Edit: Hướng Nhật Quỳ“Cậu có ý… gì?” Trần Y Y bối rối.
Lúc Phùng Giai nhận chocolate, rõ ràng đã nói… hắn rất thích mình, chẳng qua vì thể diện nên không tiện thừa nhận mà thôi.
Cậu ta còn nói, nhận chocolate này rồi, sau này hắn chính là bạn trai mình.
Giữa họ là bạn thân kia mà, nếu không phải chắc chắn, thì làm sao có thể quyết đoán như thế rồi nhận những thứ này thay người khác?
Giữa cô nàng và Hoắc Hành Chu cũng chưa từng xuất hiện cùng lúc quá nhiều, chỉ có trong vài lần hoạt động mà từng nói vài lần.
“Đúng rồi, cậu tên gì nhỉ. Chốc nữa tôi bảo Phùng Giai nói tiếng xin lỗi cậu, chuyện này chúng ta coi như xong nhé.” Hoắc Hành Chu dừng một chút, nói: “Tôi nghe bên ngoài có tin đồn, đồn hai ta từng quen nhau gì đó. Nếu cậu cảm thấy không giải thích được thì cứ bảo chúng ta đã chia tay đi, cậu nói ấy.”
Trần Y Y liên tục ngây ra[1], ý là… cậu ấy căn bản không biết mình?
[1] Nguyên văn Mộng Bức [懵逼]: đây là phương ngữ phương bắc, thể hiện sự ngạc nhiên, sững sờ trước những gì xảy ra một cách đột ngột. Được dùng để nói đến việc không biết phải làm sao hay ngớ ngẩn đến choáng váng.
“Chúng ta… cậu… căn bản không nhớ tớ là ai ư?” Trần Y Y run giọng, vành mắt phút chốc đỏ lên, tay nâng bánh ngọt vô cùng run rẩy, suýt nữa đã cầm không vững.
Hoắc Hành Chu nhíu mày: “Tôi từng gặp cậu?”
“Không, không có gì đâu…” Trần Y Y lắc đầu. Trước khi cô nàng tìm đến Hoắc Hành Chu thì đã nghĩ tới hôm nay tâm trạng sẽ lên xuống, cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng lại chẳng ngờ lại mất mát nhiều đến vậy.
Cô nàng giống như đang ngồi thám hiểm bầu trời, đột nhiên mất kiểm soát rồi rơi xuống, đập vào trong lớp băng, khiến từ đầu đến chân cô, từ trong ra ngoài bị ngâm trong nước hoàn toàn.
Trần Y Y chán chường đến hàm răng cũng run lên, một lúc lâu sau cuối cùng không nhịn được mà khóc lên.
“Cô gái à chờ đã.” Hoắc Hành Chu chưa từng ứng phó với con gái. Người khác giới duy nhất chưa kết hôn mà hắn biết chỉ có Diệp Tiếu Tiếu, là một cô nàng vừa xinh đẹp lại khí phách, xưa này chưa từng khóc trước mặt hắn.
Vừa nhìn thấy cảnh này nên nhất thời có hơi sốt ruột.
“Cậu lại khóc, vậy là tôi không giải thích rõ rồi.”
Trần Y Y vừa khóc vừa nói: “Nhưng mà… Nhưng mà tớ đã nói với mọi người, chuyện tớ là bạn gái của cậu rồi, xin lỗi… Tớ không phải cố ý, tớ tưởng đâu cậu…”
Hoắc Hành Chu đau đầu lùi lại hai bước, thở dài nói: “Con người của tớ chẳng có chút ưu điểm nào, cậu lau mắt rồi nhìn lại đi, nói không chừng cậu nhìn lần thứ hai mới hiểu ra là mình nhìn lầm rồi đó.”
Trần Y Y bị hắn chọc cười, thở một phào một hơi dài rồi lau đi nước mắt vẫn chưa khô. Nghĩ cũng phải, thật sự chẳng dám ôm một chút hy vọng gì với lời bày tỏ của mình, nếu không đã không có khả năng tìm người chuyển giúp.
Nếu đã là một sự hiểu lầm, vậy cô xem như là một sự hiểu lầm tốt đẹp. Ít nhất thì Hoắc Hành Chu vẫn tốt như thế, không hề hầm hầm giận dữ rồi trách cô tự ý nói ra chuyện mình là bạn gái hắn.
“Thế cậu thật sự không trách tớ?” Trần Y Y không dám chắc hỏi, ngón tay mảnh khảnh bóp hộp bánh ngọt đến biến dạng, hồi hộp nhìn hắn.
“Trách cậu cũng chịu thôi, lẽ nào bảo tôi phải giải thích với cả thế giới rằng không phải tôi nhận chocolate ư, tôi căn bản không đồng ý, là cậu tự mình đa tình thôi.” Hoắc Hành Chu cười một tiếng, ngước mắt bảo: “Thế thì cậu làm sao mà gặp người ta nữa?”
Trần Y Y ấm áp trong lòng: “Xin lỗi.”
“Không có gì đâu, sau này cứ nói rõ trước mặt đi, tìm người khác chuyển nhờ chưa chắc sẽ xuất hiện cái quỷ gì đâu.” Hoắc Hành Chu nhìn cô nàng, cười nói: “Trở về đi, có ai hỏi thì cậu bảo đã đá tôi rồi, không cần cảm thấy có lỗi, tôi không để ý mấy chuyện này đâu.”
Trần Y Y ‘Ừ’ một tiếng, chờ đến khi hắn đi tới cửa thì chợt như nhớ ra điều gì, giương giọng gọi: “Hoắc Hành Chu.”
“Sao?” Hoắc Hành Chu bèn xoay người lại.
Trần Y Y nhìn hắn, ánh sáng phản chiếu bao lấy hắn thành một đường nét yếu ớt, trường thân ngọc lập[2], vô cùng đẹp.
[2] Trường thân ngọc lập [长身玉立]: chỉ người con gái có vóc dáng liễu yếu đào tơ.
“Trong trường đồn đại cậu và… Lạc Hành lớp các cậu quen nhau, có thật không?” Trần Y Y cẩn thận hỏi, vừa thốt ra đã phát hiện hơi sai sai, vội nói tiếp: “Tớ chẳng có ý gì đâu, tớ chỉ muốn nói…”
Hoắc Hành Chu trầm mặc, đáp: “Chuyện này không liên quan đến cậu, đừng quan tâm.”
Trần Y Y khẽ cắn môi, bước lên phía trước, ánh mặt trời chiếu lên chiếc áo đồng phục của cô nàng, chiếu đến khuôn mặt dưới ánh mặt trời, phản chiếu đến rõ ràng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Hoắc Hành Chu, nói: “Tớ có thể giúp các cậu.”
“Nếu hiệu trường và thầy cô đã biết quan hệ của các cậu rồi, dù các cậu không bị thôi học thì vẫn sẽ bị xử phạt mà.”
…
Giờ học buổi chiều trôi qua rất nhanh, bài thi của nửa học kỳ sau trường cấp 3 lại càng khó nên đều vượt qua độ khó mà Hoắc Hành Chu đã làm trước đây rất nhiều.
Hắn làm xong hai tờ bài thi thì chuông tan học đã vang lên, ném bút đi rồi chậm rãi xoay người, xoa xoa cổ và thắt lưng, thấp giọng mắng câu: “Mẹ, bài thi quái quỷ gì mà khó thế này.”
Lạc Hành ngồi cạnh cười trộm, cầm qua kiểm tra cho hắn một chút. Phùng Giai xoay người lại muốn chép thì bị Hoắc Hành Chu trừng mắt một cái: “Tránh ra, bố mày nhọc nhằn khổ sở mới làm được, cho mày chép hả, tự mày làm đi.”
Phùng Giai uất ức bĩu môi: “Anh Chu ơi anh thay đổi rồi, hồi trước anh đâu phải như thế.”
“Phải, tao thay đổi rồi, trước đây tao không biết bài tập lại con mẹ nó khó nhằn thế này.” Hoắc Hành Chu ngửa đầu cảm thán một tiếng: Cái này mẹ nó còn khó hơn ném bóng vào rổ ba mươi lần liên tiếp nữa.”
Lạc Hành kiểm tra xong, phát hiện tỉ lệ câu sai khá ổn, bài thì thi khó vậy mà vẫn có thể đối phó được đến vậy thì đã không dễ dàng gì rồi.
“Tớ sẽ đem… Hửm?” Lạc Hành ngẩn ra, nhìn thấy ngón tay của hắn đang cầm một viên kẹo trái cây, thoáng sửng sốt sau đó mới há miệng ngậm vào, vụng về nói tiếp: “… Sửa lại mấy câu sai cho cậu, buổi tối về ký túc xá hẵng xem.”
Hoắc Hành Chu ‘Ừm’ một tiếng, ngày thường hắn ở trên lớp đều Lạc Hành nói gì hắn làm đó nên cũng lười động não.
“Cậu không tò mò Trần Y Y tìm tớ nói gì sao?” Hoắc Hành Chu suy nghĩ cả buổi chiều, quả thật chẳng nhịn nổi nữa, sao cậu ấy lại không ghen chứ?
Mình đây còn muốn ghen tị với một cuốn sách, sao cậu ấy thấy một cô gái cầm bánh ngọt tới tìm để tỏ tình với mình mà cậu ấy cũng không ghen, không đúng ư?
Lạc Hành lắc đầu, mờ mịt hỏi: “Không tò mò, sao thế?”
“Không có gì.” Hoắc Hành Chu uể oải trả lời, xoay đầu úp mặt lên bàn cho bình tĩnh, hắn cảm giác bản thân sắp tức chết rồi.
Lạc Hành ‘Ồ’ một tiếng, lại tiếp tục sửa lại câu sai cho hắn, còn ghi lại một ít ghi chép và trọng điểm rồi đồng thời đặt ở một góc bên phải của cái bàn.
Hoắc Hành Chu nghe thấy tiếng ‘Ồ’ thản nhiên này thì cảm thấy khó chịu, rề rà ngồi thẳng dậy, bóp lấy cổ tay cậu: “Nhanh lên, nói là cậu tò mò!”
“… Hả?” Lạc Hành sửng sốt nửa giây, phản ứng lại rồi vội vàng nói: “À à, hồi chiều Trần Y Y tìm cậu làm gì thế, các cậu nói rất lâu, nói chuyện gì rồi?”
Hoắc Hành Chu nhìn vẻ mặt lấy lệ của cậu thì thấy mình như có bệnh, giận dữ nói: “Tìm tớ tỏ tình đó, bảo tớ vứt cậu đi để chơi với cô ta.”
Lạc Hành xì một tiếng cười bảo: “Cậu không mắng cô ấy chứ.”
“…”
Bạn trai không yên tâm về mình thì Hoắc Hành Chu thấy rõ nhiều. Nhưng đặc biệt yên tâm về mình, còn lòng dạ thảnh thơi đi quan tâm tình địch thì hắn thật sự chưa từng thấy.
“Không có mắng, tớ còn bảo để suy nghĩ thử.” Hoắc Hành Chu vô cùng tức giận, cố tình nhìn vào mắt cậu, tốc độ nói rất chậm, quả nhiên phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch.
“Sợ chưa, tớ với…”
“Phụt.” Lạc Hành vươn tay bịt miệng hắn: “Cậu sẽ nói như thế đâu, để tớ đoán xem cậu nói với cô ấy thế nào, e hèm…” Cậu hắng giọng một cái, bắt đầu bắt chước vẻ mặt và giọng điệu của Hoắc Hành Chu.
“Cô gái à, chocolate không phải do tôi nhận, mà là một sự hiểu lầm. Nhưng mà chuyện này không trách cậu, hai ta cứ vậy mà giải tán đi.” Lạc Hành nhìn vào hai mắt đang trợn to của hắn, biết mình gần như đã đoán đúng thì nhất thời nở nụ cười.
“Tớ nói đúng lắm phải không?”
Hoắc Hành Chu bất đắc dĩ gật đầu, thầm nghĩ thảo nào thằng nhóc này không ghen, hóa ra lại hiểu rõ mình như vậy, đến cả nói gì cũng có thể đoán được tám chín phần.
Quên đi.
Đời này muốn để cậu ấy ăn dấm, có lẽ là không có khả năng rồi, cam chịu số phận vậy.
Hoắc Hành Chu nắm tay cậu, khẽ thở dài, cuối cùng cũng không nói cho cậu biết đề nghị mà Trần Y Y đưa ra để giúp hắn.
“Tớ có thể giúp cậu, trước khi tốt nghiệp cấp 3, chúng ta giả vờ là người yêu giữa nam với nữ. Đợi sau khi thi đại học lại công khai, nhà trường cũng sẽ không gây khó dễ với các cậu làm gì.”
Hoắc Hành Chu nhìn vào mắt cô, hồi lâu cũng chẳng lên tiếng.
“Cậu thấy thế nào?”
“Tôi thấy không được.” Hoắc Hành Chu đáp.
“Tại sao? Lẽ nào cậu không cần học nghiệp của cậu sao?” Trần Y Y nghĩ không ra tại sao hắn lại cố chấp như thế, cho rằng hắn hiểu lầm mục đích của mình nên bổ sung thêm câu: “Không phải tớ muốn gì ở các cậu đâu, tớ chỉ không hy vọng các cậu sẽ vì chuyện này mà bị xử lý kỷ luật.”
“Loại kiên trì này, không đáng đâu.”
Hoắc Hành Chu nở nụ cười, đáp: “So với học nghiệp, điều tôi càng để ý, là một giây nào đó không thể có được cậu ấy.”
Trần Y Y ngẩn ra, nhìn hắn đi được vài bước rồi lại quay đầu, không cười mà khẽ cau mày, nói nhỏ: “Đáng chứ, chẳng có gì đáng hơn điều này.”
—
Lạc Hành nhìn hắn, bỗng nhiên nghiêng đầu sang bên cạnh, cười nói: “Thật ra không phải tớ không ăn dấm, tớ chẳng qua là tin tưởng cậu. Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như thế, tớ còn bảo không tin cậu thì tớ quả thật không xứng với cậu rồi.”
Trong lòng Hoắc Hành Chu ấm áp, lúc này mới cảm thấy dễ chịu, kìm nén lửa giận, hừ lạnh bổ sung thêm: “Giờ mới coi như đúng.”
Lạc Hành ‘Ừm’ một tiếng, lại hỏi: “Sao cậu lại muốn thấy tớ ăn dấm… Không phải mọi người đều không thích nửa kia ghen tuông rồi vô cớ gây sự ư?”
“Mọi người?”
Lạc Hành đáp: “Trong sách viết.”
Hoắc Hành Chu hừ một tiếng: “Trong sách viết sao có thể giống tớ được, tớ chỉ muốn nhìn cậu ăn dấm, khóc lóc om sòm rồi vô cớ gây sự, thật sự chưa hết giận thì…”
Phùng Giai ngồi đằng trước mà tê cả da đầu, nhỏ giọng xỉa xói với Lý Nhạc Phàm: “Đệch, người đang yêu đương đến cả mặt cũng không cần, mẹ nó thật dọa người mà.”
Lý Nhạc Phàm đang ăn thức ăn chó cùng tổn thương trong lòng: “Không thể như thế mà!”
Kỳ thực có đôi khi Lạc Hành sẽ nghĩ, nếu hai người ở bên nhau lâu dài, thì sẽ từ từ đồng hóa tính tình nóng nảy của người kia.
Cậu và Hoắc Hành Chu đã ở bên nhau khá lâu, có lúc sẽ bất giác trở nên giống hắn, nói chuyện cũng được, làm việc cũng được. Nhưng sao hắn lại giống như không hề bị mình ảnh hưởng.
Đây có lẽ là do Hoắc Hành Chu sao.
Lạc Hành giương mắt nhìn bọn học sinh đang đùa giỡn, nhớ tới lần hắn muốn ăn dâu tây trong miệng mình, chợt vươn tay, nhả kẹo trái cây chỉ còn lại hình bầu dục nhỏ bất quy tắc ra ngoài.
Kẹo trái cây màu vàng chanh nằm trong lòng bàn tay, cậu chìa tay sang Hoắc Hành Chu, gọi hắn lại.
Hoắc Hành Chu nâng âm cuối lên ‘Hửm’ một tiếng: “Sao…” Vừa lên tiếng đã có thứ gì đó tiến vào, hắn ngẩn ra.
Lạc Hành hai má đỏ bừng: “Mời cậu ăn kẹo, chỉ có một chút thôi.”