Không Nhớ, Không Quên

Chương 39

Lúc còn nhỏ Hàn Niệm đã từng gặp Phương Lượng, khi đó cô sống ở một thành phố nhỏ phía tây nam, Phương Lượng là thư ký của ba Hàn Phục Chu. Sau khi ba chuyển đến thành phố J, ông ta đã từng đến nhà thăm hỏi một lần. Hàn Niệm còn nhớ hôm đó ông ta mang theo hai thùng dầu hoa trà trên núi, mẹ Phạm Tâm Trúc đưa dầu chè cho dì giúp việc, một thời gian dài sau đó Hàn Niệm đều uống canh dầu chè. Nghe nói sau này ba nhờ quan hệ tiến cử ông ta đến làm việc ở bộ giao thông của tây nam, từ đó về sau Hàn Niệm không còn gặp ông ta nữa.

Nhiều năm sau đó, ông ta cũng đến thành phố J, thành cục trưởng cục giao thông. Có quan hệ chặt chẽ với an ninh xây dựng và tập đoàn Thịnh Thế.

Hàn Niệm giữ hơi thở bình ổn, từ từ bước qua, vai bị người ta vỗ nhẹ một cái từ phía sau, cô ngừng thở rồi thở dài một tiếng, bước chân hơi loạng choạng. Cô xoay người lại, nhìn thấy mẹ của Hạ Đông Ngôn.

"Chào dì." Hàn Niệm cười đưa tay bắt tay Tô Hải Mai. Cô biết, Hạ Đông Ngôn bỏ nhà đi ba năm, sau đó dẫn theo con trai của cô về nhà, đôi vợ chồng già không đến tìm cô mới là lạ.

Nhưng Tô Hải Mai không phải là mẹ ruột của Hạ Đông Ngôn, lúc Hạ Đông Ngôn tám tuổi bà mới tái hôn vào nhà họ Hạ, cho nên bà không trực tiếp nhúng tay vào chuyện của Hạ Đông Ngôn, bà chỉ là người chuyển lời.

"Bởi vì chuyện của cô mà đứa nhỏ Đông Ngôn này đã nổi lên tranh chấp không nhỏ với ba nó. Ba nó vốn có thể quang minh chính đại khiển trách nó, nhưng ba nó lại một mực lấy tôi, cho nên, cũng không có tự tin." Tô Hải Mai không thích cười, có thể nói lên những lời tự giễu như vậy, làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.

"Cho nên ý của ba anh ấy là, Đông Ngôn khăng khăng muốn kết hôn với cô, chúng tôi cũng không có cách ngăn cản. Nhưng cô cũng biết, bất luận là nhà họ Hạ hay là cô, có thể nói không ai ở thành phố J này không biết. Ý kiến của chúng tôi là, có thể ở chung với nhau, nhưng không thể gióng trống khua chiêng làm hôn lễ, cũng hy vọng sau khi kết hôn cô có thể ở trong nhà, ít xuất đầu lộ diện trong một số trường hợp." Cô nói xong rồi dừng một lúc, "Ví dụ như hiện tại."

Yêu cầu của Tô Hải Mai cũng không quá đáng, thậm chí đối với Hàn Niệm bây giờ mà nói, yêu cầu như vậy đoán chừng có thể kéo tới không ít thù hận cho cô, nhưng dù điều kiện phong phú thế nào, cô cũng không có cách đồng ý.

"Dì, dì yên tâm đi." Hàn Niệm nói, "Cháu không muốn bước vào nhà họ Hạ, cũng không muốn vì cháu mà làm ảnh hưởng đến nhà họ Hạ."

Tô Hải Mai nhíu mày, dường như có chút khó hiểu, nếu không phải Hàn Niệm yêu cầu, Hạ Đông Ngôn cần gì phải nhất quyết không bỏ qua ở nhà? "Nhưng, thằng bé Diệu Linh..."

"Đó chỉ là con của cháu." Hàn Niệm mỉm cười, "Không có bất kỳ quan hệ gì với anh ấy."

Tô Hải Mai còn muốn nói gì đó, cả hội trường vang lên tiếng reo hò. Hạ Đông Ngôn cất bước đi tới, đặt ly rượu trong tay sang mâm của phục vụ, chào hỏi một tiếng với mẹ kế, Tô Hải Mai gật đầu mỉm cười, xoay người bỏ đi.

Anh để một tay ở phía sau, nhẹ nhàng khom người, đưa tay về phía Hàn Niệm, cười nói, "Nể mặt không?"

Hàn Niệm phóng khoáng đặt tay mình lên, "Không đưa tay đánh khuôn mặt tươi cười, huống chi là khiêu vũ?"

Hạ Đông Ngôn khẽ ôm lấy eo cô, biểu lộ vẻ mặt hối hận sớm biết đã làm lúc trước, "Nếu sớm biết cười một cái thì chuyện gì em cũng đồng ý, vậy anh cười mỗi ngày là tốt rồi."

"Cười nhiều sẽ không đáng giá." Hàn Niệm tự giễu, "Anh nhìn em là biết."

Hạ Đông Ngôn nâng tay xoa má cô, đôi mắt anh dưới ánh đèn sáng rực của sàn nhảy giống như ngôi sao, "Nhưng anh không cảm thấy vậy..."

Khuôn mặt đẹp trai của anh khuếch đại trước mắt cô, Hàn Niệm chợt lùi mạnh một bước theo bản năng, tàn nhẫn giẫm lên chân của người phía sau, giày cao gót vững vàng đạp xuống, Hàn Niệm giẫm cũng cảm thấy đau, nhưng đối phương vẫn không rên một tiếng, hết sức kiềm chế.

Hàn Niệm xoay người cúi đầu xin lỗi, đập vào mắt cô là chứng cứ phạm tội còn để lại trên đôi giày màu đen, chuyển lên trên là quần tây màu trắng không có một vết nhăn, sau đó là tây trang màu trắng thẳng thớm, caravat màu đen. Rất ít người mặc áo vest trắng đẹp, Hàn Niệm chỉ thấy qua một người có thể làm được, cô cười khẽ, anh nhảy bên cạnh mình từ lúc nào vậy?

"Đường tiên sinh, thật ngại quá." Cô nói xong rồi lơ đãng nhìn thoáng qua bạn nhảy của anh Thẩm Du, lúc Thẩm tiểu thư nhìn thấy Hàn Niệm thì sắc mặt lập tức thay đổi, còn khiến người ngạc nhiên hơn so với pháo hoa ngoài cửa sổ.

"Không có gì." Anh trả lời một cách hờ hững, thuận tiện buông tay Thẩm Du ra, mượn cơ hội rời khỏi sân.

Thẩm đại tiểu thư liền giậm chân, cơn giận giống như súng liên thanh bắn đùng đùng loạn xạ, "Hàn Niệm, cô đúng là vô liêm sỉ, sao đi tới đâu cũng nhìn thấy cô!"

"Ha ha..." Hàn Niệm nở nụ cười, "Này Thẩm tiểu thư, sao đi tới đâu cũng đều thấy cô bị bỏ lại vậy?"

Viền mắt của Thẩm tiểu thư đỏ lên, hình như muốn khóc, Hàn Niệm giơ tay ra hiệu cô ta ngừng lại, "Đừng, đừng...Cô nhất định không được khóc, Đường Diệc Thiên không thích phụ nữ khóc, nhất là giả khóc. Trừ khi cô có thể khóc trôi trang điểm, mascara chảy xuống theo nước mắt, sau đó ngày mai được lên trang đầu của tin đồn này kia, tôi đoán lúc đó anh ta mới thương xót cho cô, nhưng đổi lại là tôi sẽ không làm vậy, dù sao, có thương xót cho cô thì cũng chỉ xem một lần, muốn lên trang đầu xấu xí như vậy, đoán chừng làm trò cười cho cả năm."

Nhất thời Thẩm Du khóc cũng không được, không khóc cũng không được, tiến thoái lưỡng nan cứng nhắc ở đó. Hàn Niệm cười dí dỏm, nói với Hạ Đông Ngôn, "Em đi ngồi một chút, hình như vừa rồi bị trẹo chân."
Bình Luận (0)
Comment