Khi Diệp Cương và Thư Dĩ Nhu rời khỏi khách sạn thì cũng đã là giữa trưa. Hắn đang ôm vai cô, từ trong thang máy bước vào đại sảnh, chỉ còn thiếu điều “ngước mặt lên hỏi trời cao” nữa thôi. Tuy rằng hắn vừa mới dứt lời khoe rằng sở trường của mình là đem nguy hóa an, nhưng cũng không có nghĩa là thực tế cho hắn thực hành ngay thế này chứ!
Lúc này: ông nội, bà cô, Quách Hương Vân, và tổng giám đốc đương thời của tập đoàn – Thường Thanh Trung – đang đứng trước mặt hai người, nhìn chằm chằm vào Thư Dĩ Nhu.
Diệp Cương cố kìm câu chửi thề lại, vì cô của hắn đối với hắn đã hết hy vọng ở hắn nên đang tìm cho Hương Vân một đối tượng để kết hôn khác, chính là gã Thường Thanh Trung này.
“Cháu chào ông, chào cô ạ.” Diệp Cương ôm lấy eo lưng của Dĩ Nhu mạnh hơn, như muốn nhắc cô nhanh nhẹn lên một chút. Thư Dĩ Nhu cảm giác được thân hình đang căng thẳng của hắn, ngước mắt lên nhìn hắn một cái! Quả nhiên, hắn lại giương ra cái mặt nạ kia, thế nên cô vội tập trung để ý đến mối quan hệ của hắn và người trong gia đình…..
“Chào anh Thường.” Diệp Cương chào cho có lệ.
“Cháu chào ông, chào cô ạ, chào Hương Vân.” Thư Dĩ Nhu cũng chào theo, còn đối với Thường tiên sinh thì gật đầu và cười với anh ta.
Thường Thanh Trung chăm chú nhìn Dĩ Nhu qua cặp kính viền vàng của mình, rồi ánh mắt dừng lại ở đôi tay của Diệp Cương đang đặt lên vai cô.
“Đến Đài Loan lúc nào thế?” gia chủ của Diệp gia – Diệp Quốc Điền
(bản convert là Hiệp Quốc Điền- không biết có nhầm không nhỉ L) với khuôn mặt dài, gầy, nhìn vào người ta không thể đoán được ông đang nghĩ gì, nhìn Thư Dĩ Nhu và hỏi.
“Cháu mới về từ tối hôm qua….” “Tối hôm qua cháu định đưa cô ấy đến chào ông.” Diệp Cương ngắt lời Thư Dĩ Nhu, tranh trả lời thay cho cô.
“Ô kìa, có phải là tình cũ không rủ cũng đến không? Đã ly dị nhau rồi mà vẫn còn có vẻ gắn bó quá nhỉ.” Diệp Thu Hoa tươi cười cất giọng, bà ước gì trước mặt mọi người có thể làm xấu mặt Diệp Cương một phen.
“Lúc trước tôi có nghe Diệp tiên sinh đã cưới một cô vợ như hoa như nguyệt, không muốn cho người khác biết liền giấu ở Nhật Bản, hôm nay thật vô cùng may mắn mới được gặp mặt ở đây.” Thường Thanh Trung thản nhiên đối lại ánh mắt sắc bén của Diệp Cương, điềm nhiên nói.
“Cô ấy, đối với tôi, quả thật là người quan trọng nhất.” Diệp Cương cúi nhìn Thư Dĩ Nhu, mỉm cười.
Thư Dĩ Nhu mặt mày tươi sáng, trong ánh mắt nhìn cũng chỉ có Diệp Cương.
Thường Thanh Trung nhìn thấy thế, liền không tự chủ được, đảo mắt nhìn lại cô thêm một lần nữa.
Diệp Cương nhếch môi cười nhạt, hắn lờ đi vẻ soi mói của Thường Thanh Trung, vì hắn biết trong lòng Dĩ Nhu chỉ có hắn, đây mới là điều quan trọng nhất nên hắn không thèm để ý đến những nhận xét của người khác dành cho cô.
“Tối nay về nhà đi.” Diệp Quốc Điền nói với Diệp Cương.
Diệp Cương gật đầu, hiểu ý của ông nội là về nhà sẽ có chuyện muốn nói.
“Có chuyện gì mà không thể nói bây giờ được à? Cậu Thường có phải là người ngoài đâu?” Diệp Thu Hoa vẻ sung sướng cười trên nỗi đau của người khác, thầm mong Diệp Cương bị ngã ngựa trước mặt mọi người.
Diệp Quốc Điền lạnh lùng liếc nhìn con gái một cái.
Diệp Thu Hoa vội vàng nhìn đi chỗ khác, cười cười với Thường Thanh Trung.
“Sao mọi người cứ đứng cả ở bên ngoài thế này? Chúng ta đang định đi ăn mà, ở đây có đồ ăn Chiết Giang mà chúng ta vẫn ăn, là nơi mà Hương Vân đã giới thiệu.” “Tôi không rành đồ ăn Trung Quốc lắm, cái này cứ để cho Quách tiểu thư lựa chọn là được rồi ạ.” Thường Thanh Trung nói.
“Giao cho Hương Vân là đúng rồi đấy, nó chọn món ăn rất khá.” Diệp Thu Hoa đánh mắt về phía con gái, làm Quách Hương Vân phải cười trừ một tiếng, rồi mắt lại nhìn xuống sàn nhà.
Thư Dĩ Nhu nhìn thấy tất cả, cô cảm thấy Quách Hương Vân có vẻ rất khổ sở, nhưng đó là lựa chọn của cô ấy, nếu bản thân cô ấy nghĩ không thông thì chẳng có ai có thể xen vào được.
“Vậy bọn cháu không làm phiền nữa, chúng cháu đi trước đây ạ.”Diệp Cương ôm lấy Thư Dĩ Nhu muốn rời đi, nhưng Dĩ Nhu lại bước về phía Quách Hương Vân, nói:
“Em muốn nói chuyện với chị một lát.” “Cô muốn nói gì?” Diệp Thu Hoa lập tức chắn ở trước mặt con gái mình.
“Mẹ, không sao đâu mà.” Quách Hương Vân vội kéo Thư Dĩ Nhu lùi lại phía sau vài bước.
Diệp Cương nhìn Thư Dĩ Nhu bị lôi đi, cảm thấy ai cũng giống hắn đều muốn gần gũi cô, khuôn mặt hắn lại trầm xuống.
“À… vị Thường tiên sinh kia chắc là không thích đồ ăn của Chiết Giang lắm, có lẽ anh ta thích đồ ăn của Tây Âu hơn, khi gọi món ăn, chị thử hỏi lại anh ta một chút xem sao.” Thư Dĩ Nhu nói thầm vào tai Quách Hương Vân.
“Sao cô biết?” Quách Hương Vânngạc nhiên, trợn mắt nhìn cô.
“
Bởi vì lúc vừa rồi khi nghe nói đến đồ ăn của Chiết Giang, anh ta nhíu nhíu mày lại, nét mặt lại còn có vẻ không thích rõ ràng.” “Cám ơn.” “Không có gì, chị cố lên nhé.” Thư Dĩ Nhu nhìn thấy vẻ vô cùng khó chịu của Diệp Thu Hoa nên đành phải sớm kết thúc câu chuyện.
Thư Dĩ Nhu vừa quay đầu lại, đã thấy Diệp Cương sán lại sát bên người mình rồi.
Cô khoác tay hắn, lại có cảm giác toàn thân hắn đang gồng lên, cứng nhắc.
“Anh lại quá lo lắng cho em rồi! Phạm quy.” Cô nhẹ giọng nói.
Hắn nhún nhún vai, cố gắng thả lỏng bản thân mình.
“Bệnh cũ ấy mà, phải có thời gian mới sửa được chứ, với lại bây giờ có em đang ở bên cạnh để ý như thế này nên không có vấn đề gì đâu.” “Em không để ý anh, em muốn chính bản thân anh phải tự sửa đổi.” “Tuân lệnh, cô giáo Thư” hắn nhướng mày, cười.
“Này anh, mặt cười mà tâm không cười là em sẽ bỏ của chạy lấy người đấy nhé.” cô nghiêm túc giao hẹn.
Diệp Cương nghe thấy thế, lập tức nghiêm mặt lại hứa hẹn:
“Anh nhất định sẽ sửa được mà.” “Em tin anh sẽ làm được. Chúng ta định đi ăn ở đâu đây?” Dĩ Nhu cười tươi tắn, ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt thanh tú vui vẻ như là không hề có chuyện gì xảy ra. Mọi người nhìn vào chỉ thấy hai người này cảm xúc thay đổi thật khó tin. Làm cho người ta không thể biết được tiếp theo sẽ chuyển biến như thế nào nữa.
Thư Dĩ Nhu thì không nói, vì lúc nào cô cũng giữ được dáng vẻ yên yên ổn ổn của mình, nhưng còn Diệp Cương, hắn mà cũng có thể học theo Dĩ Nhu được ư?
Ôi, tình yêu quả nhiên là có thể thay đổi được con người ta!
Vào buổi tối, lái xe chở Diệp Cương và Thư Dĩ Nhu về nhà họ Diệp. Trong xe, hai người vẫn có khoảng không gian riêng của mình vì phía trước có ngăn cách họ với lái xe bằng tấm kính cách âm. Thư Dĩ Nhu ngồi sát cạnh bên Diệp Cương, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn đang uống trà hạnh nhân vừa mua.
“Phải nói rằng ngọc bích ấy thật là đẹp quá, trong suốt, sáng bóng, giống như ngọc lưu ly, chỉ cần nhìn thấy nó liền có cảm giác bình yên.” Dĩ Nhu nhớ lại, tưởng như vẫn còn đang ở quán ăn, thưởng thức mỹ thực.
Diệp Cương nhìn thần thái an nhàn của cô, không kìm được, bật ra câu hỏi:
“Sao em có thể phân định cảm xúc rạch ròi được như thế nhi? Em có biết rằng nếu đến nhà anh với danh phận là vợ anh thì phải đối mặt với nhiều khó khăn như thế nào không?” “Nhưng bây giờ em không phải là vợ anh, thì làm sao phải lo lắng? Buổi tối em còn được ăn ngon đến như vậy, thật vô cùng sung sướng mà.” Cô cười, trả lời hắn.
“Anh thấy chỉ mỗi khi nói đến đồ ăn ngon thì em mới có thể nhanh nhẹn lên một chút.”Thư Dĩ Nhu hít sâu một hơi, chuẩn bị thao thao bất tuyệt:
“Bởi vì mỹ thực đối với em có ý nghĩa vô cùng to lớn. Mẹ em đã làm cả ba công việc cùng một lúc để nuôi em khôn lớn, nhưng mỗi khi có dịp gì trọng đại, như: được tăng lương, thăng chức, lúc em đỗ đại học hoặc đã để dành tiền được một năm, hai mẹ con sẽ đi ăn ở một chỗ ngon ngon. Hai mẹ con em thường tranh luận xem sẽ đi ăn ở nhà hàng nào trước hàng tháng liền, điều này tăng lên cảm giác chờ mong được ăn mỹ thực, đây có thể nói là thời điểm vui vẻ nhất của hai mẹ con.” Cô nói một cách hưng phấn, mỉm cười khi nhớ lại ký ức ngọt ngào ấy, đôi mắt lại sóng sánh nước, rồi từng giọt, từng giọt lăn xuống má.
Diệp Cương đau lòng, ôm chặt cô vào lòng.
“Sao em chưa từng kể điều này cho anh biết?”Cô không nói gì, chỉ nhìn hắn bằng vẻ chờ mong hắn sẽ hiểu ra những điều mình chưa nói. Diệp Cương nhíu đôi mày rậm, cuối cùng cũng vỡ lẽ ra:
“Anh chỉ chú tâm đến chuyện của mình, chú tâm đến một mình em, mà không biết để ý gì đến ai khác.” hắn ảo não vỗ vỗ trán, rồi lại vỗ xuống đùi mình.
“Thế nên, chúng ta ly hôn chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.” Cô vuốt vuốt lên mái tóc dày của hắn.
“Có nhất thiết em phải nói thẳng tẹt ra thế không?” Diệp Cương cười khổ nói.
“Ly hôn cũng đã ly hôn rồi, có gì đâu mà không nói thẳng ra được?” cô bật cười, ngả người sát vào hắn.
Diệp Cương nhìn cái miệng xinh xinh của cô đang cười, hắn cầm tay cô đặt lên ngực mình, hỏi:
“Em đã biết anh có tính xấu như thế, tại sao không nói cho anh biết?” “Nếu anh thực sự để ý……” “Thì anh sẽ tự mình nhận thấy chứ gì?” hắn rầu rĩ ngắt lời cô, lúc này chỉ ao ước có thể mở cuộc hội thảo về những tật xấu của mình, liệt kê ra các thói hư tật xấu của bản thân, từ đó mà sửa đổi cho tốt.
“Em biết mình nói chuyện gì cũng rất chậm.” cô vuốt nhẹ lên ngực hắn, khẽ nói.
Diệp Cương cảm thấy kỳ lạ khi Dĩ Nhu đột nhiên chuyển sang đề tài này.
“Chỉ có điều không phải ai cũng xen vào quyền tự chủ của em được. Hôm nay, lúc ở khách sạn, anh đã làm như thế, không chỉ một lần, đấy là không kể đến những việc trước kia nữa.” Diệp Cương chột dạ, cảm thấy lo lắng:
“Anh xin lỗi, anh sẽ sửa chữa.” hắn giơ tay xin lỗi theo kiểu nhà binh.
“Lần này em tha thứ cho anh.” cô gật gật đầu, cầm lấy cốc trà hạnh nhân, tiếp tục uống.
“Anh còn điều gì phải sửa đổi nữa?” “Em muốn tự anh sẽ hiểu ra……A, chúng ta đã về đến nhà rồi.” Thư Dĩ Nhu thấy xe đang đi vào cửa nhà, rồi đi vào lối đi dành riêng cho xe được xây dựng theo kiểu kiến trúc Nam Dương của Diệp gia, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán lên kính cửa xe để nhìn.
Diệp Cương tắt hẳn nụ cười, thân hình lại cứng nhắc ra.