Không Hối Hận

Chương 17

Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu đau như búa bổ. Người bên cạnh đưa đến một chén canh giã rượu, ta đón lấy cho vào miệng, hi vọng có thể làm dịu một chút cơn đau nhức. Người bên cạnh lấy tay xoa hai bên huyệt thái dương trên trán ta một cách dịu dàng. Ta cảm thấy thư thái vô cùng, bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Trước giờ chỉ biết nàng thích uống trà Long Tĩnh, không ngờ lại còn có thú uống rượu như điên nữa!”

Hai má ta ửng đỏ, hồi tưởng lại, đại khái tình hình hôm qua còn nhớ rõ vài phần, quả nhiên là mặt mày mất hết cả rồi, chỉ có điều, “Sao chàng biết?”

Người bên cạnh giở giọng trêu chọc: “Là ta đưa nàng trở về, sao có thể không biết chứ?”

A a, mặt của ta như bị mặt trời gắt gao thiêu cháy, tâm niệm xoay chuyển, không thể để thua y được, bèn nở nụ cười giảo hoạt: “Chàng dám trêu thiếp, thiếp phải nghĩ cách phạt chàng mới được!”

Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là y, vẫn vẻ tuấn mỹ lãng tử, nhưng mà khuôn mặt tiều tụy hẳn. Vô Trần tỏ vẻ khó hiểu: “Phạt ta?!”

Ta càng thêm đắc ý, giọng nói nghênh ngang: “Chàng thần thông quảng đại, cái gì cũng biết, sao lại không biết ngoại tổ phụ của chàng đã đem chàng tặng cho thiếp chứ! Tất nhiên là thiếp có quyền xử trí rồi!”

Y cười cười, đầy bất đắc dĩ: “Sao có thể để hai người các người ở cùng một chỗ chứ!”

Ta nhớ tới tình ý của người kia, nhớ tới dòng chữ mình để lại trên bàn, không khỏi cảm thấy thẹn thùng. Nhưng mà lòng lại rất muốn biết y rốt cuộc đã xem qua chưa, bèn rụt rè lên tiếng: “Cái đó..... Cái đó đó, chàng đã đọc chưa?” Đầu gục xuống, thanh âm cuối cùng nhỏ đến mức bản thân cũng không nghe rõ.

Giọng ngạc nhiên vang bên tai: “Hả, đọc cái gì mới được?”

Ta cắn môi, được rồi, dù sao cũng là chàng yêu ta trước, lại còn yêu đến chết đi sống lại, ta còn lo lắng tầm phào gì nữa, đột nhiên ngẩng đầu: “Chính là câu đó đó!” Lại phát hiện miệng chàng không biết từ khi nào đã giương lên, ý cười đọng đầy khóe mắt.

Thì ra là chọc ta, ta phì cười. Đúng là một khi để bụng, tự nhiên sẽ lo trước lo sau, lo được lo mất. Ta lúc trước không ngó đến y, mắt nghiêng lòng lạnh, hiện tại xem như là hồi báo đi.

Y đột nhiên thu lại ý cười, nói đầy chân thành: “Lời nàng viết, ta đã đọc qua. Nhưng mà trong lòng vẫn có chút không yên, mới vừa rồi nhìn nàng thẹn thùng, mới tin tưởng vài phần. Chỉ là, Ngưng Nhi à, nàng có phân biệt rõ đâu là cảm kích, đâu là tình yêu không?”

Vốn là một nam tử tiêu sái văn nhã tựa thần tiên trên cao, giờ phút này vầng trán phảng phất như ngọn núi xa xăm ẩn trong mây mù dày đặc không xác định. Ta thản nhiên đáp lời: “Chàng cho rằng thiếp có thể để bản thân chịu ủy khuất sao? Từ rày về sau, đừng nhắc đến chuyện này nữa!”

Mắt chàng nhất thời sáng lên. Chàng cầm tay ta, nói: “Đúng vậy! Chuyện này ta sẽ không đề cập tới nữa!” Trên mặt vẽ ra nụ cười, tựa như mùa đông tan tuyết, cảnh tượng chói mắt làm lòng ta bối rối. Thật là kỳ lạ, ta rất thích ngắm cảnh đẹp, vì cớ gì mỹ cảnh thiên hạ vô song này, trước đây ta lại chưa bao giờ để tâm.

Y đến bên bàn, cầm lấy chén cháo vẫn còn tỏa nhiệt đi lại. “Đây là Ngự thiện phòng mới nấu, nàng mới tỉnh rượu, ăn một chút cho ấm bụng đi!”

Bây giờ mới cảm thấy bản thân hơi đói, ta ngoan ngoãn cầm muỗng múc ăn.

Y đứng bên cạnh, nở một nụ cười hạnh phúc. Ta vội vàng nói: “Sức khỏe chàng còn chưa có bình phục, đừng đứng nữa, chịu không nổi đâu, ngồi xuống trước đi!”

Y lắc đầu, mỉm cười, bắc ghế ngồi xuống. Sau đó tựa như nhớ đến chuyện gì, môi nhếch lên hứng thú: “Nghe nói nàng bắt Thành Húc làm trâu làm ngựa báo đáp nàng, tất cả tấu chương và chính vụ trước tiên đều để hắn xử lý!”

Ta chu mỏ: “Không phải báo đáp thiếp! Là báo đáp chúng ta!”

“Được được được! Là chúng ta! Chỉ là nghe nói hắn còn không có thời gian ngủ, đã vậy còn bị không ít đại thần làm khó dễ!”

Ta có chút chột dạ, mở miệng phân bua: “Thiếp cứ tưởng hắn là một nhân tài, cho nên mới muốn bồi dưỡng!”

Y hứng thú nhìn ta: “Phải không? Ngưng Nhi quả nhiên suy nghĩ chu đáo!”

Ta húp xong chén cháo, thảy qua một bên, khẽ ngâm: “Cổ nhân hữu vân, thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí; lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng. Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn nhi tử vu an lạc dã.....”(Cổ nhân có câu, khi trời giao sứ mạng trọng đại cho con người, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị nhọc mệt, làm cho thân xác họ bị đói khát, làm cho họ chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy. Bởi thế, ta có thể hiểu cái lẽ tại sao con người có thể sống trong nỗi gian truân nhưng lại chết trong nỗi yên vui…) [Thiên “Cáo tử”, sách Mạnh Tử, tham khảo google]

Đã thấy y ôm bụng cười, còn không ngừng xua tay: “Ngưng Nhi không cần nói nữa, ta biết nàng đọc nhiều sách vở, đầy bụng thi thư!” Chờ đến khi cười dứt, mới hướng ta nháy mắt mấy cái: “Thật ra ta rất ủng hộ cách làm này của nàng!”

Ta vì Thành Húc nhỏ vài giọt nước mắt đồng tình. Hắn chỉ biết ta không phải người tốt, chứ còn chưa nhận ra người mà hắn hiệu trung cũng vô lại kém gì ta đâu!

`

Lòng vừa giải phóng thì tai họa đã nhanh chóng ập tới.

Con trai duy nhất của Tiên hoàng dù sao cũng chỉ là một nhóc hài mới mấy tuổi đầu, sức khỏe của Định Tuyên Vương vừa mới khởi sắc, đã bị lôi ra chủ trì vài chuyện quốc gia đại sự. Mà trên đời này, không có yến hội nào gọi là tốt cả. Ứng Vô Trần vừa mới rời khỏi, phụ thân đã phái người tiến cung báo tin, nghe nói cái gọi là “triều đình đại sự” lần này chủ yếu thảo luận về cách xử trí hồng nhan họa thủy là ta như thế nào!

Ta nghe qua, trong lòng bình tĩnh lạ thường. Vô Trần làm nhiều chuyện như thế, sớm đã đoán được có ngày hôm nay, ta không lo y xử lý không được, chỉ là tò mò y muốn ứng phó làm sao. Trầm ngâm một lát, ta nói với Lưu Nguyệt đứng bên cạnh: “Đi, tới Thần Dương điện nhìn thử!” Hoàng vị còn chưa sắp xếp thỏa đáng, Định Tuyên Vương lại không bằng lòng thượng triều nghe bá quan khải tấu, chỉ đành tạm thời mở cuộc thương nghị ở điện Thần Dương.

Ta cùng Lưu Nguyệt bước một mạch đến Thần Dương cung. Thần Dương cung vốn là nơi tiếp kiến sứ giả và các chư hầu từ xa đến, bởi vậy đặc biệt thiết kế một mảnh rèm ngăn cách dành riêng cho Hoàng hậu tiếp chuyện các sứ. Ta với Lưu Nguyệt nép sau rèm, nhìn Vô Trần giải quyết.

Quả nhiên hôm nay không hề có đại sự gì bẩm báo, nhưng mà các vị đại thần người nào người nấy mặt mày đều khẩn trương, số lượng tuy không nhiều, nhưng toàn là lão thần. Do dự thật lâu, cũng không có ai chịu mở lời trước, bởi vì người đề xuất ra đó, bất luận cuối cùng là thành hay không thành, đều sẽ rất xui xẻo. Bọn họ là lo không biết có can gián được Định Tuyên Vương rời bỏ ta không, bằng không ngày sau nhất định sẽ bị ghi hận mà tìm tới tính sổ.

Trầm mặc trong một thời gian dài, ta bắt đầu mất kiên nhẫn, nhìn Ứng Vô Trần vẫn ngồi oai nghiêm giữa bầy lão thần. Cuối cùng có một ông cụ, nhìn như già nhất ở đây, khoác trên người tám chữ “trung quân ái quốc, cương trực công chính” bước ra, hiên ngang lẫm liệt nói: “Vương gia, ngài tuổi trẻ tài cao, mưu trí hơn người, chính là rường cột của nước nhà! Tiền đồ mênh mang trước mặt, tuyệt đối đừng để bị mê hoặc mà phụ lòng kỳ vọng của dân chúng!” Việc này và kỳ vọng của dân chúng có can hệ gì?

Vô Trần khẽ mỉm cười hỏi: “Trương đại nhân, ngươi cho rằng ta hồ đồ à?”

Lão già kia bắt đầu kích động: “Vương gia dĩ nhiên là người cơ trí vô song. Nhưng mà việc này làm nhục quốc thể, khiến người người chê cười! Phi tử của tiên hoàng theo quy định phải vào chùa xuất gia! Các vị đại thần, các vị nói có đúng không?” Chúng đại thần lúc này vô cùng đồng tâm hiệp lực, nhất nhất lên tiếng ủng hộ.

Giọng nói nhẹ nhàng như gió mùa xuân, Vô Trần lại hỏi: “Như vậy, các ngươi cảm thấy ta làm chuyện trời đất bất dung, người thần căm phẫn?”

Nhìn biểu tình của y, tin tưởng không có một ai dám đứng trước mặt y nói ra đáp án. Trương đại nhân bất giác nhỏ giọng: “Đương nhiên không phải. Vương gia chỉ là nhất thời bị cám dỗ, chỉ cần có thể dừng cương trước vực thẳm, đúng lúc quay đầu, sẽ không tổn hại đến anh danh của Vương gia! Tất cả đều là do hồng nhan họa thủy!” Ngữ khí hoàn toàn nghiêm túc. Nực cười, ta có làm cho Vô Trần như Trụ Vương vì ta mà tạo ra ao rượu rừng thịt, vì ta giết hại trung lương không? Ta cũng không khiến y học theo Chu U Vương vì Bao Tự đốt lửa đùa cợt chư hầu. Sao lại bảo ta là họa thủy?

Vô Trần gật đầu: “Ngươi nói không sai!” khiến cho Trương đại nhân vô cùng mừng rỡ. Lại nói tiếp. “Vậy rốt cuộc là một mình ngươi cảm thấy việc này khiến cho triều đình mất mặt hay toàn thể các vị đại thần đều nghĩ như vậy?”

Cơ mặt mọi người vừa thả lỏng, lại bắt đầu u ám như mây đen, phóng mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào. Bằng như Vương gia để tâm đến lời chúng thần, có điều kiêng kị, như vậy lúc này mọi người nên đồng tâm hiệp lực, vững như tường thành, trăm lời như một. Nhưng mà vạn nhất Vương gia chỉ muốn biết kẻ nào muốn cùng y đối nghịch? Chuyện này, thật khó!

Vẫn là Trương đại nhân “trung trinh” lên tiếng: “Đương nhiên là các vị đại nhân đều hi vọng Vương gia có thể vì quốc gia xã tắc bảo trọng thân mình!” Ta ở sau rèm nghe thấy, đầu óc ù ù, sớm đã biết việc này tất chịu không ít điều tiếng, nhưng “bảo trọng thân mình” là cái lý do khỉ gì đây?

Ta nghe tiếng Vô Trần vang lên: “Các vị đại nhân nói phải lắm!” Chúng đại thần mặt mày có chút tươi lên. Vô Trần tiếp tục: “Nếu như mọi người đều cảm thấy ta làm rối loạn triều cương, trong khi ta lại kiên trì muốn giữ vững ý mình. Vì muốn cho mọi người công đạo, ta quyết định sẽ cùng Ngưng Nhi ẩn cư, không hỏi đến chính sự nữa!”

Mọi người tựa như bị đánh một gậy thật mạnh vào đầu. Trải qua một loạt sự tình, có thể nói thế cục rung chuyển, lòng dân bất ổn, rất cần Định Tuyên Vương với năng lực như vậy, danh vọng như vậy đứng ra chủ trì đại cục. Nếu y buông tay, trong triều nhất định sẽ xuất hiện những rạn nứt chính trị, kết bè kết phái, sau đó làm theo ý mình, không ngừng bài trừ kẻ địch, triều đình lại tái diễn một màn hỗn loạn. Trừ bỏ rất ít người lòng hoài dã tâm, tuyệt đại đa số còn lại đều không hi vọng cục diện này sẽ xảy ra. Chính là mọi người không ngờ Định Tuyên Vương thà rằng buông bỏ quyền thế cũng không nguyện ý chia lìa Nghi phi! Còn đáng chê hơn là, ngài Hộ quốc đại tướng quân đáng kính kia cũng không chịu tới khuyên ngăn Vương gia, còn nói cái gì mà chuyện vui sắp thành!

“Vương..... Vương.... Vương gia, người nên nghĩ thật kỹ ạ!” Trương đại nhân bắt đầu toát mồ hôi.

“Nhưng mà bổn vương thật không thể xa Ngưng Nhi!” Vô Trần bày ra bộ dạng khó xử: “Mới vừa rồi các vị đại nhân không phải đều cho rằng việc này nguy hại quốc gia, làm nhục quốc thể sao! Cho nên bổn vương không thể không lui được!”

“Vi thần tuyệt đối không mong điều này!” Một vị nguyên lão khác, Vương đại nhân, rốt cục nhịn không được nhảy ra.

“Bổn vương chủ ý đã định, mà chư vị đại nhân cũng không chịu thoái nhượng, tóm lại, đây tựa hồ là cách giải quyết tốt nhất!” Giọng điệu Vô Trần vô cùng chân thành.

Vương đại nhân quay đầu nhìn chư vị đại thần, trao đổi một lúc, cuối cùng nói: “Nghi phi chắc chắn sẽ phải biến mất, chỉ là nữ nhi của Lý Thượng thư đương nhiên có thể kề cận bên Vương gia!” Một nữ tử làm sao có thể quan trọng bằng giang sơn chứ! Cứ như vậy, phong hào Nghi phi của ta bị hủy bỏ, khôi phục lại thân phận ban đầu. Còn về phần ngụ ở đâu, mọi người đều không ai rỗi hơi truy cứu!

Vô Trần vẫn tao nhã dịu dàng như vậy: “Chư vị đại nhân suy nghĩ thật chu đáo!” Một hồi phong ba cứ như vậy trôi qua.

Aiii, đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay. Nhớ năm đó, Tỷ Can vì lòng trung khuyên nhủ Trụ vương, không tiếc máu nhuộm triều đình, lấy cái chết thay lời can gián. Còn bây giờ trọng thần gặp chuyện khó lại chùn bước như vậy!

Nhìn tới nhìn lui, vẫn là Vô Trần tốt nhất. Ta nhìn chàng trai đang ngồi uy nghi trên cao kia, thầm nghĩ.

Chỉ biết quay quắt tìm kiếm bóng hình nơi nao, đến khi mỏi mệt nhìn lại, đã thấy chàng dựa cửa đứng chờ.
Bình Luận (0)
Comment