Dương Ngạn Học lắc đầu một cái, mấy người họ làm bạn bè rất ít khi hỏi chuyện công tác của nhau, huống hồ dù y có biết thì Lý Trạch Khôn còn chưa nói cho cậu bé này, nên cũng không đến lượt y nhiều chuyện.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây, chờ Khôn Tử về rồi chúng ta gặp nhau lần nữa.” Dương Ngạn Học cũng không muốn tiếp tục chờ, sửa lại tay áo, lúc quay người giống như không để ý mà nói: “Ở cạnh bên Khôn Tử thì học cách thông minh một chút, đừng động tí là có tâm tư không nên có, cậu không chịu nổi đâu.”
Mãi đến lúc cửa đóng lại Đào Nhiên vẫn chưa hoàn hồn. Vẫn luôn có người nói với cậu những câu rất thâm ý như thế này, nhưng lại khiến cậu không thể nào hiểu nổi. Tống Vũ như thế, Dương Ngạn Học cũng vậy, giống như bản thân cậu là một bình chứa chứa đựng tình cảm dư thừa của Lý Trạch Khôn, lại còn là một cái bình không biết tự lượng sức mình.
Đào Nhiên chậm rãi thở ra một hơi dài. Cơn đau đầu khiến cậu tiêu hao nhiều sức lực, hiện giờ cậu chỉ cảm thấy uể oải, cái gì cũng không nghĩ sâu được. Thậm chí Đào Nhiên cảm thấy cứ trải qua như bây giờ cũng được, chí ít thì còn tốt hơn nhiều so với những gì ký ức của thân thể này để lại. Thật ra Lý Trạch Khôn là một người rất dịu dàng, chưa bao giờ suồng sã quá mức. Y cũng đã đồng ý thu xếp cho mình, nên Đào Nhiên cũng muốn mình thật sự không có ý nghĩ gì khác.
Đêm đó cậu hiếm hoi không nằm mơ, tỉnh lại cảm thấy thoải mái. Rửa mặt xong mới có người gõ cửa, liếc nhìn đồng hồ cũng chỉ mới hơn bảy giờ sáng. Là tài xế tới đưa đồng phục, có lẽ đã được Dương Ngạn Học chuyển lời: “Cậu không cần phải gấp, đến trước tám rưỡi là được. Ngày đầu tiên tự học cũng không nên để lỡ.”, người đàn ông đưa ví tiền cho Đào Nhiên, sau đó ra ngoài đợi.
Đồng phục học sinh có kiểu dáng phổ biến nhất của trường cấp ba Trung Quốc, đồ thể thao màu xanh trắng, không có gì đáng nói. Nhưng lúc vuốt ve Đào Nhiên lại dâng lên loại kích động đã lâu không gặp, cậu nhanh chóng thay quần áo. Đồng phục mà vừa người mới là lạ, khung xương Đào Nhiên nhỏ gầy, áo mặc trên người cứ như nửa bình mực, quần thì rộng như những nghệ sĩ Rock & Roll ở thập niên 80. Nhưng cậu không hề ngại, quay về phía gương gẩy gẩy tóc, lần đầu tiên để lộ nụ cười có thể gọi là hoạt bát trẻ con.
Lúc ra khỏi cửa cậu nhìn ví tiền, bên trong có mấy tờ, sau đó là thẻ ăn cơm và chứng minh thư, đúng là chu đáo đầy đủ cả. Đào Nhiên lên xe rút tấm chứng minh kia ra coi, luôn cảm thấy nhìn gương mặt kia sẽ có chút cảm giác xa lạ sởn cả tóc gáy, bèn vội vã nhét vào.
Khi đến trường học vừa tám giờ, đang là tiết thứ nhất, cũng chính là giờ của giáo viên chủ nhiệm. Chủ nhiệm là một thầy giáo hơn 50 tuổi, dạy Toán học, tính tình ôn nhu hiền lành. Bởi vì quá chính trực hiền hậu nên ông vẫn luôn được đặt ở tuyến đầu tiên của việc dạy học.
Lần đầu tiên nhìn thấy thầy giáo mà Đào Nhiên đã có cảm giác thân thiết, giống như thấy được chủ nhiệm từ trước của mình. Còn chưa kịp phân biệt những kí ức lộn xộn thì Đào Nhiên đã giơ tay gõ cửa.
“Học sinh mới hả?” Thầy giáo đến mở cửa, gật đầu: “Đi vào tìm chỗ trống ngồi đi.”
Lớp 12, cũng không có thời gian để làm công việc tự giới thiệu, thời gian trôi qua mọi người cọ xát dần rồi sẽ quen. Đào Nhiên vào trường dựa vào quan hệ, không được chủ nhiệm nào đồng ý, cuối cùng vẫn đến lượt ông thầy hiền lành này nhận. Thật ra trong lòng người ta vẫn có hơi vướng mắc. Lớp 12 vốn là năm học nhàm chán nhất, mấy đứa nhỏ vốn bị kìm nén không chịu được, sau khi nhìn thấy bạn học mới tất cả bèn náo nhiệt hẳn lên.
Đây là lớp xã hội, tỉ lệ con gái cao, bạn học mới lại là kiểu trai đẹp được hoan nghênh nhất, nên ai nấy đều rực sáng mắt. Đào Nhiên bị nhìn chăm chú đến nỗi đỏ bừng tai, trực tiếp đến chỗ trống phía sau ngồi, Ghế cuối có một cậu trai đang ngồi, lúc Đào Nhiên đi đến cậu ta mới tỉnh, mái tóc húi cua hơi dài vểnh lên. Cậu ta nhướn mày nhìn Đào Nhiên một lúc, một tay chống cằm: “Cậu tên gì?”
” Đào Nhiên. Còn cậu?”
Cậu trai kia rất đẹp trai, đường nét sắc sảo mạnh mẽ, nhìn… Có hơi quen mắt. Đào Nhiên nhìn chăm chú một hồi lâu, mãi không nghĩ ra được.
“Kiều Dã.” Cậu ta nhíu mày: “Mẹ cậu không bảo cậu rằng nhìn chằm chằm người khác rất không lễ phép à?”
Đào Nhiên đột nhiên hoàn hồn, chậm chạp nói xin lỗi.
Kiều Dã lại cười: “Sao cậu cứ như con thỏ* thế nhỉ?” Giọng nói có phần ác ý và giảo hoạt: “Đừng hiểu lầm, là thỏ nuôi trong nhà ấy.”
*Thỏ còn có nghĩa là MBMặt Đào Nhiên bỗng trắng bệch.
Kiều Dã nghịch nghịch cuốn sách Toán hồi lâu rồi điều chỉnh tư thế định ngủ bù. Mấy ngày nay cậu ta mới chuyển tới, vì ẩu đả nặng tay quá suýt nữa là làm chết người nên anh cậu ta mới để cậu ta khiêm tốn một chút bớt chơi trội. Sau khi Kiều Dã đến đây vẫn không chịu bị trông coi, ánh mắt chứa lệ khí, có đẹp trai hơn nữa cũng doạ cho mấy cô bé đến gần sợ chết khiếp.
Hôm qua Kiều Dã đua xe quá muộn, nếu không có bạn mới cùng bàn thì sẽ ngủ luôn đến trưa cũng chưa thèm tỉnh. Lần này cậu ta chưa tỉnh ngủ mà tâm tình cũng không quá tệ một cách hiếm hoi, có lẽ là do bạn cùng bàn đẹp trai, mắt to mi dài cằm nhọn, giống y như con thỏ trắng mà cậu ta nuôi.
Đào Nhiên thấy thiếu niên bên cạnh nằm nhoài ra bàn cười toe toét rồi ngủ thiếp đi, bèn từ từ thả lỏng. Cậu chưa có sách nên tìm mấy tờ giấy cố gắng chép lại những gì thầy giáo viết lên bảng.
Tiết đầu tiên trôi qua Đào Nhiên không hiểu cái gì hết, cậu rũ mi nét có nét không mà vẽ đồ thị parabol. Cậu bỗng cảm thấy lạc lõng, giống như giải bài tập không thuận lợi là một tội ác lớn.
Lúc tan học nửa lớp vây quanh cậu, tất cả đều hỏi tên Đào Nhiên, hỏi cung hoàng đạo, hỏi nhóm máu, hỏi có đang độc thân không.
Đào Nhiên không quen được nhiều người hoan nghênh như vậy, nhất thời lại đỏ từ mặt đến cổ.
“Con mẹ nó nháo nhác cái gì thế! Có để yên không?!” Kiều Dã cảm thấy ầm ĩ bèn hung tợn ngẩng lên, đạp lăn hàng ghế tựa phía trước.
Hình như cậu ta đã nổi danh không tốt tính, đoàn người lại rầm rập tản đi hết như lúc đến. Đào Nhiên cũng sợ hết hồn, đã lâu rồi cậu không giao tiếp với người bình thường, không biết phải dỗ nguời thế nào.
Đào Nhiên vội vàng dọn dẹp mặt bàn hỗn loạn cho Kiều Dã: “Cậu ngủ tiếp đi, tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy cậu.”
Kiều Dã nhìn cậu một lúc rồi vẫn ngoan ngoãn gục đầu xuống, nhưng không nhắm mắt lại mà nghiêng đầu nhìn Đào Nhiên. Lông mi cậu ta dày, lúc ngoan ngoãn nhìn người lại có cảm giác dịu dàng khó nói rõ: “Cậu rất đẹp.” Bất chợt cậu ta mở miệng:
“Còn đẹp hơn bất kỳ đứa con trai nào anh tôi bao nuôi.”