Editor: Lost In Love
Tư Tư là nhũ danh của cô, chỉ có ba mẹ gọi cô như vậy, thậm chí ngay cả Đường Diệc Thiên cũng không gọi thế này. Anh từng trêu chọc nói, "Tư Tư? Hàn Niệm? Nếu lúc trước đặt thẳng tên là Hàn Tưởng Niệm không phải được sao?"
Số lần mẹ Phạm Tâm Trúc gọi cũng không nhiều, hầu như đều là Hàn Phục Chu gọi cô như vậy, lâu ngày, trở thành cách gọi độc nhất của cha con bọn họ.
Ông gọi cô "Bạn học Tư Tư", cô gọi ông, "Đồng chí Phục Chu". Tuy ba bận rộn công việc, không có nhiều thời gian ở bên cạnh cô, nhưng trong ấn tượng của Hàn Niệm, những ký ức có liên quan đến ba đều rất ấm áp. Ông vừa nghiêm khắc lại vừa hiền từ, một người khiêm tốn như thế, nhưng chỉ có lúc kết hôn cô mới có cơ hội cao giọng mà nói..."Tôi là con gái của Hàn Phục Chu, phải gả cho nở mày nở mặt hơn bất cứ ai!"
Hàn Niệm không thể nào tin được xã hội này lại phán định ba cô, cũng không cách nào chấp nhận việc Đường Diệc Thiên lên án ba cô. Cho dù cô trung thành với tình yêu, thì Hàn Phục Chu cũng là ba của cô, người ba sinh ra nuôi dưỡng và yêu thương cô!
"Ba..." Cô giương khoé miệng, Hàn Phục Chu thích nhìn cô cười, cho nên cô cười, Hàn Phục Chu cũng cười.
"Con sống một mình có tốt không?" Ông hỏi, "Cơ thể đã bình phục chưa?"
"Dạ, đều tốt." Hàn Niệm gật đầu, "Còn ba? Lần trước luật sư Thác Trương mua quần áo mùa đông cho ba còn vừa không?"
"Rất vừa." Hàn Phục Chu nói, "Còn rất ấm nữa, gần đây Hạ Đông Ngôn thế nào? Nó vẫn luôn chăm sóc con sao?"
"Dạ." Hàn Niệm gật đầu, "Anh ấy đối với con rất tốt."
"Nó là người tốt." Cách thuỷ tinh và song sắt, trong mắt Hàn Phục Chu có chút gợn sóng, Hàn Niệm nhìn không rõ cũng nhìn không thấu.
Cô hơi chần chừ, lại hỏi câu hỏi mà hơn ba năm trước đã hỏi qua một lần, "Ba, sự kiện này thật sự không liên quan đến ba sao?"
"Tư Tư, ba tuyệt đối sẽ không gạt con." Hàn Phục Chu không tức giận khi không nhận được sự tin tưởng của con gái, khuôn mặt dịu dàng của ông tràn đầy sự yêu thương, Hàn Niệm hé miệng nở nụ cười.
Cô tin tưởng ba, cho nên cô phải tiếp tục hận người kia.
* * *
Lúc đi ra khỏi nhà giam, nắng chiều đang hừng hực. Cách đó không xa có một chiếc xe màu bạc chạy ngược chiều về phía cô, trên thân xe phản chiếu ra một tia sáng chói mắt, cô nâng tay lên che, ánh mặt trời lọt qua kẽ tay, sau đó người trên xe bước xuống, ôm chặt lấy cô.
"Tiểu Niệm, em làm anh lo muốn chết!" Tim của Hạ Đông Ngôn đập vừa nhanh vừa mạnh, Hàn Niệm áp vào trên đó, gần như cũng bị tiết tấu của anh làm giật mình.
"Không phải em đang tốt lắm sao?" Cô tránh khỏi vòng ôm của anh, nở nụ cười mê người.
Hạ Đông Ngôn cúi đầu nâng mặt cô lên, nhìn từ đầu tới cuối một cách cẩn thận, không thấy sơ hở gì trong nụ cười, đành phải bỏ qua, "Được rồi, vậy sao em lại ra ngoài?"
"Em không có bán thân..." Hàn Niệm buông tay, "Nhưng sao anh biết em đến đây?"
Cô vừa hỏi, chiếc mũi dài của Hạ Đông Ngôn vểnh lên, "Ha ha, em không nhìn xem anh là ai! Anh thông minh đến cỡ nào! Chiều hôm qua anh đến nhà họ Đường ngồi chồm hổm chờ đến tối thì phát hiện em đi ra, sau đó sáng hôm nay tới nhà trọ thấy hành lý của em, tiếp theo anh nghĩ nhất định là em đến đây!"
"Vậy sao anh không đoán là em đi siêu thị?" Hàn Niệm kéo lại khăn quàng cổ lông cừu thật dày, giấu đi những vết màu tím bầm.
"Bởi vì hôm nay là mùng hai." Anh mỉm cười, "Con gái phải về nhà mẹ đẻ!"
"Khụ..." Hàn Niệm ho lên, "Tay trái em không có một con gà, tay phải cũng không có một con vịt!"
Hạ Đông Ngôn đưa mặt đến gần, "Vậy tay trái em dắt anh, tay phải dắt Diệu Linh, cũng về nhà mẹ đẻ được mà!"
"Đổi lại một chút." Hàn Niệm vừa đi vừa nói, Hạ Đông Ngôn không hiểu, "Đổi gì?"
"Anh là vịt." Hàn Niệm cười nói, "Khá giống."