm rồi mà không cải thiện được à!”
“Con gái cưng của chị rất bạo nha,” Trình Bác Diễn cười nói, cúi đầu hỏi Tiểu Khê, “Chơi vui không?”
Cô bé không nói gì, chỉ vung vung hai tay bật cười khanh khách.
Nồi trong bếp còn chưng hai tô khâu nhục mù tạt, Trình Bác Diễn nhìn một cái thì muốn cười, đây là món bà nội thích ăn nhất, trên bàn còn hai tô to khâu nhục kho khoai, vậy mà ở đây còn hai tô nữa.
Anh lấy dao cắt một miếng thịt nhỏ để Tiểu Khê cầm ăn từ từ, cầm cái đĩa bày khâu nhục lên.
“Anh ơi,” Tiểu Khê giật giật quần anh, “Muốn nữa.”
“………..Gọi là cậu, sao suốt ngày gọi anh vậy,” Trình Bác Diễn lại cắt một miếng thịt nhỏ cho cô bé cầm, “Ăn đi, ăn xong thì đi ra, lát nữa mẹ nhóc thấy lại nói cậu.”
Tiểu Khê cúi đầu cắn một miếng, sau đó đưa đến bên miệng anh: “Anh ăn đi.”
“Gọi là cậu.” Trình Bác Diễn sửa lời bé, sau khi cô bé nhỏ đi học về lần đầu tiên thấy Trình Bác Diễn thì gọi là anh, về sau cũng không sửa được.
Mỗi lần nghe thấy tiếng “anh” mềm mại này, anh lại cảm thấy rất khó chịu.
“Cậu ăn đi.” Thế là Tiểu Khê nói lại lần nữa, cuối cùng cũng gọi đúng rồi.
Trình Bác Diễn nhìn dầu dính đầy miệng đầy tay cô bé, thấy nửa miếng thịt này chẳng ngon tí nào, nhưng vẫn nhận lấy đưa đến bên miệng giả vờ nhai một chút, sau đó quay đầu vứt đi.
Lau sạch dầu trên tay với miệng Tiểu Khê xong anh mới một tay cầm đĩa thịt một tay cắp con bé ra ngoài phòng khách.
Mọi người đang ăn vui vẻ, đồ ăn vừa mới ra là lập tức nhận được hoanh ngênh nhiệt liệt, dù sao chỉ cần là đồ ăn bà nội làm thì mọi người sẽ như thế, vây quanh món ăn khen hết mồm.
“Còn một tô nữa đâu?” Bà nội cười rất đắc ý.
“Để con lại đi lấy.” Trình Bác Diễn cắp Tiểu Khê lại đi đến phòng bếp.
“Con nhóc này gặp con thì dở hơi rồi!” Bà chỉ vào Tiểu Khê, “Con thả nó xuống, cười không ra hơi rồi kia kìa!”
Trình Bác Diễn đặt Tiểu Khê xuống rồi vào phòng bếp, nghe thấy có người chạy vào theo.
“Để con cầm.” Cục đất vào phòng bếp gào lên.
Trình Bác Diễn nhìn nó một cái, nó há miệng định gào lên tiếng thứ hai nhưng gào không được.
“Đừng làm đổ, cầm cho chắc vào, đừng chạy.” Trình Bác Diễn nhìn nó hôm nay nó lễ phép đó, thế là đặt đĩa vào tay nó.
Cục đất bưng cái đĩa, nhìn anh một cái rồi xoay người chạy, vừa chạy vừa hét: “Cứ chạy đó chạy đó chạy đó!”
Trình Bác Diễn không lên tiếng, dù sao cũng chưa đổ.
Trong phòng toàn mùi đồ ăn, anh đứng cạnh cửa sổ, trong sương mù lượn lờ ngoài trời có thể thấy được ánh đèn muôn nhà, ấm áp mà tịch mịch.
Đem ba mươi năm ngoái anh không ở nhà, ở bệnh viện trực ban, còn đến phòng bệnh hát hai bài hát.
Thực ra chỉ định hát một bài thôi, nhưng có một ông chú không nơi để về lại không ai chăm sóc bảo anh hát thêm một bài nữa, thế là hát thêm bài nữa.
Nhớ đến ông chú đó, anh bỗng nhớ tới bố của Triển Hoành Đồ…….
Hạng Tây và Màn Thầu đã trầm mình trong quán net được hai ngày rồi, quán net mới mở năm mới, phí internet thu một trăm tặng một trăm.
Người trong quán net cũng không ít so với ngày thường, những thiếu niên bất lương có đi học kia vừa được nghỉ cái là đến quán net giành máy tính với đám bất lương thiếu niên không đi học như bọn cậu.
“Tao đói rồi.” Hạng Tây hút thuốc nói.
“Mì tôm không?” Màn Thầu nhìn cậu một cái, hắn biết Hạng Tây không thích món đó, thế là lại bổ sung một câu, “Bây giờ cũng không mua mấy món khác được đâu.”
“Siêu thị có thịt bò viên,” Hạng Tây ném con chuột qua đứng lên, “Mày ăn không?”
“Ăn!” Màn Thầu nhanh chóng gật đầu, nghĩ một chút rồi nói, “Cũng hơi xa đó, lái xe tao qua đó đi.”
“Không cần, con xe kia của mày còn không nhanh bằng mày nhảy đi nữa,” Hạng Tây nói, “Sẵn tiện hít thở không khí luôn.”
Ra khỏi cửa quán net Hạng Tây mới phát hiện tuyết đã rơi rồi, tuyết năm nay rơi nhiều như năm ngoái, cậu chỉ mặc một cái áo khoác lông vũ đã cũ, bên trong chỉ mặc một cái áo len mỏng, có chút lạnh không chịu được.
Muốn quay về quán net lột đồ Màn Thầu xuống mặc, nhưng lười quay về leo tầng, cuối cùng cậu chỉ kéo cổ áo vào, ôm cánh tay nhảy bước nhỏ trên đường.
Có người bên đường đối diện đang chậm rãi đi sang đường bên này, Hạng Tây nhìn lướt qua rồi quay đầu đi, cảm thấy trời lạnh thế này nhìn thấy cánh cửa quán net ấm áp ở phía trước mà còn có thể bình tĩnh từng bước một qua đây thì cũng khá kỳ lạ, nếu là cậu thì đã nhào vào trong luôn rồi.
Vừa bước được hai bước tiến đến siêu thị nơi phương xa, Hạng Tây nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, còn chạy nhanh nữa.
Tiếng bước chân không bình thường, cậu quay đầu nhìn một cái, thói quen tự vệ tạo thành trong hỗn chiến lâu dài, lúc cậu quay đầu thì lưng còng xuống, thế này thì có thể bảo đảm người đằng sau có đánh lên cũng không đến mức đập thẳng vào vai và gáy.
Nhưng lần này động tác đó chẳng có giúp cậu được tẹo nào.
Trên cánh tay bị thứ gì đó đập một phát.
Hạng Tây không kịp cẩn thận nhìn kỹ mặt người ta tròn méo dài ngắn ra sao thì quay đầu co cẳng bỏ chạy.
Vừa chạy vừa cảm thấy hôm nay chỉ vì quán net có giảm giá nên chạy tới đây đúng là thất sách, ngẫm lại cảm thấy người này cũng kỳ lạ ghê, không phải ban ngày, ánh đèn cũng không sáng quá, lúc cậu vừa mới ra co mình như ăn trộm, vậy mà cũng bị người ta đuổi đến đây, nghĩ mãi không thông.
Cuối cùng cậu quy tội cho kiểu tóc của mình, hôm nay ra ngoài mới làm đó, bảo thợ cắt tóc tóc hai bên dài thì cắt bớt còn hớt một chút, ở giữa còn xịt keo tóc để định hình.
Kết quả là đẹp trai quá nên sắp bị đập rồi.
Trong các lần chạy phi nước đại tìm đường sống, người đằng sau có thể chạy năm phút không bỏ cuộc mà cũng không bị tụt lại phía sau như tên này thì đúng là hiếm thấy.
Đang đói bụng mà còn chạy như điên thế này, Hạng Tây cũng bắt đầu cảm thấy mệt rồi, huống chi bác sĩ Trình cũng dặn là cậu không thể cứ chạy thế này được, chân vừa mới tháo thạch cao được mấy ngày…….
Cậu muốn quay đầu lại hỏi hắn xem có phải cậu yêu tôi rồi có phải không sao theo đuổi mãi vậy!
Sau lưng chắc là người của Mặt Lừa, hoặc là tên nào đó nóng lòng muốn lập công trước mặt Mặt Lừa, túm cái quần lại là cứ cố chấp đuổi theo cậu.
Lúc Hạng Tây thực không muốn chạy nữa định xoay người lại đánh nhau một trận lớn rồi gãy chân thêm lần nữa, một cài xe màu đen tạm dừng bên đường phía trước đập vào mắt cậu.
Xe này quen ta, biển số xe…….đúng rồi!
Lại thấy Trình Bác Diễn vừa gọi điện thoại vừa mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, Hạng Tây thấy mình được cứu rồi.
Cậu xông qua đó mở cửa ngồi vào ghế lái phụ cùng lúc với Trình Bác Diễn ngồi vào xe, xoay tay đóng cửa xe cái rầm.
Trình Bác Diễn rõ ràng là bị giật mình, tay còn đang trên cửa bên ghế lái, nhìn cậu chằm chằm quên đóng cửa xe.
“Đóng cửa đóng cửa,” Hạng Tây gào liên tục, vừa gào vừa quay đầu, “Lái xe lái xe lái xe!”
“Cậu lại bị chủ nợ đuổi sao?” Trình Bác Diễn đóng cửa xe, khóa lại.
“Chủ nợ gì ở đây! Tôi vừa mới ra khỏi quán net đã đụng phải tên này!” Hạng Tây giục anh, “Lái xe nhanh đi!”
“Không ở lại bệnh viên chăm sóc ba cậu sao?” Trình Bác Diễn cũng quay đầu lại nhìn đằng sau.
“Ba tôi gì nữa! Tôi đào đâu ra ông ba…….” Hạng Tây nói một nửa thì im bặt, quay đầu lại nhìn Trình Bác Diễn.
Trình Bác Diễn nhìn cậu chằm chằm vài giây, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô lăng: “Xuống xe.”