Không Nhớ, Không Quên

Chương 105

"Ba..." Tiểu Diệu Linh dụi mắt, chui từ trong chăn ra. Sau khi ngủ trưa, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hồng vừa mềm, tóc dựng đứng giống như một chú nhím con, thằng bé dùng nắm đấm nhỏ chống vào cái lưng bị mỏi, sau đó phịch một tiếng ngã về lại giường, vùi đầu vào chăn cọ xát, sau đó đó vểnh cái miệng nhỏ lên nói với Đường Diệc Thiên, "Con đói bụng..."

Đường Diệc Thiên đã tỉnh ngủ từ lâu, nhưng luôn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, con trai khẽ kêu một tiếng, anh lập tức mở mắt ra. Vươn tay vò mái tóc mềm mại của Diệu Linh, "Vậy con muốn ăn gì?"

"Muốn ăn pizza ạ." Diệu Linh chẹp cái miệng nhỏ, dáng vẻ quỷ nhỏ thèm ăn vô cùng dễ thương.

"Vậy gọi đồ bên ngoài về nhé?" Đường Diệc Thiên hỏi, "Con muốn ăn vị gì?"

"Đừng gọi đồ bên ngoài!" Diệu Linh lắc đầu, "Có một tiệm pizza ăn rất ngon! Vô cùng ngon luôn! Chú Hạ đã dẫn con đi..."

Nghe thấy tên của Hạ Đông Ngôn, Đường Diệc Thiên cau mày theo thói quen, hơn nữa lần này cách Hạ Đông Ngôn ra sàn liên quan đến những ký ức tốt đẹp của Diệu Linh, làm cho Đường tiên sinh hết sức buồn bực, với anh, nuối tiếc lớn của cả đời này là mình trong thể xuất hiện trong ký ức trước ba tuổi của con trai.

Diệu Linh sinh ra và lớn lên từng chút, anh không nghĩ ra cách nào có thể bù lại. Kỳ thực Hàn Niệm nói rất đúng, bọn họ đã từng quá cố chấp, cố chấp với những thứ mình đã mất đi, nhưng không biết ngược lại sẽ mất nhiều hơn.

"Nhưng bây giờ ba không thể ra ngoài." Đường Diệc Thiên khó xử nói, "Hay để mẹ về dẫn con đi ăn nhé?"

"Ba! Ba gọi điện thoại kêu chú Hạ mua đi!" Diệu Linh chớp hai mắt, đôi mắt lóe sáng, "Mua đến bệnh viện rồi chúng ta ăn chung!"

"Diệu Linh..." Trong lòng của Đường tiên sinh xuất hiện cảm giác chua xót, vô, cùng, không thích! "Có phải con rất thích chú Hạ không?"

"Dạ..." Diệu Linh suy nghĩ rồi gật đầu, "Lúc không có ba, đều là chú Hạ chơi với con, chú ấy còn xách bọc nặng cho mẹ, còn biết lái xe, còn kể cho con nghe truyện cổ tích nữa."

"Vậy so với ba thì sao?" Tuy trong lòng Đường Diệc Thiên rất ghen tị, nhưng ngoài miệng sẽ không nhận thua.

"Ba oai hơn!" Đối với sự tận tâm và trung thành của ba, Diệu Linh khẳng định địa vị tuyệt đối của ba, "Nhưng mà...Thời gian chú Hạ ở với con lâu hơn." Thằng bé dang hai tay cố gắng ra dấu, "Dài vậy nè..." Nói xong còn đưa ngón cái và ngón trỏ ra làm dấu trước mặt Đường Diệc Thiên là ngắn vậy đó, "Ba, ngắn vậy nè..."

"Diệu Linh..." Đường tiên sinh đỡ trán, "Sau này đừng nói ba con ngắn như vậy trước mặt người khác..."

* * *

Đường Diệc Thiên gọi điện thoại, kêu Hạ Đông Ngôn đi mua pizza rồi mang đến bệnh viện. Hạ đại thiếu gia vô cùng khó chịu với việc đưa đồ ăn của mình! Nhưng nhìn ở khía cạnh tình bạn...không sao, ai bảo bọn họ là bạn bè chứ!...Phần khác, hơn nữa anh cũng không muốn đi làm, với lại anh cũng muốn gặp Diệu Linh, cho nên anh vừa chửi mắng, vừa lái xe đi.

Chờ chú Hạ đưa bánh pizza nóng hầm hập đến, Diệu Linh vô cùng vui vẻ, nằm trên ghế xô pha bên cạnh cửa sổ chơi đồ chơi, luôn đứng lên thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Ba!" Diệu Linh kêu anh, "Có xe cấp cứu!"

"Ừ." Đường Diệc Thiên buông sách trong tay ra, "Bệnh viện có rất nhiều xe cấp cứu."

"Tại sao phải có xe cấp cứu? Tại sao lúc con đến bệnh viện không có ngồi vậy ạ?" Câu hỏi của Diệu Linh luôn xuất hiện một chuỗi dài, "Ba có ngồi xe cấp cứu chưa ba? Ba biết lái xe cấp cứu không ba?"

"Nếu bị bệnh nặng, sẽ ngồi xe cấp cứu đến bệnh viện. Nhưng không phải ai cũng ngồi được." Trả lời câu hỏi của con nít là một chuyện phiền phức, nhưng Đường tiên sinh lại cảm thấy rất thú vị. Không biết trả lời một ít câu hỏi, anh có dài ra không?

"Con biết rồi ạ!" Diệu Linh tiếp tục gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chờ pizza, xe cấp cứu ngừng bên phải trước toà cao ốc điều trị gấp. Kéo cửa sau ra, y tá và bác sĩ kéo băng ca xuống, theo phía sau là gia đình. Thị lực của con nít rất tốt, Diệu Linh vươn tay chỉ ra ngoài, đầu ngón tay chọc lên kính, "Ba! Mẹ ngồi nghe cứu thương kìa ba!"

* * *

Hạ Đông Ngôn đi từ tiệm pizza ra, trời đột nhiên trở tối. Mây đen như mực nặng nề áp xuống, gió cũng mạnh hơn, anh vội vàng lên xe chạy về phía bệnh viện. Mới chạy không bao lâu, mưa đã rơi xuống, vừa bắt đầu là từng hạt đập vào kính xe, tiếp theo đó là văng tung tóe, cuối cùng mưa to. Xe cộ trên đường bắt đầu chạy chầm chậm, không bao lâu sau, Hạ Đông Ngôn đã bị kẹt trên đường.

Một lớp sương mù dày đặc trong xe, ngoài xe u ám, Hạ Đông Ngôn quyết định hỏi Đường Diệc Thiên lấy chi phí gấp đôi.

Di động vang lên, là Đường Diệc Thiên gọi tới, Hạ Đông Ngôn trề môi, bên ngoài mưa lớn như vậy, anh ta còn dám hối mua đồ sao?

Sự thật chứng minh, anh thực sự dám, "Hạ Đông Ngôn! Cậu! Lập tức! Đến bệnh viện ngay!"

"Tôi bị kẹt xe rồi!" Hạ Đông Ngôn tức giận nói, "Anh muốn ăn pizza tôi cũng hết cách!"

Đầu bên kia điện thoại là tiếng nghiến răng của Đường Diệc Thiên, anh ta bị đâm một dao rất sâu, sao hồi phục nhanh vậy chứ? Hạ Đông Ngôn nghi ngờ không biết có phải anh ăn hết hai cân đông trùng hạ thảo của mình trong một ngày không nữa!

Anh nói, "Vậy thì chạy tới cho tôi!"

* * *

Diệu Linh ngồi trên giường ăn pizza, miệng đầy phô mai sợi, đã nói pizza này là ngon nhất mà! Hạ Đông Ngôn tắm vội xong đi từ trong nhà vệ sinh ra, mạo hiểm mưa to chạy hai con đường đến bệnh viện, cả người anh từ trong ra ngoài đều ướt đẫm. Lúc này anh chỉ có thể mặc tạm đồ bệnh nhân của Đường Diệc Thiên, chờ người đưa quần áo đến cho anh.

"Má...chân dài vậy làm gì không biết." Hạ Đông Ngôn chậc miệng, bất đắc dĩ cuối người xắn ống quần lên, sau đó đến cạnh giường cầm miếng pizza nhét vào miệng.

Đường Diệc Thiên thật ngây thơ! Bởi vì trong phòng bệnh không có ai, nói không thể giao con trai cho người ngoài sợ bị bắt cóc, vậy nên muốn anh đội mưa chạy tới, thêm vào đức hạnh! Chẳng lẽ anh không bắt cóc sao! Bắt cóc đều là người quen gây ra không biết à!

"Ba đi đâu rồi ạ?" Diệu Linh đúng là rất đói bụng, ăn xong một miếng, đưa tay cầm miếng khác, "Ba không ăn sao?"

"Ba con là siêu nhân, không cần ăn cơm." Hạ Đông Ngôn tức giận vừa ăn vừa nói, pizza vẫn chưa nguội, mùi vị không tệ.

"Ba không phải siêu nhân!" Diệu Linh nghiêm túc chứng minh cho ba mình, "Ba là hiệp khách sâu bọ."

Hạ Đông Ngôn nằm lên giường, liếc mắt nhìn khoảng đen ngoài cửa sổ, dù cửa sổ khép chặt nhưng vẫn nghe được tiếng mưa to gió dữ. Con người, luôn cảm thấy mình rất mạnh, nhưng ở trước mắt một vài thứ, con người cũng rất yếu ớt, một trận mưa to, một vụ tai nạn, hay một cơn bệnh tật, đều có thể làm người ta mất đi sinh mạng trong phút chốc...

* * *

Phòng phẫu thuật còn sáng đèn. Hàn Niệm ngồi trên hành lang, đèn màu trắng không có chút ấm áp chiếu lên khuôn mặt tái mét của cô, hai tay mảnh mai nắm chặt lộ ra mạch máu màu xanh lờ mờ.

Đường Diệc Thiên nắm lấy tay cô, giống như đang nắm một miếng băng. Anh biết tại giờ phút phó mặc cho số phận này, an ủi gì cũng vô dụng. Nhưng ngoại trừ an ủi, thực sự không còn cách nào khác, "Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì..."

"Đều do em..." Nước mắt rơi xuống, mát lạnh đập vào mu bàn tay của anh, Hàn Niệm nói, "Đều do em, tất cả đều do em..."

Ba ngã xuống trước mắt cô, cô chất vấn ông, mắng nhiếc ông, lại quên trong đầu ông mắc chứng phình động mạch có thể vỡ bất cứ lúc nào! Chỉ cần vỡ ra, sẽ lấy mạng của ông! Lời nói quá kích động của cô giống như viên đạn cứng

bắn vào cơ thể ông, một viên cũng đủ mất mạng.

"Chuyện này không thể trách em được." Đường Diệc Thiên kéo cô vào ngực, ngực của anh ấm bao nhiêu, giây phút này cô lạnh bấy nhiêu. Không còn biết sợ hãi giống như lưỡi dao sắt bén, đục khoét làm ổ trong lòng cô, cả người chết lặng không có một chút cảm giác đau khổ, cũng không có sức lực, tuyệt vọng mà đáng sợ.

Cô cảm thấy dường như tử thần đang giơ liềm lên, cười dữ tợn, giống như đang khen ngợi cô, đưa tới cho hắn một sinh mạng tươi sống, "Em không biết...Em phải nên hận ông ấy, nhưng tại sao em lại sợ hãi như vậy, sợ...ông ấy chết?" Hàn Niệm run rẩy, rõ ràng người đàn ông trong phòng phẫu thuật đã gạt cô nhiều năm, gián tiếp hại chết ba mẹ ruột của cô. Nhận nuôi cô để cô đóng vai một vật thay thế, ông làm đủ chuyện xấu, vô lương tâm. Cô bị ông gạt không biết gì, trở mặt thành kẻ thù với Đường Diệc Thiên, còn thiếu chút nữa bị ông phá đi đứa bé trong bụng. Ông không chỉ huỷ hoại tất cả hạnh phúc tốt đẹp của cô, còn khiến cuộc đời cô trở thành một trò cười hoang đường!

Nhưng ở lúc sinh mạng ông treo lơ lửng, lúc cô vốn nên vui mừng, vậy mà cô lại sợ ông chết! Sợ ông rời khỏi dương gian!

"Bởi vì em biết..." Đường Diệc Thiên siết chặt cánh tay, "Nhiều năm qua, ông ấy thực sự xem em là con gái..." Bất luận là ở trong mắt Hàn Phục Chu, Hàn Niệm có phải là vật thay thế của con gái ông hay không, ông thực sự đã yêu thương cô, cho cô những thứ mà một cha nên cho con gái. Có lẽ ông không phải người tốt, nhưng ông không thẹn với trách nhiệm của một người cha.

"Tại sao ông ấy phải tốt với em như vậy chứ..." Hàn Niệm thà rằng từ đầu đến cuối ông đều là người xấu, vậy cô không sợ khi hận ông, cũng không đau khổ dằn vặt như lúc này.

Tại sao ông vừa muốn chăm sóc cho cô, vừa lừa gạt cô, ông cho cô cuộc sống đầm ấm hạnh phúc, rồi tự tay bóp nát nó, ông gọi cô là Tư Tư, ông cõng cô trên vai, sau đó nặng nề ném vào vực sâu!

Tại sao không đối xử độc ác với mình như với người khác? Vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn máu lạnh, không cho cô tình thương, những điều tốt đẹp, quá khứ gì đó. Vậy lúc này cô sẽ không nhớ tới ông, nhớ đến những ngày mưa ông đưa ô đến trường cho cô, nhớ ông nắm tay cô trong lòng bàn tay lúc mùa đông, nhớ mỗi lần đi qua đường cái ông đều nắm chặt tay cô, nhớ khi mình bệnh ông thức cả đêm không ngủ để chăm sóc...

Đường Diệc Thiên biết, đây đã là sự chịu đựng cực độ của Hàn Niệm. Cô đang bên bờ sụp đổ, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô thực sự sẽ không chống đỡ được nữa. Ngay cả anh, cũng hy vọng Hàn Phục Chu đừng chết.

* * *

Đèn đỏ tắt, Hàn Niệm muốn đứng lên nhưng hai chân không có sức, dùng sức thì lập tức té từ trên băng ghế xuống đất. Tầm mắt mơ hồ, thính giác mơ hồ, tất cả giác quan đều mơ hồ.

Cô nhìn bóng dáng màu xanh đến gần, nhưng cô lại không thấy rõ, cô nghe mấy chữ kia, mấy cụm từ kia, giống như truyền đến từ một nơi xa xôi, cô cố gắng dùng ý thức cuối cùng ghép chúng lại thành ngôn ngữ.

"May là chỗ phình động mạch không có vỡ ra, nhưng máu di chuyển quá nhanh dẫn đến nhức đầu dữ dội và sốc nhẹ, nhưng phình động mạch trong sọ đã gần đến giới hạn bị vỡ, bệnh nhân không thể nhận lấy kích thích nữa, nếu không, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng..."

Hàn Niệm nghe thấy bốn chữ "Không có vỡ ra", sau đó cô cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa. Sự căng thẳng tột cùng lập tức thả lỏng, cơ thể nhẹ hẫng. Cô nghe có người gọi tên của cô bên tai cô, cô rất muốn cười với họ, nói mình không sao, nhưng cô lại mệt đến mức chỉ muốn ngủ...
Bình Luận (0)
Comment