Thứ sáu ngày đó,
sau hai giờ chiều Đường Diệc Thiên kết thúc một ngày làm việc. Đó là một ngày nắng hừng hực, anh rót cho mình một ly trà, vừa uống một hớp,
trong đầu lại nhớ đến vật nhỏ uống một hớp coke là có thể vui vẻ nửa
ngày.
Dáng vẻ vui sướng khi ăn của thằng bé, thực sự là giống mẹ nó như đúc.
Anh không biết đôi mắt mình đã dịu xuống, nâng tay nhìn đồng hồ. Anh đặt
chiếc cốc qua một bên, quyết định đi ra ngoài một chuyến.
Anh
không biết tại sao mình lại nhớ tới Diệu Linh, lái thẳng xe đến đường
Hoài Hải, anh đột nhiên nhớ tới năm nay mình đã ba mươi tuổi, ở tuổi ba
mươi, anh cũng hy vọng có một gia đình, có một đứa con.
Nhưng anh không ngờ, Diệu Linh cũng hỏi anh câu đó.
Tìm người gọi điện thoại cho viện trưởng, Đường Diệc Thiên đi vào nhà trẻ
một cách thuận lợi, Diệu Linh đang ở trong lớp cây táo học vẽ, thằng bé
vừa vẽ vừa hỏi Đường Diệc Thiên, "Chú, nhà chú có bạn nhỏ nào không ạ?"
"Không có." Đường Diệc Thiên cảm thấy vô cùng thất vọng, trong khi Hạ Đông Ngôn có một đứa con như vậy.
"Không sao." Diệu Linh an ủi, "Hạ Đông Ngôn cũng không có..." Thằng bé vẽ thêm một con sâu lên quả táo của mình, rồi cười rộ lên.
Đường Diệc Thiên chợt ngẩn người, anh nhớ anh chưa hỏi Diệu Linh một câu hỏi, "Diệu Linh, năm nay con bao nhiêu tuổi?"
(Lúc trước vì không có cảm tình vs nhau nên xưng chú-cháu bây giờ đổi lại là con)
"Tháng sau ba tuổi rồi ạ!" Diệu Linh ngẩng đầu lên, "Chú có mua bánh ngọt cho con không?"
Tuổi của Diệu Linh và mấy đứa nhỏ trong lớp không bằng tuổi nhau, Đường Diệc Thiên không rõ số tuổi, "Ba tuổi?"
"Vâng..." Bản thân Diệu Linh cũng có chút mơ hồ, "Hình như là ba tuổi."
"Vậy con sinh ngày mấy?" Đường Diệc Thiên tiếp tục hỏi, "Để chú biết mua bánh sinh nhật cho con được không?"
"Mẹ nói là tháng mười!" Diệu Linh cười khẽ, "Mười lăm tháng mười ạ!"
Đường Diệc Thiên nhớ, ở tháng 10 năm 2010 Hàn Niệm thừa lúc mình đi tham dự
hôn lễ của em gái Đường Diệc Nhu ở thành phố T bỏ trốn. Nếu Diệu Linh
sinh ngày mười lăm tháng mười, thì không có quan hệ gì với mình, nếu là
tháng sau...
"Rốt cuộc là tháng sau, hay mười lăm tháng mười?" Anh kiên nhẫn hỏi lại.
Diệu Linh ngửa mặt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhìn anh lắc đầu tiếc nuối, "Con không biết..."
* * *
Sau ba giờ rưỡi chiều, Hàn Niệm đến đón con tan học. Đường Diệc Thiên nắm
tay Diệu Linh đi ra cửa, cô vươn tay ôm lấy con, nhìn anh, "Đường tổng
nhàn rỗi thật đấy."
"Cũng tạm." Đường Diệc Thiên trả lời.
"Có thể nhớ mua lễ phục, còn nhớ đến tìm thằng bé chơi đùa." Hàn Niệm cười
tít mắt nói lại anh, "Rảnh rỗi như vậy, sao không đi làm chút chuyện
nghiêm chỉnh."
Đương nhiên Đường Diệc Thiên biết cô quan tâm
chuyện nghiêm chỉnh gì, lịch sự trả lời cô, "Nhưng hình như tôi đã từ
chối chuyện đó."
Hàn Niệm để Diệu Linh xuống, đưa trở lại trong cửa lớn của nhà trẻ, "Diệu Linh, con đi chơi trước một lát đi."
Thằng bé chạy ra xa, cô mới mở miệng nói tiếp, "Chúng ta thay đổi giao dịch
đi, anh chỉ cần giúp em xác định tư liệu trong tay Phương Lượng là gì là được, em không cần anh làm gì khác nữa."
Đôi mắt của Đường Diệc Thiên tối hơn, "Tôi giúp em xác định, sau đó em tự đi giải quyết?"
"Chẳng lẽ anh sẽ giúp em sao?" Hàn Niệm cười hỏi vặn lại một câu.
"Tìm Hạ Đông Ngôn giải quyết giúp em?" Anh không bị câu hỏi cô cắt ngang suy nghĩ, vẫn giữ vững câu hỏi của mình.
Anh không trả lời câu hỏi của mình, còn mong mình trả lời thành thật với
anh sao? Hàn Niệm mỉm cười, "Nếu Đường tổng chỉ chịu trách nhiệm xác
định, vậy không cần quan tâm tôi làm gì."
Đường Diệc Thiên gật
đầu, "Tôi có thể giúp em xác định, nhưng về phần tôi có nhúng tay vào
hay không, hiện nay cũng không liên quan đến em, dù sao em cũng không
phải bà Đường."
"Hả?" Hàn Niệm giả vờ ngạc nhiên rồi mở to hai
mắt, vẻ mặt ngây thơ của cô giả bộ không một chút khoa trương, "Thì ra
giao dịch của chúng ta không cần em trở về làm công cụ ấm giường à?"
"Có lẽ tôi muốn thứ khác." Đường Diệc Thiên trả lời thản nhiên, "Nhưng tôi
vẫn chưa nghĩ ra." Nói xong anh quan tâm hỏi, "Có cần đưa các người một
đoạn không?"
Hàn Niệm sợ nhất là sự thản nhiên của anh, vì dáng
vẻ này khiến cô hoàn toàn không đoán ra tâm tư của anh, thà anh tức giận không kiềm chế được còn đơn giản hơn, "Không cần, em muốn đưa thằng bé
đi ăn cơm chiều với ba nó." Nói xong thì tiêu sái bỏ đi dưới đôi mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo của Đường Diệc Thiên.
Đường Diệc Thiên trở lại xe, gọi điện thoại
cho thư ký Lâm Thư Văn, "Dẹp chuyện của Phương Lượng qua một bên trước,
cậu điều tra giúp tôi một chuyện khác đi."