Sau khi Kiều Dã trở về, cậu ta thu thập đồ đạc của mình định dời hẳn ra ngoài. Tiền tiêu của cậu ta cũng không nhiều lắm, bảy tám tấm thẻ gộp lại áng chừng khoảng ba trăm vạn. Nhưng nếu như có thể nhanh chóng quay về nhà trước tháng Mười Hai, thế này cũng có thể đi rồi.
Vốn cậu ta còn có chút do dự có nên đi thăm hỏi Kiều Minh không, nhưng cuối cùng vẫn không nguyện ý chịu lấy rủi ro khi chạm vào một kẻ thần kinh. Nhất định chuyện của Đào Nhiên đã có người báo cáo cho Kiều Minh, cũng may nhờ có Sở Giang Viễn nên Kiều Minh mới không có nhiều tâm lực chia ra để đi can thiệp vào chuyện của Kiều Dã. Rốt cuộc cậu ta cũng cũng đã lớn, ý thức bản thân rất mạnh, cứ luôn quản thúc cũng chẳng phải là chuyện quá tốt.
Trình Hạ cảm thấy rất khổ não. Sau khi Kiều Dã trở về từ Kiều gia, không biết là bị bầu không khí ngột ngạt tuyệt vọng kia hay là cái gì khác kích thích mà cậu ta càng thêm mẫn cảm và thất thường, bàn tay giơ về phía Trình Hạ cũng dần dần càng quá phận.
Kiều Dã đang tuổi mười tám đôi mươi, chính là thời điểm con trai huyết khí phương cương. Chỉ cần thích một người là sẽ có chấp niệm muốn giữ người lại bên mình, một khi đã chán giả vờ bày ra bộ mặt chính nhân quân tử áy náy và lấy lòng, một vài ý nghĩ ác liệt mà ngẫm lại sẽ khiến người ta run rẩy bắt đầu trỗi dậy.
Ban đêm Trình Hạ ngủ rất nông, khi một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên mặt cậu đột ngột mở mắt ra.
Kiều Dã nhận ra cậu đã tỉnh, hơi dừng động tác nhưng rồi không dừng lại. Cậu ta thăm dò nắm lấy đôi tay hơi lạnh của Trình Hạ, ngữ khí vẫn khá ngoan ngoãn: “Bảo bối, cho tôi ôm một cái đi.”
Trình Hạ rút tay về, lạnh nhạt nói: “Cậu đừng được voi đòi tiên với tôi.”
Hồi lâu sau, người đang nửa ép trên người Trình Hạ cười khẽ một tiếng rồi không nắm tay cậu nữa, mà là tiến dần dọc theo eo xuống dưới. Không cho phép từ chối, không được cắt ngang.
Trong bóng tối, Trình Hạ không thấy rõ vẻ mặt Kiều Dã, chỉ là đường nét gương mặt đã gần có được sự kiên nghị thành thục của đàn ông kia khiến đầu óc Trình Hạ hỗn loạn, ở chốn sâu nhất lại nảy lên mặt của Kiều Minh.
Liên tưởng và trực giác kinh hãi kia, vốn không phải thứ Trình Hạ phải tiếp nhận.
Cả người cậu giật bắn lên, nhưng hai chân đã bị khống chế vững vàng. Trình Hạ tung một đấm lại bị Kiều Dã nắm chặt bẻ quặt tay. Cậu không rên nửa tiếng, đột nhiên biết nhịn đau hơn bất cứ ai khác. Cậu dùng tay trái đang tự do định tát một phát lên mặt Kiều Dã, nhưng lúc cách mặt cậu ta rất gần lại bị nắm lấy cổ tay.
Trong nháy mắt Trình Hạ cong ngón tay lên cào mạnh lên mặt cậu ta. Rất mạnh, dường như cậu cũng có thể nghe được tiếng “Roẹt” nhẹ lúc da thịt bị rách.
“Đệt!” Kiều Dã nới lỏng sức lực, Trình Hạ nghiêng người lăn thẳng xuống giường.
Không có thảm trải nên, Trình Hạ thật sự ngã xuống đánh “Bịch” một tiếng.
Kiều Dã bật sáng đèn bàn, ngón tay trỏ vuốt lên mặt thì thấy một vệt đỏ sẫm. Cậu ta không thốt lên được nửa tiếng, nhìn Trình Hạ đang ngồi trên đất, trong đôi mắt gần như nhuốm màu thô bạo.
Trình Hạ cảm nhận được, nếu như lúc này mình không có khí thế hung ác hơn chắc chắn sẽ bị Kiều Dã chỉnh thảm hại hơn. Đầu óc cậu tỉnh táo lại, trước khi Kiều Dã nổi khùng lên bèn xông lên trước một bước, hung hăng đập vỡ cốc thủy tinh lớn đặt trên đầu giường, cái cốc mà trước khi ngủ cậu vẫn còn cầm để uống nước.
Xoảng một tiếng khiến người ta sợ hãi, miểng thủy tinh văng đầy đất.
Trình Hạ đỏ mắt xé băng gạc trên cổ ra. Vết thương của cậu đã lành đi nhiều, nhưng lúc bày ra trước mắt người khác vẫn là một dấu vết đáng sợ.
“Đây là vết thương có ở chỗ Kiều Minh, chính tôi tự gây ra, cậu biết vì sao không?” Trình Hạ nói từng chữ từng chữ chầm chậm, lại nhẹ nhàng, cứ như xà yêu xuyên vào chỗ sâu nhất trong tai Kiều Dã.
“Anh của cậu tìm người định luân phiên hãm hiếp tôi,” Trình Hạ cười gằn: “Lúc bị đè trên mặt đất cả người tôi choáng váng rét run, xung quanh là bóng người mờ ảo, có mấy người tôi cũng chả nhớ rõ. Rất buồn nôn, buồn nôn muốn chết. Tôi đã dùng một mảnh sứ vụn giấu được đâm thẳng vào cổ mình.”
Kiều Dã rùng mình một cái, thấp giọng lên tiếng: “…Xin lỗi.”
“Những chuyện kia có gì để xin lỗi, cũng chẳng phải do cậu làm.” Trình Hạ nở một nụ cười gần như là dịu dàng với cậu ta, nhưng sau đó liền lạnh lùng: “Nhưng bây giờ cậu với những kẻ kia có gì khác nhau sao? Hả?”
Kiều Dã hoàn toàn sụp đổ, bả vai tội nghiệp run rẩy cúi người xuống. Máu trên mặt cậu ta đã chảy xuống môi, nhìn hết sức đáng thương.
Cậu ta trở mình xuống giường lấy chổi thu dọn đống lộn xộn trên đất, dáng vẻ muốn nói chuyện với Trình Hạ mà không biết nói gì.
Trình Hạ biết đã dọa được cậu ta, hừ lạnh một tiếng ngồi trên giường kéo chăn che kín người rồi ngủ.
Một người thích bạn, chỉ cần bạn không thích người ấy, thì bất luận chuyện gì đi nữa, xưa nay chỉ có đạo lý sở hướng phi mỹ chiến vô bất thắng*.
*Sở hướng phi mỹ: Bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chiến vô bất thắng: không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng. Ý ở đây là bảo với người thích mình, mình làm gì cũng thắng, làm gì người đó cũng nghe theo.Chỉ là chuyện lần này khiến Trình Hạ cảm thấy gấp gáp hơn, nhất định cậu không thể chờ được nữa. Nhất định cậu phải đi ra ngoài.
Cậu đợi ở đây đã hơn nửa tháng, bất luận Lý Trạch Khôn có sao không, khoảng thời gian này đã đến cực hạn. Cậu không thể cứ mãi chờ người đến tìm mình, chuyện gì cũng phải chừa chút đường lui cho mình.
Có điều số biện pháp có thể lựa chọn của Trình Hạ thật sự ít. Trong nhà có camera giám sát, bình thường cũng rất ít có cơ hội được đi ra ngoài. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Trình Hạ chỉ có thể lựa chọn cách chi phí thấp nhất mà lại an toàn, tuy đã rất cũ.
Cảm giác nước lạnh xối lên người vô cùng khó chịu, trong lúc hoảng hốt, Trình Hạ bỗng nhớ đến rất nhiều chuyện không muốn nhớ trước khi gặp Lý Trạch Khôn.
Giá lạnh khiến cậu không thể tỉnh táo. Đầu óc Trình Hạ rất hỗn loạn, cậu đang suy nghĩ một vài chuyện rất nguy hiểm, thậm chí có hơi thoát khỏi phạm vi đạo đức bình thường của nhân loại.
Ví dụ như nếu như Lý Trạch Khôn không có ở đây, cậu có thể ở cùng Kiều Dã không.
Nhưng cậu hồi thần rất nhanh chóng, ngồi sụp xuống mạnh mẽ giáng cho mình một bạt tai.
Trình Hạ để người ướt sũng mở rộng cửa sổ phòng rửa tay. Gió lạnh thổi vào khiến sắc mặt cậu càng trắng bệch hơn. Cậu cắn răng đứng dưới gió lạnh, miễn cưỡng kiên trì.
Sao có khả năng có người khác được chứ? Cả đời này của cậu là do Lý Trạch Khôn nắm lấy ngón út dắt ra khỏi bóng tối, nếu như Lý Trạch Khôn dám đi trước cậu… Phỏng chừng Trình Hạ không đánh chết Kiều Minh cũng phải đâm chết Kiều Dã trước tiên rồi chôn cùng hắn, sau đó chính mình sẽ đi cùng Lý Trạch Khôn.
Đồng ý vì hắn mà lần nữa tiến vào bóng tối.
Chính là yêu người ấy đến vậy đó.
Đêm hôm ấy Trình Hạ liền ngã bệnh. Trong lòng cậu vốn áp lực, bệnh vừa đến là chịu giày vò không cần ngụy trang. Bệnh đến như núi đổ, trong lúc mơ hồ Trình Hạ nhớ bản thân mình không phải là một người hay sinh bệnh.
Bệnh không nổi, cũng không có thời gian và tinh lực mà dưỡng bệnh. Cậu nhớ hồi cấp ba trong một quán cơm nhỏ, mình ngồi sau bếp rửa bát đũa liên tục không ngừng nghỉ, miệng vừa lẩm nhẩm học thuộc cuốn Cấu trúc Ngữ văn và Anh văn – 72 ngày thi đại học. Mãi đến tận khi tan việc ông chủ thoáng thấy sắc mặt cậu tái nhợt, hỏi thêm mấy câu mới phát hiện cậu đã sốt tới 39 độ. Kỳ thật tất cả đều có thể chịu đựng được hết.
Có lẽ cậu không có số mệnh hưởng phúc, sau khi ở bên Lý Trạch Khôn thì được cưng chiều, đến mức ho khan một cái cũng bị coi là chuyện lớn phải đi khám tổng quát một lần, sau đó vẫn bị ung thư máu.
Đã nói con người sao có thể tranh giành được với ông trời? Vậy mà Trình Hạ lại chết sau khi được cấy ghép tủy.
Trình Hạ sốt đến hồ đồ, lúc Kiều Dã đắp áo lông vũ kín mít rồi ôm cậu vào ngực gấp đến độ không biết làm thế nào, vẫn nghe Trình Hạ luôn miệng thấp giọng lẩm bẩm:
“Em không muốn chết…”
Không muốn rời khỏi anh.