Không Nhớ, Không Quên

Chương 16

Lò vì sóng nấu rất nhanh, chỉ chốc lát trong nồi đã cuồn cuộn lên. Đầu tiên Hàn Niệm thả đủ các loại thịt viên vào, tiếp đến là rong biển, ngó sen và khoai tây đã cắt, sau đó bắt đầu đợi sôi.

“Bên ngoài tuyết rơi, chắc rất lạnh.” Cô cho anh một đĩa nhỏ đựng tương cùng với nấm và một chút hành xắt nhỏ. Sau đó cho tương ớt rồi tỏi giã với ngò rí cuối cùng còn múc một muỗng vừng trắng vào đĩa của mình, khuấy lại với nhau, sau cùng mới để đũa xuống.

“Phải.” Đường Diệc Thiên gật đầu, “Mua máy sưởi chưa?”

“Ăn lẩu, không cần máy sưởi cũng không sao!” Cô cười khẽ, không kịp chờ cầm muôi khuấy nồi lẩu đang sôi cuồn cuộn.

“Em không ăn cơm chiều sao?” Nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, anh không nhịn được nhếch khoé môi, lộ ra nụ cười mỉa, nhưng nụ cười này, không lạnh giống như trong dự đoán của anh. Giống như anh giẫm tuyết trở về, nhưng vẫn bị căn phòng ấm áp này hoà tan.

Cô lắc đầu, vừa kẹp rong biển vừa kẹp khoai tây lên, “Đột nhiên muốn ăn lẩu, nên chờ anh về ăn chung luôn.”

“Đói cho tôi xem sao?” Anh hỏi ngược lại.

Hàn Niệm tập trung chọc chọc vào những thịt viên đang sắp nổi lên, đối với những lời khiêu khích như vậy, cô dễ dàng đáp lại, “Nhưng em chịu không nổi. Lúc em đi dạo phố đã ăn bánh ngọt, nên không đói lắm.

Nói tới dạo phố, hai mắt đột nhiên sáng ngời, đặt đũa xuống chạy lên lầu.

Đường Diệc Thiên đã ăn tối, cũng ít có thói quen ăn khuya, nhưng không biết tại sao vừa rồi lại đồng ý với cô. Anh suy nghĩ cho bản thân mình một lý do hợp lý, bởi vì có tuyết rơi. Nghĩ lại lý do này là vì cô, anh nở nụ cười tự giễu.

Tiếng bước chân lanh lảnh truyền đến, thình thịch thình thịch…. mang theo vui vẻ. Cô cười tủm tỉm đi tới trước mặt anh, bĩu môi ra hiệu bảo anh cúi đầu.

Nhung đỏ làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, đỏ và đen phối với nhau vô cùng rõ nét, “Em mới mua hồi chiều, có phải rất có hương vị năm mới không?”

Cô mặc quần ngủ có lông mềm như nhung, quay một vòng, để anh nhìn rõ. Mu bàn chân trắng nõn, mắt cá châ xinh xắn, màu sắc rực rỡ, xoay tròn trước mắt anh.

Đường Diệc Thiên mất hồn trong chốc lát, đôi giày cao gót đầu tiên mua cho cô mười năm trước cũng là màu đỏ, rất giống đôi giày màu đỏ trước mắt này, đỏ giống như lửa.

Nhưng lúc ấy cô không có mang, mà nâng niu trong tay nói, “Đôi giày này phải kết hôn mới mang được!” Anh lập tức quỳ một gối xuống cầu hôn cô, sau đó cô gái cười mang giày cao gót vào, nhưng đi được hai bước đã ngã.

Anh còn nhớ khi chân cô đau, anh đã cõng cô suốt một tuần lên lớp và sau khi tan học trong trường đại học I.

Cô nằm trên lưng anh khẽ hát ca khúc hôn lễ, sau đó tự biên tự diễn nói, “Chú rể! Bây giờ cô dâu của anh đã được cõng vào sân! Anh mau ngồi xuống! Nghênh tiếp công chúa!”

Anh nâng tay bóp mi tâm, dùng sức bóp một cái thật đau, đau đế mức làm cho anh tỉnh táo lại.

Hàn Niệm không để ý đến sự mất hồn của anh, lực chú ý đã sớm quay lại trên nồi lẩu, “Ơ kìa! Đồ đã nấu xong!” Cô lấy chén của anh qua, múc một chén nóng hổi đẩy tới trước mặt anh, “Ăn nhanh đi, đã trễ rồi, ăn xong đi ngủ cho ấm.”

Anh cầm đũa, nhưng kề cà không hạ xuống.

Anh không sợ phải thừa nhận chưa từng quên cô, anh chỉ sợ dù dã trải qua những quá khứ thế kia, dù đôi giày đỏ đó loạng choạng ngã vào lòng anh, cô gái nói muốn mang đôi giày đỏ đó trong ngày kết hôn đã sớm đi xa, bọn họ không còn là của nhau như đã từng, anh vẫn không có cách nào khống chế được tình yêu đối với cô.
Bình Luận (0)
Comment