Edit: Hướng Nhật QuỳNgũ Tố Nghiên bưng vẻ mặt đầy hạnh phúc mặc sức tưởng tượng: “Ôi viên mãn rồi viên mãn rồi. Sau này hai đứa lên đại học cũng đừng ở ký túc xá làm gì, mẹ sẽ mua cho mấy đứa căn nhà, đến khi tốt nghiệp thì kết hôn, bắt chước giống Trường An ấy, nhận một đứa nhóc cho mẹ chơi đùa. Đến lúc đó bất kể nó là ai, mẹ cũng phải về hưu trông cháu trai. Ôi ngẫm lại đã thấy vui rồi.”
Lạc Hành càng nghe càng ngượng, đỏ mặt hé miệng thở, chỉ sợ lớn quá sẽ khiến người ta khó chịu.
Cậu cũng thuận theo mẹ Hoắc mà đồng thời nghĩ, ngón tay vô thức nắm lấy chiếc nhẫn, vẫn cảm thấy rất không chân thực.
Nửa năm trước Hoắc Hành Chu còn chưa biết mình, khi đó cậu còn đang lặng lẽ dõi theo hắn, ngưỡng vọng hắn.
Bốn tháng trước họ mới quyết định sẽ thi cùng trường đại học, còn cẩn thận đốc thúc hắn học tập, khuyên hắn nên nghiêm túc.
Hiện tại tất cả mây mù đều tiêu tan cả rồi, sau này còn được ở bên nhau. Cậu không những có được sự đồng ý của cả nhà, còn có thể kết hôn với hắn, sau này có thể sẽ có một đứa con, gọi bọn họ là ba.
Hạnh phúc quả thật sắp nhấn chìm cậu rồi.
Lạc Hành càng nghĩ càng thấy thật là sắp ngất mất rồi, lặng lẽ nhìn sang ghế phụ, phát hiện Ngũ Tố Nghiên còn đang nhìn mình chằm chằm thì giật mình hỏi vội: “Mẹ Hoắc làm, làm sao vậy ạ?”
“Hửm?” Ngũ Tố Nghiên cau mày.
Lạc Hành thấy bà biến sắc thì ngây ra rồi lập tức phản ứng lại, nhỏ giọng thay đổi xưng hô: “… Mẹ.”
Ngũ Tố Nghiên lại khôi phục ý cười, vừa định nói chuyện thì chợt nghe Hoắc Hành Chu một phen kéo lấy cổ tay Lạc Hành, kéo cậu vào trong lòng đặt lên đùi: “Ngủ đi, hai vợ chồng hai người ra dáng cha mẹ chồng xíu đi, đừng suốt ngày nghĩ cách cướp vợ với con.”
Lạc Hành bị hắn đè lại, hai má nóng hổi chẳng biết nói gì, dứt khoát trực tiếp bắt đầu giả ngủ,. Mãi đến khi tối về đến nhà được Hoắc Hành Chu ôm ra khỏi xe, lên lầu đặt lên giường mới tỉnh.
Lạc Hành dụi mắt, mù mờ đến chẳng biết một hồi: “Chúng ta… về nhà chưa?”
Hoắc Hành Chu ‘Ừm’ một tiếng, giúp cậu cởi quần áo rồi đắp chăn lên, bản thân cũng chui vào ôm lấy cậu, hỏi: “Có đói bụng không?”
Lạc Hành khẽ lắc đầu. Ngày đó ầm ĩ cậu đã chẳng ăn được bao nhiêu cơm, lại lên lên xuống xuống khiến tâm trạng phập phồng đến bây giờ vẫn chưa thật sự tỉnh táo lại.
“Nếu không đói cũng không buồn ngủ, vậy chút ta nói chuyện chính một chút.” Hoắc Hành Chu nghiêng người chống đầu, rũ mắt nhìn cậu, ngón tay vân vê vành tai cậu.
Lạc Hành do dự gật đầu: “Nói chuyện chính gì?”
Ngón tay Hoắc Hành Chu chuyển lên mặt Lạc Hành, nhẹ nhàng chạm xuống, đau lòng không thôi nói: “Bên ba mẹ và ông bà nội có lẽ không sao rồi, còn bên của chú tớ phỏng chừng hôm nay cũng trở mặt rồi, sau này không cần để ý đến họ. Để cậu chịu oan ức rồi, thật xin lỗi.”
Lạc Hành kéo tay hắn, ôm vào trong ngực nhỏ giọng nói: “Không sao, không đau mà.”
“Giờ cậu có tớ rồi sẽ không bao giờ… là một người cô đơn nữa, bị uất ức cũng được, không vui cũng được, nhưng đều phải nói với tớ, đừng cứ ngốc nghếch chịu đựng những chuyện này nữa.”
Lạc Hành khẽ gật đầu, phân vân mãi mới bò dậy từ trong ngực hắn. Hoắc Hành Chu nghi hoặc nhìn cậu hỏi có muốn gì không, hay là đi nhà vệ sinh.
“Cũng không phải.”
“Vậy cậu muốn làm gì, khó chịu chỗ nào?” Hoắc Hành Chu vội vạch áo cậu lên kiểm tra. Hôm nay cậu ấy bị thằng ngu Hoắc Giai Châu kia đẩy lên đống củi, có phải cậu ấy bị thương rồi không?
Lạc Hành lắc đầu, mím môi ngượng ngùng mãi rồi lại lùi trở về, giọng nói vô cùng nhỏ nói: “Tớ muốn hôn cậu.”
Hoắc Hành Chu ngẩn ra, cái tay đang vén áo cậu bỗng dừng lại, sững sờ nghi ngờ bản thân như bị ảo thính đủ mấy giây, nhấc cậu ra khỏi chăn, khàn giọng hỏi: “Bé cưng, cậu nói gì đó?”
“Không, không nói gì hết.”
Hoắc Hành Chu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng đến sắp nhỏ máu thì hung hăng nuốt nước bọt, ngăn chặn sự khô nóng trong lòng, thấp giọng hỏi: “Vậy cậu… hôn tớ một cái?”
Lạc Hành hơi nhắm mắt lại, xấu hổ kề sát mặt hắn, theo bản năng liếm ướt môi rồi kế đó mới ấn lên vết thương trên mặt của hắn, đầu lưỡi thăm dò, liếm một cái.
Hoắc Hành Chu siết tay cậu càng lúc càng chặt, trong lồng ngực dấy lên một nhóm lửa, gần như đốt hết toàn bộ lý trí của hắn thành tro bụi, bị gió thổi cho tan hết toàn bộ.
Lạc Hành lùi người về, xấu hổ làm ổ trong ngực hắn chẳng dám ngẩng đầu, cảm giác ngực của Hoắc Hành Chu phập phồng rất lớn thì càng thêm mắc cỡ nghĩ, thật ra tim của mình… còn đập nhanh hơn.
Hai người ôm nhau một hồi, đều không hề nói chuyện.
Lạc Hành hít một hơi thật sâu, chui đầu ra khỏi ngực của hắn, nhỏ giọng nói: “Những lời ông nội nói ấy, thật ra tớ cũng từng cân nhắc, bởi tớ chẳng biết mình có thể làm được hay không, không biết có liên lụy đến cậu không. Những lời mẹ tớ nói thật ra cũng không thể nói là sai hoàn toàn, dù sao vẫn đúng một ít mà, tớ…”
Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng, tiếp lời của cậu: “Vậy nếu ông nội thật sự không để chúng ta bên nhau, thì cậu sẽ thật sự chia tay với tớ?”
Lạc Hành rũ mắt, lại lắc đầu: “Tớ cũng không biết. Tớ có thể được cậu thích thì đã may mắn hơn rất nhiều người rồi, người còn không có cái gì thì đâu thế cái gì cũng muốn. Nếu tớ có tranh giành cậu với bất kì người nào, nhưng lại chẳng thể thắng nổi người nhà của cậu, thế nhưng chỉ cần cậu cần tớ, dù cho cậu không cần tớ thì tớ cũng sẽ không tốt với người khác, tớ chỉ là của cậu.”
Hoắc Hành Chu không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên biểu lộ cho lắm. Trước giờ vẫn là mình chủ động cho cậu ấy thuốc an thần, khiến cậu cảm thấy an tâm, sao hôm nay lại trái ngược rồi.
Lạc Hành dừng một lúc thì nắm lấy bàn tay của Hoắc Hành Chu ôm vào trong ngực, nói tiếp: “Tớ có rất nhiều chỗ chưa tốt, thế nhưng sau này tớ nhất định sẽ trở nên tốt hơn tốt hơn nữa. Ngay cả khi chuyện có vất vả hơn nữa, thì tớ vẫn có thể cùng cậu gánh vác, trở thành người cậu có thể dựa vào. Trước hết, cậu nhất định không được không cần tớ.”
Trong lòng Hoắc Hành Chu chấn động, giờ mới hiểu được ý mà cậu muốn biểu đạt.
“Chuyện ông nội lo lắng, trước giờ đều không phải chuyện tớ lo lắng, cậu tốt lắm, vẫn luôn rất tốt.” Hoắc Hành Chu cười tươi rói, không khỏi vui mừng.
Lạc Hành vì nghĩ đến cha mẹ và gia đình của mình mới đặc biệt lấy chuyện này ra trịnh trọng bộc bạch với hắn một lần.
Có ngốc không chứ.
“Cậu không thể lựa chọn cha mẹ của mình, nhưng cậu hoàn toàn có thể chọn người thương. Giữa biển người mênh mông, cậu chọn trúng tớ, vậy tớ chính là người của cậu.” Hoắc Hành Chu đang nói thì dừng lại, ra vẻ hung dữ nói: “Cậu dám vứt bỏ tớ, vậy tớ sẽ chết cho cậu xem.”
Lạc Hành bị hắn chọc cười: “Tớ không có đâu.”
Hoắc Hành Chu cười ha hả, kéo cậu vào ngực vỗ lưng động viên: “Được rồi, ngủ đi.”
—
Sau mùng bảy Tết, thì chính thức khai giảng.
Hoắc Diệp Sơn làm việc tương đối tự do nên còn đang ở nhà. Đầu tháng ba Ngũ Tố Nghiên đã bận rộn khắp thế giới, một ngày đã có vô số tin nhắn dặn ba cha con ăn gì rồi.
Hai người thu dọn lại bài tập nghỉ đông và cặp sách, lúc xuống lầu, Hoắc Diệp Sơn bưng cháo ra khỏi phòng bếp, giương mắt nói: “Rửa tay ăn cơm, lát nữa ba đưa hai đứa đến trường học.”
Hoắc Hành Chu nghe xong thì cười nhạo: “Hôm nay ba không có việc sao, còn có thời gian đưa tụi con đến trường. Hồi con lên tiểu học ba mẹ cũng chưa từng đưa con. Giờ có thêm con dâu rồi thì không như vậy, còn đích thân đưa đi học, đáng sao.”
“Nói chuyện cẩn thận.” Hoắc Diệp Sơn lườm hắn một cái, vừa cởi tạp dề vừa bảo: “Ba đến trường để bàn chuyện hợp đồng với hiệu trưởng của hai đứa. Con không muốn ngồi thì tự gọi xe đi.”
“…” Hoắc Hành Chu trầm mặc nửa ngày: “Con chọn ngậm miệng.”
Lạc Hành cười híp mắt nhìn hai cha con oán giận nhau, trong lòng ấm áp không thôi, im lặng đi xới cơm cho ba người.
Cậu bận xong, lúc vừa định ngồi xuống thì cảm giác điện thoại hơi chấn động. Lạc Hành cười dời mắt đi, lấy điện thoại ra xem thử; thế nhưng nụ cười trong nháy mắt cứng đờ trên mặt.
Lạc Chí Viễn gửi một tấm ảnh đến, là chụp khi ông ta sắp tiến vào phòng phẫu thuật.
@Bất Viễn Hành: Hành Hành, cảm ơn con. Chỉ là chi phí phẫu thuật, làm sao con có được?
Lạc Hành hơi nhướng mày, theo bản năng nhìn sang Hoắc Diệp Sơn đang cùng Hoắc Hành Chu rửa tay trong bếp, vô thức cắn môi, trả lời ông ta.
—— an tâm phẫu thuật, chúc ngài khỏe lại.
Rất nhanh, lại chấn động.
@Bất Viễn Hành: Con nói thật đi, có phải đã làm gì rồi không?! Ba không đáng để con… Con không nói thật, thì cuộc phẫu thuật này ba không làm nữa, ba không thể hại nửa đời trước của con rồi lại hại nửa đời sau của con.
Lạc Hành nhất thời không phản ứng lại, tới tới đi đi những lời này kéo tơ bác kiển[1] nhiều lần rồi nghiền ngẫm ba bốn lần, mới nhận ra ý tứ trong lời nói của ông ta.
[1] Kéo tơ bác kiển [抽丝剥茧]: Nghĩa đen: Kéo từng sợi tơ của lớp kén tằm ra. | Nghĩa bóng: dần dần tháo gỡ khúc mắc, làm sáng tỏ mọi việc.
Lúc nào ông ta cũng dùng ý nghĩ chủ quan này đi phỏng đoán người khác sao?
Không nói thật, thì không làm cuộc phẫu thuật này. Lúc trước gạt mình đến thành phố Bắc hiến tủy, hiện tại ông ta có lập trường gì để uy hiếp mình?
Lời là ông ta nói, chuyện cũng do ông ta làm.
Bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Lạc Hành cũng phát run, máu và tế bào khắp người đều kịch liệt nhảy dựng lên, hận không thể đập nó nát nhừ, rốt cuộc cũng không thấy tin nhắn phía trên nữa.
Dù tính tình tốt cũng chẳng nhịn được, cậu cũng chẳng kiềm được mà châm chọc.
—— Có phải ngài cho rằng, tiền của người khác đều là bán đứng cái gì mới có thể đủ được không? Thứ nhất ngài quả thật chẳng đáng để con làm như thế, con sẽ không vì ngài mà bán đứng chính mình.
—— Thứ hai, tìm tủy cho ngài, chi tiền phẫu thuật và tiền hộ lý vé máy bay cho ngài thì không phải ngài sẽ cho rằng chỉ dựa vào tiền là có thể làm được chứ? Sống lâu vậy mà ngài vẫn ngây thơ vậy sao?
—— Ngài đừng dùng tâm tư để phỏng đoán người khác có biến chất hay không. Mạo muội hỏi một câu, ngài muốn bồi thường cho con những gì? Tiền? Hay là tình thương của cha mà trước giờ chưa từng tồn tại? Lúc nói ra hai chữ này, ngài không thấy buồn cười sao?
—— Con có cha rồi, ông ấy tốt hơn ngài gấp vạn lần. Nếu như ngài khỏe lại, thì làm phiền ngài giống như trước kia, cứ coi như con chưa từng tồn tại trên thế giới này. Cảm ơn ngài.
Tay Lạc Hành nhanh chóng đánh xong chữ, không hề cho ông ta cơ hội phản bác gì đã trực tiếp kéo vào chặn người dùng. Lần đầu tiên dùng ngôn từ sắc bén như thế để mỉa mai người khác, khiến trong lòng cậu có loại vui sướng vì được trả thù.
Cậu chưa từng ác ngôn đối với người nào, nói những lời này đương nhiên khiến cậu có cảm giác rất vui sướng, cũng chẳng quan tâm hậu quả ra sao, cậu không bao giờ… muốn có dính dáng gì với ông ta nữa.
Lạc Chí Viễn khỏe hay không khỏe, hạnh phúc hay không hạnh phúc, trước đây không hề liên quan đến cậu, sau này cũng chẳng muốn có quan hệ.
Về phần đền bù của ông ta, thích cho ai thì cho người đó đi, cậu… từ nay về sau đã có cha, ông ấy tên là Hoắc Diệp Sơn.
Là người cha rất tốt rất tốt.
Tuy rằng ông ấy sẽ không như Ngũ Tố Nghiên vừa cẩn thận chăm sóc vừa dịu giọng gọi bảo bối dài bảo bối ngắn, nhưng ông ấy lại biết dùng thái độ, lời lẽ, công việc rất bình thường cứ như vẫn luôn là cha của mình vậy.
Lạc Hành rất thỏa mãn, không yêu cầu xa vời những thứ chưa từng tồn tại này nữa, cũng không muốn hoàn mỹ gì nữa.
“Ăn cơm đi, đừng nghịch điện thoại.” Hoắc Diệp Sơn ra khỏi bếp, lạnh nhạt nhìn cậu, bỗng như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Bản thảo bìa ngoài của Huyết Lý Hữu Phong sửa xong rồi, cơm nước xong ba gửi cho con xem thử. Bên kia bảo chữ con viết rất đẹp.”
“Thật, thật không ạ?!” Chút lo lắng của Lạc Hành bị quét sạch sành sanh, mừng rõ nhìn Hoắc Diệp Sơn.
“Ừ, mau ăn cơm đi.”