Chấm dứt một cuộc tình, linh hồn tôi cũng lạc sang một bên, nhìn lại xem bản thân đau đớn thế nào, làm sao để nỗi đau thành thói quen? Kết thúc
một cuộc tình, linh hồn lặng lẽ đứng đối diện, nhìn xem tôi bị thất thế
ra sao, sao lại đẩy mình vào vực sâu như thế?
Khoanh tay đứng
nhìn, tận mắt thấy bản thân khó xử, giãy giụa trong biển khổ nhưng không thấy bến bờ. Khoanh tay đứng nhìn, mặt lạnh nhìn cuộc yêu say đắm, gieo hạt giống giữa hoang mạc nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hy vọng. Cho đến khi không thu lại được hạt quả tình yêu mới biết rằng trái tim cũng
thấy lạnh.
— “Khoanh tay đứng nhìn”
Đèn đường đã bật sáng, nhìn hết sức chói mắt.
Văn Văn một mình bước đi trên con đường ồn ào náo nhiệt.
Lý Cường cũng đi một mình, xuyên qua đám đông ồn ào.
Văn Văn đang bước tới, đi dưới ngọn đèn đường.
Phía bên đường đối diện, Lý Cường cũng đang bước tới theo hướng tương phản.
Cô lôi điện thoại trong túi ra, vừa đi vừa nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.
Một chiếc xe bus gào thét đi qua, che cách khoảng trống hai người đang cách nhau.
Trên bàn đầy đồ ăn, Tiểu Mỹ, Đường Đường, Văn Văn, Bình Tử bốn người đang ngồi xung quanh.
Văn Văn nâng một ly lên uống cạn, còn Tiểu Mỹ uống nhỏ nhẹ từng ngụm một.
Đường Đường vừa tự rót rượu cho mình, vừa ngăn bạn. “Uống vừa thôi, tí là say đấy. Mai đi làm đau đầu lắm.”
Tiểu Mỹ quay sang nhìn bạn, “để cậu ấy uống, uống cho vui vẻ, uống sẽ không phiền muộn nữa.”
Bình Tử cầm chai rượu vang chỉ còn lại một chút, do dự chưa rót.
Trên bục biểu diễn, Phong Phong đang ca hát đến khàn giọng, chỉ về phía những bàn tay phía dưới để hô hào cổ vũ.
Một cô gái tiến lên tặng cho anh một bông hoa hồng rồi ngại ngùng chạy xuống ngay.
Lý Cường đang ngồi một mình ở quầy bar, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh, bộ dáng như không để ý.
Một cô nàng ăn mặc diêm dúa, tay cầm ly rượu ngồi bên cạnh anh. Cô vươn tay ra, keng vào ly của anh một tiếng.
Anh lịch sự cúi người, “xin lỗi, tôi quen ngồi một mình.”
Người con gái lạ mặt kia đứng dậy: “Ôi xin lỗi đã làm phiền anh.”
Văn Văn, Tiểu Mỹ và Đường Đường ba cô gái nằm ngang dọc trên ghế sofa.
Bình Tử bước lại gần, đặt ba ly nước lên bàn, “dậy uống nước mật ong để giải rượu đi em.”
Tiểu Mỹ ngồi dậy: “Để em tự làm được.” Cô nhỏm dậy, ngước đầu uống cạn cốc
nước rồi đứng dậy, “không cần để ý đến em đâu.” Rồi cô bước vào phòng.
Bình Tử khẽ vỗ nhẹ vào vai Văn Văn.
Cô nhận ly nước từ tay anh, uống trong trạng thái mơ hồ, thất thểu đứng dậy rồi cũng loạng choạng bước vào phòng.
Bình Tử gọi lớn, “này, em vào nhầm phòng rồi, đó là phòng của Tiểu Mỹ!”
Cô ừ một tiếng rồi đi về phía phòng mình.
STE.NT
Nhạc bật đã du dương hơn nhiều.
Phong Phong tiến đến bên Lý Cường và nói: “Cảm ơn nhé!”
Nghe thấy tiếng, anh quay đầu lại nhìn.
Phong Phong cầm một ly rượu lên lắc lắc, vừa cười vừa nói: “Sao thế? Đã đến
nơi này không thể thoải mái cơ thể một chút? Căng thẳng thần kinh làm
gì?”
Lý Cường cười nhạt không đáp.
Bình Tử khẽ đẩy Đường Đường nhưng cô không nhúc nhích, đẩy cô thêm một lần nữa cô mới hừ lên một tiếng.
Anh lấy cốc để kề vào miệng cô, “em uống nước mật ong đi!”
Cô không nhúc nhích, anh phải nâng đầu cô dậy để uống nước. Cô vừa uống vừa nói mấy câu không nghe rõ.
Anh nâng hẳn cô dậy rồi kề vai đưa cô về phòng.
Cô vô thức từ từ đứng dậy, vừa đứng được một lát rồi lại ngã sụp xuống khiến anh phải đỡ cô lên.
Anh dìu cô về giường, đắp chăn lên người, tắt điện phòng rồi mới đi ra.
Trong quán bar, Lý Cường đang ngậm điếu thuốc. Anh rút điện thoại trong túi ra, ấn số gọi cho Văn Văn.
Tiếng điện thoại vang lên, Bình Tử quay đầu lại nhìn. Hóa ra là điện thoại
trên bàn phòng khách. Anh để Đường Đường ở đó rồi quay ra.
Lý Cường: “A lo…”
Bình Tử: “Là tôi đây!”
Lý Cường: “Không cần phải nói, anh nghe điện thoại thì chắc hẳn ba bọn họ đang say mềm rồi.”
Bình Tử: “Anh có cần qua thăm họ không?”
Lý Cường: “Không cần đâu, cảm ơn anh nhé!”
Bình Tử ừ một tiếng, tắt điện thoại rồi lại để trên mặt bàn.
Lý Cường lấy ví ra, trả tiền cho người phục vụ.
Phong Phong đến bên anh hỏi: “Người anh em không ở lại chơi chút nữa sao?”
Anh quay ra nhìn Phong Phong, nói bằng giọng có chút chế nhạo: “Người phụ
nữ của anh và của tôi đang say mềm ở nhà đấy, anh định đến xem tình hình thế nào không?”
Phong Phong lắc lư cái ly, “sợ gì chứ? Không
phải có tên ẻo lả ở nhà hay sao? Hơn nữa, đã có Văn Văn ở nhà rồi không
sợ hắn làm điều gì đâu.”
Lý Cường đưa tay dập điếu thuốc lá
thơm, quay người đi, không hiểu sao anh không chịu nổi cái gã Phong
Phong này, thậm chí có chút hơi khinh bỉ hắn.
Lý Cường dạo bước chầm chậm trên đường.
Một đôi tình nhân đang đi bên nhau. Anh đưa mắt nhìn họ cho đến khi đã đi khuất dạng.
Bình Tử thu dọn bàn ăn, sắp xếp bát đĩa vào phòng bếp rồi bắt đầu rửa bát.
Tiếng chuông cửa vang lên, anh ra ngoài cầm lấy ống nghe, rồi đi ra đóng cửa lại.
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Bình Tử ra mở, Lý Cường xách túi đồ rồi bước vào phòng.
Thấy anh, Bình Tử mỉm cười chào.
Lý Cường đặt túi đồ lên bàn, đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy điện thoại của Văn Văn ở đó.
Bình Tử vẫy sạch nước trên tay rồi nói, “ngoài Đường Đường ra thì hai cô còn lại vẫn còn chút tỉnh táo. Anh vào phòng Văn Văn đánh thức thì có thể
cô ấy tỉnh dậy đấy.”
Anh cười đau khổ, “cô ấy vì tôi mới kéo mọi người đến uống thế này. Không khéo nhìn thấy tôi cô ấy còn không vui hơn.”
Bình Tử ngại không nói gì, lật nhìn mấy thứ đồ trên mặt bàn, “mai các cô ấy
tỉnh lại uống thêm chút mật ong là được thôi. May quá mật ong cũng sắp
hết rồi, cảm ơn anh nhé.”
Đứng một bên, Lý Cường có chút ngại
ngùng chà sát hai tay, “tôi phải cám ơn mọi người mới đúng. Tính khí của Văn Văn không được tốt, lại làm phiền mọi người rồi.”
Bình Tử cười, tiếp tục lật túi đồ, “sao lại có cả bánh sandwich thế này?”
“À, lần nào cũng làm phiền anh. Tí anh ăn chút đồ ăn đêm rồi nghỉ ngơi đi.”
Bình Tử ngẩng đầu lên, “không ngờ anh cũng chu đáo đến thế!”
Lý Cường tiếp tục chà sát hai tay, “tôi gọi điện thoại thì anh nghe nên có chút không yên tâm, muốn đến xem thế nào.”
Bình Tử chỉ cười gật đầu.
“Người anh em đừng hiểu lầm nhé. Tôi chỉ sợ Văn Văn lại gây phiền phức gì cho
mọi người. Hôm nay đến quán bar tôi có gặp Phong Phong, anh ấy cũng nói
anh là… Là một người quân tử!”
“Anh yên tâm đi. Cô ấy không sao đâu, rồi lại bình thường thôi mà.”
“Tôi vẫn nên đi xem cô ấy thế nào, một lát thôi, không làm ảnh hưởng đến mọi người đâu.”
Bình Tử cười một tiếng, “đến thăm vợ mình chính là đặc quyền của anh!”
Lý Cường nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô đang ngủ say trên giường, chăn rơi khỏi người từ bao giờ.
Anh lại gần, kéo chăn lên nhẹ nhàng đắp lại cho cô rồi bước ra.
Anh bước ra đến cửa, kéo cửa ra ngoài.
Bình Tử: “Anh đi luôn sao?”
“Chỉ sợ cô ấy không vui.” Nói xong anh kéo cửa bước đi luôn.
Bình Tử đóng cửa lại, ngồi xuống sofa mở tivi lên xem. Anh chỉ để tiếng rất
nhỏ rồi lôi bánh sandwich ra ăn, vừa xem vừa gặm bánh.
Mọi thứ dường như trở lại bình thường.
Anh sớm quen với việc ba cô gái giải sầu bằng rượu, quen việc lấy nước mật
ong và chuẩn bị bữa sáng hôm sau cho họ. Anh ngồi một mình xem phim đến
hết đêm hoặc ngủ quên mất.
Anh vốn rất quý mến ba cô gái này.
Tuy tính cách mỗi người mỗi khác nhưng đều có điểm chung là lòng nhiệt
tình và tính lương thiện.
Hai năm trước, anh đến Bắc Kinh mới
được một thời gian, còn bị mắc kẹt trong những khó khăn. Nếu không gặp
được ba cô gái này không biết bây giờ liệu anh thế nào.
Văn Văn gặp anh hơn hai năm về trước.
Hôm đó, Bình Tử đi cùng Phi – là một người đại diện của mình đến nhà sản
xuất bản để tính tiền nhuận bút. Bình Tử phải mang bản sao chứng minh
thư đến rồi ký tên vào. Còn việc phân chia lợi nhuận với Phi như thế
nào, nhà xuất bản không có trách nhiệm.
Văn Văn là người chịu
trách nhiệm biên tập lại cuốn sách của anh. Phần sách gốc Phi đã đưa cô
khoảng nửa năm trước. Văn Văn rất có ấn tượng với cuốn sách đó. Mặc dù
đề tài giống nhau nhưng cách viết khá khác lạ, văn phong lưu loát và độc đáo khiến người đọc có cảm giác không ngờ đến. Trong cả quá trình biên
tập, cô gần như không tìm ra được những lỗi sai. Cuốn sách được nhẹ
nhàng thông qua.
Khi trở về, Văn Văn và Đường Đường còn nhắc đến tiềm năng của cuốn sách. Sau khi hỏi rõ về tác giả, Đường Đường lập tức bảo bạn: “Ôi trời, Bình Tử cũng đến Bắc Kinh sao? Anh ấy vốn là phó
tổng biên tập của một tạp chí văn nghệ ở Dương Châu, cũng là một nhà thơ có tiếng đấy. Năm ngoái mình đi Tô Châu tham dự một buổi giao lưu văn
hóa thì gặp anh ấy. Khi nào anh ấy đến tòa soạn lần nữa thì cho mình gửi lời hỏi thăm nhé.”
Văn Văn đồng ý.
Khi Phi gọi điện đến tòa soạn để hỏi về nhuận bút, Văn Văn đến văn phòng tài vụ để tìm hiểu
tình hình bán sách, được biết sách bán cũng được nên sẽ trả được nhuận
bút.
Thế là Phi cùng Bình Tử đến tòa soạn.
Khi Văn Văn
nhìn thấy Bình Tử đã có ngay thiện cảm. Đó là một người đàn ông rất
khiêm tốn và nho nhã. Sau khi hàn huyên một hồi, Văn Văn đến nói trực
tiếp với Phi rằng buổi tối Đường Đường có hẹn muốn đi ăn cùng Bình Tử.
Cô ấy muốn gặp lại cố nhân nên bảo Phi đi trước.
Ngay cả người bình thường qua loa đại khái như Văn Văn cũng nhận ra ánh mắt có chút hờn giận của Phi.
Thấy anh có vẻ không được vui, Văn Văn bèn hỏi, “sao vậy? Người đại diện còn hạn chế cả tự do cá nhân của tác giả sao?”
Phi im lặng một lúc rồi mới nói: “Vậy anh hãy về sớm nhé.”
Phi đi rồi Văn Văn mới hiếu kỳ hỏi Bình Tử: ““Về sớm” là ý gì? Anh và anh ta sống cùng nhau sao?”
Bình Tử lắc đầu, vẻ mặt muốn nói nhưng lại thôi.
Mặc dù ngạc nhiên nhưng Văn Văn không muốn hỏi nhiều. Dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt, hỏi nhiều không tránh khỏi đường đột.
Không lâu sau cô và Tiểu Mỹ hết giờ làm. Đường Đường cũng đến nhà hàng ở gần
nhà xuất bản, ba cô gái ngồi tụm lại trêu đùa nhau một lúc rồi đến phiên Bình Tử và Đường Đường ôn lại chuyện cũ.
Không hiểu sao họ lại
nói chuyện đến tiền nhuận bút, Văn Văn vô tâm hỏi: “Thế nhuận bút thì
anh sẽ chia với người đại diện như thế nào?”
Bình Tử thản nhiên: “Hai tám.”
Văn Văn ừ một tiếng. Thông thường tỷ lệ ăn chia của người đại diện sẽ từ 15 đến 30%. Còn những người đại diện nào chắc tay lắm mới thu khoảng 40
đến 50%.
Ba cô đều hiểu Phi vốn là kẻ ghê gớm, vậy không hiểu sao lại nhẹ tay với Bình Tử đến vậy.
Bình Tử bất ngờ bổ sung thêm một câu: “Tôi 20 còn anh ta 80%.”
Văn Văn lặng người nhìn Tiểu Mỹ: “Ghê gớm thật!”
Đường Đường đang mải uống coca, nghe thấy câu đó suýt phun nước coca ra ngoài.
Tiểu Mỹ cũng đờ người ra: “Chia chác kiểu vậy mà anh cũng đồng ý sao? Sách
của anh lẽ nào ngoài hắn ra không tìm được người đại diện nhà xuất bản
nào khác?”
Bình Tử mỉm cười, hơi lắc lư ly nước rồi như bất đắc
dĩ tự giễu mình: “Không còn cách nào rồi, tôi đã ký hợp đồng với anh ta, trong vòng nguyên một năm sách của tôi sẽ do anh ta làm quản lý.”
Tiểu Mỹ: “Cũng may chỉ trong một năm thôi. Nhưng nghe Đường Đường nói anh cũng là một nhà thơ có tiếng tăm mà?”
“Nhà thơ” – Hai chữ như chạm vào nỗi đau của anh. Anh lập tức gay gắt, “nhà
thơ thì sao chứ? Xuất bản sách tôi cũng phải tự mình bỏ chi phí. Nhà thơ thì cũng phải chi trả cho cuộc sống hàng ngày. Người yêu cũng không
phải chỉ vì bạn là nhà thơ mà chịu chấp nhận cảnh bần hàn. Đến tuổi kết
hôn rồi mà vẫn chưa đủ năng lực cưới cô ấy thì đương nhiên cô ấy sẽ lấy
người khác. Những người xung quanh vỗ tay đứng nhìn, dường như muốn
tránh xa nhà thơ kiểu ấy…”
Trong ánh mắt Đường Đường có những tia đồng cảm và thấu hiểu.
Văn Văn và Tiểu Mỹ gật đầu, hiểu được lý do anh đến đây.
Nhưng Tiểu Mỹ vẫn thấy khó hiểu, “với danh tiếng và phong cách viết của mình, sao anh lại hợp tác với tên quỷ hút máu đó?”
Bình Tử: “Tôi cũng khá cẩn thận. Do vậy khi ký hợp đồng đã đổi sáu năm thành một năm. Hợp đồng giao quyền viết bằng tay. Phi quá đắc ý nên không chú ý đến sự thay đổi đó. Khi ký tên xong mới phát hiện ra. Vì phần hợp
đồng tôi đang giữ có giá trị về mặt luật pháp nên hắn không tố cáo tôi
được.”
“Vậy cũng may anh chưa đến nỗi xúi quẩy.”
Bình Tử cười đau khổ: “Cảm ơn.”
Đường Đường: “Vậy sau đó thế nào?”
“Sau đó tôi có viết mấy cuốn sách. Nhưng viết theo kiểu không đề tên tác
giả, rồi viết cho cả nhà xuất bản bên các cô nữa. Đề tài do tôi tự chọn. Viết xong tôi thấy cũng khá tốt nên kiên quyết đòi ký tên của mình. Hắn ta nổi giận lôi đình và nói. Muốn ký tên cũng được nhưng phải ăn chia
phần trăm là 20 và 80. Tôi cũng điên lắm nhưng rồi đồng ý. Dù sao cũng
chỉ còn bốn tháng nữa thì sách của tôi cũng không còn thuộc về hắn nữa.
Biết chắc tôi không còn ký hợp đồng thêm với hắn, sách của tôi tại sao
không được quyền ký tên chứ?”
Đường Đường gật đầu: “Anh làm thế
là đúng, bộ sách này khá có tiềm năng. Cho dù không phải bán chạy lắm
nhưng có thể mang đi làm bản quyền cho mình.”
Bình Tử: “Ừ, dù
sao tôi cũng chỉ còn hợp tác với hắn khoảng bốn tháng nữa thôi. Nhưng
chứng mình thư của tôi vẫn do hắn giữ nên hơi đau đầu.”
Tiểu Mỹ: “Tôi biết rồi, có phải thuộc hạ của hắn bắt anh phải viết, lại còn ở
cùng nhà với nhau để hắn hút máu anh. Nếu như tôi đoán không nhầm thì
các anh cũng đều là người mới đến Bắc Kinh chưa lâu, ở đây cũng chưa có
quan hệ gì nên đành chịu thiệt thòi.”
Bình Tử nhìn Tiểu Mỹ bằng một ánh mắt khác rồi gật đầu.
Tiểu Mỹ tiếp tục nói: “Vậy những gì các anh viết đều bị người khác lấy mất, bị đem đi mổ xẻ bất cứ lúc nào.”
Bình Tử, “đúng vậy, cô nói rất có hình tượng.”
Đường Đường: “Khi ở Dương Châu anh cũng không đến nỗi mà? Sao khi đến Bắc Kinh lại túng thiếu như vậy?”
“Khi trên tàu hỏa tôi có mua một chai nước, uống được mấy ngụm thì vào nhà
vệ sinh luôn. Sau đó tự nhiên thấy chóng mặt nhức đầu, hóa ra bị người
bán nước cho thuốc mê vào.”
Tiểu Mỹ: “Vậy bao nhiêu tiền mang theo người anh đều bị mất sạch à?”
Anh cười càng khổ não hơn, “điều khổ nhất là khi đến đây tôi ra cây ATM rút tiền. Vừa đăng nhập xong mật mã, tiền chưa ra thì bỗng nhiên có đứa trẻ con đứng sau lưng bảo đồ của tôi bị kẻ khác lấy mất rồi. Tôi quay đầu
nhìn chưa kịp làm gì thì thằng bé đã lấy tiền của mình chạy biến đi…”
Tiểu Mỹ: “Ôi, vậy chắc số tiền thừa còn lại của thẻ cũng chẳng được bao nhiêu.”
Đường Đường khẽ cấu Tiểu Mỹ một cái, “bây giờ phải nghĩ cách làm thế nào.”
Tiểu Mỹ: “Phải lấy được chứng minh thư ra trước. Bây giờ phải tìm Phi đã.”
“Không dưới một lần tôi đòi hắn. Nhưng lần nào hắn cũng lấy hết lý do này đến
lý do khác không trả. Lần đến nhà xuất bản lĩnh tiền nhuận bút vừa rồi,
hắn cũng chỉ mang bản photo đến. Lần trước có một bản thảo sao chép đạo
văn, là của một tác giả khác hợp tác với hắn. Hắn mượn ngay một biên tập viên còn non biên tập lại cuốn sách, còn dùng chứng minh thư photo của
tôi để ký hợp đồng với nhà xuất bản nào đó. Sau này nếu không may bị
phát hiện ra, nhất định tôi sẽ bị kiện vì tội đạo sách.”
Văn
Văn: “Không đúng, anh phải đích thân ký tên thì nhà xuất bản mới xác
nhận bản quyền của anh. Và như vậy anh mới phải chịu trách nhiệm.”
Bình Tử cúi đầu không nói gì.
Tiểu Mỹ: “Hắn giả mạo chữ ký của anh sao?”
Bình Tử giơ cốc lên uống một ngum không nói gì, coi như đã thừa nhận.
Văn Văn kinh ngạc, “giả mạo chữ ký là phạm pháp đấy!”
“Hắn không phải giả mạo chữ ký mà là để hợp đồng trùm lên chữ ký của tôi,
nhìn qua sẽ thấy gần như là giống chữ ký thật. Hơn nữa cũng chẳng có
người thứ ba làm chứng hắn giả mạo thì tôi cũng không có chứng cứ gì.”
Đường Đường lo lắng nói: “Bây giờ anh không thể tùy ý được. Nếu cầm chứng minh thư đi giả danh khắp nơi thì nguy hiểm lắm.”
Tiểu Mỹ: “Phải chuẩn bị hai phương án.”
Thế là ánh mắt của cả ba người đều tập trung về phía cô.
Tiểu Mỹ nói: “Bây giờ anh hãy gọi điện về nhà báo với người thân đã mất chứng minh thư, nhờ họ đi làm lại cho.”
Văn Văn: “Giấy tờ chỗ Phi cũng phải lấy lại bằng được, nếu không hắn mang đi giả danh lung tung cũng chết.”
Bình Tử: “Ừ, việc này tôi biết.”
Đường Đường: “Vậy bây giờ anh ở đâu? Còn ở chỗ của Phi không?”
Bình Tử: “Tôi còn có thể ở đâu được nữa?”
Đường Đường: “Vậy hãy về nhà tôi đi, anh ngủ ở sofa cũng được, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Vậy là anh theo mấy cô về nhà, lần đầu tiên làm khách trong thế giới riêng của ba cô gái. Tối hôm đó anh ngủ ngoài sofa.
Tối đó, Tiểu Mỹ và Văn Văn gọi điện cho bạn trai cũng nhắc đến chuyện này.
Mỗi người có một cách diễn đạt khác nhau.
Văn Văn ngồi trên giường trong phòng riêng gọi điện thoại.
Lý Cường: “Người ta một mình đến đây không dễ dàng gì. Bọn em có ba người, có thể giúp được gì cứ cố gắng giúp. Nếu có gì cần đến anh thì gọi điện cho anh.”
Văn Văn tươi cười: “Vâng em biết rồi!”
Cũng trong lúc đó, Tiểu Mỹ đang dựa người bên cửa sổ gọi điện cho bạn trai.
Phong Phong: “Em có sao không vậy? Vì một người mới gặp mặt lần đầu đã cho họ về nhà sao? Lại lo mấy chuyện không đâu nữa. Có phải dạo này em rỗi quá không? Nếu rỗi quá thì tìm giúp anh người đầu tư để bao mấy tác phẩm
mới của anh. Anh biết em rất có khả năng mà. OK?”
Vẻ mặt cô hờn giận, “em mệt rồi, đi nghỉ trước đây, em liên lạc với anh sau nhé.” Nói xong cô tắt luôn điện thoại.
Ngày hôm sau, Bình Tử hẹn Phi đến một quán trà, nói thẳng luôn muốn lấy lại chứng minh thư.
Phi đương nhiên tìm mọi cách cự tuyệt.
Khi Bình Tử thấy không còn cách nào khác thì Văn Văn và Tiểu Mỹ đi cùng một viên cảnh sát bước vào.
“Này…” Văn Văn vẫy chào hai người từ đằng xa, bá vai viên cảnh sát và cùng đi tới.
Vẻ mặt của Phi rất cảnh giác, “này, định gọi cảnh sát đến uy hiếp tôi à?”
Khi Bình Tử đang giải thích không biết gì chuyện này thì Văn Văn cùng cảnh sát đã tới gần hơn, phía sau là Tiểu Mỹ.
Văn Văn khẽ vỗ vai viên cảnh sát, “người anh em, đây là Bình Tử, một tác
giả cũng có tiếng đấy. Quyển sách mà tôi tặng cậu là của anh ấy viết
đấy!”
Viên cảnh sát đến bắt tay Bình Tử, “tôi rất hân hạnh!”
Bình Tử cũng đưa tay ra: “Không dám!”
Văn Văn chỉ tay về phía Phi, “còn đây là người đại diện văn hóa. Ồ, các anh ở đây đang bàn chuyện phải không? Tôi không quấy rầy nữa?”
Tiểu Mỹ đứng đằng sau nói thêm: “Tối qua khi gặp Bình Tử thấy anh ấy nói có
để quên chứng minh thư ở nhà người bạn. Bạn anh ấy nói hôm nay tới đây
sẽ gửi lại chứng minh thư. Hóa ra người bạn ấy chính là anh Phi đây?
Toàn là người quen cả.”
Viên cảnh sát nghi ngờ nhìn Tiểu Mỹ và Văn Văn đang tung hứng nhau.
Văn Văn hiểu ra liền quay mặt về phía Phi, “anh nói mang chứng minh thư đến để trả, vậy nó đâu?”
Bình Tử cũng hiểu ra: “Anh Phi bận quá nên quên không mang theo, đang bảo người nhà mang đến đây.”
Tiểu Mỹ: “Vậy tốt rồi, tôi cũng định ăn ở đây. Chúc anh cảnh sát sớm thăng
quan tiến chức. Anh Phi mau gọi người nhà mang chứng minh thư đến đi,
chúng ta vừa ngồi ăn vừa đợi.”
Nhìn thấy mấy người như vậy, Phi liền đỏ mặt tía tai.
Viên cảnh sát không hổ danh là người từng trải, tuy không rõ mấy người đang
tung hứng nhau chuyện gì nhưng cũng thốt ra mấy tiếng không bình thường.
Phi toát hết mồ hôi, lại bị Tiểu Mỹ và Văn Văn nhìn chằm chằm, đối diện là
viên cảnh sát nên chỉ còn cách lấy điện thoại ra gọi, dặn dò chứng minh
thư để chỗ nào, thấy mọi người nhìn mình đành phải nói khoảng nửa giờ
nữa có người mang đến.
Quả nhiên chưa đến nửa giờ sau, có một
người thanh niên mang phong bì đến, đưa tận tay Phi rồi vội vàng đi. Phi cáo lỗi có chuyện gấp không ăn uống được rồi cũng rút lui.
Nhìn thấy bóng dáng Phi đã khuất dạng, rồi nhìn mặt tự đắc của ba người,
viên cảnh sát thốt lên: “Tiểu sư muội đúng là nhiều trò, thẳng thắn
khoan dung!”
Văn Văn vội vàng lắc đầu, “có gì đâu mà, chúng ta ăn thôi!”
“Tôi thấy ban nãy tên Phi đúng là có vấn đề. Ta vốn là người từng trải, có chuyện gì sư muội hãy nói ra đi xem nào?”
Bình Tử ho khan một tiếng cho ngọt giọng, rồi nói: “Tôi không sợ bị báo ứng, mọi chuyện cũng từ tôi mà ra!”
Sau đó viên cảnh sát trách cứ Văn Văn một hồi, nói rằng chuyện như thế mà
không chịu báo cáo. Riêng chuyện giữ giấy tờ người khác rồi giả mạo chữ
ký đều phạm pháp rồi.
Tiếp đó viên cảnh sát liên hệ với đồng
nghiệp của mình ở khu nhà Phi đang thuê. Bình Tử là người cung cấp manh
mối, phía cảnh sát xuất kích, tóm gọn cả vòng kia. Đúng như lời Bình Tử
nói, Phi giữ giấy tờ trái phép, còn giả mạo chữ ký.
Tuy vậy, những tác giả như Bình Tử bị Phi thao túng không những không cám ơn anh mà còn nguyền rủa anh.
Vì họ ở Bắc Kinh không hề có người đại diện nào cả. Mặc dù biết Phi đang
hút máu họ, đãi ngộ rất kém nhưng dù sao còn có bát ăn. Nhưng bây giờ
khi mọi chuyện bại lộ thì bát ăn cũng chẳng còn, việc tìm một “bát ăn”
ổn định khác nào có dễ dàng?
Cuối cùng Bình Tử đành xách vali ra đi trong tiếng mắng mỏ của mọi người. Đồng thời anh cũng nhận được tin
mấy người bạn đồng hành với anh vì bị mất “bát ăn” nên đành chuyển đi.
Còn bốn tháng nữa, bản quyền của Phi với sách của Bình Tử vẫn có hiệu lực về luật pháp.
Nhưng Phi gặp một người đa mưu như Tiểu Mỹ thì không còn cách nào đắc ý được nữa.
Trong bản hợp đồng giao quyền có ghi rõ anh ta sẽ đại diện cho các tác phẩm
văn chương có bản quyền trong vòng một năm, bao gồm cả quyền viết thay.
Tiểu Mỹ và Văn Văn cầm một bản thảo từ nhà xuất bản ra để Bình Tử so sánh.
Dựa vào mối quan hệ của mình, Đường Đường tìm được một nhà xuất bản khác
nên giới thiệu Bình Tử vào làm biên tập. Đồng thời, biên tập lại không
thuộc phạm trù của sáng tác.
Thế là bốn tháng sau, Bình Tử không cần viết lách gì, cũng chẳng làm lợi cho Phi. Anh chỉ ngày ngày vùi đầu vào đối chiếu, biên tập. Sau một thời gian bị Đường Đường “tẩy não” anh cũng hiểu thêm nhiều về nghề nghiệp xuất bản để giúp anh sau này có sự
lựa chọn hợp lý, chọn đúng thị trường cho mình, đồng thời tạo cho bản
thân một nền móng vững chắc.
Đường Đường cũng giới thiệu cho anh mấy nhà xuất bản để làm ở vị trí biên tập viên. Anh thực sự có năng lực viết lách nên những nhà xuất bản này rất cần.
Sau khi rời khỏi
Phi, Bình Tử đến sống ở khu tầng hầm nhà Đường Đường. Nửa năm sau, anh
cùng hai người nữa cũng là những nhà sáng tác đến từ nơi xa đi thuê một
căn hộ riêng, căn hộ này cách khá xa nơi ở của ba cô gái.
Ban
đầu mấy người bạn sáng tác của anh không hiểu lắm về nghiệp văn hóa,
càng không nắm rõ hơn về thế giới xuất bản. Nên vì vậy cũng nản lòng mà
bỏ nghề. Bởi vậy đến nay trong giới văn hóa chỉ còn lại mấy người như
Phi, cảnh tượng tương lại khá mờ mịt.
Không yêu giang sơn yêu mỹ nhân?
Đầu tiên chính người đàn ông này có đủ năng lực và khí phách để chiếm lấy giang sơn.
Sau đó, cũng chính người đàn ông ấy có duyên gặp mặt người phụ nữ với sức
quyến rũ mê hoặc đủ sức để khiến anh ta rời bỏ giang sơn.
Bi
kịch ở chỗ, sự lựa chọn không hẳn vì yêu. Mà do người đàn ông khi ở đỉnh cao không thắng được sinh ra mỏi mệt. Khi thấy mệt mỏi, nhìn thấy cảnh
nam nữ với cuộc sống hạnh phúc đời thường thì không cam lòng.
Nếu như khi ấy, người đàn ông tình cờ gặp được người phụ nữ ưu tú, trí tuệ
và lay động lòng thì người phụ nữ ấy thường sẽ làm lỡ giang sơn của
người đàn ông.
Phần này chính là lời tựa trong cuốn sách mới của Bình Tử. Còn về phần bàn luận giữa giang sơn và mỹ nhân, đoạn dưới do
Đường Đường viết.