Không Nhớ, Không Quên

Chương 110

Xem phim xong, tài xế Hạ Đông Ngôn lại chịu mệt nhọc lái xe đưa Đường Diệc Thiên và Diệu Linh về nhà. Lúc gần tối, Hàn Niệm vừa ngủ trưa dậy, mở cửa cho bọn họ.

Diệu Linh rõ ràng là người vui vẻ nhất, nhưng Hàn Niệm rất tò mò, cho dù hai người lớn dẫn con nít đi chơi cũng không thể vui vẻ giống như con nít, nhưng cũng không đến nỗi tệ hại thế này chứ. Diệu Linh cũng không phải là con gấu con!

Nhưng bất luận là Đường Diệc Thiên hay Hạ Đông Ngôn, trông tâm trạng rất xấu, nhất là Hạ Đông Ngôn, tưởng chừng như giận đến không kìm được. Lúc hai người đứng rồi cùng bước vào cửa không ai nhường ai, Đường tiên sinh chân dài nên không giống nhau, chen trước một bước vào bỏ Hạ Đông Ngôn ở phía sau.

"Tiểu Niệm!" Hạ Đông Ngôn vô cùng buồn bực, chỉ có thể xin sự an ủi ở chỗ Hàn Niệm, "Đường Diệc Thiên nhà em bắt nạt anh!"

Thực ra Đường Diệc Thiên ăn hiếp Hạ Đông Ngôn, Hàn Niệm không nghi ngờ gì, nhưng cô cảm thấy, Đường Diệc Thiên sẽ không chủ động ăn hiếp Hạ Đông Ngôn, phần lớn là Hạ Đông Ngôn trêu chọc trước.

Nhưng lúc này, Hạ Đông Ngôn vô cùng oan uổng! "Em xem, anh ta nói muốn dẫn con anh ta đi chơi, kêu anh làm tài xế cho anh ta! Anh ta nói dẫn Diệu Linh đi ăn pizza nên anh dẫn bọn họ đến tiệm pizza kia! Anh ta nói không biết ăn gì, kêu anh chọn anh cũng chọn! Trời ạ! Cuối cùng người khác hiểu lầm bọn anh là Gay, mà anh ta còn nói anh ta là công! Anh là thụ!"

"Ừ ừ ừ..."bHàn Niệm nghe Hạ Đông Ngôn tố cáo lịch sử đẫm máu và nước mắt xong, bắt đầu bẻ ngón tay tính công lao cho anh, "Anh ấy kêu anh lái xe thì anh lái, anh ấy kêu anh đến tiệm pizza thì anh đi, anh ấy kêu anh gọi món thì anh gọi, vậy Hạ Đông Ngôn nè...Anh đúng là thụ mà!"

Hàn Niệm tựa vào trong lòng chồng, đừng nói là giờ phút này có chỗ dựa, dù không có chỗ dựa vững chắc, cô cũng không hề có áp lực khi bắt nạt Hạ Đông Ngôn. Được vợ khẳng định, Đường tiên sinh càng đắc ý hơn, dang hai tay khoác lên ghế sofa, có vợ thật tốt!

"Các người, các người..." Hạ Đông Ngôn đã hiểu, cái gì gọi là phu xướng phụ tuỳ! Cái gì gọi là cá mè một lứa! Ngay cả Diệu Linh không hiểu tình hình, cũng gật đầu theo, "Thụ thụ thụ..."

Nhưng thụ yếu đuối bị ép đến đường cùng hay bị tập kích cũng sẽ phản công, huống hồ Hạ Đông Ngôn không phải thụ! "Đường Diệc Thiên, anh đắc ý gì chứ! Anh đừng quên, anh còn chưa cưới được Tiểu Niệm đó!"

Một câu nói nhanh chóng kéo Đường Diệc Thiên từ trên đài cao xuống, cuối cùng Hạ Đông Ngôn cũng có cơ hội trở mình, "Bây giờ các người còn đang ở chung bất hợp pháp! Hừ, không có hôn thú thì tình chàng ý thiếp cũng chỉ là giở trò thôi!"

Diệu Linh ngẩng đầu hỏi ba, "Ba, ở chung bất hợp pháp là gì ạ?"

Mặt của Đường tiên sinh tối xuống, ánh mắt hung ác và nham hiểm. Hạ Đông Ngôn xoay mặt đi không nhìn, vô cùng kiêu ngạo cười trộm với Hàn Niệm và nói, "Tối nay anh ở nhà em ăn cơm! Ăn xong rồi anh đưa em đến bệnh viện."

"Ai cho cậu ăn cơm ở nhà tôi?" Đường Diệc Thiên không khách sáo tỏ ý đuổi khách, Hạ Đông Ngôn ngẩng cao đầu không nhịn, "Tôi muốn ăn cơm ở đây! Chẳng lẽ nhà anh không có cơm cho tôi ăn sao?"

"Có cũng không đủ! Một mình tôi đã hai chén rồi." Đường tiên sinh phản bác một cách ấu trĩ, "Bởi vì tôi hơi mệt."

"Anh mệt gì chứ?" Hạ Đông Ngôn nói lại, "Trên đường đều là tôi lái xe mà!"

Đường Diệc Thiên nhún vai, "Ai bảo tôi là công! Vì vậy tương đối cực khổ!"

* * *

Lúc ăn cơm tối, quả thật Đường Diệc Thiên đã ăn hai chén lớn, thực ra sức ăn của anh không nhiều, hôm nay cố ý phân cao thấp với Hạ Đông Ngôn nên cố gắng ăn.

Hàn Niệm im lặng gắp thức ăn cho Diệu Linh, lười phản ứng với mấy người đàn ông trẻ con này. Nhưng Diệu Linh thấy ba và chú Hạ tranh nhau dùng bữa, không biết tại sao thằng bé cảm thấy rất mới lạ, vô thức cũng ăn đến bụng nhỏ tròn vo.

Sau khi ăn xong thì Hạ Đông Ngôn đưa Hàn Niệm đến bệnh viện, Đường Diệc Thiên ở nhà xem phim hoạt hình với con trai.

Đêm tháng năm đã bắt đầu oi bức, vì để dễ đi, Hàn Niệm mang một đôi giày búp bê đế bằng. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi và quần jean ngắn, tóc dài tuỳ ý xõa ra.

Hạ Đông Ngôn và cô đi ra cửa lớn, đi qua sân nhỏ yên tĩnh. Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, quanh thân là một màu xanh, hai người một cao một thấp đi song song trên đường nhỏ.

"Thật giống như lúc chúng ta học đại học." Hạ Đông Ngôn đột nhiên nhắc đến quá khứ, "Buổi tối lén ra khỏi ký túc xá đi ăn khuya."Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

"Anh lén đi ăn khuya, còn em lén đi gặp người." Dù anh không nhắc, Hàn Niệm cũng nhớ rõ khoảng thời gian xa xôi đó. Kỷ luật của đại học J rất nghiêm ngặt, mỗi đêm người trông coi đều đến điểm danh, thỉnh thoảng Đường Diệc Thiên về nước không hẹn trước, Hàn Niệm đều tìm cách lén ra ngoài gặp anh. Hơn phân nửa chủ ý đều là Hạ Đông Ngôn nghĩ ra, hoặc là dùng cây thang, hoặc là đỡ cô trèo tường.

"Bây giờ cuối cùng em cũng được như mong muốn rồi." Anh cảm khái một câu, nhiều năm qua, mình vất vả làm công không cho người khác, thế nhưng không chỉ một lần mà là hai lần! "Nhưng mà...Chuyện của bộ trưởng Hàn, em thực sự muốn dì Tô cho một tháng sao..."

Hàn Niệm ngắt ngang lời nói của anh, đồng thời cũng từ chối ý tốt của anh, "Em biết anh muốn giúp em, nhưng không cần đâu. Tôi đã hiểu ra tất cả, em vẫn là Hàn Niệm, vẫn có thể xem ông ấy là ba em, em sẽ chăm sóc ông ấy, ở cùng ông ấy, bất luận kết quả cuối cùng là gì, em và ông ấy đều sẽ gánh chung. Cho dù đến phút cuối cùng...em cũng sẽ chịu tang cho ông ấy, người lập bia mộ cũng là con gái của ông ấy Hàn Niệm. Thanh minh mỗi năm, chỉ cần em còn sống, đều sẽ làm cho ông ấy những việc em nên làm."

"Nhưng mà, ông ấy phải gánh lấy tất cả. Bất luận kết quả ra sao." Cô kiên định nói, "Bởi vì không có ai có thể trốn tránh."

Hạ Đông Ngôn im lặng, anh biết mình không thể nhúng tay vào chuyện này. Ngay cả ở bên cạnh Hàn Niệm an ủi cô, mình cũng không làm được, bởi vì đó là trách nhiệm của Đường Diệc Thiên.

"Nhưng vẫn rất cảm ơn anh." Hàn Niệm cười với anh.

"Hả?" Anh nhìn cô một cách khó hiểu.

"Cảm ơn anh trước kia đã giúp em trèo tường, sau này dẫn em bỏ trốn, chăm sóc em vào Diệu Linh. Rất nhiều rất nhiều chuyện không nên do anh làm, anh đều làm. Tuy anh nói là vì hổ thẹn, nhưng sai lớn hơn nữa, anh cũng đã bù lại, huống hồ đây cũng không phải là lỗi của anh." Hàn Niệm chân thành nói lời cảm ơn anh, năm tháng vội vã, con đường đã đi qua, những trở ngại và sóng gió đã đi qua, chỉ còn lại người sống đi cùng với bạn.
Bình Luận (0)
Comment