Không Nhớ, Không Quên

Chương 118

Lúc lần đầu tiên Hạ Đông Ngôn nhìn thấy Hạ Bồng Bồng, cả người cô đều có thịt màu đỏ rất ghê...đúng, cô là một cục thịt, vừa sinh ra đã là một cục thịt.

Hạ Đông Ngôn hoàn toàn không tin nổi, cục thịt này lại là em gái anh.

Bởi vì dáng dấp anh rất đẹp trai, sao lại có em gái xấu như vậy chứ? Điều này không hề khoa học, còn rất ngược với loài người nữa.

Nhưng ba của anh Hạ Quan Đào đã nói với anh, "Đông Ngôn, đây là em gái con, tên con bé là Bồng Bồng, con thấy nghe hay không?"

Hạ Đông Ngôn tám tuổi nhớ tới heo rừng trong phim hoạt hình《Bành Bành và Minh Mãn》, cũng giống như cục thịt vừa ngắn vừa tròn thế này, "Dạ...Em ấy là Bành Bành."

(Bồng Bồng: 芃芃, Bành Bàng:彭彭 nhưng đều đọc đồng âm là: Péng Péng, cho anh mới nghĩ đến heo rừng và nói vậy)

Tô Hải Mai mẹ ruột của Hạ Bồng Bồng là mẹ kế của Hạ Đông Ngôn, tái hôn cũng không có gì lạ, lạ là bà gả vào nhà họ Hạ chưa đến nửa năm đã sinh con gái. Tuy Hạ Đông Ngôn mới tám tuổi, nhưng cũng biết từ mang thai mười tháng.

Cho nên sau nửa tháng Hạ Bồng Bồng sinh ra, ngày hôm đó từ bệnh viện về, Hạ Đông Ngôn hỏi ba, "Ba, có phải ba và dì Tô lên xe trước rồi sau đó mua vé không?"

Xem đi, thực ra Hạ Đông Ngôn luôn là một đứa trẻ thông minh, thông minh mà lại học dốt, có lẽ thế này hợp với hình tượng con nhà giàu của anh hơn.

Là con trai độc nhất của nhà Hạ, một trong ba gia tộc lớn nhất thành phố J, Hạ Đông Ngôn luôn cảm thấy ông trời đã cho anh thân phận của phú ông đời thứ hai, anh nên cẩn thận, làm tốt một cái gối thêu hoa tiêu chuẩn, để người khác biết không thể trái số trời.

Bởi vì bản thân Hạ Đông Ngôn đã từng thể hội được, cái gì gọi là không thể trái số trời, cái gì gọi là trúng mục tiêu.

Năm mười lăm tuổi, danh tiếng của Hạ Đông Ngôn rất vang dội trong việc xã giao của thành phố J, người khắp nơi gọi là hoàng tử nhỏ kim cương, một số gọi là công tử thối nát, yêu thích thì gọi là chim khổng tước.

Hạ Đông Ngôn mười lăm tuổi, Hạ Bồng Bồng bảy tuổi, hoàng tử nhỏ kim cương đi chơi bời ở đâu cũng phải dẫn theo một cái đuôi nhỏ, thực sự rất khó chịu! Không chỉ thế, ngay cả lúc ở nhà, cái đuôi nhỏ này còn có đủ loại vấn đề.

Ví dụ như...

"Anh...Vừa...Vừa...đặt câu thế nào ạ?" Vừa mới bắt đầu học đặt câu, cô giáo yêu cầu các bạn nhỏ đặt năm câu hợp nghĩa với nhau. Hạ Bồng Bồng vắt hết óc chỉ nghĩ được bốn, thực sự không nghĩ ra được có cái gì có thể dùng vừa...vừa. Hơn nữa ba nói, chỉ cần trên bài học có câu hỏi gì không hiểu, thì đi hỏi anh hai!

"Em vừa ỉa vừa ăn cơm!" Hạ Đông Ngôn nằm trên sofa xem tạp chí, hạ bút thành văn một câu.

"Anh...Như thế có đúng không?" Tuy giọng của anh hai rất quyết đoán và chắc chắn, nhưng Hạ Bồng Bồng vẫn cảm thấy có chút không ổn.

Nói tới nguỵ biện, thực sự là tư chất bẩm sinh của Hạ Đông Ngôn, "Có gì không đúng, hồi nhỏ em mặc tã, có phải lúc ăn cũng sẽ xì xì không?"

"Dạ..." Tuy mắc cỡ, nhưng Hạ Bồng Bồng vẫn cúi đầu thừa nhận. Nhưng giải quyết được vấn đề này, lại có mấy vấn đề khác! "Anh, em không biết chữ từ 'Cứt'".

Hạ Đông Ngôn liếc sang, cô bé đang rụt rè đứng bên cạnh anh xin giúp đỡ, gò má trắng nõn giống như một quả đào mật, giống như bấm vào đều là nước, mái tóc đen dài chải thành hai bím, đúng chuẩn dáng dấp xinh xắn, hoàn toàn không giống cục thịt đỏ hồi nhỏ chút nào. Nhưng anh vẫn không thích đứa em gái này, con nhỏ này xuất hiện từ đâu không biết? Còn có thể xông vào cuộc sống của anh như vậy nữa?

Lúc đang bọc tã, anh từng thay tả cho cô, cô vẽ lên người anh rất nhiều địa đồ, lớn hơn một chút, răng cô dài, không biết tại sao lại chuyên môn cắn Hạ Đông Ngôn, xuống miệng còn rất độc ác, thường cắn đến chảy máu, sau đó cô đi nhà trẻ, từ đó về sau, làm mặt nạ gì đó, cắt giấy, những thứ này cũng rơi lên đầu Hạ Đông Ngôn.

Ai bảo anh là anh trai chứ!
Bình Luận (0)
Comment