Không Lối Thoát

Chương 13

Mới đó mà một năm đã trôi qua lặng lẽ. Một năm là khoảng thời gian đủ dài để con người ta có những chuyển biến lớn. Nhưng với Vỹ Danh, một năm ấy trôi qua thật vô nghĩa. Chuyển biến lớn nhất trong cuộc đời anh chính là trái tim anh đã khép chặt, như được bao bọc lại bởi lớp băng lạnh giá, dù có cố sức đập nát cũng không thể nào vỡ tan. Sâu thẳm trong trái tim ấy, le lói đâu đó một thứ ánh sáng nhỏ bé và yếu ớt, mang hình bóng của người con gái mà anh yêu nhất cuộc đời này.

Con tim anh cứ âm ỉ những nỗi đau dai dẳng chưa bao giờ nguôi ngoai. Nhưng rồi có một ngày cơn đau ấy lại kéo đến vồn vã và dữ dội hơn bao giờ hết. Trái tim cứ như bị ai đó bóp nghẹt đến mức không thể thở nổi.

Bởi vì…

Cô ấy đã trở về.

Ra đi như một chiếc bóng, và trở về thật đột ngột. Vẫn là anh không hề hay biết. Chỉ đến khi cô xuất hiện trước mắt anh, trong cái ánh đèn mập mờ, bóng tối chập chờn nơi quán bar, anh mới nhận thức được rằng tất cả đều là hiện thực.

Cô mỉm cười chào Vỹ Tường , một cái ôm ấm áp và thân thiện.

-Em về khi nào? – Vỹ Tường vội hỏi và kéo tay cô ngồi xuống ghế

-Em vừa về. Hôm nay sinh nhật anh mà.

Cô đáp, trên môi là nụ cười tươi tắn, và ánh mắt chỉ lướt vội qua cảnh vật xung quanh mình. 1 giây, à không, có lẽ là 2 hay 3 giây, đó chính xác là khoảng thời gian ánh mắt cô dừng lại, chạm vào ánh mắt anh. Lạnh lùng và thờ ơ, cô xoay đầu về nơi khác thật nhanh.

Là cô thật sự thờ ơ với anh, hay là cô đang cố gắng tránh né ánh mắt đầy oán hận ấy?

……

Suốt cả buổi tối hôm ấy, ánh mắt anh chỉ dán chặt về phía cô. Cánh tay anh vẫn quàng nhẹ nhàng sang người con gái bên cạnh, nhưng tâm trí thì đã mất hút ở tận nơi nào. Có lẽ là đang vất vưởng đâu đó trong trái tim cô chăng…

Anh đã lái xe chầm chậm bám theo sau chiếc xe màu trắng đang chạy phía trước. Anh đang làm cái quái gì vậy? Chẳng phải anh ghét cô hận cô lắm sao? Vậy giờ thì anh theo chân cô về đến nhà để làm gì?

Mà sự thật thì cô chẳng phải về nhà một mình. Chiếc xe màu trắng ấy cũng chẳng phải của cô, mà là của một người con trai khác. Tên con trai ấy, Vỹ Danh có biết mặt vì hắn cũng là một đứa trong đám bạn anh. Cả tối hôm nay, hắn cứ bám chặt lấy Vi Lam, trò chuyện cùng cô thật vui vẻ, và kết cuộc là hắn đã thành công khi chở cô về tận nhà. Nhìn cái cách hắn hớn hở mở cửa xe cho cô bước ra, Vỹ Danh thật giận đến thấu tim.

Vỹ Danh ngồi trong chiếc xe đậu bên đường. Trời đã khuya, mưa rơi lất phất, và mắt anh cứ dõi về phía hai người ấy. Bàn tay anh mỗi lúc một siết chặt vô lăng xe, như thể muốn bóp nát nó ra trong tay vậy. Cô ấy và hắn đứng trò chuyện dăm ba câu trước cửa nhà, và rồi… họ cùng nhau bước vào nhà.

Cái khoảnh khắc ấy, cả thế giới như đổ sụp trước mắt anh. Cô ấy thật sự đã làm vậy sao? Có thể để một người con trai mới gặp lần đầu vào nhà như thế?

Bất giác, anh thấy hụt hẫng tột cùng. Phải rồi, cái đêm ấy, cái đêm định mệnh của anh và cô. Họ cũng chỉ là mới quen nhau vài tiếng, và rồi những gì đã xảy ra tiếp theo đó, nó vẫn còn hiện hữu rõ ràng như thể là chuyện mới hôm qua. Vậy đó… Ra là vậy… Ra đó là cách cô ấy quen một người con trai? Hay anh nên nói là… dụ dỗ họ nhỉ?

Anh tự bật cười, cười như một thằng điên với đôi mắt cay xè. Giọt nước mắt quái quỷ tự dưng rơi ra từ khóe mắt, càng khiến anh thấy cay đắng kinh khủng. Có ai đó làm ơn nói rằng tất cả những gì anh nhìn thấy là ảo giác đi. Cô ấy không phải là người như vậy có phải không? Anh không phải là thằng ngốc, không phải là một con cờ trong trò chơi tình yêu của cô ấy?

Anh muốn tin là vậy, nhưng hiện thực nó đang dày vò trái tim anh, đau đến lạ. Tại sao ngày ấy cô ra đi, để lại cho anh biết bao cay đắng. Và bây giờ, đến khi cô trở về cũng lại mang cho anh cảm giác chua chát xót xa đến vậy?

Anh đạp mạnh ga, chiếc xe phóng nhanh khỏi con đường ấy, và lao vào con đường lớn với tốc độ thật nhanh. Tâm trí anh giờ chẳng màng đến gì nữa, chỉ lẩn quẩn những suy nghĩ về cô. Muốn quên đi cô khó khăn đến vậy sao? Giờ cô đã trở về, và cô sẽ lại càng cào xé trái tim anh, đến khi nó ngừng đập thì cô mới yên lòng, có phải là vậy không?

Xin em hãy cho anh một câu trả lời…

………

Dòng nước mát lạnh tuôn xối xả vào mặt anh. Cái âm thanh rỉ rả của những giọt nước rơi xuống bồn tắm, đập vào tấm kính khiến anh thấy tai mình lùng bùng và đầu óc quay cuồng. Anh vuốt vội mặt mình, cố xua đi cảm giác đau đớn đang dày xé từ trái tim.

………

Anh quấn chặt cái khăn tắm quanh người, rồi nhìn đăm đăm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương. Gương mặt anh vẫn vậy, thật vẫn chẳng thay đổi chút nào so với một năm trước. Có chăng chỉ là ánh mắt anh đã ngày một lạnh lẽo cô độc hơn. Anh tự nhìn chính mình trong gương rồi tự hỏi, tại sao anh lại quá ngu ngốc đến mức này? Chỉ là một người con gái mà có thể khiến anh điên đảo đến vậy hay sao? Anh tự nhoẻn miệng cười chấp nhận. Ừ… anh là thằng ngốc.

Bất giác, cánh cửa phòng tắm chầm chậm hé mở. Trái tim anh đột ngột giật thót như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Tự dưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến một người duy nhất – là cô ấy.

Có thể sao?

Cánh cửa mở chậm dần, và bóng người xuất hiện khiến sự mong chờ của anh bị phá vỡ. Người đang bước vào là cô gái ở quán bar ban nãy. Cô cười thật tươi nhìn anh, rồi nhào đến ôm chầm lấy anh không e thẹn.

-Sao anh bỏ người ta mà về một mình vậy?

Giọng nói nhõng nhẽo kéo dài của cô gái khiến anh thấy khó chịu trong lòng. Anh giật nhẹ cánh tay đang quàng chặt quanh cổ mình ra, rồi nhíu mày nhìn cô ấy.

-Làm sao em vào đây được?

-Là anh đưa chìa khóa cho em mà? Quên rồi sao?

Cô gái đung đưa chùm chìa khóa trong tay, có ý muốn trêu đùa anh.

Vỹ Danh giờ mới sực nhớ ra, thật sự chính anh đã làm điều đó. Ban nãy, anh cứ dán mắt nhìn về phía Vi Lam, chẳng màng đến sự tình xung quanh mình. Cô bạn gái này thì cứ mè nheo bên cạnh, đòi về nhà anh chơi, thật sự làm anh thấy phiền lắm. Và hình như… anh nhớ ra rằng mình đã quăng phắt chùm chìa khóa vào tay cô ấy để cô ấy yên tĩnh cho rảnh nợ, để anh có thể tiếp tục dõi mắt theo người con gái anh yêu.

Anh đang ngơ ngẩn nghĩ lại những việc đã xảy ra, thì anh chợt nhận ra cơ thể mình đang bị siết chặt trong vòng tay người con gái ấy. Những nụ hôn hấp tấp và nóng vội lan dần khắp người anh khiến anh thấy rạo rực trong lòng.

Anh nhớ cô… Nhớ về những khoảnh khắc nồng nhiệt giữa họ.


Ký ức ấy thật xa xôi lắm…

Anh đẩy mạnh người con gái ấy ra khỏi cơ thể mình, rồi lạnh lùng nhìn cô.

-Đủ rồi. Em về đi.

-Em muốn ở lại với anh mà – Cô gái kỳ kèo

-Anh nói đủ rồi – Vỹ Danh gằn giọng thật lạnh lùng

Và cô gái tiu nghỉu xoay người bước đi trong tiếc nuối.

-Khoan đã

Tiếng anh gọi lại khiến nụ cười trên môi cô vụt hiện lên.

-Anh đổi ý? – Cô cười rạng rỡ nhìn lấy anh

Nhưng Vỹ Danh thì chỉ xòe bàn tay ra trước mặt, vẫn là ánh mắt vô hồn ấy.

-Chìa khóa.

Cuối cùng, chùm chìa khóa được thảy mạnh một cách giận dỗi vào tay anh, và cánh cửa nhà đóng ầm lại.

Vỹ Danh cũng chẳng còn nhớ gương mặt người con gái ấy ra sao nữa. Anh bước vào phòng, thả mình úp mặt xuống giường. Bàn tay anh siết chặt tấm ra giường, bờ vai run lên từng cơn, và đôi mắt anh đỏ ngầu lạnh lẽo… Anh đã khóc, vì cơn đau quái ác trong trái tim mình, vì nhớ nhung cô đến điên dại, vì khoảng cách quá xa xôi khiến anh không thể với bàn tay mình chạm vào cô lần nữa…

……………

Vi Lam ngồi co gối trên chiếc ghế sofa. Phải khó khăn lắm cô mới từ chối khéo được người con trai mới quen hôm nay. Anh ấy nói muốn vào nhà uống một tách cà phê cho giải rượu, và vì phép lịch sự, Vi Lam đành mời người đó vào nhà. Nhưng cô biết anh ta hẳn có ý với mình, vậy nên khó khăn lắm anh ấy mới chịu về để cô được yên tĩnh. Nghĩ lại, cô tự thấy cuộc đời mình chẳng hay ho gì, khi mà người đàn ông nào cũng yêu mến cô như vậy. Tất cả đều khiến cô thấy ngột ngạt và khó chịu. Trong tận đáy lòng, cô chỉ mong mỏi và chờ đợi tình yêu của một người duy nhất, mà giờ có lẽ đã trôi thật xa rồi…

Cô kéo nhẹ hộc tủ ở đầu giường, lôi ra khung hình được cất giữ trong ấy. Hình ảnh cô và anh vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào. Nụ cười hạnh phúc trên đôi môi họ có lẽ chỉ còn là một kỷ niệm xa vời.

Cô ôm chặt tấm hình vào lòng, trái tim quặn đau khi nhớ về ánh mắt lạnh lùng anh nhìn cô khi nãy. Đã một năm rồi, anh đã quên được cô rồi phải không? Giờ cô đã biết rõ chuyện giữa anh và Tư Hân đã kết thúc, lẽ ra cô hẳn sẽ vui mừng mới phải. Nhưng không hiểu tại sao, cô cảm thấy giữa anh và cô đã có một khoảng cách rất xa. Lời nói dối ngày ấy, cô đã làm tim anh tan nát. Liệu anh sẽ bỏ qua tất cả mà đón nhận cô lần nữa hay không? Dường như ánh mắt lạnh băng của anh ngày hôm nay đã nói lên tất cả. Thật lòng cô không đủ can đảm để đối diện với anh lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment