Không Hối Hận

Chương 27

Đảo mắt, đông lại tới. Tuyết bay bay, say thú trồng mai.

Ngô Thừa Viễn thật ra lại rất tinh minh, không chỉ thường hay đến phủ ngắm tuyết thưởng trà, mà có chuyện gì cũng đều làm ra vẻ vô tình hỏi ý kiến Vô Trần. Vô Trần dù sao cũng là người từng lăn lộn ở kinh thành, quá hiểu rõ tâm lý của các quan viên, cho nên y đối với phần lớn tấu chương của Tổng đốc Giang Nam này đều thông qua, giảm bớt không ít phiền toái. Ngô Thừa Viễn mừng rỡ ngày nào cũng chạy qua phủ, nói là học tập kinh nghiệm. Nhìn hắn đau đáu sợ hãi, đúng thật là một vị quan tốt, Vô Trần cũng thuận tiện giúp hắn, miễn cho hắn tính tình quá mức cổ hủ, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.

Nhưng mà Vô Trần chú ý nhất đương nhiên là chuyện ta đang mang thai. Không có việc gì đều quấn bên người ta, sau khi thỉnh giáo thần y Đỗ Nghĩa, lại càng thường xuyên ngâm thơ, đánh đàn, thổi tiêu, bảo thế mới có lợi cho thai nhi. Ta thấy chàng cao hứng, ừ thì cũng kệ chàng, đôi lúc cảm thấy phiền, liền giả vờ buồn ngủ tránh đi.

Rốt cuộc khi tầm xuân hé nụ, hải đường ra hoa, trong Nhật phủ chộn rộn cả lên.

“Ngươi, nhanh một chút!” Một giọng nói thanh nhã nhưng vô cùng hoảng loạn vang lên, “Còn ngươi, đừng có đực mặt ra như vậy!”

Huy Tinh ở bên cạnh hết thở dài lại lắc đầu, ai có thể tưởng tượng anh chàng đang luống cuống như gà mắc tóc kia lại chính là người đầy mưu sâu kế diệu, gặp biến không sờn chứ! Để rồi khi không chịu nổi nữa liền lên tiếng: “Đỗ thần y, ông không đi khuyên nhủ công tử à? Ông xem ngài ấy đấy, người ta đều đang làm rất tốt, lại mở miệng chỉ huy lung tung! Ông mau nói với ngài ấy một tiếng đi!” Không phải hắn chê gì chứ thật tình hành vi bây giờ của công tử nhà hắn đúng là đang làm mọi thứ loạn cả lên.

Tên mập Đỗ Nghĩa lắc đầu: “Cứ để cho hắn rống mấy tiếng đi, có thể giảm bớt một chút áp lực! Bằng không, hắn lại giống như vừa rồi xông thẳng vào phòng!” Đỗ Nghĩa lấy thân phận người từng trải nhắc nhở, nhớ năm đó, hắn mưu toan lấy thân phận thần y xông vào nhưng cũng bị đẩy ra như thường.

Huy Tinh nhớ lại tình cảnh hồi nãy, không thể không đồng ý, tiếp tục giương mắt nhìn công tử của hắn bận rộn đi tới đi lui. Vô Trần cũng phát hiện ra mọi người đều đang chú tâm làm việc, không hề đếm xỉa đến mình, lửa giận bốc lên. Nhưng mà lỗ tai lại không ngừng nghe thấy tiếng rên rỉ, vô cùng đau lòng, liếc thấy Đỗ thần y đang đứng rảnh rang, liền vọt qua nắm lấy áo hắn: “Ngươi có phải là thần y không vậy? Mau tới giúp Ngưng Nhi giảm đau đi!”

Đỗ Nghĩa nói nhỏ: “Sinh con đều thế cả!”

Vô Trần vẫn không chịu, cứ dùng dằng: “Nhưng mà Ngưng Nhi đang rất đau đó...” Lải nhải cả một thôi một hồi, phát tiết hết tâm tình.

Rốt cuộc vị thần y đứng đối diện cũng phải bùng nổ: “Ngươi ồn ào gì thế? Rốt cuộc có hiểu hay không? Ai sinh con mà không như vậy! Ta không phải đã nói với ngươi rồi à, thân thể của cô ấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả! Ta tốt xấu gì cũng là thần y, không được người tôn kính thì thôi, bây giờ ngay cả sinh con cũng muốn ta ở bên cạnh chờ! Ta đã không nói gì rồi, ngươi cũng đừng nên quá đáng!”

Vô Trần hoảng hốt nhìn gương mặt phóng đại trước mắt nổi giận đùng đùng, đang lúng túng không biết phải làm gì, bỗng nghe bên trong truyền đến một giọng mừng rỡ: “Chúc mừng công tử, là bé trai!” Theo cùng là một tiếng khóc véo von. Vô Trần không còn suy nghĩ được gì, quay người chạy thẳng vào phòng.

Thoáng thấy đứa nhỏ nằm trong lòng Lưu Nguyệt, Vô Trần vội vàng nhận lấy, ôm đến trước mặt ta: “Ngưng Nhi, nàng xem này, con của chúng ta! Dễ thương chưa này!”

Ta thật sự rất mệt, nhưng nhìn nam tử đang cực kỳ kích động trước mặt, cùng với đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu kia, cũng thấy rất vui.

Không ngờ lại nghe tiếng nói: “Trẻ con mới sinh ra không phải đều là cái dạng đó sao, mặt mày nhăn lại, có gì mà đẹp chứ!” Là tên thần y thối tha kia, bộ dạng đầy khiêu khích.

Vô Trần bất mãn: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Giống như bị đạp lên đuôi, phát huy trách nhiệm của phụ thân.

“Hừ!” Đỗ Nghĩa cùng Vô Trần trừng mắt nhìn nhau.

Ta thở dài trong bụng, thật sự là mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi. “Vô Trần, thiếp mệt rồi! Chàng bảo mọi người ra ngoài hết đi! Tự Thủy, ngươi tiễn Đỗ tiên sinh nhé!” Đã không thông cảm với ta, vậy thì đừng trách.

Vô Trần nhìn ta đầy áy náy. Đỗ Nghĩa thì rặt một nỗi kinh hoàng, rất nhanh tự động lủi ra ngoài.

`

Sinh hạ Luyến Trần, Vô Trần lúc nào cũng bắt ta bồi bổ cơ thể, nghỉ ngơi thật tốt, mỗi ngày đều canh gà tổ yến, hơn nữa không cho bước ra khỏi phủ, nghe đâu là ý của Đỗ thần y. Ta cũng chỉ có thể cảm thán, đàn ông đôi lúc cũng thật nhỏ nhen.

Hôm nay khó khăn lắm mới có thể lẻn đi được, ta nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nhưng vì không để Vô Trần lo lắng, ta còn dẫn Lưu Nguyệt với Tự Thủy theo cùng.

Ta vừa đi đường, vừa phấn khởi đưa mắt nhìn ngó xung quanh. Cuộc sống của dân chúng bình thường dường như càng thêm phần náo nhiệt! Nhìn đến hoa cả mắt, định thần lại thì đã thấy có bóng người sắp ập tới. Lưu Nguyệt tiến lên một bước, ngăn lại người nọ. Tự Thủy mắng: “Mắt mũi để đâu vậy?”

Ta đang tính mở miệng khuyên các cô ấy đừng gây thêm chuyện, bởi vì ngay cả ta cũng có nhìn đường đâu. Đột nhiên thấy người nọ gập người xuống: “Thật xin lỗi!”

Ta mỉm cười. Người ta nếu đã nhận lỗi rồi, thì không cần làm rùm beng nữa. “Không có chi! Lưu Nguyệt, chúng ta đi!”

Hài lòng dạo một vòng, sau đó hồi phủ, bằng không đầu hỏa long kia sẽ phát hỏa đó. Đi vào phủ, nhìn thấy Ngô Thừa Viễn đang nói chuyện với Vô Trần.

“Lúc này đánh lùi bọn chúng, thật là thích thú mà! Diệu kể của công tử quả nhiên lợi hại!” Ngô Thừa Viễn vô cùng bái phục. Nói về chính trực thanh liêm, hắn có thể tự nhận, nhưng nói đến mưu kế sách lược, chỉ sợ hắn có thúc ngựa cũng không theo kịp Vô Trần.

“Mặc dù lần này đã cho bọn chúng đả kích lớn như vậy, nhưng chủ lực vẫn còn chưa diệt hoàn toàn, cẩn thận chúng chờ thời cơ gây rối đấy. Đây mới là điều đáng lo!” Vô Trần giọng nhàn nhạt.

“Không sai! Nhưng mà trải qua lần này, hẳn là chúng sẽ thu mình lại!” Ngô Thừa Viễn cân nhắc.

“Cẩn thận vẫn hơn! Ngươi cũng đừng quên, chúng đều là lũ liều mạng đó!” Vô Trần nhìn sâu vào mắt hắn, sau đó tiến về phía ta: “Ra ngoài đi dạo rồi, tâm tình đã thoải mái hơn chưa?”

Ta nhoẻn miệng cười: “Dạ rồi!” Cho đến bây giờ ta vẫn không tin có gì có thể giấu được chàng.

“Vậy thì tốt, ngày mai ta với nàng đi ngắm hoa nha!” Mắt Vô Trần sáng rực.

“Dạ!” Ta đáp ứng rất sảng khoái. Ngô đại nhân đáng thương bị ném sang một bên. Chuyện đại sự quốc gia, ta không có hứng thú.

Mấy ngày sau, Ngô đại nhân lại vội vã chạy vào phủ, hắn cả ngày cứ chạy lòng vòng trong phủ như vậy, mang đến một chỗ tốt chính là việc kinh doanh của Vô Trần càng lúc càng thuận lợi. Người người đều cho rằng Nhật phủ có Ngô đại nhân chống lưng.

“Ngô đại nhân, có chuyện gì mà vội như vậy?” Vô Trần hôm nay vừa khéo không ở trong phủ.

“Việc này.....” Hắn gấp đến độ mồ hôi chảy ròng ròng.

“Không nói thì thôi, ta đi vậy!”

“Chờ một chút, xin chuyển cáo công tử! Tướng quân của Thiết kỵ doanh bị ám sát!” Giọng hắn rất gấp, nói xong dợm bước đi, xem ra hẳn có rất nhiều chuyện phải xử lý.

“Khoan đã!” Ta đang nằm dài trên ghế lập tức ngồi thẳng dậy, không để ý chính sự không có nghĩa là không quan tâm quốc gia. Thiết kỵ doanh chính là quân đội đồn trú ven biển chống lại bọn giặc cướp Phù Tang. “Tướng quân thế nào rồi?”

“May nhờ Đỗ tiên sinh đến kịp, cứu được mạng sống!”

Ta gật đầu. Đỗ Nghĩa tuy rằng không muốn bị người chú ý, nhưng vẫn lấy đại nghĩa dân tộc làm trọng. Tất nhiên không thể loại trừ việc hắn trông cậy vào quân đội bảo vệ người nhà của mình, đồng thời tránh khỏi sự trả thù của chúng ta. “Là người Phù Tang làm?”

Ngô Thừa Viễn kinh ngạc ngẩng đầu, hẳn là không ngờ ta biết việc này. “Căn cứ vào miệng vết thương mỏng, cùng với lực độ ngay đều thẳng tắp, cho nên phỏng đoán là tư thế cầm đao của người Phù Tang!”

“Ngươi có việc thì đi trước đi! Chờ Vô Trần trở về, ta sẽ nói với chàng!” Ta trấn tĩnh lại, nói giọng bình thường.

Hắn vội vã dời chân.

Giữa trưa, Vô Trần trở về. Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng: “Chàng biết rồi à?”

Vô Trần ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Vậy là nàng cũng biết!”

“Có đầu mối chưa?” Ta biết chàng chán ghét những tranh đấu chính trị, nhưng điều này không có nghĩa là chàng không quan tâm quốc sự.

“Vẫn chưa! Ta đã xem qua, căn cứ vết thương mà nói, phải là cao thủ, thủ pháp liền mạch lưu loát. Người Phù Tang mặc dù tàn nhẫn, nhưng không giảo hoạt như vậy, có lẽ đơn thuần chỉ là một vụ ám sát, chỉ cần tìm được kẻ ra tay thôi!” Vô Trần phân tích.

Kẻ ra tay? “Làm sao tìm chứ?”

Vô Trần nhíu mày: “Đây mới chính là chuyện đau đầu. Một sát thủ tuy rằng không có vai trò gì lớn, nhưng mà không thể để cho hắn luôn nhiễu loạn các quan viên được! Qua nhiều năm cướp bóc ở vùng duyên hải Chiết Giang, đã rành rọt tiếng địa phương, hơn nữa bề ngoài cũng khó phân biệt, cho nên muốn bắt được hắn cực kỳ khó!”

Người Phù Tang, trước kia ở trong cung cũng thấy qua nhiều người Phù Tang tiến cống, nhất cử nhất động đều rất khuôn phép. “Chẳng lẽ người Phù Tang không có đặc điểm gì sao?”

“Bọn họ vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, lại không sợ chết! Hơn nữa, ngôn ngữ động tác đều rất cứng ngắc, nhưng những điều này vẫn chưa đủ để gọi là đặc thù!” Vô Trần buông tiếng thở dài.

“Ăn trưa đã rồi tính! Có tinh thần thì không có gì có thể làm khó phu quân anh minh của thiếp!” Ta an ủi, “Bây giờ, vào nghỉ ngơi một chút đi.”

Vô Trần nhìn ta gật đầu, đi vào nhà.

Ta đứng một hồi, vẫn chưa nghĩ ra gì, đành phải từ bỏ, quay đầu nói với Lưu Nguyệt: “Ngươi xuống nhà bếp dặn bọn họ làm món thanh đạm thôi.” Tâm tình của Vô Trần không được tốt lắm, vẫn là ăn mấy món thanh đạm thì hơn.

Lưu Nguyệt xoay người, quay mặt đụng phải Tự Thủy đang bưng trà tới, chén trà vừa nảy lên, Tự Thủy đã đưa tay giữ lại. Lưu Nguyệt ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nha!”

Người Phù Tang, động tác cứng ngắc, trong đầu ta chợt lóe lên ý nghĩ. Ngày đó, suýt nữa đụng vào ta, giọng điệu xin lỗi rất chính trực, hắn cúi đầu, sau đó thẳng người bước đi, cùng những người Phù Tang trước kia nhìn thấy trong cung có cử động tương tự. Đúng rồi, bọn họ đề cao tinh thần võ sĩ đạo, chính là yêu cầu không được phép cẩu thả.

Ta đang muốn đi nói cho Vô Trần nghe tin này, đột nhiên thấy một ánh đao như tia chớp lấp lóe trước mặt. Lưu Nguyệt hô to một tiếng: “Bảo vệ phu nhân!” Sau đó tiến lên nghênh đón. Ta bị một đạo vải hồng cuốn lấy, trong chớp mắt, Tự Thủy đã đứng trước mặt ta.

Ta nhìn Lưu Nguyệt cùng một người bịt mặt giao đấu, ban ngày ban mặt cũng dám đến hành thích! Người này thật to gan, hoặc là đây chính là điểm thông minh của hắn, ban ngày đề phòng lỏng lẻo, hơn nữa lúc rút lui cũng dễ dàng lẩn vào đám đông. Điều hắn không ngờ tới có lẽ là việc hai thị nữ bên cạnh ta người nào cũng là cao thủ.

Người trong phủ thấy động ùa ra, kẻ đó đột nhiên tung ra mấy chiêu kỳ lạ, xông ra ngoài.

Vô Trần vội vã đến trước mặt ta: “Ngưng Nhi, nàng có sao không?”

Ta mỉm cười: “Không sao! Hơn nữa, thiếp có lẽ đã biết hắn là ai rồi!”

Vô Trần hoài nghi: “Nàng biết?”

“Chỉ là thiếp không rõ vì sao hắn lại vào phủ hành thích chứ?” Ta cảm thấy khó hiểu.

Vô Trần suy ngẫm một hồi:“Nếu đã đi ám sát tướng quân, chứng tỏ là hắn đã quan sát một thời gian dài rồi! Chúng ta không chú ý, khẳng định là ta đã bị hắn đã phát hiện, sau đó hắn tưởng ta chỉ là thương nhân, đối phó càng dễ!”

“Vậy vì sao lại tấn công thiếp?” Ta nhìn theo phương hướng thích khách bỏ chạy, hỏi.

Vô Trần cũng giương mắt lạnh lẽo về hướng đó: “Có lẽ là muốn dụ ta ra, có lẽ là muốn giăng lưới bắt gọn, không tha một ai! Nhưng mà, ta sẽ cho hắn biết hắn đã phạm phải sai lầm lớn đến đâu!” Ngữ khí lãnh khốc khiến mọi người đều cảm thấy một trận không khí lạnh.

“Để Lưu Nguyệt và Tự Thủy đi nhận diện đi!” Ta kéo tay chàng, hài lòng nhìn hơi thở như băng của chàng trở lại bình thường. Vô Trần tuy là một công tử văn nhã, nhưng chỉ cần động tới việc hay người quan trọng trong lòng, hàn khí trong xương cùng khí phách uy nghiêm sẽ bộc phát ra ngoài.

“Các cô ấy sao biết được?” Vô Trần hoài nghi.

Lưu Nguyệt và Tự Thủy cũng ngớ người ra.

Ta hỏi: “Còn nhớ mấy bữa trước đi dạo phố có người thiếu chút nữa đâm sầm vào ta không? Ta đoán hắn chính là sát thủ Phù Tang!” Lưu Nguyệt cùng Tự Thủy là do Vô Trần lựa chọn kỹ lưỡng, ta tin tưởng bọn họ đều nhạy cảm đối với người lạ.

“Các ngươi lập tức đi tìm Ngô đại nhân, sau đó làm theo lời phu nhân!” Vô Trần không có ý hỏi tiếp, chàng hoàn toàn tin tưởng ta. “Đến quán trọ mà tìm, hắn nhất định còn không biết chúng ta đã nhận ra hắn! Nếu tìm được hắn, cần phải bắt ngay!”

Sự thật chứng minh ánh mắt của ta không sai. Quả nhiên ở một quán trọ phát hiện hành tung của thích khách, dưới sự liên thủ của mấy vị cao thủ cung đình Đại Nguyên, đã bị tóm gọn.

Vô Trần lại lặng lẽ chỉ huy quân đội bao vây đả kích bọn “rùa” rụt đầu hải tặc Phù Tang. Vô Trần của ta ---- an bang, trị quốc, bình thiên hạ không gì không làm được! Cho dù rời xa triều đình, cũng là hào quang bức người. Mối nguy từ phía Phù Tang tạm thời kết thúc.

Cho dù tránh xa trung tâm của quyền lực, ta với Vô Trần vẫn thường xuyên bị đẩy ra phía đầu ngọn sóng! Nhưng mà, cuộc sống như vậy mới muôn màu muôn vẻ chứ!
Bình Luận (0)
Comment