Hàn Niệm qua loa thu dọn mấy bộ quần áo, Hạ Đông Ngôn dựa vào cửa phòng cô, hết sức oán giận, "Ngoại trừ bán rẻ cơ thể ra không còn con đường nào khác sao?”
Hàn Niệm ngừng lại động tác trên tay, “Quay đầu lại đoán chừng người của toàn thành phố đều cũng sẽ nói em như vậy, cho nên anh có thể thay đổi ý kiến không?”
Hạ Đông Ngôn bĩu môi, “Vậy Diệu Linh phải làm sao đây?”
“Cũng không phải là anh chưa từng ở một mình với thằng bé.” Cô nói xong thì đôi mắt có chút ảm đạm, “Thằng bé ở chung với anh quen rồi.” Nói xong chuyển sang đề tài khác, “Đúng rồi, ba anh không gọi anh về sao?”
“Em đi xong anh sẽ về.” Hạ Đông Ngôn xách giùm cô cái túi gần như không có chút trọng lượng, “Anh dẫn theo Diệu Linh trở về, để bọn họ nhìn cháu trai!”
Hàn Niệm kiễng chân đi qua người anh, trên người Hạ Đông Ngôn có mùi bạc hà nhàn nhạt, trong mắt cô đột nhiên có chút chua xót, trong phút chốc đã đè nén lại, “Chăm sóc tốt cho con của em đó! Nếu thiếu một cọng tóc em sẽ khônh để yên cho anh đâu.”
Hạ Đông Ngôn nhân cơ hội thơm một cái lên má cô, “Dù sao số mệnh của anh cũng là người đàn ông đứng phía sau.” Anh nói xong thì vịn vai cô, giả bộ tươi cười. Anh nói, “Hàn Niệm, đồng ý với anh, đừng để anh ta chạm vào em.”
Giờ Hàn Niệm mới phát hiện dáng vẻ lúc anh nghiêm túc tỏa ra khí khái hơn người, lần trước đó anh như vậy chính là lúc dẫn cô đi.
Bắt đầu không kìm được nhớ lại quá khứ, thậm chí nhớ rõ từng chi tiết. Hàn Niệm suy nghĩ, năm nay cô đã hai mươi tám tuổi, không còn là một cô gái trẻ tự cho là trưởng thành thực ra lại rất ngây thơ, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày này, cô hận Đường Diệc Thiên, hận đến trong máu thịt, mỗi lần nhớ đến anh, đều đau đến tận xương.
Mà cuộc sống khiến cho người trưởng thành bằng cách dùng vô số chuyện khó có thể tưởng tượng được làm người ta trở tay không kịp.
**************
Trên đường Bình Hải ở Bắc Kinh dài bảy cây số, đường ở Bắc Kinh đi sâu vào luôn có một phần đất thuộc sở hữu của nhà họ Đường. Mà chỉ có nhà họ Đường có một phần trong năm phần đất đai giữa trung tâm thành phố I, mười hai năm trước tất cả những mảnh đất và nhà máy ở đây đều bị bán đổ bán tháo.
Thời gian trôi qua, lúc Đường Diệc Thiên muốn thu lại cũng chỉ còn có chỗ ở đường Bình Hải này. Mặc dù sản nghiệp của nhà họ Đường đã vượt xa trước kia gấp mấy lần, nhưng một số nơi hay kiến trúc công cộng của thành phố, hay đường tàu điện ngầm, đã lsớm biến đổi rất lớn.
Bây giờ dọc theo đường Bình Hải, có khách sạn quốc tế của Cố thị, có công ty bách hóa, còn có khu chung cư cao cấp của Thịnh Thế. Chung cư được liên kết theo một dãy biệt thự và hoa viên lớn, cuối cùng là ở ven sông có chừa ra một mảnh đất trống, một tòa biệt thự độc lập đứng sừng sững ở đó. Phong thủy rất tốt, là phòng tân hôn của Hàn Niệm.
Lúc đó Đường Diệc Thiên đặc biệt mời thầy phong thủy đến, chỉnh sửa toàn bộ căn nhà cho tới từng cửa sổ ở bên trong không có chỗ nào không nghiên cứu qua, thậm chí cả những đồ trang trí cũng là anh tự mình mua. Khi ấy cô cười anh mê tín, anh vô cùng nghiêm túc giải thích cho cô nghe, “Thầy nói, ở nhà này vợ chồng hòa thuận, con cháu đầy đàn!”
Hàn Niệm nghĩ, hiện tại cô vẫn có thể cười nhạo anh.
Bên ngoài biệt thự thay đổi rất nhiều, chính là sân trước đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia cô thích kiểu khu vườn theo phong cách Trung Quốc, trong sân làm những dây chuyền nước cong cong, còn vận chuyển hơn mấy chục cây trúc mai rùa loại trồng ở sân sau.
“Hoa của em đâu?” Hàn Niệm không có ý kiến gì với sự biến mất của những loài hoa khác, chỉ riêng với hoa hồ điệp mình chăm sóc hàng ngày là nhớ mãi không quên.
Đường Diệc Thiên đẩy cổng ra, nói với cô, “Nếu em muốn bắt đầu lại lần nữa, tốt nhất là mãi mãi đừng nhắc tới quá khứ.”
Hàn Niệm bĩu môi, “Nói giống như em không nhắc tới thì anh có thể quên vậy....” Không đợi anh đen mặt, cô đã bước vào một bước, giày cao gót lộp cộp đi với phong thái duyên dáng, để một mình Đường Diệc Thiên đứng ở trước cửa.
Đồ trang trí trong phòng vẫn không thay đổi, Hàn Niệm xách túi đi về phía phòng ngủ.
Nghe thấy có người về, bà Trần quản gia trong nhà đi ra. Tuy đã qua bảy mươi tuổi nhưng xương cốt vẫn khỏe mạnh giống như trước, làm việc từ thời ông nội Đường Diệc Thiên cho đến bây giờ.
“Phu nhân....” Bà Trần ngẩn người, nhưng không hỏi câu nào, vội vàng gọi người đến xách túi giúp.
Đường Diệc Thiên bước vào, gọi bọn họ lại, “Chờ chút, xách những đồ này đến phòng dành cho khách.”
Hàn Niệm và bà Trần đều xoay người lại, Đường Diệc Thiên nói với mọi người, “Hiện tại cô ấy chỉ là khách trọ.”
Hàn Niệm cười cười, ném nhẹ túi xách đi, “Vậy thì đến phòng dành cho khách đi, ở đâu không phải là ăn nhờ ở đậu chứ.”