Không Nhớ, Không Quên

Chương 122

Áo sơ mi màu xanh nhạt, rất hợp với làn da trắng nõn của Hạ Đông Ngôn, cộng thêm ngũ quan tuấn tú, Hạ Bồng Bồng ngồi bên ghế phụ lén nhìn qua, cảm thấy...

"Nhìn gì vậy." Hạ Đông Ngôn nghiêng qua nhìn cô, "Nhìn anh trai em rồi nghĩ đen tối à?"

Hạ Bồng Bồng thu tầm mắt lại, bĩu môi nói, "Nhìn anh mặc đồ giống như bán bảo hiểm!"

"Bán bảo hiểm?" Hạ Đông Ngôn tự cao hất đầu, "Anh mà bán bảo hiểm, không chừng người mua bảo hiểm sẽ xếp hàng đến phía tây thành phố luôn..."

"Nếu anh đẹp trai như vậy, thì anh tìm cho em một người chị dâu đi." Tuy Hạ Bồng Bồng rất ngoan, nhưng dù sao cũng đang ở tuổi mười sáu, tuổi dậy thì cũng được, thời kỳ tạo phản cũng vậy, chắc sẽ không để mình quá mệt mỏi.

"Không phải tối qua Hàn tiểu thư đưa anh về à..." Hạ Đông Ngôn đắc ý nói, "Thế nào? Có phải đẹp hơn rất nhiều người không? Làm chị dâu của em thế nào?"

"Khụ khụ..." Hạ Bồng Bồng vẫn chưa kịp ăn sáng, cầm một hộp sữa tươi lên xe uống, nghe vậy thiếu chút nữa sặc chết rồi. Dù cô vẫn còn chưa đến tuổi trưởng thành, dù cô còn đang đọc sách, nhưng ai mà không biết Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên là một cặp gắn bó keo sơn nhất! "Vậy ann nên có tính toán khác đi, anh họ Đường đẹp trai hơn anh, anh hai anh không có cơ hội đâu..."

Đánh tay lái gấp, bánh xe ma sát dữ dội trên mặt đường, phát ra tiếng chói tai, mặt của Hạ Đông Ngôn tối sầm chợt ngừng xe ở ven đường, "Xuống xe!"

"Vẫn chưa đến trường mà!" Hạ Bồng Bồng nói, "Còn hai con đường nữa!"

"Em mau cút xuống cho anh." Hạ Đông Ngôn tức giận nói, trẻ con giống như dáng vẻ ở nhà.

"Anh hai! Anh thật trẻ con!" Dù Hạ Bồng Bồng nói anh trẻ con, Hạ Đông Ngôn cũng không quan tâm, cởi dây an toàn của cô ra, với tay mở cửa xe, Hạ Bồng Bồng nắm chặt tay nắm ở cửa xe không buông, "Em không xuống xe đâu!"

Hạ Đông Ngôn ôm hai tay trước ngực dựa vào ghế, "Vậy em không xuống anh sẽ không chạy."

"Anh không chạy vậy anh cũng khỏi đi làm!" Hạ Bồng Bồng nôn nóng, nhìn thấy thời gian ngày càng đến gần, nếu bây giờ chạy đến trường, không chừng sẽ không muộn lắm!

Hạ Đông Ngôn nhếch môi, cười bỉ ổi, "Hạ Bồng Bồng, anh hai đã dạy em mấy năm nay. Bây giờ em biết tranh cãi rồi à? Còn dám tạo phản nữa? Hừ...chỉ bằng em mà muốn đấu với anh? Anh không đi làm thì không đi làm, anh có gì phải sợ!"

"..." Hạ Bồng Bồng tỉnh ngộ, cô ở đây tranh chấp với Hạ Đông Ngôn, so với anh trai không biết xấu hổ, sao cô thắng được đây!

"Anh...Em sai rồi..."

"Sai ở đâu?"

"Anh hai...Anh đẹp trai nhất!"

"Miêu tả cụ thể chút, ấn tượng chút!"

"Haizz...Nếu không phải anh là anh trai của em, em đã gả cho anh rồi!"

"Khụ khụ..."

* * *

Trường trung học J là trường Hạ Đông Ngôn từng học, lúc ở đó Hạ Đông Ngôn đã dựng nên một thần thoại. Xe ngừng lại ở cổng trường, cổng vừa mới đóng, Hạ Bồng Bồng ngồi trên ghế phụ buồn rười rượi mở cửa xuống xe, chuẩn bị bị ghi tên.

Hạ Đông Ngôn liếc nhìn cô, cũng mở cửa xuống xe theo. Vóc dáng của anh cao hơn Hạ Bồng Bồng, đương nhiên chân cũng dài hơn cô, ba chân bốn cẳng đã vượt qua mặt cô, gõ cửa bảo vệ trước.

Vẫn là người trông cửa lúc Hạ Đông Ngôn còn học trung học, thấy Hạ Đông Ngôn thì lập tức sững sờ, nhưng không đến một giây đã gọi ra tên của anh! "Hạ Đông Ngôn!" Ba năm trung học, không ngày nào anh không đến muộn! Trèo tường đã sớm thành cơm bữa!

"Đây là em gái cháu..." Hạ Đông Ngôn đưa tay kéo Hạ Bồng Bồng qua, "Có thể cho nó vào không?"

"Đây là em gái cháu?" Hiển nhiên bảo vệ rất ngạc nhiên, "Nhìn khuôn mặt này, nó chưa từng đến trễ thì phải..."

"Dạ." Hạ Đông Ngôn gật đầu, "Đúng, vẫn chưa trễ lắm, chưa từng đến trễ, có phải không giống cháu không!"

Bác bảo vệ gật đầu tán thành, nhìn mặt mũi của người quen cũ, vung bàn tay to lên, phát giấy thông hành cho Hạ Bồng Bồng. Hạ Bồng Bồng đeo cặp chạy nhanh vào trong, chạy được mười bước, đột nhiên cô ngừng lại, xoay người.

Ngoài cổng trường, Hạ Đông Ngôn còn đứng đó, chưa rời đi, cũng không có xoay người, chỉ im lặng nhìn cô chạy vào trong, trong giây phút đó, Hạ Bồng Bồng cảm thấy từ trước đến nay anh hai không hề thân thiết với cô, nhưng cũng có mấy phần dịu dàng.

Cô cong khóe môi cười khẽ, vẫy tay với anh, sau đó nhanh chân chạy vào trong.

Hạ Đông Ngôn chỉ đứng ở cổng trường nhìn cô một lát, lại thấy Hạ Bồng Bồng ngoái đầu lại cười. Nụ cười đó..Nửa ngày sau Hạ Đông Ngôn mới tìm được một từ để hình dung, cô cười như vậy không đứng đắn gì cả!

* * *

Lúc Hạ Đông Ngôn nhận được quà sinh nhật của Hạ Bồng Bồng, anh cảm thấy cô gái này càng ngày càng không đứng đắn, dám chủ động tặng quà cho đàn ông!

Nhưng trong mắt Hàn Niệm quà tặng lại rất bình thường, "Cô ấy là em của anh mà! Em gái tặng quà cho anh trai có gì lạ."

Ngày đám cưới của Hàn đại tiểu thư đến gần, đang cùng Hạ Đông Ngôn kiểm tra lại các quy trình của đám cưới, là "Anh trai kết nghĩa" cõng cô dâu ra khỏi nhà mẹ ruột, Hạ Đông Ngôn lại không có một chút sức lực, than thở, "Bởi vì con bé cũng giống như em...Đều là em gái giả..."

"Hả?" Hàn Niệm vô cùng ngạc nhiên, "Em gái giả?"

Tuy ngoài miệng Hạ Đông Ngôn luôn hi hi ha ha, nhìn vô cùng thoải mái, trên thực tế cũng không dễ ở chung. Trong bốn năm đại học, anh quen biết, kết bạn, còn có thể nói ra một chút bí mật nhỏ, chỉ có một mình Hàn Niệm. Là hồng nhan tri kỷ duy nhất, lại bị Đường Diệc Thiên cướp đi! Sao Hạ Đông Ngôn không khó chịu cho được! Đã vậy Hạ Bồng Bồng còn dám nói Đường Diệc Thiên đẹp trai hơn anh! Không phải chỉ cao hơn mình một chút thôi sao! Anh dám nói nếu là tính năng liều lĩnh, Đường Diệc Thiên chưa chắc thắng được anh đâu!

"Em gái giả thì em gái giả..." Hàn Niệm nghe xong chuyện cũ cũng không ngạc nhiên, "Dù sao cũng nhiều năm rồi, mọi người đều cho là thật, vậy là thật cũng tốt."

"Vậy thì không được!" Hạ Đông Ngôn nghĩ lại hơi tức, nếu cô không phải là em gái mình, dựa vào đâu anh phải thay tả cho cô rồi còn bị cô cắn nữa, anh phải chiếm lời lại mới được.

"Chẳng lẽ anh xem tiền tài như mạng, sợ Hạ Bồng Bồng chia tài sản nên muốn đuổi cô ấy ra cửa!" Hàn Niệm trừng mắt nhìn anh, "Vậy thì anh keo quá rồi!"

"Từ trước đến nay anh đều coi tiền bạc như rác rưởi!" Hạ Đông Ngôn biện bạch, "Người xem tiền như mạng là Đường Diệc Thiên nhà em đó, mới ngày nào cũng liều mạng kiếm tiền, kiếm bao nhiêu cũng không thấy đủ..."

Hàn Niệm cười tự hào, "Sao, anh ấy kiếm tiền cho em xài mà, em là sinh mạng của anh ấy! Còn anh, xem tiền bạc như rác rưởi, tiền bạc cũng coi anh như cặn bã, nên cả đời hai người mới không qua lại với nhau!"

Kiếm tiền mà thôi, Hạ Đông Ngôn khinh, cũng không đại biểu cho cái gì.

Chẳng qua là người gửi kỳ vọng vào anh thực sự ít đến đáng thương! Ngay cả trong thiệp chúc mừng của Hạ Bồng Bồng cũng chỉ viết, "Chúc anh hai ngày nào cũng vui vẻ!"

Nói cho cùng anh chỉ vui vẻ một cách mù quáng! Viết một câu làm việc suông sẻ, một bước lên mây, khó, lắm, sao!

* * *

Có một khoảng thời gian rất dài, Hạ Đông Ngôn không quan tâm gì tới Hạ Bồng Bồng, nhất là sau khi anh đi làm, giống như hoàn toàn hoà vào thế giới của người lớn, không đếm xỉa gì tới một con nhóc như Hạ Bồng Bồng. Nhưng gần đây, Hạ Bồng Bồng cảm thấy anh hai lại để ý tới mình.

Nhưng hình như...Càng không thân thiện hơn!

"Hạ Bồng Bồng, giúp anh đánh tài liệu này vào hồ sơ điện tử đi."

"Bồng Bồng, giúp anh treo áo khoác này lên đi."

"Bồng Bồng, dắt chó đi dạo đi."

"Anh..." Hạ Bồng Bồng không biết mình mích lòng anh ở chỗ nào. Tuy lúc anh hai không để ý tới mình, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng thường xuyên "Để ý" giống vậy, Hạ Bồng Bồng cảm thấy thực ra không để ý cũng tốt.

"Đây là việc em nên làm." Hạ Đông Ngôn nói một cách hợp tình hợp lý, "Ai bảo em là em gái của anh!" Người lớn của nhà họ Hạ thường không có ở nhà, đa số thời gian, trong nhà chỉ có hai em anh bọn họ. Hạ Quan Đào rất bận, Hạ Đông Ngôn còn nhớ, lúc người phụ nữ kia uống rượu đã từng lên án, lên án chồng của mình ngày nào cũng ở bên ngoài, hoàn toàn không nhìn tới mình.

"Vậy không phải anh hai nên chăm sóc em gái sao ạ!" Hạ Bồng Bồng trề môi phản bác, "Sao lại ngược lại!"

"Đúng vậy, lúc em còn nhỏ là anh chăm sóc cho em đó!" Hạ Đông Ngôn nêu ra một ví dụ, "Anh thay tả cho em, tắm rửa cho em, bây giờ em không nên đáp trả anh à!"

Dù sao cũng là cô gái mười sáu tuổi, Hạ Bồng Bồng đỏ mặt, "Anh, anh có thể đừng nói tới chuyện thay tả cho em được không?"

Hạ Đông Ngôn nói rồi cười vô cùng gian xảo, đi từng bước về phía trước, "Sao? Mắc cỡ à? Tiếc là anh hai đã nhìn thấy dáng vẻ trần truồng của em rồi, bây giờ em mới ngại ngùng, phản xạ lại đã quá muộn rồi!"

"Em là em gái của anh!" Hạ Bồng Bồng giậm chân.

Anh nhếch miệng, đi về phía trước thêm một bước, Hạ Bộng Bồng lảo đảo lùi vào góc tường, Hạ Đông Ngôn chống hai cánh tay dài, đặt trên tường phía trên đỉnh đầu của cô, ép cô vào khoảng tối. Ngược lưng với ánh sáng, đôi mắt anh sáng rực vào sâu thẳm, "Hạ Bồng Bồng, em nên cảm thấy may mắn khi làm em gái của anh, nếu không...Anh sẽ không làm công không cho em đâu."
Bình Luận (0)
Comment