Có phải Đường Diệc Thiên kìm nén hay không không có cách nào khảo chứng, nhưng từ trước đến nay cô là người không bao giờ nhẫn nhịn. Đưa tay mình kéo tay anh mới rút trở về lại, để lên eo mình, khóe môi của Đường Diệc Thiên không kiềm được giật giật, lúc này có nụ cười thoáng qua rồi biến mất trong đêm, không ai nhìn thấy.
* * *
Ngày chủ nhật hôm sau trời vô cùng đẹp, tuyết trong sân đã tan, nhưng bệnh của Hàn Niệm lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn, cả ngày không ăn gì.
Gần tối, bà Trần mang cháo đến tận giường cho cô, sâu xa nói, "Cô dâu mới, đầu giường cãi cuối giường hoà, con xem con và Diệc Thiên, cuối cùng cũng đã hòa lại."
Hàn Niệm nhìn người đứng gần cửa sổ rồi cười không nói gì.
Sau khi bà Trần đi, cô hỏi Đường Diệc Thiên, "Anh nói xem bây giờ chúng ta là thế nào? Là muốn tái hôn? Hay sống chung?"
Đường Diệc Thiên xoay người lại, đứng ngược chiều với ánh sáng, ngũ quan và nét mặt vô cùng mờ. Anh đột nhiên hỏi thẳng cô một câu hỏi, "Em hận tôi không?"
Hàn Niệm không biết tại sao đột nhiên anh lại như vậy, có lẽ muốn đi thẳng vào vấn đề, điều này nằm trong dự tính của cô, chắc chắn anh sẽ không kéo lớp cửa sổ kia ra, bởi vì kéo nó ra cũng như xé hết vết sẹo của bọn họ ra.
Xem ra anh thật sự đã thay đổi, không còn là cậu thiếu niên bốc đồng, người vừa hận cô vừa ôm chặt cô không chịu buông. Đường Diệc Thiên bây giờ, chín chắn và biết kiềm chế, không phải anh không còn lưu luyến quá khứ, mà là hắn rõ ràng đã từng nhìn thấu.
Nhìn thấu, mà còn bình thản. Cho dù có lưu luyến, lập trường của anh vẫn vững vàng và lý trí như trước.
Mà việc Hàn Niệm muốn làm, là phá huỷ sự thông minh của anh và tất cả mọi thứ.
Cô bước chân trần xuống đất, mái tóc dài bù xù vén qua một bên, lộ ra chiếc cổ thanh lịch, ngón chân tròn trịa giống như hành lá trắng nõn đặt trên mặt thảm nhung màu tím đỏ, cô đi chầm chậm, cuối cùng nhấc chân giẫm lên mu bàn chân anh, còn cố dùng sức kiễng chân để có thể chạm vào anh.
Anh rất cao, từ trước đến nay Hàn Niên luôn phải ngước mặt lên nhìn anh, từ lần đầu bọn họ gặp nhau cho tới khoảng thời gian dài sau này đều như vậy, nhưng hôm nay sẽ không. Cô cố gắng hết sức muốn đến gần anh, nhìn anh, kề vai với anh.
Cô đưa tay vòng qua cổ anh, bởi vì dùng sức nên hơi thở có chút dồn dập, mỗi một hơi thở đều phả vào mặt anh, anh vô thức đưa tay vịn eo của cô, đầy một nắm tay.
Trên eo có sự hỗ trợ, cô càng can đảm hơn, cả người giống dây leo quấn quanh cây đại thụ bám vào trên người anh, dây dưa, cọ sát nhau, trong phút chốc môi đụng vào nhau, Hàn Niệm nghe được tim của mình đập giống như sấm.
Hoá ra cô vẫn sẽ động lòng.
Đường Diệc Thiên ngoại trừ đỡ cô ra không có ý hùa theo nào khác, mặc cho cô chủ động dính sát...không từ chối. Hàn Niệm rất ít khi chủ động, cho dù là ở giây phút nóng bỏng nhất của bọn họ cô cũng chỉ im lặng tiếp nhận sự tấn công của anh.
Hàn Niệm cảm thấy thay đổi làm người chủ động cũng không khó như mình nghĩ.
Cô nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi mô tả môi anh, thỉnh thoảng dò vào khiêu khích, từ từ cô cảm nhận được cơ thể anh nóng lên giống như cô. Cô rút tay để ở trước ngực anh, dán vào bắp thịt rắn chắc nóng đến thiêu đốt người của anh.
Đầu ngón tay trắng nõn cách lớp áo vẽ vòng tròn trước ngực anh, chiếc lưỡi thừa lúc anh nặng nề than thở cạy răng của anh ra đi vào trong, ôm anh triền miên với mình, khi thì mút, khi thì chọc chọc.
Yết hầu của anh chuyển động, Hàn Niệm tinh nghịch đưa tay sờ vào nó, ánh mắt cô quyến rũ giống như mây khói, cô gọi anh, "Anh Diệc Thiên, anh đâm vào em rồi..."
Đôi mắt của anh sâu thẳm giống như từng gọt giũa qua mực đậm, bàn tay to lớn trên eo xoa nắn gần như muốn bóp vỡ vòng eo của cô, "Tiểu Niệm..." Anh khàn khàn gọi tên cô, cô còn chưa trả lời, anh đã gọi thêm một tiếng, "Tiểu Niệm."
Hàn Niệm bị đau, yếu ớt hừ một tiếng, cả người lập tức tê dại trong lòng anh.
Anh vươn tay bế cô lên, rồi đè cô xuống giường, nụ hôn của anh mạnh mẽ hơn cô, mỗi một cái mút vào đều khiến tai cô đau nhói, bàn tay nắm vai cô không kiểm soát được sức lực, Hàn Niệm vùng vẫy mấy cái cuối cùng vẫn nộp vũ khí đầu hàng, mặc anh rong ruổi, sau cùng anh thở hổn hển nằm xuống bên cạnh cô.
Lưỡi của Hàn Niệm đều đã tê rần, môi dưới sưng phù bị anh mút rách, máu đỏ thẫm nhuộm trên đôi môi, giống như hoa đào trong tuyết, cô nhỏm dậy thấy anh nở nụ cười thê lương.
Anh xoay người đè cô ở trong ngực, khẽ chạm vào dái tai mượt mà của cô, "Em không cần trả lời."
Cô nghĩ, cô cũng hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.