*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi hắn đi khỏi, liền lệnh cho Trình Huân gọi ngay hai kỹ nam đẹp nhất Marquee đến đây.
Lúc này, hắn thật sự điên rồi. Vừa nãy đứng trước phòng của cậu, hắn chỉ muốn một cước đạp tung cửa, ngay lập tức áp cậu dưới thân. Hắn muốn chạm vào làn da mềm mại của cậu, muốn gặm lấy đôi môi lúc nào cũng run lên vì sợ của cậu, muốn mạnh mẽ tiến sâu vào bên trong cậu, hắn muốn cùng cậu hòa làm một. Vô luận là thể sát hay tâm hồn của Lý Tư Lam, hắn đều muốn chiếm lấy.
Nhưng gặp cậu cũng chính là giết cậu. Hắn để cậu vào tâm, chẳng những cậu trở thành điểm chết của hắn, mà cậu còn có thể chết vì hắn nữa.
Ngoại bang sẽ thế nào khi biết Cố Lăng có một tình nhân thật sự? Chúng sẽ tìm đủ mọi cách để bắt cậu và uy hiếp hắn. Nhưng sẽ không ai chạm được vào cậu nếu cậu can tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn. Sự thật là cậu chỉ muốn trốn chạy, cậu căm hận hắn. Đó là điều mà Cố Lăng đang nghĩ đến lúc này. (Khôngggg! Lam yêu Lăng rồi mà huhu)
Ít phút sau, hai kỹ nam mị sắc mê người Tiểu Tinh và Dương Du nổi tiếng bậc nhất Marquee đã cúi đầu trước Cố Tổng của Tập đoàn kinh tế Ứng Thiên.
Đứng trước một Cố Tổng cao lớn, khuôn mặt đẹp như tạt tượng, hình thân săn chắc không thừa một chi tiết nào, hai nam nhi kia trong lòng ngập tràn lửa dục, khao khát ngay lập tức được nam nhân kia chà đạp dưới thân.
"Cố Tổng... Xin để chúng em phục vụ Ngài", Tiểu Tinh vẻ mặt dụ hoặc, nhẹ nhàng đi đến chỗ ghế lớn nơi Cố Lăng đang ngồi, ngay giữa phòng khách dưới lầu.
Hắn ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm một chai rượu Whisky màu nâu sậm. Tiểu Tinh và Du Dương thấy Cố Tổng hôm nay có chút men, liền biết đây là cơ hội để một bước hóa phượng hoàng. Cả hai mau chóng cởi hết quần áo, thân thể trắng trẻo, mềm mại e là còn tuyệt sắc hơn cả Lý Tư Lam.
Cố Lăng nhìn thấy nhưng cũng chẳng cho vào mắt, hắn căn bản chỉ muốn quên đi Lý Tư Lam. Nếu người dưới thân hắn đã không phải là Lý Tư Lam, thì chính là những cái lỗ để cho hắn tiết dục.
Không biết tự bao giờ, sinh lý của hắn lại yếu đuối đến vậy. Khi nãy chỉ vừa nghe thấy giọng Lý Tư Lam, hắn căn bản đã cương lên rồi, cho nên lúc đó hắn liền quay đi ngay lập tức. (Cờ u ngu, ráng nhịn chút nữa là được nghe tỏ tình rồi)
"Cố Tổng... Đại kê của Ngài thật lớn... Tinh nhi khẩu giao cho Ngài...", Tiểu Tinh vừa nói xong đã ngậm ngay ngạo vật to lớn vào miệng, mắt nhắm nghiền lại, miệng không ngừng phát ra tiếng "Ưm, Ưm" vô cùng dâm đãng.
Dương Du cũng không kém cạnh, cùng lúc áp sát vào người hắn, ra sức liếm mút khắp nơi, một tay tự lộng hậu đình.
Trước loại cảnh ái dục như vậy, không khí dần nóng lên, âm thanh "Nhóp nhép", "Ưm, a" mỗi lúc dày hơn. Hai tiểu dâm đãng không chút sỉ diện bày ra đủ loại tư thế dung tục, tự mình lộng bằng những món đồ chơi tình dục hòng kích thích vị Cố Tổng đang lạnh băng kia.
Cố Lăng suy cho cùng cũng là đàn ông, trước sự điêu luyện dâm dục của hai nam mỹ hắn cơ hồ cũng bị kích thích, liền nâng chai rượu lên uống một hơi rồi quăng mạnh sang một bên, tiếng thủy tinh vỡ "Xoảng~" một cái vang đi khắp biệt thự.
Lúc này ở lầu trên, Trình Huân đang mở cửa để mang bữa tối vào cho Lý Tư Lam. Vừa nghe thấy âm thanh vỡ vụn, cậu liền đứng lên hỏi.
"Trình Huân, là Cố Lăng phải không?", cậu gấp gáp hỏi, xong lại nói tiếp: "Xin lỗi cậu! Tôi muốn gặp Cố Lăng".
Lý Tư Lam nói xong, liền chạy nhanh ra ngoài đóng cửa chốt ngang, nhốt Trình Huân trong phòng. Y do đang đặt đồ ăn lên bàn, nên không kịp phản ứng, đành nhìn cậu rời đi trong bất lực.
Lý Tư Lam chắc chắn tiếng vỡ vừa rồi là Cố Lăng gây ra, ở đây người có thể gây nên tiếng động lớn, chỉ có thể là Cố Lăng. Cậu thật sự rất muốn gặp hắn.
Lý Tư Lam chạy nhanh về phía tiếng vỡ phát ra. Đó chính là phòng khách, cậu chân không chạy như điên xuống lầu. Vừa tới nơi, Lý Tư Lam đã bắt gặp một cảnh tượng vô cùng ám ảnh.
Trước mắt là một nhân ảnh quá đỗi quen thuộc đang cưỡi trên một nam nhi, phía sau lại có một nam nhi khác đang nhiệt tình liếm mút cơ thể hắn. Bọn nam nhi đó không ngừng rên rỉ, nói ra những lời nói dung tục. Tiếng da thịt họ sát phạt vào nhau chanh chách, tiếng "Ưm, A" dâm dục vang vọng khắp nơi. Ba con người đó cứ thế quấn lấy nhau thô tục.
Lý Tư Lam vừa chứng kiến, đầu óc "Ong~" một tiếng choáng váng, mắt liền trợn trắng, kinh hãi hét lớn.
"KHÔNGGGG... CỐ LĂNG... MÀY ĐIÊN RỒI SAO... ĐÊ TIỆN... KINH TỞM... CÁC NGƯỜI BIẾN NGAY...", hai chân cậu nhũn ra ngã ngay tại chỗ, nước mắt tuôn thành từng vệt.
Cố Lăng đang đắm mình trong nhục dục, vừa nghe tiếng cậu ngay lập tức hồi tỉnh. Nhìn sang hướng đó đã thấy cậu ngã xuống, cả lòng bàn chân đầy tơ máu, thống khổ thất kinh.
Đầu Cố Lăng cũng "Ong~" lên một tiếng, ngực trái vô thức nhói lên, liền đẩy hai nam nhi kia ra, định chạy tới chỗ cậu.
"Ưmm... Cố Tổng sao vậy? Người kia là ai?", Dương Du đang dưới thân hắn rên rỉ thì bất giác bị đẩy ra, liền nắm lấy tay hắn hỏi.
Tiểu Tinh cũng bị tiếng hét của cậu làm giật mình, lơ ngơ ngồi dậy nhìn về phía cậu với vẻ mặt chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Lăng cơ hồ vừa đau lòng vì cậu, vừa phẫn nộ vì nam nhi kia dám quá phận, liền lồng tay vào dưới ghế lớn lấy ra một khẩu súng lục FN Five-seven* đã lắp giảm thanh bắn thẳng hai phát vào đầu, hai kỹ nam liền ngã xuống, máu vương vãi khắp nơi.
Cố Lăng quăng súng sang một bên, choàng áo vào, tiến nhanh về phía cậu.
"Lam... Em... làm sao lại ở đây? Bình tĩnh... Hãy bình tĩnh... Nhìn tôi", hắn lấp lời, tựa hồ không thể bình tĩnh được, hắn nhanh tay áp mặt cậu hướng về phía hắn.
Lý Tư Lam tim như ngừng đập, cơ hồ còn kinh hãi hơn lúc nãy, vừa hoàn hồn thì đã thấy hắn áp trước mặt, cậu liền bất chấp lùi người về sau: "ĐỒ SÁT NHÂN... CÚT ĐI... THẬT KINH TỞM... CÚT ĐI NGAY", cậu vừa khóc vừa nhìn về phía hắn hét lên.
Mặc kệ cậu la hét, hắn thống khổ ôm cậu vào lòng: "Không... Lam... Nghe tôi... Không phải như em nghĩ đâu... Em đừng khóc".
"BUÔNG RA... ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI... ĐỪNG DÙNG CƠ THỂ BẨN THỈU ĐÓ CHẠM VÀO TÔI... THẢ RA...", cậu ra sức vùng vẫy, cào cấu vào lưng hắn đến chảy máu.
Nhưng lúc này hắn không còn cảm giác đau nữa và Lý Tư Lam cũng vậy. Lúc nãy khi chạy xuống, cậu đã dẫm phải vụn thủy tinh, chân liền túa máu nhưng cậu lại không còn biết cảm giác đau bên ngoài là gì nữa? Nơi cậu đau là ở bên trong!
"Lam của tôi, em đừng khóc... Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi em... Đừng khóc nữa...", hắn cơ hồ đau thắt, khoé mắt cũng se cay.
"CỐ LĂNG... ANH KHỐN NẠN LẮM... TÔI HẬN ANH... RẤT HẬN ANH... Anh cút đi... C.. ú... t... đ... i...", cậu vẫn gào lên nhưng mắt dần mờ đi, ý thức cũng dần tắt lịm.
Cố Lăng nhận thấy cậu đã kinh hãi đến ngất đi, liền siết chặt cơ thể cậu vào lòng. Sau một lúc, hắn nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên, hướng đến phòng của hắn.
Về phần Trình Huân, sau khi bị nhốt y đã tập trung phá chốt ngang để ra ngoài. Vừa ra được thì đã thấy Lý Tư Lam đầy máu nằm trong lòng hắn, liền thất kinh quỳ xuống.
"Lão đại... Thuộc hạ tắc trách, xin Lão đại xử tội... Lý tiên sinh...", Trình Huân cả người run lên.
"Gọi Đào Lân đến đây ngay lập tức!", Cố Lăng lành lùng ra lệnh, nhưng trong lời nói lại điểm chút lo lắng.
Nói đến Đào Lân này, y chính là bác sĩ riêng của Cố Lăng và cũng là người mà Cố Lăng xem trọng nhất. Đào Lân tuy còn trẻ nhưng rất uyên bác về y thuật, lúc Cố Lăng vẫn chưa có gì trong tay, chính là y đã cứu hắn một mạng.
Sau khi nhận được lệnh, Đào Lân đã tức tốc có mặt tại phòng của hắn để chữa trị vết thương ở chân cho Lý Tư Lam.
...
"Cố Lăng, tôi đã khử trùng và băng bó cẩn thận cho Lý tiên sinh rồi. Vết thương không nặng, anh yên tâm!", Đào Lân nho nhã nói.
"Được rồi, cậu lui ra đi!", hắn ngồi trên ghế sofa, điềm đạm nói.
"Cố Lăng, anh thay đổi rồi", y nhìn về hướng Cố Lăng nhẹ nhàng nói.
"Đừng nói nữa. Ra ngoài đi", hắn vẫn điềm đạm đáp.
"Nam nhân này quả thật không nên giữ", Đào Lân vẫn cố nói.
"Ra.ngoài.ngay!", hắn hơi gằn giọng, ý tứ không muốn nổi nóng với y.
"Hảo! Tôi xin phép cáo từ!", y đứng lên đi đến chỗ hắn cúi chào một cái rồi ra ngoài.
Đào Lân là một người vô cùng thận trọng, khéo léo, vẻ ngoài lại thanh tao, gương mặt tinh xảo, nơi mí mắt lại có một nốt ruồi tinh xảo, có thể nói là y rất mê người.
Từ lâu Đào Lân đã nhất nhất trung thành với Cố Lăng, hôm nay lại nhìn thấy hắn vì một nam nhân mà như trở thành một con người khác, y thật sự thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi Đào Lân rời đi, hắn nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh bên, tay hắn nắm lấy bàn tay cậu đưa lên môi hôn thật sâu một cái. Không gian yên tĩnh, hắn cứ ngồi đó đăm đăm nhìn cậu như mỗi ngày của tám tháng trước, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
...
Sáng hôm sau, khi Lý Tư Lam tỉnh lại đã thấy mình ở một căn phòng màu xám khác lạ, cảm giác đầu tiên chính là tay mình đang bị tay ai đan chặt, cậu liền nhìn xuống thì thấy Cố Lăng đã ngủ thiếp đi phía dưới.
Lý Tư Lam vừa tỉnh thì Cố Lăng cũng phát giác được, liền ngồi dậy nhìn cậu.
"Em tỉnh rồi! Có đói không?", hắn ôn nhu nói.
Từ tối qua cậu đã không còn muốn gặp con người này nữa. Hắn có hay không cũng chỉ xem cậu là một thứ đồ chơi như hai nam nhi kia? Hắn đã giết họ khi mà chỉ vài giây trước còn ôm ấp họ? Hắn là ác quỷ... Tại sao cậu lại có thể yêu một người như hắn... Không thể... Không thể được... Hắn chính là cầm thú...
"Cút đi... Đừng chạm vào tôi... Kẻ giết người bẩn thỉu", cậu rút tay lại, nhìn hắn mà nghiến răng.
"Lam, đừng như vậy! Không phải như em nghĩ...", hắn kiên nhẫn nói thì bị cậu cắt ngang.
"CÚT... CÚT ĐI... CỐ LĂNG, MÀY BIẾN ĐI!", cậu ngồi dậy vứt gối vào mặt hắn.
"Được. Em nằm xuống nghỉ ngơi. Tôi đi, tôi đi ngay!", Cố Lăng nói xong liền đứng lên miết trán một cái rồi đi ra ngoài.
Hắn vừa rời đi, Lý Tư Lam đã nằm xuống che mặt khóc nức nở. Cảm giác chính mắt nhìn thấy người mình yêu ân ái cùng kẻ khác lại đau đến như vậy, Lý Tư Lam đã thật sự yêu hắn rồi.
Nhưng hắn căn bản không xem cậu là gì cả, thời gian qua chắc chắn hắn chỉ là đang đùa giỡn với cậu. Nếu thật sự nghiêm túc thì làm sao hắn có thể bỏ rơi cậu tận ba tháng? Là cậu ngốc nghếch. Cậu hoang tưởng. Rồi sẽ có một ngày cậu cũng giống như hai nam nhi đó, bị hắn giết không chút lưu tình. Cậu hận hắn. Cậu phải trốn khỏi kẻ tàn độc này!
Lý Tư Lam khóc đến nước mắt nước mũi dính đầy cả mặt, liền vén áo lên định lau thì phát hiện trong túi áo có một mẫu giấy nhỏ, đây chính là có người cố ý nhét vào, cậu ngay lập tức mở ra xem.
"Chào Lý tiên sinh, tôi là người đã luôn chăm sóc cho cậu những khi cậu bị thương đây. Nếu hiện tại cậu đang nghĩ đến việc muốn trốn khỏi Cố Lăng, thì trong mười ngày tới cậu hãy cố gắng bệnh thật nặng. Lúc đó tôi sẽ đến giúp cậu. Ký tên Đào Lân!".
Lý Tư Lam đọc xong liền đảo mắt nhìn ra phía cửa, sau đó xé nát mẫu giấy rồi vứt đi.
Thì ra cậu không phải chỉ có một mình, có người muốn giúp cậu...
Cố Lăng, Lý Tư Lam tôi xin thề sẽ trốn khỏi anh, mãi mãi trốn khỏi anh!
- Hết chương 16 -
*Tình hình đang vô cùng căng thẳng các nàng a**