Không Hợp

Chương 5

Thật đáng tiếc, nữ sinh Tằng Lộc khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không được xếp vào lớp của chúng tôi, nhưng Hạ Nam Diên, người đại biểu cho tộc Tằng Lộc đứng ra nói chuyện đã chuyển đến lớp của chúng tôi.

Ngoại trừ Hạ Nam Diên, những người Tằng Lộc khác chỉ nói được tiếng phổ thông ở mức trung bình, chuyện này cũng gián tiếp tạo thành vấn đề khó hòa nhập của bọn họ.

Ban đầu, tôi và Hạ Nam Diên không liên quan gì đến nhau, chúng tôi và người Tằng Lộc nước sông không phạm nước giếng, không mâu thuẫn quá sâu.

Vậy tại sao lại biến thành cục diện như thế này chứ?

Phải kể từ một lần thi thố.

Cũng giống như bây giờ, vào năm lớp 10, mới khai giảng một tuần, trường đã tàn ác tổ chức thi sát hạch. Toàn bộ chỗ ngồi đều bị xáo trộn, không cho học sinh cơ hội viết tài liệu lên trên chỗ ngồi.

Tuy nhiên, giải pháp luôn nhiều hơn khó khăn. Vào kiểm tra cuối kì học kì trước, Quách Gia Hiên thi được hạng 8 từ dưới đếm lên toàn khối, mẹ nó giận đến mức đuổi đánh khắp nửa cái làng. Bài kiểm tra đầu tiên sau khi khai giảng, nếu thứ hạng không tăng, khả năng cao nó sẽ bị mẹ treo lên cây đánh đòn. Nó thật sự không còn cách nào, bèn liên kết với mấy đứa Cao Miểu, lập một nhóm nhỏ gian lận truyền đáp án. 

Trong số đó, điểm của Cao Miểu cao hơn một chút, hầu hết đều ở mức trung bình, thỉnh thoảng sẽ ở mức trung bình trở xuống. Mặc dù không ổn định nhưng tài nghệ này với Quách Gia Hiên mà nói đã là một sự tồn tại chỉ có thể ước mà không được rồi.

Tôi đã quan sát toàn bộ quá trình từ lúc bọn nó tưởng tượng đến lên kế hoạch đến lúc chính thức gian lận. Bọn nó cũng từng hỏi tôi có muốn tham gia không, nói thế nào cũng có thể xách tôi từ hạng hai lên hạng ba, bốn từ dưới đếm lên.

Thấy bọn nó kiêu ngạo như vậy, ai không biết có khi còn nghĩ rằng chúng nó đã nâng cao GDP quốc gia lên mấy đơn vị.

“Bọn mày thôi, đừng tính tao.” Mễ Đại Hữu từng nói chỉ cần thành tích của tôi tăng lên là có thể đón tôi về Hải Thành, nhưng điểm có được bằng cách gian lận dù gì cũng chỉ là giả, sau khi bị vạch trần sẽ càng khó thu xếp hơn. Tôi đúng là rất bất mãn với Mễ Đại Hữu, nhưng tôi cũng khinh thường dùng cách này để lừa dối ông ta.

Tôi thấy bọn nó vạch kế hoạch vô cùng rõ ràng, còn tưởng rằng bọn nó nghĩ rất chu toàn. Kết quả đến ngày kiểm tra, vì vị trí bọn nó được phân quá xa, gần như là kéo dài bằng cả căn phòng học, làm tăng độ khó cho việc gian lận của bọn nó.

Hai môn đầu tiên là Ngữ Văn và Toán còn ổn, đến môn thứ ba là Tiếng Anh, Cao Miểu viết đáp án trắc nghiệm lên trên tờ giấy nhỏ, ném cho Phương Hiểu Liệt đang cách nó gần nhất. Phương Hiểu Liệt nhanh chóng chép đáp án, vốn phải ném tài liệu cho Quách Gia Hiên, kết quả lại căng thẳng, không áng chừng được khoảng cách mà ném lên người tôi. Viên giấy nho nhỏ nảy một cái, rơi xuống giữa lối đi.

“Thiếu gia, nhanh lên!” Quách Gia Hiên ở chéo đằng sau tôi nhỏ giọng giục, sợ giám thị đang tuần tra ở đằng sau xoay người lại là sẽ thấy viên giấy đột ngột này.

Tôi ngừng xoay bút, thở dài. Căn nhà này không có tôi thì làm được gì nữa đây?

Liếc nhìn người giám thị đang chuẩn bị quay lại, tôi giả vờ đánh rơi bút, sải chân ra, chính xác đạp mạnh lên viên giấy.

Ổn rồi.

Tôi tràn đầy tự tin cúi xuống nhặt nó lên, ai ngờ lúc này một đôi giày thể thao màu trắng lại giẫm tới, cũng chính xác và mạnh mẽ như vậy, đạp cái chân đang hơi nâng lên của tôi xuống.

Tôi sững sờ, vẫn duy trì tư thế xoay người ngẩng đầu.

Hạ Nam Diên hạ mắt xuống, lạnh lùng nhìn tôi, không có ý định nhấc chân lên.

Sau ngày khai giảng, bọn hắn mặc trang phục Tằng Lộc biểu diễn xong, ngày hôm sau thì thay đồng phục giống như những học sinh khác, ngay cả giày cũng là đồng nhất do trường học phát. Mà vào lúc đó, hắn dùng một chiếc giày trắng đường phố rất cũ giẫm lên chân của tôi.

“Thầy ơi…” Trong ánh mắt kinh ngạc của tôi, hắn mở miệng kêu lên hai chữ làm linh hồn của tôi và cả đám Quách Gia Hiên rung động theo.

Tôi rụt chân lại ngay lập tức, nhưng vẫn chậm một bước.

“Các em đang làm gì vậy?” Giám thị bước tới.

Hạ Nam Diên dời chân đi, nhặt viên giấy trên mặt đất lên, mở ra nhìn rồi đưa cho giám thị: “Có người gian lận.” Vừa nói, ánh mắt hắn rơi lên trên mặt tôi.

Đm…

Cái nồi này nện cho tôi choáng váng.

Giải thích thì sẽ bán đứng đám Quách Gia Hiên, không giải thích thì người bị phê bình vì gian lận sẽ là tôi. 

“Thưa thầy, em chỉ nhặt bút thôi, viên giấy này không phải là của em…” Tôi giãy dụa lần cuối.

Giám thị nhìn tờ giấy rồi nhìn bài thi trắng phau của tôi, nghiêm nghị nói: “Tịch thu bài thi, em không được thi nữa, đi ra ngoài đứng cho tôi. Sau khi thi xong tự tìm chủ nhiệm của mình giải thích đi. “

Tôi mím môi, bất đắc dĩ đứng dậy, hung dữ trừng Hạ Nam Diên trước khi đi.

“Mày bị điên hả?” Tôi mấp máy môi mắng hắn.

Hạ Nam Diên vô cảm nhìn tôi, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục làm bài như thể không có chuyện gì xảy ra, không nhìn lại tôi lần nào nữa.

Tôi đi ra khỏi phòng học trong ánh nhìn của mọi người, Phương Hiểu Lạc căn bản là không dám nhìn tôi, Quách Gia Hiên nhăn mặt, một mực làm dấu tay “xin lỗi” với tôi.

Chuyện này cũng không có gì khó xử lý, thông báo phê bình trước toàn trường, ghi tội một lần. Vì tôi là học sinh trái tuyến, hồ sơ học tịch cũng không ở Nhất Trung, cuối cùng các chủ nhiệm lớp nghiên cứu xong thì quyết định chỉ ghi tội một lần rồi cho bố tôi đón tôi về. 

Áo gấm về quê là một chuyện, không có nơi nào chứa chấp, chỉ có thể ủ rũ chạy về Hải Thành lại là chuyện khác. Từ đó về sau, tôi sống ngoan ngoãn, không vi phạm chuyện gì nữa. Cũng từ đó về sau, tôi và Hạ Nam Diên coi như đã kết ân oán sống chết.

Thành tích học tập không sánh bằng, vậy thì so chạy bộ, so bóng đá, so ai đu xà được nhiều hơn. Chỉ cần có thể so, tôi liền muốn so với Hạ Nam Diên một lần. Cũng không phải là tôi không nghĩ đến chuyện kêu hắn ra hỏi cho rõ rốt cuộc hắn có ý gì, nhưng kết quả sẽ chỉ làm mối quan hệ giữa người Tằng Lộc và người Hạ thêm căng thẳng.

Mà thái độ của Hạ Nam Diên với tôi từ đầu đến cuối đều rất thống nhất – khinh thường, ghê tởm, chưa từng để tôi vào mắt.

Rõ ràng chỉ là một thằng nhà quê đến từ một nơi nhỏ nhưng ánh mắt, cử chỉ của hắn luôn khiến tôi nhớ đến những học sinh xuất sắc xuất thân hiển quý hồi cấp hai – trên người tôi có thứ bọn chúng không thích, cho nên dù tôi có làm gì, chúng đều có thể tìm ra lỗi của tôi.

Tôi sẽ thích tên khốn như vậy? Có mà nằm mơ.

Mặc kệ liệu có phải là hắn dùng phương thức này để thu hút sự chú ý của tôi, núi có không còn đất, nước sông có khô cạn, mùa đông sấm chớp, mùa hè tuyết rơi, trời đất hợp nhất, đm tôi vẫn sẽ không hợp với hắn!

(*)

“Mễ Hạ, với thành tích này của em, tương lai em định đi nhặt rác à?”

Kết quả thi thử đã có, tôi và Quách Gia Hiên, cặp long phượng này* quả thật đã giành được vị trí nhất nhì từ dưới lên trong lớp.

(*)

Chắc chắn sẽ không nhặt rác, cùng lắm là ra nước ngoài lấy một cái bằng rác rồi trở về kế thừa công việc kinh doanh của Mễ Đại Hữu. Nhưng nếu tôi mà nói như vậy thì chắc chắn Vương Phương sẽ cầm phấn ném tôi.

Vì vậy, tôi cúi gằm mặt xuống, giả vờ khiêm tốn nghe giảng: “Xin lỗi cô Vương, lần sau em nhất định sẽ cố gắng.”

Vương Phương im lặng một lúc, không nói tiếp.

Tôi tưởng cô đang suy nghĩ nên mắng tôi như thế nào, kết quả cô lại nói ra một câu kinh người: “Cô nghĩ một mình em cố gắng là không đủ. Thế này đi, cô có ý này, lớp chúng ta có vừa tròn bốn mươi người, chúng ta sẽ tạo thành hai mươi cặp. Lý Ngô Tứ đứng hạng nhất sẽ thành một cặp với Quách Gia Hiên; Hạ Nam Diên đứng thứ hai sẽ thành một cặp với Mễ Hạ đứng số hai từ dưới lên, cứ thế mà suy tiếp. Mười lăm người đứng đầu giúp mười lăm người đứng từ dưới lên nâng cao thành tích, nhất định phải nâng đều thành tích lên vào tháng sau cho cô. Nếu lần sau lớp ta còn đứng cuối trong sáu lớp thì các em cũng đừng học nữa, giải tán hết đi.”

Không, cô có muốn suy nghĩ thêm không? Tại sao tôi lại kết đôi với Hạ Nam Diên? Quyết định này có hơi vội vàng không vậy?

Tôi vô thức quay lại nhìn Hạ Nam Diên ở hàng ghế sau, phát hiện biểu cảm hắn vẫn bình tĩnh, hoàn toàn giống như mọi khi. Vào lúc hắn phát hiện ra tôi đang nhìn hắn, hắn cũng thoáng liếc nhìn sang rồi nhanh chóng thu hồi ánh nhìn, giống như là hoàn toàn không cảm thấy quyết định này có gì không ổn.

Đm, hắn sẽ không thích tôi thật đấy chứ? Thế này mà vẫn không có phản ứng gì?

“Chuyện này, cô Vương… em có thể đổi bạn với Quách Gia Hiên không, nếu không thì hạng ba cũng được…” Tôi giơ tay muốn cứu vãn tình hình một chút.

“Em tưởng đây là mặc cả ở chợ bán thức ăn hả? Mà Hạ Nam Diên có chỗ nào không xứng với em à? Có cậu ấy một kèm một cho em thì em còn phải mừng thầm đấy.” Vương Phương nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh cuối cùng: “Được rồi, việc này không có thương lượng gì với cô nữa hết. Từ bây giờ, lời của mười hạng đầu sẽ như là lời cô nói, nếu các hạng cuối không nghe thì các em cứ chờ xem.”

Tôi là học sinh chuyển trường có bố mẹ sống ở địa phương khác nên mới lợn chết không sợ nước sôi, nhưng học sinh bản địa như Quách Gia Hiên thì xưa nay không dám vi phạm vị chủ nhiệm lớp Vương Phương này, đừng nói là phát ra âm thanh phản đối, nó còn không dám lên tiếng.

Mà đám người Tằng Lộc kia từ trước tới nay luôn là học sinh tốt, là bé ngoan, cực kì tôn sư trọng đạo, càng không có khả năng làm trái lời Vương Phương.

Thế là việc này cứ thế được quyết định.

Để học theo cặp tốt hơn, vào buổi tự học tối Vương Phương đã đặc biệt chuyển chỗ ngồi, từ ngồi một mình đến ngồi hai người, tôi và Hạ Nam Diên trở thành bạn cùng bàn.

Tôi vốn hay đặt chồng sách ở bên trái, nhưng bây giờ Hạ Nam Diên lại ngồi ở bên phải tôi, tôi liền chuyển luôn sách sang bên phải, ngăn ở giữa hai người, có thể cách một chút là một chút.

Hạ Nam Diên khác với tôi, trên bàn hắn không có đồ vật gì dư thừa. Tôi liếc nhìn ngăn bàn của hắn, hầu hết những vật dụng thường dùng đều được đặt ngay ngắn bên trong, sách vở thậm chí còn được sắp xếp theo thời khóa biểu, tỉ mỉ đến mức làm cho người ta phát sợ.

Vào buổi tối, tôi làm việc và nghỉ ngơi luôn rất quy luật, vào lúc tự học, tôi ngủ từ sáu giờ tới tám giờ rồi hỏi chép bài tập bọn Cao Miểu. Chép đến chín giờ rưỡi thì đúng giờ tan học dù có làm xong việc hay chưa, một phút cũng không chép thêm. Châm ngôn cuộc sống của tôi là – Ngăn việc đấu đá, chỉnh đốn trường học, lấy tôi làm gương.

Kết quả là thì hay lắm, buổi tối đầu tiên kết đôi tự học với Hạ Nam Diên, thói quen làm việc và nghỉ ngơi quen thuộc tốt đẹp này đã bị phá vỡ.

“Này…”

Tôi đang ngủ mơ màng thì cánh tay bỗng bị người ta đẩy. Mờ mịt mở mắt ra, phát hiện khóe miệng mình chảy cả nước bọt rồi, tôi bèn tùy ý dùng ống tay áo lau đi rồi nhìn sang bên cạnh: “Gì đấy?”

Hạ Nam Diên liếc nhìn ống tay áo của tôi, đầu ngón trỏ gõ nhẹ vào trang trên cùng của chồng sách của tôi, nói: “Làm bài tập.”

Tôi chìa tay về phía hắn.

Dường như hắn không hiểu ý tôi, chỉ hạ mắt nhìn chằm chằm bàn tay tôi, nửa ngày không nhúc nhích.

“Làm xong chưa? Khi nào xong thì lấy ra cho tao chép.” Tôi sốt ruột nói.

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra, ánh mắt hắn nâng lên, nhìn về phía mắt tôi. Sự khinh miệt mà tôi chán ghét lại xuất hiện, lần này rõ ràng hơn, như muốn tràn ra ngoài, ngưng tụ thành thực thể.

“Muốn kiếm sống sao không lăn lộn ở Hải Thành? Sao phải chạy xa như vậy để kiếm sống?” Hạ Nam Diên hạ giọng, xích lại gần tôi: “Hay là cậu rất thích cảm giác tỏ ra ưu việt ở trước mặt bọn nhà quê?” 

Nếu hắn thật sự thích tôi, muốn dùng cách như vậy để làm tôi chú ý thì tôi không thể không nói một câu – người anh em, cậu quả thật đã thu hút được sự chú ý của tôi rồi.

“Ừ đó, tao thích nhất là thể hiện mình thượng đẳng trước mặt thứ nhà quê như mày, mày làm gì được tao nào?” Tôi thách thức nhìn hắn.

Hôm nay là ngày đầu tiên ghép đôi, tiết tự học buổi tối không yên tĩnh chỉ có tiếng viết bài như mọi khi mà có rất nhiều tiếng thảo luận, cho nên dù tôi có nảy sinh mâu thuẫn với Hạ Nam Diên cũng không thu hút sự chú ý của những người khác.

Hạ Nam Diên ngồi dậy, kéo dài khoảng cách với tôi: “Nghe nói nếu cậu bị phạt lần nữa thì sẽ bị đuổi ra khỏi Nhất Trung. Nếu bây giờ tôi đến phàn nàn với cô Vương, nói rằng tất cả bài tập về nhà của cậu cho tới nay đều là chép, cậu nói xem liệu cô có cho cậu cuốn gói xéo đi luôn không?”

Tôi ngay lập tức bị đâm trúng tử huyệt: “Mày dám?” Tôi tức giận nâng âm lượng, Vương Phương đang soạn giáo án ở phía sau bục giảng ngẩng đầu liếc về phía này, không nói chuyện, nhưng ý cảnh cáo trong ánh mắt rất đậm.

Ta vội vàng cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Lần đó không phải là do tao bị mày hại à?”

Hạ Nam Diên gấp đôi tờ bài thi trắng trơn rồi vỗ lên bàn tôi, thản nhiên nói: “Nếu cậu nghe lời thì tôi sẽ không đi báo cáo cô.”

Khuất nhục.

Khuất nhục!

Thằng Nam Man đáng chết này còn dám uy hiếp tôi?

Quá đáng hơn là hình như trừ việc ngoan ngoãn ra, dường như tôi… không có biện pháp nào để đối phó thì phải?

“Được, xem như mày giỏi! Tao làm, tao làm được chưa?” Tôi móc cây bút mực đen trong túi bút ra, tức giận nhìn Hạ Nam Diên rồi cúi đầu bắt đầu làm bài.

Hiện tại, tôi không còn cách nào khác, đành phải hoãn binh giả vờ ngoan ngoãn. Xưa có Việt Vương nằm gai nếm mật, Văn Vương rưng rưng ăn thịt con, nay có tôi Mễ Hạ nhịn nhục làm bài… Chỉ cần để tôi đủ để lập kế hoạch, tôi không tin không có cách nào trị thằng nhà quê này.

“Chỗ không biết làm thì để trống, tôi dạy cho cậu sau.” Hạ Nam Diên nói rồi sách bài tập trong ngăn bàn mình ra, bắt đầu làm.

A, mày trong mơ cũng không phải như thế này. Bây giờ tự phụ như thế, sau này không phải là còn muốn ăn %& của ông à?

Dù đã là tương lai không bao giờ có thể xảy ra nhưng khi nhìn lại hoàn cảnh này tôi vẫn thấy buồn.
Bình Luận (0)
Comment