Không Nhớ, Không Quên

Chương 102

Bởi vì con nít luôn chơi đùa không có chừng mực, sợ thằng bé không biết nặng nhẹ ầm ĩ đụng tới vết thương của Đường Diệc Thiên, cho nên mãi đến khi vết thương của Đường Diệc Thiên tốt lên thật nhiều, Hàn Niệm mới dám dẫn Diệu Linh đến bệnh viện.

Từ trước đến nay con nít đều không có thiện cảm với bệnh viện, dù không phải mình chích hay uống thuốc, cũng cảm thấy không thích. Nhưng đã lâu không gặp ba nên thực sự rất muốn gặp ba, Diệu Linh bối rối nửa ngày, mới quyết định ôm Iron Man đi với mẹ đến bệnh viện thăm ba.

Vừa vào bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng, mấy ngày nay Hàn Niệm đã sớm quen, Diệu Linh lại rất nhạy cảm, trên đường đi đều nhăn mũi. Cho đến khi vào phòng bệnh thấy ba, mặt mày thằng bé mới giãn ra, "Ba!"

Còn ở trong lòng mẹ, thằng bé dang tay nhào về phía ngực của ba, nửa người trên gần như treo lơ lửng giữa không trung. Con nít phấn khởi sức lực sẽ rất lớn, thiếu chút nữa Hàn Niệm đã không ôm được thằng bé, "Diệu Linh! Ba bị thương, không thể đè lên người ba!"

"Ba bị thương ở đâu ạ?" Được mẹ đặt ngồi xuống giường, Diệu Linh rút bàn tay bé nhỏ nhe nanh múa vuốt ban nảy lại.

"À..." Hàn Niệm nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói với con thế nào. Đường Diệc Thiên trực tiếp cởi đồ bệnh màu trắng rộng rãi của mình ra, ngực có thêm một dao anh cảm thấy mình còn man hơn! "Diệu Linh, con xem! Có phải ba rất dũng cảm không!"

Miệng vết thương dài 10cm đã khép lại, nhưng vết sẹo màu hồng nhạt của dao vẫn rất đáng sợ. Nhưng ánh mắt của con nít từ trước đến nay luôn khác với người ta, "Ba, ở đây của ba có một con sâu nhỏ màu hồng."

Giọng nói ngọt ngào ngây thơ của Diệu Linh, trong nháy mắt đã hình dung vết sẹo dao dữ tợn trở nên vô cùng dễ thương. Đường tiên sinh muốn đóng vai anh hùng trước mặt con trai lập tức cứng đờ, tuy cách nghĩ thổi phòng của con trai thông minh đến khiến người ta vui vẻ, nhưng mình là một người đàn ông, trên người có một con sâu nhỏ màu hồng dễ thương...Dường như tâm trạng không tốt lắm.

Nhưng đả kích hơn nữa còn ở phía sau, Diệu Linh cầm Iron Man trong tay, chỉ vào Stark trong ngực nó rồi hỏi ba, "Ba, tại sao ngực của Iron Man uy mãnh! Ngực của ba lại là con sâu nhỏ!"

"..." Đường tiên sinh bắt đầu hối hận, hối hận tại sao mình lại khoe anh hùng. Cũng may có Hàn Niệm ở bên cạnh giải vây giúp anh, nhưng cách giải vây..."Diệu Linh! Ba con không phải Iron Man, ba con là hiệp khách sâu bọ!"

"Wow!" Con nít rất dễ bị lừa, hiệp khách sâu bọ là gì không quan trọng, quan trọng là vẻ lợi hại của hiệp khách sâu bọ! "Ba! Vậy ba làm được gì vậy ạ?"

Đường tiên sinh đưa mắt về phía vợ xin giúp đỡ, Hàn Niệm nhún vai hết cách, "Anh là hiệp khách sâu bọ, bản thân anh không biết sao?" Nói xong sờ đầu của hai người họ, "Hai người chơi vui vẻ, lát nữa là bà Trần đến rồi. Không còn nhiều thiều gian, em đi trước."

Đường Diệc Thiên biết, chuyện Hàn Niệm muốn làm là gì. Anh vươn tay kéo cô đến bên cạnh, ho nhẹ, nhỏ giọng nói, "Em không làm được, cũng không sao." 

Hàn Niệm cong khóe miệng cười cười, tất cả biến cố nói cho cô biết, cô mất đi chính mình, sẽ mất đi cả cuộc đời. Nếu cô muốn tìm về tất cả, nhất định phải tìm về chính mình. Sự kiên cường, suy nghĩ của bản thân và sự kiên trì của Hàn Niệm.

Biết mình không tốt, vậy thì thay đổi, biết mình sai, vậy thì xin lỗi. Thế giới này không có ai có nghĩa vụ bao dung cho sai lầm của bạn, có một Đường Diệc Thiên, đã là may mắn của cô.

Diệu Linh vỗ tay, "Con biết rồi! Hiệp khách sâu bọ gặp người là hôn!"

"Hả?" Đường tiên sinh không hiểu. Diệu Linh chỉ vào miệng anh nói, "Bởi vì lưỡi của ba giống như một con sâu lớn vậy!" 
"..."

* * *

Hàn Niệm hẹn gặp mặt Tô Hải Mai. Không cần nói đến chuyện Tô Hải Mai làm gì để đẩy Hàn Phục Chu vào chỗ chết, lúc đầu bà cũng là một người bị hại, tất cả sự trả thù đều có lý do.

"Về chuyện sạt lỡ đất, tôi đã biết hết rồi. Hạ phu nhân, tuy bà không nhận, hơn nữa lời xin lỗi cũng không thể bù đắp được nỗi đau của ba, nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi bà, rất xin lỗi!" Lúc nói ba chữ cuối cùng ra miệng, Hàn Niệm cảm thấy lòng mình thở dài một hơi, rất nhẹ nhàng và thoải mái.

Giấu diếm mình, ép mình không tiếp nhận sự thật, thực ra cũng rất khổ sở, mỗi ngày mỗi phút đều phải nghĩ ra vô số lý do, vô số cớ để thuyết phục mình. Đấu tranh trong chấp niệm giống như rơi vào đầm lầy, càng vùng vẫy càng chìm sâu, bị bao phủ từng chút, ngạt thở, mất đi chính mình.

"Tôi biết, bà cũng biết ba tôi bị phình động mạch, Có lẽ tất cả mọi thứ đều trừng phạt ông ấy đúng tội, nên nếu bà muốn công khai sự thật, tôi cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng tôi chỉ có một yêu cầu nhỏ, có thể cho tôi một tháng không, để tôi có cơ hội chăm sóc ông ấy. Bởi vì trong thời kỳ thẩm tra, tôi không gặp được ông ấy...Bởi vì phình động mạch không chịu được kích thích, tôi sợ lúc thẩm tra..."

Mùa xuân ở thành phố J luôn nóng rất nhanh, trong vườn hoa của quán cà phê đầy ánh mặt trời, Hàn Niệm lại lạnh như mùa đông. Dường như nói xong mấy chữ, đã kiệt quệ sức lực cả người cô, rút hết độ ấm của toàn thân cô. Nhưng cô không thể không làm vậy, dù anh nói làm không được cũng không sao.

Con người luôn phải đối mặt với hiện thực, có mấy thứ, không phải trốn tránh là không tồn tại, cũng không phải lừa được chính mình là có thể lừa gạt cả đời, "Cho nên, chỉ cần một tháng là được rồi, tôi muốn nhìn ông ấy nhiều hơn một chút. Được không?"

Mái tóc dài của cô buông trên vai, lọn tóc bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng, Tô Hải Mai nhìn thấy cô cười nhạt.

Rất lâu trước đó, Tô Hải Mai đã biết vị Hàn tiểu thư này. Đệ nhất danh viện của thành phố J, xinh đep, xuất sắc, tự tin. Cô đi đến đâu cũng là tiêu điểm của mọi người, cuộc đời của cô cũng tốt đẹp như con người của cô khiến cho người ta phải hâm mộ. Tuy Tô Hải Mai hận Hàn Phục Chu, nhưng từ trước đến giờ không có hận cô con gái tên Hàn Niệm này.

Từng trải đời người lên và xuống, trong mắt cô có sự bi thương, có sợ hãi, nhưng cũng có sự kiên cường và dũng cảm. Tô Hải Mai luôn nhớ rõ cặp mắt dũng cảm này.

Lúc nước tuôn nhanh ở giữa rừng núi, cơ thể nhỏ nhắn giãy giụa trong hỗn loạn, cả người đều bị dính bùn đất, chỉ có đôi mắt đó, sáng ngời giống như ngôi sao bắc cực đời đời bền vững trong đêm. Đứa bé tám tuổi đó, là người sống sót được cứu ra cuối cùng lúc đội cứu viện sắp kết thúc.

Được khiêng bằng băng ca từ trên núi xuống đặt tạm ở chỗ đất trống dưới chân núi, đợi xe đưa đi bệnh viện. Hôm đó mưa rơi nhỏ giọt, xung quanh u ám nặng nề, Tô Hải Mai tìm đầy đủ cơ thể chồng về thì nhìn thấy cô bé, cô bé cuộn mình trên băng ca giống như búp bê bùn nhỏ.

Tô Hải Mai đi qua ngồi xổm xuống hỏi cô bé, "Con có sao không?"

Cô bé mở to mắt, sau tai nạn sinh tử lớn, trong cặp mắt kia chứa sự sợ hãi vô hạn, ngoài ra còn có sự kiên nghị. Giống như có nhiều gian khổ hơn nữa, cô bé cũng có thể tiếp nhận, có thể cắn răng vượt qua. Cô bé muốn mở miệng nói gì đó, lại không nói ra tiếng, Tô Hải Mai cầm khăn tay lau mặt cho cô bé.

Trán của cô bé bị cạnh của đá đập vào, chảy máu nhưng bị bùn dính lên, lúc Tô Hải Mai không cẩn thận đụng vào, cô bé đau đớn co lại. Khăn tay trắng tinh chỉ lau mấy cái, đã hoàn toàn biến dạng, Tô Hải Mai nhớ cuối cùng mình lau tới thuỳ tai phải của cô bé, ở đó có một nốt ruồi chu sa nhỏ, không phải máu, không phải vảy, là một nốt ruồi màu hồng, ở trên thuỳ tai, vô cùng phong tình.

Tô Hải Mai nhìn kỹ, thì ra đứa bé này, là một bé gái. Băng ca nhanh chóng được khiêng đi bệnh viện, Tô Hải Mai không gặp cô bé nữa. Huyện Bạch Mặc là một cơn ác mộng, Tô Hải Mai chôn sâu nó vào đáy lòng, nhưng chưa bao giờ quên.

Nhiều năm sau bọn họ gặp lại ở thành phố J. Ở lễ chúc mừng Hàn Phục Chu thăng từ phó thị trưởng Hàn lên làm thị trưởng Hàn, con gái chín tuổi Hạ Bồng Bồng của Tô Hải Mai sơ ý vấp ngã, Tô Hải Mai vội vàng chạy tới, nhưng đã có người nhanh hơn bà một bước, đỡ Hạ Bồng Bồng đang ngã trên đất dậy.

Cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi mặc chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc dài búi thành một búi, khuôn mặt tròn trịa chưa hết nét ngây thơ nhưng xinh đẹp đến mức làm người ta không kiềm được nhìn thêm mấy lần. Cô gái mỉm cười giao Hạ Bồng Bồng bị té vào trong tay của Tô Hải Mai, cúi đầu xuống nói với Hạ Bồng Bồng, "Mẹ em đến rồi! Đi đường phải cẩn thận nhé!"

Trong giây phút cúi đầu đó, Tô Hải Mai nhìn thấy nốt ruồi chu sa trên thuỳ tai phải của cô gái, giống như hạt đậu tương tư nhỏ, nằm trên thuỳ tai mượt mà, vô cùng phong tình. Tô Hải Mai chưa kịp mở miệng, cô gái đã hào phóng đưa tay ra chào hỏi, "Hạ phu nhân, xin chào! Cháu là con gái của Hàn Phục Chu, Hàn Niệm."

* * *

Tô Hải Mai bưng cà phê lên, uống một hớp, "Hàn tiểu thư, tôi đã từng mất người thân, đương nhiên sẽ hiểu được tâm trạng của cô. Cho nên tôi có thể cho cô một tháng."

"Cảm ơn." Hàn Niệm cúi đầu cầm ly của mình, muốn dùng cà phê nóng làm ấm tay mình.

"Hàn Phục Chu có biết quyết định của cô không?" Tô Hải Mai biết vì chuyện của Hàn Phục Chu, Hàn Niệm đã rất mệt mỏi, gần như đã dùng hết tất cả sức lực của cô. Mà tất cả những điều này, đều là Hàn Phục Chu đẩy Hàn Niệm đi làm.

"Tôi sẽ nói với ông ấy." Hàn Niệm cố gắng giương khóe miệng, để mình nở nụ cười một cách khó khăn, "Tôi đã hẹn đi thăm tù vào ba giờ chiều."

"Ông ta sẽ trách cô chứ?" Tô Hải Mai hỏi.

Hàn Niệm lắc đầu. Không biết tại sao, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là bất an, không hiểu tại sao cô lại muốn trò chuyện với ai đó, để mình thả lỏng một chút, "Tôi không biết. Tôi biết không nên nói với bà, nhưng đối với tôi ông ấy thực sự là một người cha tốt, từ nhỏ đến lớn...Nói thật, tôi biết tôi phải tiếp nhận sự thật, nhưng thực ra tôi cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện của ba tôi...Ông ấy đã gạt tôi. Nhưng, với tôi ông ấy là ba tôi, đây đều là những chuyện trên sự nghiệp của ông ấy, trên gia đình, trong cuộc sống, ông ấy không có lỗi gì với tôi..."

"Đối với cô, đưa ra quyết định này rất khó phải không?" Bản thân Tô Hải Mai cũng đã là ba mẹ người ta, bà có thể hiểu được hết thảy sự cố chấp của Hàn Niệm, ngoài ra những thứ cô phải nhận cũng rất lớn.

"Đúng vậy." Hàn Niệm thừa nhận, "Đúng là rất khó, nhưng phải làm."

"Tôi còn tưởng sau khi cô biết chuyện sạt lở đất, sẽ không khổ sở như vậy." Tô Hải Mai uống một hớp cà phê, từ đầu đến cuối, bà không nghĩ sẽ làm Hàn Niệm khó xử, dù sao bọn họ cũng đều trải qua trận tai nạn đó. Cho nên đây cũng là lý do tại sao bà đồng ý giao tư liệu cho Đường Diệc Thiên, uy hiếp của anh rất lớn, nhưng so với nỗi hận của người mất đi người thân, Tô Hải Mai không dễ bị đe doạ như vậy.

"Tôi biết..." Hàn Niệm cúi đầu, rủ mặt thật sâu, che giấu cặp mắt sáng ngời, "Trận tai nạn đó đã chết rất nhiều người, đều là do ông ấy tạo nên, nhiều sinh mạng vô tội...Chuyện này đã không còn là ân oán cá nhân giữa tôi và Đường Diệc Thiên nữa, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba của tôi, sinh ra tôi và nuôi nấng tôi, mặc dù tội ác tày trời..."

Tô Hải Mai dùng câu hỏi ngạc nhiên ngắt lời cô, "Hàn Niệm, cô không biết cô được nhận nuôi sao?" Công nuôi dưỡng lớn hơn công sinh thành, cô từng là trẻ mồ côi không có gì cả, Hàn Phục Chu đã nuôi lớn cô. Cho dù ba nuôi có tội, cô muốn trả lại công ơn nuôi dưỡng, không có gì đáng trách. Nhưng mà...Không phải bây giờ cô đã biết sự thật của vụ sạt lở đó rồi sao?

Hàn Niệm ngẩng đầu. Nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt của Tô Hải Mai, sau đó ngôi sao sáng ngời cũng bị mây đen che khuất, tối đen.

"Ba mẹ của cô đều chết trong vụ sạt lở đất đó, chỉ có cô may mắn còn sống sót..."
Bình Luận (0)
Comment