Không Hợp

Chương 13

Quách Gia Hiên thấy cả Hạ Nam Diên và tôi đều có vết thương trên mặt, liền hỏi chúng tôi có đánh nhau không. Tôi nói với nó mặt mình là do không cẩn thận đập vào cửa, còn Hạ Nam Diên thì tôi không biết, có lẽ cũng bị cửa đập vào.

“Cửa ký túc xá của chúng ta tàn nhẫn như vậy sao?” Quách Gia Hiên chống nạnh, hai tay đặt trên đầu gối. Nó nhìn cái cửa bình thường một lượt từ trên xuống dưới, sau đó quay mặt lại nói: “Tao thấy cũng không có gì đặc biệt mà.”

Tôi tốt bụng nhắc nhở nó: “Mày cẩn thận với tư thế ngồi của mày…”

Tôi còn chưa nói xong, Quách Gia Hiên đã hét lên một tiếng, bị cánh cửa mở ra không hề có báo trước đập trúng. Nó ngồi bệt xuống đất, che một bên mặt, trên mặt là sự kinh ngạc và đau đớn.

Chắc chắn nó đang nghĩ – cánh cửa này thực sự rất độc ác!

Hạ Nam Diên không ngờ rằng sẽ có người sau cánh cửa, nhìn thấy Quách Gia Hiên vô tình bị hắn làm bị thương, vội vàng đưa tay ra đỡ.

“Xin lỗi, tôi không ngờ cậu ở sau cửa.”

Quách Gia Hiên dùng sức bò dậy khỏi mặt đất: “Không sao, hơi mạnh chút thôi. Mễ Hạ nói vết thương trên mặt là do đập vào cửa, còn nói mặt cậu cũng vậy. Ban đầu tôi còn nghĩ nó ăn nói linh tinh, bây giờ tin rồi, hoàn toàn tin rồi.”

Tôi có thể cảm thấy rằng Hạ Nam Diên đang nhìn mình, nhưng tôi làm như không phát hiện, vẫn đùa giỡn với Quách Gia Hiên: “Ai bảo mày cố chấp.”

Về vết thương trên mặt tôi, Vương Phương cũng có rất nghi vấn. Sau khi tập thể dục buổi sáng, cô gọi tôi đến văn phòng, hỏi tôi những câu hỏi tương tự như của Quách Gia Hiên.

“Ba người các em làm sao vậy? Bắt nạt Hạ Nam Diên đúng không?” Cô mạnh dạn đoán.

Suýt nữa là tôi không cưỡng lại được mà ngoáy tai trước mặt cô.

Không phải chứ, trên mặt ba người đều có vết thương, dựa vào cái gì mà đổ lên người tôi? Với chiều cao của Hạ Nam Diên, tôi có muốn bắt nạt thì cũng phải có khả năng mới bắt nạt được.

“Cô Vương, nếu như em bắt nạt cậu ta, cô cảm thấy mấy người Tằng Lộc khác sẽ bỏ qua cho em à? Bọn em chỉ không cẩn thận nên xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi, không đáng sợ như cô nghĩ đâu.”

Có lẽ bản thân Vương Phương cũng không muốn hỏi tận gốc, cô hắng giọng, hỏi sang vấn đề tiếp theo.

“Cô biết bản tính của em không tệ, bây giờ vẫn còn kịp, hãy cố gắng học tập, cố gắng nâng cao thành tích để bố em phải nhìn em thán phục.”

Tôi chỉ gật đầu: “Dạ, dạ, em biết rồi cô Vương.”

Vương Phương uống một ngụm nước: “Đúng rồi, đại hội thể thao sắp đến rồi. Cô nhớ năm ngoái em đã giành được giải vô địch chạy nước rút? Năm nay hãy cố gắng hơn nữa đi, ghi danh thêm hai cái nữa, một trăm mét và chạy tiếp sức, rồi tham gia chạy đua hai người ba chân với Hạ Nam Diên.”

Đằng trước thì không sao, vừa nghe đến cuối cùng tôi đã lập tức trừng mắt.

“Đ… cái gì ạ?” Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Vương Phương, tôi cơ trí xoay chuyển tình hình: “Là sao ạ?”

“Đại hội thể thao năm ngoái đám nhóc Tằng Lộc vẫn chưa đến. Đây là lần đầu tiên bọn chúng tham gia đại hội thể thao, là cơ hội tốt để hòa nhập với các bạn. Cô biết Hạ Nam Diên và em đã có hiểu lầm nhỏ, nhưng bây giờ em ấy là bạn cùng phòng, bạn học của em, còn là người giúp em học tập. Bốn bỏ lên năm, trong cả cái Sơn Nam này, em chính là người Hạ có quan hệ tốt nhất với em ấy rồi.” Vương Phương nói: “Cùng tham gia chạy hai người ba chân với em ấy, giúp em ấy hòa nhập với gia đình lớp ba của chúng ta thì có sao?”

Đúng như mong đợi từ một giáo viên Trung Quốc, với tài hùng biện như vậy, nói trước đây cô làm đa cấp chắc tôi cũng tin.

“Nếu cậu ấy từ chối thì sao?”

Tôi không giao tiếp bằng mắt với Hạ Nam Diên trong suốt buổi tự học buổi sáng, mà chồng sách vốn đã được dời đi lại lần nữa quay lại giữa tôi và hắn, hệt như một cái áp kế đo lường quan hệ của hai chúng tôi.

Vương Phương xua tay: “Cô sẽ nói chuyện với em ấy, chuyện này em không cần lo lắng. Người ta không giống em, người ta nghe lời lắm.”

Trong buổi tự học tối hôm đó, Vương Phương dành mười phút để nói về đại hội thể thao. Trên bảng đen chi chít các hạng mục, tất cả người Tằng Lộc đều không thoát khỏi số phận tham gia hạng mục.

Khi tên của tôi và Hạ Nam Diên xuất hiện cạnh nhau trên bảng đen, tôi nghiêng chân ghế, hai tay đút vào trong túi đồng phục, bí mật quan sát phản ứng của Hạ Nam Diên. Hắn đang chống cằm, trông có vẻ đang hơi mất hứng, nhưng rồi đột nhiên hắn hạ tay xuống, mắt hơi mở to vì kinh ngạc.

Tôi hạ chân ghế xuống, ra vẻ: “Sao mà tao lại có nhiều hạng mục thế không biết? Cái hạng mục ba chân này tao chưa chơi bao giờ…” Nhìn sang Hạ Nam Diên bên cạnh, tôi hỏi: “Mày thì sao? Chơi bao giờ chưa?”

Hạ Nam Diên rời mắt khỏi bảng đen, lắc đầu với tôi: “Chưa.”

“Vậy ngày mai chúng ta luyện tập không?”

Hắn im lặng, tỏ vẻ do dự. Tôi ngay lập tức trở nên không vui. Sao đây? Tôi đã chủ động thành ra thế này rồi mà hắn còn không thỏa mãn cái gì nữa?

“Không muốn tập thì thôi…”

“Tuy tôi chưa bao giờ chơi hai người ba chân, nhưng tôi biết đó là trò chơi như thế nào. Nếu muốn thắng, hai người trong cùng một nhóm phải chọn những người cao tương đương nhau, như vậy sải chân sẽ dài, hai người đồng điệu nữa là được. Khoảng cách chiều cao giữa cậu và tôi quá lớn, sải chân tối đa của chúng ta thậm chí còn không bằng một nửa người khác…” Hắn nói trúng ngay chỗ đau: “Chúng ta không thắng nổi.”

Trong giây lát, tôi cảm thấy như có vô số mũi tên xuyên qua lưng mình, trên mỗi mũi tên đều viết chữ “đồ lùn”.

Vì vậy khi nãy hắn ngạc nhiên chỉ là vì tại sao cô giáo lại xếp hắn với một thằng lùn đúng không?

“Tao đã cao thêm 0,8 cm từ hồi khai giảng đến giờ rồi đó. Tao còn cao nữa, sau này chắc chắn sẽ cao một mét tám!” Trong những giấc mơ trước đó, tuy tôi thấp hơn Hạ Nam Diên nhưng tuyệt tối cũng cao một mét tám, tôi không hề lùn!

“Còn một tuần nữa, cậu có thể cao thêm 10cm không?” Lời nói của Hạ Nam Diên khiến tôi sững sờ.

Tôi không hiểu, từ cái miệng ba mươi bảy độ của hắn làm sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy?

“Tao…” Tôi nghiến muốn vỡ cả răng: “Không thể.”

Hạ Nam Diên nói: “Vậy thì không luyện nữa, luyện rất lãng phí thời gian.”

Kể từ ngày hôm đó, mỗi tối đi tự học về kí túc xá tôi sẽ điên cuồng luyện nhảy cóc, còn đặt chân lên bậc thang kéo gân, trong giờ học thể dục, tôi không còn ham đá bóng nữa mà đi đu xà ngang. Luyện tập như vậy trong vài ngày, tôi đã cao thêm 0,2 cm, còn đạt thành tựu có thể cúi xuống chạm đất bằng lòng bàn tay.

Mặc dù nói về việc tập luyện là lãng phí thời gian, nhưng tôi và Hạ Nam Diên vẫn tập luyện một chút vào ngày trước đại hội thể thao.

Dùng dây thừng cột mắt cá chân lại, Hạ Nam Diên quàng vai tôi còn tôi thì vòng tay qua eo hắn, Quách Gia Hiên ở đằng trước làm trọng tài đếm giây cho chúng tôi. Cánh tay vừa buông xuống, tôi xông về phía trước với tốc độ nhanh nhất rồi… ngã xuống.

Hai tay chống đất, tôi tức giận nhìn ra sau người: “Mày chạy đi chứ!

Hạ Nam Diên nhìn xuống tôi: “Cậu không nghĩ chúng ta nên ưu tiên việc thống nhất tốc độ nhất sao?”

“Thống nhất cái rắm, chỉ cần chạy là xong rồi, mày chạy nhanh thế nào tao cũng có thể đuổi kịp.”

“… Được.”

Ban đầu tôi không hiểu được hai giây do dự này của hắn, nhưng sau này nghĩ lại, chắc hẳn lúc đó hắn đã thầm mắng tôi là đồ ngốc.

“Á!” Không biết đây là lần bị ngã thứ bao nhiêu, nhưng lần này đã cũng kéo được Hạ Nam Diên ngã theo. Thấy hắn sắp ngã lên người mình, tôi bất giác nhắm mắt lại, nhưng không hề bị đau như trong dự đoán.

Bên tai vang lên một tiếng hừ, ngay sau đó là tiếng hít thở gấp gáp. Tôi cẩn thận mở mắt ra, chỉ thấy Hạ Nam Diên chống tay nằm trên người tôi, vẻ mặt đau đớn.

Đột nhiên cách mặt người khác gần như vậy, tôi có chút không thoải mái, đến nói chuyện cũng nhỏ giọng lại: “Mày… mày không sao chứ? không sao thì đứng dậy trước được không?”

Hạ Nam Diên không trả lời, xoay người ngồi sang một bên, vừa chuyển động cổ tay trái vừa xoa xoa chỗ vị trí xương cổ tay.

“Trẹo à?” Tôi nghiêng người: “Hay là tao đưa mày đi phòng y tế nhé?”

“Không sao, chúng ta tiếp tục đi.” Hắn hất tay, tự mình đứng dậy rồi đưa tay về phía tôi.

Nhìn bàn tay ấy, tôi chợt thấy áy náy. Dù gì bọn tôi cũng là đồng đội, trong khi thi đấu, chúng tôi cũng chiến đấu để cho lớp mình được vẻ vang, tôi không nên mang tình cảm cá nhân của mình vào.

“Chúng ta hô khẩu hiệu đi, không có khẩu hiệu thì dễ ngã lắm.” Tôi nắm tay hắn, nói.

Sau khi thương lượng, tôi là người sẽ hô khẩu hiệu.

Sau khi thêm khẩu hiệu, quả nhiên là khác hẳn, thuận lợi hơn nhiều. Cứ như vậy chạy tới chạy lui mấy lần, tuy không thể nói là chắc chắn được hạng nhất nhưng dù gì cũng sẽ không về cuối cùng.

Sau khi tập luyện, Hạ Nam Diên đi với Tả Dũng đang chờ ở bên sân, tôi thì đi với Quách Gia Hiên, mỗi người đi về phía nhà ăn dùng cơm. Mặc dù tất cả đều đến nhà ăn nhưng ai cũng im lặng không đề cập đến vấn đề ăn chung.

Hạ Nam Diên và Tả Dũng đi ở đằng trước, Quách Gia Hiên và tôi nhàn nhã ngồi ở đằng sau bọn họ. Vô tình, ánh mắt của tôi và Hạ Nam Diên gặp nhau trong một khoảng thời gian nhưng cũng dời đi ngay mà không hề dừng lại.

Ăn xong, chúng tôi quay về lớp học. Trên đường Quách Gia Hiên nói muốn đi căn tin mua chút đồ ăn vặt, hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi vừa mới chạy đi chạy lại mấy lần năm mươi mét, bắp chân còn run, thật sự không muốn chạy nữa, bèn bảo nó đi một mình.

Đến cửa lớp, tôi gặp Mạc Nhã đang đứng lưỡng lự một mình. Trên tay cô cầm một cái túi, trông có vẻ lo lắng.

“Mễ Hạ!” Cô nhìn thấy tôi thì hai mắt sáng lên, chủ động chào hỏi.

“Sao cậu lại đứng ở cửa lớp bọn tớ thế?” Tôi nhìn túi giấy màu nâu trong tay cô: “Tìm người à?”

“Cậu giúp tớ làm chuyện này được không?”

“Giúp cậu đưa đồ cho Hạ Nam Diên à?” Tôi đã đoán ra được từ trước.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu… làm sao cậu biết?”

Tôi cầm lấy chiếc túi giấy nhỏ trong tay cô, nhấc lên thử, cũng khá nặng, chắc bên trong là điểm tâm đồ ăn vặt gì đó.

“Không phải cậu thích Hạ Nam Diên đấy chứ?”

Mạc Nhã càng sốc hơn: “Chuyện này mà cậu cũng biết à?”

Tôi nhí nhảnh nháy mắt với cô: “Tất nhiên rồi, chị em mà.”

Lý do này đã hoàn toàn thuyết phục được Mạc Nhã, làm cho cô gần như không còn sốc nữa. Cô nói với tôi rằng cái túi này là đồ cô muốn đưa cho Hạ Nam Diên, bảo tôi hãy lén đặt nó vào ngăn bàn của đối phương trước giờ tự học buổi tối, cẩn thận đừng để ai phát hiện ra.

Tôi đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ với cô rồi cầm đồ đi vào trong lớp.

Quả thật tôi cảm thấy khá khó chịu khi Mạc Nhã thích Hạ Nam Diên, nhưng cô thích thì cũng thích rồi, nếu tôi còn vương vấn không dứt thì khác gì thằng thần kinh không? Chỉ càng làm cho bản thân thêm khó coi mà thôi. Hơn nữa… Nghĩ theo hướng tích cực thì, chỉ cần Hạ Nam Diên và Mạc Nhã ở bên nhau thì chắc chắn hắn sẽ không chơi gay với tôi nữa, mông của tôi cũng an toàn rồi.

Nhân lúc không ai chú ý, tôi nhét đại cái túi vào trong ngăn bàn của Hạ Nam Diên.

Sáu giờ, chuông vào lớp reo lên, mọi người trong lớp lần lượt quay trở lại.

Tôi mở vở bài tập ra, giả vờ làm đề. Hạ Nam Diên nhanh chóng bước vào lớp, sau khi ngồi xuống thì ngay lập tức phát hiện ra trong bàn có một cái túi giấy.

Hắn lấy túi giấy ra nhìn một vòng, thấy không có ai nhận thì cau mày mở túi giấy ra.

Bên trong túi giấy là một hộp sô cô la và một bức thư tình. Tôi biết đó là một bức thư tình vì bì thư màu hồng xanh trông rất giống, cộng thêm Mạc Nhã trịnh trọng nhờ tôi bí mật đưa cho Hạ Nam Diên, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đây chắc chắn là tỏ tình rồi. 

“Ô, thư tình à?” Tôi thò đầu ra xem trên đó viết gì. Vừa nhìn đã thấy trên cổ tay trái của Hạ Nam Diên cột băng vải thể thao màu da. Nghĩ đến khi nãy hắn ngã xuống có chống tay, tôi tốt bụng hỏi: “Tay của mày…”

Hạ Nam Diên lập tức nhét lá thư và socola vào trong túi, cũng không biết là trả lời câu nào của tôi: “Không liên quan gì đến cậu.”

Tôi nghẹn một lát.

“Chậc, làm như hiếm có lắm.” Vừa nói, tôi vừa xoay người sang hướng khác, quay lưng về phía hắn.

Xử lý Hạ Nam Diên xong rồi, vậy tiếp theo chỉ cần xử lý bên Liêu Diệp Xuyên nữa là xong.

Tôi đã hỏi thăm đứa bạn cùng lớp cũng là học tra hồi cấp hai, sau khi tốt nghiệp cấp hai Liêu Diệp Xuyên đã chuyển nhà ra nước ngoài, đời này hẳn sẽ không trở về nữa.

Vì vậy miễn là tôi không ra nước ngoài, tôi sẽ không gặp hắn.

[Bố, trước đây đều là lỗi của con, do con không ngoan, bố đừng lo. Sau này con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, tiến bộ từng ngày, không bao giờ hút thuốc, đánh nhau nữa. Con muốn trở thành thiếu niên tốt của thời đại mới, tiếp nối tinh thần của thời đại, cố gắng trở thành tấm gương cho mọi người! Bố, bố đồng ý với con đi, bố nhất định sẽ không đưa con ra nước ngoài! Nếu con chết con cũng phải chết ở trên mảnh đất Hoa Hạ này! Con không muốn ra nước ngoài, con yêu nơi này. Bố, bố có nghe thấy chưa bố!!!”]

Tôi gửi cho Mễ Đại Hữu một chuỗi dài tin nhắn được viết cẩn thận, một lúc sau, ông ta chỉ gửi lại mấy từ.

[Xem thành tích của con.]

Mẹ kiếp, thật là lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment