“Ước pháp tam chương điều……không biết điều thứ mấy, ăn cơm phải dùng đũa!”Sau khi ba người dưới lầu đi thì không còn quay lại, Trình Bác Diễn nhìn qua cửa sổ rất lâu, lúc quay đầu lại thì thấy Hạng Tây ngồi trên sofa thất thần.
“Còn chưa chắc là người của ai,” Trình Bác Diễn đi qua sờ đầu cậu, “Đói rồi nhỉ? Muốn đi siêu thị với anh không.”
“Đi!” Hạng Tây ngẩng đầu, “Em cứ tưởng anh không cho em ra ngoài chứ.”
“Là không nên để em ra ngoài,” Trình Bác Diễn cười cười, “Có điều em thế này…….Dù sao cũng chỉ ở cửa tiểu khu thôi, cũng không có đi xa, hơn nữa hai ngày sau em còn phải đến phòng trà, luôn cần phải ra khỏi cửa, anh đi theo là được.”
“Em thay đồ đây.” Hạng Tây lập tức nhảy xuống sofa, chạy vào phòng ngủ.
Hai người xuống lầu, đứng trước tòa nhà nhìn bốn phía, không thấy kẻ kỳ lạ nào, đều là các gia đình ở tiểu khu đi dạo ở vườn hoa sau bữa ăn, còn có không ít nhà mang theo con cái, nhìn thật an bình.
“Đi thôi.” Trình Bác Diễn xách cái túi mua sắm hướng đến cổng lớn tiểu khu.
“Có khi là chỉ đến tìm người thôi?” Hạng Tây đi sau anh hết ngó đông thì lại hướng sang phía tây ngắm tới ngắm lui, quay đầu thấy túi mua sắm thì cười, “Anh xách cái này buồn cười quá đi.”
“Không thì sao,” Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu một cái, “Anh mà xách cái giỏ rau thì không phải càng buồn cười hơn à.”
“Đi siêu thị mua cái túi thôi, hai mao tiền.” Hạng Tây vừa nhìn anh lại muốn cười.
“Bảo vệ môi trường đó, có hiểu không,” Trình Bác Diễn nói, “Dù sao đi không xa, cũng không phải xách đi dạo phố.”
“Để em xách cho, em thấy anh xách buồn cười quá,” Hạng Tây lấy cái túi từ tay anh, “Anh không thể gấp nó lại……”
Hạng Tây muốn gấp cái túi trong tay lại, vừa xách lên mới phát hiện, trong túi hình như có vật gì đó, cậu nhìn vào bên trong liền sửng sốt: “Cái quái gì đây?”
“Bình xịt.” Trình Bác Diễn nói.
“Bình xịt? Bình xịt gì?” Hạng Tây lấy cái bình nhỏ trong túi ra.
Trình Bác Diễn cầm cái bình xịt vứt lại vào túi, lại hắng giọng: “Bình xịt phòng biến thái.”
“Phòng…..” Hạng Tây ngẩn người, sau khi hiểu được thì dừng bước, đứng tại chỗ cười muốn rớt nước mắt, “Trình Bác Diễn anh có cần phải hài hước thế không!”
“Buồn cười đến thế à?” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Không phải chỉ là một cái bình xịt phòng biến thái thôi sao?”
“Không phải,” Hạng Tây vừa cười nhìn vào cái túi, sau đó lại cười to hơn, “Cái này có ích gì chứ, đây không phải là thứ được bỏ trong túi của các cô gái hả, sao anh còn có thứ này chứ……..”
“Để anh xịt em nhé, em thử xem nó có ích hay không?” Trình Bác Diễn chậc một tiếng, “Được rồi, vừa đi vừa cười, tiết kiệm thời gian.”
Hạng Tây cười một mình một lúc mới bước nhanh hai bước đi cạnh Trình Bác Diễn: “Bác sĩ Trình.”
“Chuyện gì.” Trình Bác Diễn nói.
“Cái thứ này đâu ra vậy?” Hạng Tây xoa mặt, ngữ khí lại có chút phiền muộn, “Bức anh đến mức phải cầm thứ này ra ngoài rồi.”
“Mua đấy chứ đâu, đặt chung với cô y tá trong khoa tụi anh, anh với trưởng khoa Trần mỗi người một cái.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Trưởng khoa Trần tụi anh là ông già rồi mà, ai lại quấy rối ông ấy chứ!” Hạng Tây vốn đã không muốn cười rồi, vừa nghe thấy lời này lại cười nửa ngày.
“Trưởng khoa Trần cảm thấy mình dễ bị ức hiếp quá,” Trình Bác Diễn nghe cậu cười mãi cũng cười theo, “Năm ngoái có người uống rượu gây sự, đánh người ở bệnh viện, bác sĩ đều lên ngăn cản, kết quả người kia đi đến chỗ trưởng khoa Trần……Sau đó cảnh sát đến hỏi vì sao lại đánh trưởng khoa Trần, có ý kiến gì phải không.”
“Đúng thế đấy, vì sao lại đánh ông ấy?” Hạng Tây hỏi.
“Người kia nói, nhìn trưởng khoa Trần giống người sẽ không đánh trả, nên đánh ông ấy,” Trình Bác Diễn nói, “Sau đó trưởng khoa Trần liền mua bình xịt.”
Hạng Tây lại cười một trận thật vui vẻ, cười xong lại ngẫm nghĩ, thở dài: “Bác sĩ các anh cũng quá……Vậy sau này dùng tới chưa?”
“Chưa, làm sao dám dùng,” Trình Bác Diễn khoác tay lên vai cậu, “Thực ra nếu không chọn trưởng khoa Trần, người kia có chọn đại một người thì cũng không ai đánh trả cả.”
“Ôi,” Hạng Tây tóm lấy ngón tay anh, “Trước kia em còn nghĩ, anh tháo khớp cánh tay người ta nhẹ nhàng như vậy, nếu có người gây sự tại bệnh viện chắc chắn không phải là đối thủ của anh.”
“Anh còn có thể tháo cánh tay người nhà sao,” Trình Bác Diễn cười, “Ai cũng tránh hết, tránh không được thì bị vài đòn.”
“Anh nói xem, cả nhà anh đều là bác sĩ, đều biết tình hình thế này rồi, sao anh còn học bác sĩ làm gì, học cái khác không được à?” Hạng Tây nhìn anh.
“Lúc đầu cũng không muốn học.” Trình Bác Diễn nói.
“Vậy sao lại học?” Hạng Tây hiếu kỳ.
“Đi mua thức ăn thôi,” Trình Bác Diễn không trả lời câu hỏi của cậu, đẩy cậu vào siêu thị, “Anh còn muốn mua chút thực phẩm chính, giờ này chắc là hết rồi.”
“Có gì thì mua đó thôi, thức ăn sống cũng không chưa chắc đã còn.” Hạng Tây không truy hỏi.
Người đi siêu thị rất nhiều, đều là dân cư phụ cận, khu này có hai cái siêu thị, mới hơn bảy giờ mà khu bán thức ăn nhìn lộn xộn như mới đánh giặc xong, rất nhiều kệ chỉ còn lại rau củ.
Bọn họ đi dạo một vòng, chỉ lấy được một củ khoai tây bị gãy, Hạng Tây nhân lúc một bác gái đang do dự, cầm một cái bịch ớt chuông trước mặt bà, bác gái do dự xong thì phát hiện một bịch ớt chuông cuối cùng đã không còn, khó chịu trừng Hạng Tây lầm bầm cả buổi.
“Hai cái này……” Trình Bác Diễn nhìn khoai tây và ớt chuông trong tay, “Kết hợp làm sao? Khoai tây sợi xào ớt chuông?”
“Em không biết, hay là đưa ớt chương cho bác kia?” Hạng Tây nhỏ giọng nói, “Nãy bác ấy còn trừng em đó.”
“Để anh nghĩ xem,” Trình Bác Diễn suy nghĩ một lúc, “Cứ lấy đi, làm khoai tây nghiền, lấy thêm thịt xào với ớt chuông là được.”
“Được,” Hạng Tây rất vui vẻ, “Anh biết làm khoai tây nghiền à?”
“…….Không biết,” Trình Bác Diễn thành thực trả lời, “Đây chỉ là kế hoạch của anh thôi, về nhà tra cách làm.”
“Em làm cũng được.” Hạng Tây nói.
Trình Bác Diễn không nói gì, đẩy giỏ hàng đến kệ trái cây.
“Em làm nha.” Hạng Tây đuổi theo lại nói.
Trình Bác Diễn cầm mấy quả xoài lên xem, Hạng Tây huých tay anh: “Này, em nói là em làm nha, khoai tây nghiền.”
“Im mồm.” Trình Bác Diễn liếc cậu một cái.
“Không tin tưởng em đến thế à!” Hạng Tây nhỏ giọng hô.
“Việc nấu ăn này, em có tin tưởng bản thân mình không?” Trình Bác Diễn giật giật khóe miệng.
“Em á? Em……..” Hạng Tây nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cười nói, “Đúng là không tin thật.”
Cuối cùng hai người xách khoai tây và ớt chuông, còn có ít trái cây ra khỏi siêu thị.
“Đáng thương quá đi thôi,” Hạng Tây chậc chậc vài tiếng: “Còn không bằng đi Sa Huyện ăn nữa.”
“Không vệ sinh.” Trình Bác Diễn trả lời đơn giản, kéo tay cậu đi qua đường.
Trong tiểu khu đã náo nhiệt hơn lúc nãy, có rất nhiều người đang đứng ở bãi đất trống duy nhất trong công viên, còn nghe được cả tiếng nhạc.
“Sắp múa rồi,” Hạng Tây cười nói, “Trước đó em cũng không phát hiện chỗ này có múa quảng trường đó? Ồn không?”
“Lúc trời lạnh thì không múa, trời ấm mới ra ngoài múa,” Trình Bác Diễn nhìn bên kia, “Tiếng không lớn, ở trong nhà thì không nghe thấy, qua chín giờ thì kết thúc.”
“Em đói rồi,” Hạng Tây nhảy nhảy, “Em……”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên cậu dừng chân, Trình Bác Diễn đang xem điện thoại đi sau cậu, suýt chút nữa là tông vào: “Sao thế?”
“Mấy người kia,” Hạng Tây nghiêng đầu nói nhỏ, “Lại tới rồi.”
“Hả?” Trình Bác Diễn ngẩng đầu lên nhìn sang mấy người đang ngồi băng ghế đá, đúng là trở về rồi.
Anh thò tay vào túi mua sắm, nhíu mày lại, nếu mấy người đúng là đến trả thù, vậy thì không đủ thông minh, lần nào cũng quay về ngồi cùng một nơi cố định như xe bán đồ ăn sáng vậy……
“Làm sao giờ? Lên nhà hả?” Hạng Tây đi về phía tòa nhà, nhỏ giọng hỏi.
“Lên nhà,” Trình Bác Diễn vẫn chưa lấy bình xịt ra, vì sau khi bọn anh vào tòa nhà, mấy người kia lại đứng dậy đi qua bên vườn hoa nhỏ, cũng không có ý định đi vào, “Mấy người này có thể không nhằm vào em…….”
Hạng Tây không lên tiếng, cúi đầu đi vào thang máy, đến khi ra khỏi thang máy vẫn im lặng.
“Sao thế?” Trình Bác Diễn nhéo mông cậu một cái.
“Á!” Hạng Tây nhảy về phía trước, quay đầu trừng anh, lại cúi đầu thở dài, “Anh nói xem, cái cc gì vậy! Hại anh lo lắng mất mật……”
Trình Bác Diễn đánh lên cánh tay cậu: “Cái miệng của em không sửa được đúng không?”
“Lần sau đánh chỗ khác được không!” Hạng Tây không ngừng xoa cánh tay bị anh đánh, “Lần nào cũng đánh chỗ này!”
“Em còn có lần sau hả?” Trình Bác Diễn mở cửa, đẩy cậu vào nhà, “Lát nữa ăn xong thì chúng ta sẽ tạo ước pháp vài chương.”
“Mấy người dưới lầu,” Hạng Tây vào nhà đứng một lúc lại phiền muộn, “Phải làm sao đây?”
“Địch bất động thì ta cũng không động thôi,” Trình Bác Diễn vào phòng bếp, “Đừng nghĩ nữa, anh làm khoai tây nghiền cho em.”
Hạng Tây lại đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, mấy người kia đã không còn ở đó nữa, cậu thở dài, cảm thấy ngột ngạt, ngồi thủ cả buổi chiều rồi còn thêm cả buổi tối, nếu đánh muốn giết thì tới đi, cứ treo như thế không rơi không rớt khó chịu hơn quánh một trận nhiều.
Cậu kéo rèm lại, vào phòng bếp chuẩn bị giúp nấu cơm.
“Để em vo gạo cho, bắc cơm thì em vẫn làm được chứ.” Cậu lấy cái nồi.
“Ừ, cháo hay là nấu cơm thì em xem mà làm,” Trình Bác Diễn đứng trước cái thớt xem điện thoại, “Để anh tra xem khoai tây nghiền làm thế nào.”
Hạng Tây cầm cái nồi đứng trước bồn nước chậm rãi vo gạo, Trình Bác Diễn cau mày nghiên cứu thực đơn khoai tây nghiền, khóe mắt liếc Hạng Tây vài lần, có thể cảm giác được, vì mấy người dưới lầu hình như đến trả thù, nên tâm trạng cậu hơi xuống dốc.
“Em muốn ăn mặn hay ngọt?” Trình Bác Diễn hỏi, “Có hai loại nè.”
“Mặn đi.” Hạng Tây nói.
“Ừ, để anh xem, phô mai, bơ, bột tiêu đen…….Không có phô mai……..” Trình Bác Diễn đọc từ từ, ngẫm nghĩ xem trong nhà có nguyên liệu nào.
“Không làm được loại mặn thì làm ngọt đi.” Hạng Tây nói, giọng nói buồn bã ỉu xìu.
“Đừng nghĩ nhiều thế,” Trình Bác Diễn đặt điện thoại lên bàn, đi đến đằng sau cậu, vuốt vai cậu, “Bây giờ em đang ngồi trên đất mà tông vào tường…….”
“Sao em lại ngồi trên đất tông vào tường chứ.” Hạng Tây vô lực nói.
Trình Bác Diễn cười cười: “Anh chỉ nói vậy thôi, em đang ngồi trên đất……”
“Em muốn tông vào tường cũng không ngồi đâu, em chắc chắn phải đứng.” Hạng Tây nghiêng đầu.
“Được thôi, bây giờ em đang đứng tông vào tường,” Trình Bác Diễn vừa vuốt vừa đấm vai cậu, “Cũng không giải quyết được mấy người kia, biện pháp duy nhất là yên lặng dõi theo kỳ biến, thay vì sầu mi nhăn mặt quan sát, không bằng xem mọi thứ như thường lệ…….”
“Em cũng biết mà, chỉ là không nhịn được mà cứ nghĩ tới thôi,” Hạng Tây nhíu mày, “Nếu là người em biết, em thật sự không thèm đếm xỉa, nhưng nhìn mấy người kia thật sự không phải là người của chú Bình, rốt cuộc là ai phái mấy người này tới ngồi xổm ở đây vậy!”
“Phái?” Tay Trình Bác Diễn chợt ngưng lại, đột nhiên đi qua bên kia cầm lấy điện thoại: “Hình như anh biết rồi.”
“Biết gì cơ?” Hạng Tây nhìn anh.
Trình Bác Diễn không nói gì, cầm điện thoại gọi đi.
Đầu bên kia vang mấy tiếng mới nhận điện thoại, giọng nói lười nhác của Tống Nhất truyền tới: “Bác Diễn hả?”
“Có phải có chuyện gì cậu không nói với tôi không?” Trình Bác Diễn mở miệng hỏi thẳng.
“Chuyện…..gì?” Tống Nhất ngây ngẩn, sau đó âm thanh tươi tỉnh hẳn lên, “Không phải chứ, cậu phát hiện rồi à? Mấy hàng này phế thật đấy!”
“Mấy người dưới lầu là cậu gọi tới thật à?” Trình Bác Diễn cảm thấy mình sắp không khống chế được âm thanh rồi, lúc anh gọi chỉ là suy đoán thôi, Tống Nhất dứt khoát thừa nhận thế này làm anh hơi kinh hoảng.
Hạng Tây quay phắt đầu lại, mắt trợn sắp thành hình tròn: “Đó là người Tống ca gọi tới?”
“Là tôi gọi đấy, vốn không muốn nói cho cậu,” Tống Nhất cười cười, “Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn.”
“Anh muốn cảm ơn cậu chứ!” Trình Bác Diễn quả thực không biết nên nói gì cho phải, “Cậu rời giang hồ lâu quá nên cảm thấy trống trải phải không hả!”
“Tôi không an tâm thôi,” Tống Nhất nói, “Chuyện thế này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cứ để bọn họ đi theo một thời gian, có chuyện gì thật thì có thể hỗ trợ.”
“Hỗ trợ cái gì? Đánh nhau hả? Xã hội đen sống mái với nhau?” Trình Bác Diễn nhéo mi tâm.
“Tôi không phải là xã hội đen.” Tống Nhất sửa lại.
“Lâm Hách biết cậu chơi một màn thế này không?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Biết rồi, tôi nói với cậu ấy rồi,” Tống Nhất cười cười, “Cậu không cần quan tâm, không cần lo ăn không cần lo ở, cậu chỉ cần coi như không thấy là được.”
“Không phải, Lâm Hách đồng ý cho cậu làm chuyện này hả?” Trình Bác Diễn có chút không tin được, “Cậu hạ thuốc cho cậu ấy à? Lâm Hách có ở đó hay không, cậu để cậu ấy nói chuyện đi.”
“Trời,” Tống Nhất cười lên rồi lại thở dài, kêu Lâm Hách tới, “Hai người nói chuyện đi.”
“Bác Diễn,” Lâm Hách cầm điện thoại, “Cậu đừng cảm thấy chuyện bé xé ra to, chúng ta nên đề phòng một chút, không có chuyện gì tốt, còn nếu xảy ra chuyện gì thì còn có thể giúp đỡ.”
“Cậu được thật đấy,” Trình Bác Diễn đè giọng xuống, đi vào phòng khách, “Có chuyện gì thật thì cậu muốn đánh hội đồng là sao? Có phải cậu cảm thấy hai năm này Tống Nhất thành thật quá nên cậu không quen phải không?”
“Không đánh nhau, kế hoạch của tụi tôi thật sự không phải đánh nhau,” Lâm Hách giải thích cho anh, “Thì là…….Ỷ vào nhiều người làm cho đối phương không tiện ra tay, thật đó.”
Trình Bác Diễn nghe lời Lâm Hách nói thì cười, cả buổi sau mới thở dài: “Cảm ơn, cậu định để người đông thế mạnh bao lâu đây?”
“Tôi tin tưởng thực lực của cảnh sát chúng ta,” Lâm Hách cười nói, “Nhiều nhất là nửa tháng, chắc chắn lúc đó bắt được người rồi.”
Trình Bác Diễn lại trò chuyện với Lâm Hách thêm một lúc nữa, cúp máy vào lại phòng bếp, Hạng Tây đang dựa bên bàn sững sờ.
“Được rồi,” Trình Bác Diễn đi qua đặt hai cái tay lên xoa đầu cậu, “Không cần lo lắng, đúng là người Tống Nhất gọi đến, em đi gọi điện thoại cảm ơn Tống Nhất đi.”
“Ừm.” Hạng Tây gật đầu, cúi đầu đi vào phòng khách gọi điện thoại.
Trình Bác Diễn rửa sạch khoai tây, chuẩn bị khía hình chữ thập đem đi hấp, Hạng Tây gọi điện thoại xong thì lại vào phòng bếp, nhìn cảm xúc vẫn còn chút sa sút.
“Sao rồi?” Trình Bác Diễn nắm cằm cậu nhấc lên, “Đã biết rõ chuyện gì rồi mà, sao vẫn còn vẻ mặt thế này?”
“Em cảm thấy,” Hạng Tây rũ mí mắt xuống, “Là vì em, nên tất cả mọi người đều không yên ổn.”
“Ai không yên ổn chứ?” Hạng Tây cười, ôm lấy cậu.
“Anh nè, Tống ca nè, còn có Lâm Hách,” Hạng Tây gác cằm lên vai anh, “Còn có ba anh trai dưới lầu……”
“Anh thì không tính, giữa đôi ta không có cách nói này.” Trình Bác Diễn vỗ lưng cậu.
“Vậy còn đám người Tống ca thì sao,” Hạng Tây thở dài, “Nhọc lòng quá.”
Hạng Tây lớn chừng này rồi, vẫn luôn duy trì khoảng cách với mọi người, kể cả Màn Thầu, xưa nay cũng không tùy tiện dính líu quan hệ với ai, đặc biệt là quan hệ phiền phức.
Bây giờ lại vì cậu, người bên cạnh hoặc ít hoặc nhiều sẽ bị liên lụy, làm cậu rất bất an, cũng vô cùng khó chịu.
“Bọn họ là bạn bè, bạn bè chính là để lấy ra không cho sống yên ổn,” Trình Bác Diễn cười nói, “Nếu bọn họ gặp phải phiền phức, anh cũng sẽ thế thôi.”
“Vậy sao?” Hạng Tây cau mày nghĩ ngợi, “Em không biết em có thế không.”
“Em sẽ thế,” Trình Bác Diễn nói, “Không phải em rất để tâm đến Màn Thầu sao.”
“Màn Thầu à…….” Hạng Tây nhắm hai mắt lại, “Đúng ha, chắc cũng là Màn Thầu, nếu cậu ấy…….Em phát hiện em ấy à, thật sự rất…….Hình như em không có bạn.”
“Ai nói không có chứ,” Trình Bác Diễn buông cậu ra, “Bạn của anh cũng có thể là bạn của em, không phải em có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp ở siêu thị sao, về sau cũng sẽ là bạn em.”
“Ừm,” Hạng Tây cười, nhớ ra hồi chiều Vu Bảo Toàn còn nhắn tin tới, tâm tình lại tốt lên, tốt xong lại nhíu mày, “Tình hình Màn Thầu…….thế nào rồi?”
“Hai ngày tới sẽ bị chuyển đi, tình hình sức khỏe ổn định, không bị sao cả.” Trình Bác Diễn vỗ cậu, xoay người khía khoai tây hình chữ thập xong thì bỏ vào nồi hấp.
Hạng Tây thở phào, sau khi bắc cơm thì về phòng khách ngồi xuống, hồi âm cho Vu Bảo Toàn, buổi chiều bị người dưới lầu làm kinh sợ, còn chưa nhắn lại cho người ta.
Bạn bè sao?
Hạng Tây cười cười, trước kia cậu không có bạn bè, Màn Thầu coi như là kỳ tích ngoài ý muốn đi.
Cái nơi Triệu Gia Diêu tàn tạ ấy không đào ra được bạn bè gì, vĩnh viễn không thể xuất hiện được người nào có thể khiến người khác không đề phòng, những người gọi là bạn thì chỉ có thể chứng minh rằng bọn họ cùng bị vây hãm trong bóng đêm u ám mà thôi.
Nếu nói tới bạn bè, trước đó Phương Dần có gọi điện cho cậu, muốn xem ảnh cậu chụp, cậu không đáp ứng, ngại lấy ảnh mình chụp cho người cầm nòng súng như Phương Dần, vậy Phương Dần có tính là bạn không?
So sánh với trù nghệ nấu cái gì cũng đều vỡ nồi của Hạng Tây, thì trù nghệ nấu cái gì cũng không có mùi vị của Trình Bác Diễn cao hơn một bậc, bận rộn gần một giờ trong bếp anh mới bưng thịt xào ớt chuông và khoai tây nghiền ra, còn có một tô canh trứng.
“Ơ?” Hạng Tây nhìn thấy thì nhảy lên, “Nghiền thật à?”
“Không biết có vị gì, anh chưa nếm thử, dù sao thì làm theo công thức đấy.” Trình Bác Diễn nói.
“Nhìn rất đẹp mắt, em…….” Hạng Tây hơi kích động, thò tay ra chọc vào chén, muốn móc một ít khoai tây nghiền ra nếm.
“Em làm gì vậy!” Trình Bác Diễn cầm đũa đập vào mu bàn tay cậu, “Còn chưa rửa tay.”
“Vậy em đi rửa tay ngay đây.” Hạng Tây xoa mu bàn tay chạy vào phòng bếp.
“Có rửa thì cũng không thể bốc tay ăn chứ!” Trình Bác Diễn nói, “Ước pháp tam chương điều……không biết điều thứ mấy, ăn cơm phải dùng đũa!”
“Biết rồi!” Hạng Tây hét.
Đồ ăn Trình Bác Diễn làm hôm nay ngon hơn bình thường nhiều, Hạng Tây vừa ăn vừa khen: “Thật đó, ngon lắm, mặc dù vẫn rất khó ăn.”
“Rốt cuộc là ngon hay là dở hả?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Thì, rất khó ăn, nhưng nấu ngon hơn cháo đậu thập cẩm gì đó nhiều lắm,” Hạng Tây lùa hai miếng cơm, “Vì sao lại thế vậy, đột nhiên anh được khai chiếu hả?”
“Để anh nói cho em biết vì sao,” Trình Bác Diễn chỉ ớt chuông, “Cái thứ này chỉ cần băm ra là cay rồi, còn hơi ngọt nữa, hương vị vốn có đã không tệ rồi, còn cái khoai tây nghiền cũng thế, nó vốn có sẵn vị, không cần anh nêm nếm nhiều gì hết……Thế nên mới ngon……Không, không khó ăn thế nữa.”
“Vậy sau này đều ăn thế này đi,” Hạng Tây múc một muỗng khoai tây nghiền, “Em thấy thế này được đấy.”
“Tuân mệnh.” Trình Bác Diễn cười cười.
Hôm nay Hạng Tây ăn tương đối nhiều, không biết là vì mấy người dưới lầu không phải người của chú Bình và Nhị Bàn làm cậu nhẹ nhõm, hay là vì cảm thấy mình vẫn có thể có bạn bè, tóm lại là cậu ăn ba chén cơm, Trình Bác Diễn đã buông đũa, mà cậu vẫn còn ăn.
Đang cầm đĩa đổ hết đồ ăn còn lại vào chén mình thì điện thoại Trình Bác Diễn vang lên.
Trình Bác Diễn đi qua cầm điện thoại lên nhìn: “Là mẹ anh.”
Hạng Tây bỗng cảm thấy căng thẳng kỳ lại, mấy giọt canh nhỏ lên bàn, cậu lấy tay lau sạch, lại nhìn Trình Bác Diễn.
“Mẹ?” Trình Bác Diễn thấy động tác của cậu, có chút bất đắc dĩ cười cười.
“Đang ở nhà hả?” Mẹ anh hỏi bên đầu kia điện thoại, nghe tiếng hình như là đang ở ngoài.
“Dạ, vừa mới ăn xong,” Trình Bác Diễn nói, “Mẹ không ở nhà à?”
“Mẹ đang đi chung với bà nội con và thím đây,” Mẹ anh nói, “Sao giờ này con mới ăn cơm?”
“Con xem kìa! Mẹ đã nói là thằng nhóc này sống lộn xộn lắm mà!” Giọng nói bất mãn của bà nội truyền đến điện thoại.
“Sao mọi người lại ra ngoài thế?” Trình Bác Diễn cười.
“Chiều này đến bệnh viện một chuyến, khám mắt cho bà con, sau đó dẫn bà đi ăn cơm, vừa mới xong đây,” Mẹ anh cười cười, “Không xa chỗ con lắm, bà nội nói con sống lộn xộn, muốn qua đó xem sao.”
“Bây giờ đến ạ?” Trình Bác Diễn ngẩn người.
Hạng Tây nghe thấy lời này, ném chén đi nhảy dựng lên, đứng bên cạnh bàn dùng khẩu hình hỏi một câu: “Mẹ anh sắp đến đây à?”
“Đúng vậy, mẹ lái xe qua đó,” Mẹ anh nói, “Con dọn dẹp một chút đi, chắc bà nội nhớ con lắm.”
“À……” Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây, gật đầu với cậu.
Nét mặt Hạng Tây lập tức cứng đờ.