“Phu quân!” Nữ
tử nở nụ cười.
Tể tướng đắc ý
nói: “Dư Tướng quân, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Chim khôn cần biết chọn
cành mà đậu!”
Chàng chỉ nhìn
chằm chằm nữ tử trước mắt, giọng si ngốc: “Thôi Nhi, khổ cho nàng rồi!”
“Phu quân quá
lời! Thôi Nhi có thể lấy được chàng, đã coi như sống hơn người khác một đời
rồi!” Trong vòng vây thiên quân vạn mã, hai người nói chuyện tâm tình. Nghe
được lời này, lòng ta trào sôi cơn ghen khó có thể kiềm chế.
Tể tướng tiếp
tục đứng ở một bên nói: “Đầu hàng ta, sống một đời vui vẻ có gì là khó!”
Chàng như cười
như không: “Thôi Nhi, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!”
Nữ tử cười đầy
vui sướng: “Như vậy, hiền thê xin phép đi trước một bước!” Dứt lời, kề cổ sát
ánh đao, lập tức máu hồng phun chảy, nữ tử ngã sụp xuống đất, trên mặt vẫn tươi
cười.
Tể tướng bất ngờ
không ngăn cản kịp, đứng ngây người. Không ngờ nữ tử đó lại cương liệt như vậy.
Yết hầu chàng
giật giật, thanh âm phát ra không biết là khóc hay cười: “Chờ ta, ta nhất định
sẽ đi tìm nàng!”
Nhìn bóng dáng
kia ngã xuống, lòng ta bất chợt lạnh. Ta vì chàng đỡ một đao, nhưng mà thấy
chết không sờn như vậy thì..... ta trăm triệu lần không thể bằng, trong lòng chàng
vĩnh viễn sẽ chỉ nhớ mãi thời khắc này. Thôi thôi, đợi lát nữa vào địa phủ, cái
gì ta cũng không tranh với cô, nữ nhân như vậy, ngay cả ta cũng vô cùng kính
phục!
Chấp nhất cả đời
si tình, ở một khắc này mới chính thức tuyệt vọng!
“Việc đã đến
nước này, cũng không có gì tốt!” Tể tướng lộ ra vẻ hung ác.
Hoàng thượng
vung tay lên: “Khoan đã!” Khí thế vẫn còn, người khác cũng không dám động. Sau
đó cất tiếng gọi chàng: “Dư Thống lĩnh!”
Chàng nghẹn ngào
đáp: “Có vi thần!”
Hoàng thượng đi
đến người chàng, thấp giọng: “Bảo vệ Nghi phi cho tốt!” Sau đó nhìn ta cười.
Nụ cười của
Hoàng thượng, man mác một cảm giác từ biệt, sông
Dịch gió thổi hề hề, tráng sĩ ra đi đầu không ngoảnh lại! Lòng ta hốt
hoảng, hét to: “Hoàng thượng!”
Người cầm lên
chung rượu, dừng một chút, hất đổ chung rượu khác đặt ở chỗ ta, nhìn Tể tướng
lâu thật lâu, nhẹ nhàng một tiếng: “Cữu cữu!” Sau đó, ngửa đầu uống cạn. Ngự
Lâm Quân bên người đồng loạt quỳ xuống, lệ nóng đầy mặt. Binh sĩ bên ngoài cũng
đồng dạng khuỵu gối.
Tể tướng vẫn
đứng ở nơi đó, ánh mắt phức tạp.
Đoan phi bước
lại gần, khóc nức nở.
Ta ngã ngồi trên
cỏ, một mực im lặng.
Tể tướng cao
giọng: “Bắt lại!”
Chàng cùng nhóm
Ngự Lâm Quân nhanh chóng gạt tiếc thương, giương cao vũ khí, quyết ý chống đỡ
đến cùng.
Đột nhiên, bên
ngoài truyền đến tiếng leng keng của binh khí.
Tể tướng nghi
hoặc, đang muốn phái người đi thăm dò, thì một kẻ hốt hoảng chạy đến bẩm báo:
“Định Tuyên Vương suất lĩnh quân sĩ đánh vào đây!”
Tể tướng sa sầm
nét mặt: “Làm sao có thể! Binh sĩ ở kinh thành đều đã bị ta khống chế, trong
khi phần lớn quân đội đều đã đi theo Hộ quốc đại tướng quân?”
Tiếng vũ khí
càng lúc càng kịch liệt, nhìn thấy bên người binh sĩ đã chẳng còn bao, mặt nạ
giả dối của lão hồ ly đã sớm bị tháo xuống, nóng nảy túm áo kẻ báo tin: “Quân
của hắn từ đâu mà đến? Sao lại như vậy hả!”
“Đều là binh sĩ
bị khống chế, bất ngờ cùng Định Tuyên Vương kéo vào đây!” Kẻ đó phì phò đáp.
“Sao lại như
vậy! Sao lại như vậy!” Tể tướng mồm thều thào, cảm giác như vừa già đi chục
tuổi. Vốn tưởng rằng đã sắp đặt xong hết rồi. Nếu thật sự là vậy, tự nhiên thế
cục xoay chiều. Chỉ là hắn không rõ, trù hoạch nhiều năm như vậy, sao có thể
bất ngờ rước lấy thảm bại như thế này!
Thanh âm lạnh
lẽo từ xa truyền đến: “Tể tướng sao còn chưa chịu buông vũ khí đầu hàng?” Thanh
âm tuy không hùng hồn, nhưng mà xuyên qua hàng hàng người mà tới, vô cùng rõ
ràng.
Tể tướng toàn
thân như bị rút hết khí lực, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, bỗng dưng ngửa mặt lên
trời cười to: “Ha ha, đúng là người tính không bằng trời tính! Hôm nay lão phu
bại trong tay ngươi, đã không còn gì để nói, được làm vua thua làm giặc! Lão
phu chỉ muốn biết, ngươi làm sao biết kế hoạch của lão phu, làm sao khống chế
tướng sĩ?”
Thân ảnh tiêu
sái nhàn nhã xuất hiện, đúng là Định Tuyên Vương. Y một đường gấu áo phiêu
phiêu đi tới, giữa rừng đao biển kiếm, thi thể chất chồng như một trường tu la,
lại giống như bước đi trên thảm cỏ trong xanh, hồ nước yên tĩnh, hoa bay đầy
trời, công tử hào hoa, tại thời khắc này, mọi người vẫn là bị phong thái tuyệt
thế của y làm cho mê hoặc.
Y thong thả đáp:
“Cũng không có gì, chẳng qua là tiện tay thả những người ngươi giam cầm ở Bích
Nguyệt sơn trang thôi!”
Tể tướng thất
kinh, biết cơ hội cuối cùng của chính mình đã không còn: “Sao có thể?”
Định Tuyên Vương
sóng mắt trong suốt nhu hòa, thanh âm phát ra càng ôn nhu, khẽ khàng giống như
đang âu yếm nữ nhân: “Bổn vương vẫn luôn rất quan tâm đến Tể tướng đại nhân,
phí bao tâm sức mới biết được thì ra Tể tướng mời thật nhiều gia quyến của các
vị tướng quân thống lĩnh đến ở Bích Nguyệt sơn trang. Ái chà, thật đúng là suy
nghĩ thấu đáo!”
Tể tướng quay
đầu nhìn thoáng qua Hoàng thượng đang thanh thản nằm trên đất bằng, đôi mắt
sáng lên, thấp giọng nói: “Ấp Nhi, cữu cữu có lỗi với ngươi!” Thõng xuống hai
tay, cam nguyện chịu trói.
Ta đưa mắt nhìn
khu vườn tan tác, thời điểm này vốn là trăm hoa chen nhau khoe sắc, muôn tía
nghìn hồng, rực rỡ cả một góc trời. Nam tử đội hoàng quan thường hay
đưa ta đến chỗ này ngắm hoa ngắm cảnh, cùng ta thưởng thức trà Long Tĩnh, nói
với ta: “Ngưng Nhi, nàng giống như nơi này, mãi mãi không tàn!”
Hoa như thế nào
có thể không tàn! Hôm nay đây tại nơi hoa nở không tàn, người đối xử với ta cực
tốt, người nam nhân ôn nhu ấy lại lần nữa lừa ta vĩnh viễn nằm dưới lòng đất
sâu.
Khu vườn vẫn rực
rỡ như vậy, so với hoa hồng đỏ thẫm, máu cũng đỏ tươi, nhuộm màu thiên địa làm
chói mắt ta. Ta cũng từng thấy qua cả trời hồng sắc, hình như là trên đường đi
Hà Nam,
ngày ấy vui mừng, còn bây giờ là đau đớn!
Một đôi giày bạc
xuất hiện trước mặt ta, thanh âm mềm dịu của nam tử: “Nghi phi, cô ổn chứ?”
“Hoàng thượng,
đã chết.” Ta nói xong câu, liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y. Trong đôi song
nhãn ấy, một nữ tử tuyệt sắc khoác trên người y phục màu trắng, ngồi trên vòm
cỏ xanh chưa bị nhiễm hồng, bên thân là nam tử mặc hoàng bào đang nằm yên bình,
chung quanh một màu đỏ thẫm. Rực rỡ đến ê lòng!
Định Tuyên Vương
nâng tay đỡ ta, ta cũng thuận thế đứng dậy, ở một bên nhìn chàng cõi lòng tan
nát: “Dư Tướng quân về trước đi, an táng phu nhân của ngươi thật tốt!”
Chàng nghe ta
nói, ngẩng đầu bi thương nhìn ta, bước qua, thật cẩn thận ôm lấy nữ tử tựa như
bảo vật trân quý, nhìn vào mặt người yêu, trong mắt đột nhiên dấy lên một ngọn
lửa nhỏ, hơi khuỵu gối: “Vi thần cáo từ, xin nương nương bảo trọng!”
Lòng ta cả kinh,
trầm giọng nói: “Dư Tướng quân, còn nhớ rõ đã đáp ứng với Hoàng thượng việc gì
không?” Quân vương trước khi chết đã nói “Bảo vệ Nghi phi thật tốt!” Bờ vai
chàng run lên.
Ta lại nói:
“Huống hồ, tình riêng và bách tính, cần phân biệt nặng nhẹ!” Còn nhớ, trong
khói trà nghi ngút, chàng thổ lộ mơ ước của mình. Cũng thật buồn cười, người
như ta, không ngờ lại nói ra những lời như vậy!
Trong mắt chàng,
tia sáng chợt tắt. Ta biết chàng cuối cùng cũng buông bỏ ý định trong đầu.
Không quan trọng ngày sau đau khổ thế nào, chỉ cần chàng còn sống! Tin tưởng
trong lòng nữ tử kia cũng hi vọng như vậy!
Nhìn chàng quay
lưng thất thểu, lòng mỗi lúc một lạnh. Một bộ phận trên người chàng đã chết. Từ
rày về sau, ta biết có một số thứ không thể nào trở lại như lúc ban đầu, còn sợ
chi lòng gắt tim đau.