Mọi việc cứ đảo một vòng thật xa, thật rắc
rồi rồi lại trở về từ đầu, quay lại từ điểm xuất phát. Anh và cô đã yêu
nhau, đã cố trốn chạy nhau, và rồi cuối cùng lại vẫn quay về bên nhau.
Cái vòng lẩn quẩn giữa họ liệu sẽ kết thúc được một cách êm đẹp hay
không?
Những ngày tháng họ trải qua cùng nhau ở vùng biển xa xôi này, có lẽ
là những kỷ niệm đẹp nhất, vì họ đã sống và yêu hết mình. Trở về với
thực tại, cũng đồng nghĩa với việc họ phải lén lút và giấu kín tình cảm
của mình một lần nữa. Anh hứa sẽ sớm nói rõ mọi chuyện, nhưng với cô,
việc ấy giờ không quan trọng nữa. Cô biết anh yêu cô, và cô hạnh phúc
bên anh. Cuộc sống như vậy cũng gọi là trọn vẹn và thỏa mãn trái tim nhỏ bé của cô rồi.
Dường như cô cũng đã dần quen với kiểu tình yêu vụng trộm như thế. Có kích thích và thử thách lại càng khiến tình yêu giữa họ thêm nồng
nhiệt.
Có lần họ ngồi ăn cùng một bàn với đám bạn. Anh ngồi đối diện cô như
những người bạn rất bình thường, nhưng bàn chân anh lâu lâu lại khều nhẹ chân cô dưới gầm bàn, không một ai hay biết.
Có lần anh kéo tọt cô vào phòng tắm, hôn cô trong vội vã. Nếu đó chỉ
là không gian riêng của hai người thì có lẽ chẳng có gì đáng nói. Đằng
này họ đã làm thế khi trong nhà còn có sự hiện diện của bạn bè, thậm chí là cả Tư Hân. Nhưng vẫn không một ai hay biết, ngoại trừ một người duy
nhất: Vỹ Tường .
Và cũng có lần, cô suýt nữa đứng tim khi vô tình để lộ ra những sơ hở trong mối quan hệ giữa họ. Hôm ấy, Hải Đình đã ngạc nhiên lắm vì sao Vi Lam lại biết rõ chỗ để khăn tắm trong nhà Vỹ Danh. May mà Vỹ Tường đã
đỡ vội lời giải thích giúp cô. Ánh mắt cô nhìn Vỹ Tường , thật biết ơn
nhiều lắm.
…
-Em định sẽ như vậy mãi sao? – Vỹ Tường hỏi, đi từng bước chậm rãi cùng Vi Lam trên con đường vắng
-Anh lại muốn mắng em ngốc phải không? – Cô bật cười khúc khích nhìn anh
-Mắng em ngàn lần thì cũng vậy. Anh không thèm phí sức nữa – Vỹ Tường cười, nhún vai đáp lời. Trong tâm anh hiểu rõ tình yêu là điều rất khó lý giải, và khi yêu con người ta có thể làm những chuyện ngu ngốc. Vậy
nên giờ anh cũng chấp nhận việc giữa Vỹ Danh và Vi Lam, chỉ có thể để
mặc cho họ tự giải quyết chuyện tình cảm rắc rối này.
-Em cũng không biết tại sao mình lại như thế. Mỗi lần ở bên anh ấy,
nhìn anh ấy cười là em thấy vui. Em cũng không hiểu nổi trái tim mình,
có những việc biết sai, biết không phải nhưng em vẫn làm. Biết yêu anh
ấy sẽ bị tổn thương nhưng em vẫn không ngăn mình lại được.
-Anh hiểu mà. Anh cũng biết thằng em mình ra sao. Nó khi đã yêu thì
thật sự sẽ yêu người đó nhiều lắm. Và anh biết người nó yêu nhất chính
là em. Chỉ là, có những việc đã lỡ vướng vào thì rất khó giải quyết cho
êm đẹp. Như Tư Hân vậy, có lẽ cô ấy là gánh nặng lớn nhất của Vỹ Danh
lúc này. Nó lại là người có tình nghĩa, nên mọi việc lại càng khó.
-Vậy nên em chấp nhận mà – Cô mím môi, gượng cười
-Anh chỉ sợ em sẽ là người đau khổ – Vỹ Tường đáp, nhìn cô bằng ánh mắt đầy vẻ quan tâm
-Đó là con đường em đã chọn. Dù có thế nào đi nữa, em cũng không hối hận.
Nói rồi cô lấy tay đẩy nhẹ bờ vai Vỹ Tường , khi thấy anh có vẻ đăm chiêu suy nghĩ về chuyện của cô.
-Được rồi mà, em biết tự lo liệu. Cám ơn anh – Cô cười, cố làm cho anh vui vẻ.
Nụ cười trên môi anh cũng hé mở, nhưng thật ra đó là nụ cười cay đắng lắm. Anh đã yêu cô mất rồi, thật trớ trêu khi hai anh em lại cùng yêu
thích một người. Và lại càng cay đắng khi người cô yêu không phải là
anh, và dù biết đó là tình yêu đầy trắc trở, cô cũng chấp nhận ở bên Vỹ
Danh. Điều duy nhất Vỹ Tường có thể làm lúc này là chúc phúc cho họ,
cho hai con người mà anh thương yêu nhất được hạnh phúc bên nhau.
Vỹ Tường cứ bồn chồn cả buổi sáng. Mỗi lần Vi Lam ho khù khụ là ánh mắt anh lại dán chặt về phía cô.
Cuối cùng, anh quyết định giật mạnh ly cà phê đang pha dở trong tay cô, đặt xuống bàn.
-Em đó, đi bác sĩ rồi về nghỉ ngơi đi. Em ho cả buổi sáng rồi còn gì
-Em không sao – Vi Lam cố nhoẻn miệng cười, vươn tay cầm lấy ly cà phê ban nãy, nhưng Vỹ Tường vẫn nhanh tay hơn cô một bước.
-Anh cũng là ông chủ ở đây, giờ anh ra lệnh cho em về nhà đó – Anh khẽ cau mày, làm vẻ mặt phật ý khi Vi Lam cãi lời
-Được rồi, sợ anh luôn – Vi Lam bật cười, gật đầu nhè nhẹ miễn cưỡng chấp nhận lời Vỹ Tường nói.
-Có cần anh gọi cho Vỹ Danh không? – Vỹ Tường lại hỏi
-Không cần, đừng gọi anh ấy – Vi Lam lắc đầu
-Thật sự không cần? – Vỹ Tường hỏi lại với ánh mắt dò xét
-Thật mà – Cô cười hiền nhìn anh, rồi gật đầu bước ra khỏi quán
……………..
Cô ngồi co mình trên băng ghế sofa, lâu lâu lại ho từng cơn mạnh.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn vẫn im thin thít, và ánh mắt cô lâu lâu
lại liếc nhìn về nó như mong chờ một điều gì.
Rồi tiếng chuông điện thoại cũng vang lên.
Chỉ là một tin nhắn, và người gửi là Vỹ Danh.
“Tư Hân bị trật chân, đi lại không tiện. Tối nay anh ở lại xem chừng
cô ấy. Em đừng buồn nhé. Có nhớ anh không? Anh nhớ em nhiều! Ngủ ngon.
— Vỹ Danh”
Đọc xong dòng tin nhắn, khóe môi cô khẽ nhếch miệng cười. Cái cảm
giác đau nhói đang dày xé trái tim cô là thế nào vậy? Cô đang ganh tị và giận anh có phải không? Cô cũng bệnh, nhưng người anh đang ở bên cạnh
lại không phải là cô.
Cô ngã người xuống băng ghế, đôi mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà trong
vô vọng. Nếu cô nói mình không để tâm đến việc qua lại lén lút cùng anh, thì chắc chắn đó chỉ là lời nói dối. Thật sự có những lúc như thế này,
cô ước gì anh chỉ là của riêng mình, có thể được anh quan tâm bất cứ khi nào cô cần đến anh. Còn bây giờ thì, cô chỉ đơn độc một mình, nhớ về
anh và anh thì lại đang ở bên vòng tay người khác. Cô thấy ganh tị nhiều lắm, và trái tim cứ nhói đau từng cơn một.
Giọt nước mắt khẽ rơi dài từ khóe mắt…
……………
Tiếng chuông cửa reo inh ỏi khiến Vi Lam giật mình tỉnh giấc. Cô đã
thiếp đi trên chiếc ghế sofa tự bao giờ. Đầu óc hơi nhức nhối và quay
cuồng, cô lảo đảo bước về phía cửa.
Cánh cửa nhà mở dần, và người trước mắt cô… chính là Vỹ Tường .
-Sao lại là anh? – Vi Lam hỏi ngạc nhiên
-Sao không thể là anh? Em thất vọng vì anh không phải là Vỹ Danh? – Vỹ Tường cười nhẹ rồi bước hẳn vào trong nhà.
-Không, chỉ là giờ này trễ rồi, em không nghĩ anh lại tới – Cô nhún vai giả lả, đóng nhẹ cánh cửa lại.
-Là Vỹ Danh nhờ anh đến xem em. – Vỹ Tường đặt một túi đồ xuống bàn
và nói – Anh đã kể chuyện em bệnh cho nó nghe, và nó nhờ anh đến trông
chừng em.
-Sao anh lại nói? – Cô ngồi xuống ghế, xụ mặt tỏ vẻ không bằng lòng
-Không nói và để em một mình tự lo liệu như vậy sao? Anh không làm
được – Vỹ Tường cười, nhìn thẳng vào mắt Vi Lam – Em đừng cố gạt anh,
anh biết em đang nghĩ gì mà.
-Anh biết sao? – Vi Lam liếc nhìn anh, vẻ không mấy tin, nhưng rồi cô khẽ nhoẻn miệng cười – Em đúng là con ngốc. Anh mắng em không sai chút
nào.
-Biết mình ngốc thì cũng không hẳn là ngốc – Anh bật cười, lấy lon
nước trái cây mà anh vừa mang lên đưa cho cô – Uống đi, Vỹ Danh nói em
thích nhất loại nước này, phải không?
-Em thà là anh ấy đến đây – Vi Lam nhận lấy lon nước, nhìn nó đăm đăm không rời mắt
-Đừng như vậy mà, anh biết nó yêu em lắm. Kẻ làm anh trai như anh rất hiểu thằng em mình, nhìn vào ánh mắt nó và tâm sự của nó, anh biết chắc chắn nó chỉ yêu mình em.
-Em biết. Nhưng cũng có những lúc em thấy buồn lắm. Em đã chấp nhận
một tình yêu như vậy thì em không có quyền đòi hỏi điều gì. Nhưng thật
sự là em thấy rất buồn, nhất là những lúc như thế này – Vi Lam nói,
giọng trở nên nghèn nghẹn vì nước mắt tự dưng trào ra khỏi khóe mắt cô
như mưa.
-Em biết anh ấy đã hứa sẽ cố gắng làm rõ mọi chuyện, và em cũng chấp
nhận bất cứ việc gì để được ở bên anh ấy. Nhưng khi nhìn anh ấy ở bên
người khác, hay chỉ cần nghĩ về nó là lòng em lại khó chịu lắm, thật sự
rất đau…
Cô khóc òa nghẹn ngào, và Vỹ Tường vội vã dang rộng vòng tay ôm lấy
cơ thể nhỏ bé ấy. Nước mắt cô rơi ướt nhòe bờ vai anh, và cơ thể run nhè nhẹ theo từng tiếng khóc. Giờ thì kẻ đau lòng không phải chỉ có riêng
mình Vi Lam, mà chính anh cũng đau đến thấu tim khi nhìn người con gái
anh yêu phải đau khổ như thế. Anh ước gì người cô ấy yêu là anh thì mọi
chuyện sẽ không đau khổ đến như vậy. Nhưng ông trời chẳng bao giờ toại
nguyện lòng người, khi anh được ở bên cô như thế này, nhưng cô lại khóc
vì một người con trai khác, không phải là anh…
-Em là kẻ thứ ba ích kỷ và xấu xa lắm phải không anh? – Cô hỏi anh trong nghẹn ngào
-Không phải – Vỹ Tường lắc đầu, vỗ nhẹ vào vai cô
-Đôi lúc em thấy ghét chính bản thân mình…
-Không phải lỗi của em – Vỹ Tường vẫn dịu dàng an ủi cô
-Xin lỗi anh – Cô khẽ thì thầm
-Tại sao lại xin lỗi anh? – Vỹ Tường chợt hỏi
-Vì em không thể đáp lại tình cảm của anh. Em xin lỗi
-Khờ quá, tình cảm thì không thể miễn cưỡng. Yêu ai cũng không đến
lượt mình lựa chọn. Khi tình yêu đến, mình muốn ngăn cản cũng không được mà.
-Sau này anh đừng đối xử quá tốt với em nữa. Em không đáng nhận nó đâu
-Ừ, anh sẽ không tốt với em nữa – Vỹ Tường gật đầu trong vô thức, cái gật đầu chẳng qua chỉ đế Vi Lam yên lòng
Nói rồi cả hai rơi vào trong yên lặng. Cô vẫn tựa đầu vào người anh
như thế, vì với cô, anh là một người bạn thân và hiểu cô hơn ai hết. Chỉ với mình anh, cô mới có thể trút ra những tâm sự giấu kín trong lòng…….