Không Nhớ, Không Quên

Chương 55

Đầu tiên là mũi chân chạm vào nước ấm, Hàn Niệm khều nhẹ một cái, cuốn lên ngón chân, ngẩng mặt nhìn Đường Diệc Thiên đang ôm mình nói, "Nóng..."

Anh vốn đang ôm ngang cô ở trong ngực, lúc này đành phải để một chân lên thành bồn tắm lớn, cho cô ngồi lên đùi mình, sau đó đưa một tay ra xả nước lạnh.

Lười biếng mà có thể ở trong lòng một người nào đó thì không có cảm giác gì tốt hơn. Hàn Niệm co mình trong lồng ngực rộng rãi của anh, ngửi mùi sữa tắm trên người anh, không biết có phải một lát nữa, mình cũng có mùi giống anh? Cô nghĩ xong kiềm không được mà mặt hồng tim đập.

Cảm giác được cô ở trong ngực không an phận, Đường Diệc Thiên cau mày. Vật nhỏ này đã lột sạch đồ mà còn dám lộn xộn ở trong lòng anh, việc này không phải muốn khiêu chiến sự chịu đựng của anh sao?

Nhưng vật nhỏ này không tự biết chút nào, vặn vẹo cơ thể, đưa tay xuống nước thử, nước vừa đủ ấm, cô trần truồng giãy ra khỏi ngực anh, sau đó nhảy xuống.

Bọt nước văng lên, nước ấm tạt vào người anh, rất nóng...

Nước ấm bọc lấy mình ngọc của cô gái trẻ, nõn nà dập dờn trong gợn sóng lộ ra màu hồng nhạt, cô xấu hổ co lại thành một cục, hai tay ôm lấy đầu gối ngồi trong nước, hối thúc anh đi ra ngoài, "Được rồi, anh ra ngoài đi, em tự tắm..."

Đường Diệc Thiên đứng không nhúc nhích, Hàn Niệm mở to đôi mắt như nai con nhìn anh, "Anh sao vậy?"

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, nghiêng người ngồi xuống cạnh bồn tắm, đưa tay vén rồi nắm lấy mái tóc dài của cô, giọng nói hơi ồm ồm, "Anh gội đầu cho em."

Hàn Niệm ngẫm nghĩ, tóc bị xịt keo cả ngày thực sự rất khó trị, trước đó cô đã kéo vài lần, cả da đầu cũng đau. Ngày trước sau khi mình tham gia hoạt động gì đó thì tóc tai rối lên, phần lớn đều là anh gội giúp mình, nói ra thì kinh nghiệm rất cao!

Tháo những sợi tóc quấn lấy nhau ra, đầu tiên là cho vào nước, để keo xịt tóc mềm xuống, sau đó chế dầu gội lên. mái tóc dài cọ xát nhau trong lòng bàn tay anh.

Cô đưa lưng về phía anh, dè dặt hoạt động với biên độ nhỏ, đầu tiên là rửa tay, rồi đưa chân ra, chà bàn chân với những ngón chân trắng nõn giống như cây hành. Tay và chân cô khá nhiều thịt, tay nhiều thịt đi rửa chân nhiều thịt, quả thực vô cùng dễ thương.

Rửa xong bàn chân, cô lại rửa những kẽ chân, sợ tối nay mình không đủ sạch sẽ. Ngón tay nhỏ nhiều thịt chen vào trong kẽ chân, chuyển động từ trên xuống dưới. Đường Diệc Thiên đang gội đầu cho cô nhìn thoáng qua, động tác trên tay hơi dừng lại.

Cô ngửa đầu nhìn anh, cằm xinh đẹp nối liền với cổ, sau đó là xương đòn, tiếp đến là bờ vai tinh tế, cuối cùng là...vòng ngực đẹp đẽ với hình tròn săn chắc.

Cả người anh nóng lên, người giống như bị lửa đốt, cúi người hôn Hàn Niệm đang ngửa mặt ra một cách mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Cái hôn này không giống với những cái lướt qua rồi ngừng, trong kịch liệt mang theo sự khẩn thiết, cô ríu rít mấy tiếng chống cự nhưng anh không để ý tới, ngược lại càng dùng sức hôn hơn. Đầu lưỡi cạy hàm răng vì căng thẳng mà cắn chặt của cô ra, thăm dò vào khoang miệng ấm áp của cô không chút kiêng nễ, quấn lấy cái lưỡi ngượng ngùng của cô dây dưa với anh.

Tay anh phủ lên mềm mại và xinh xắn của cô, còn mang theo dầu gội đầu dinh dính, cứ như vậy mà vuốt ve cô.

Lúc chưa kết hôn, cô sợ anh nín đến hỏng, nên không từ chối những động tác thân mật của anh, nhưng anh vẫn chịu đựng. Anh luôn nói, tiểu Niệm, mọi thứ của em cần phải hoàn mỹ nhất.

Anh không phải là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng anh hy vọng mọi thứ của cô đều hoàn mỹ. Anh có thể chịu khổ, nhưng không thể để cô tủi thân, anh có thể nghèo túng, nhưng không thể để cô bị người ta cười nhạo, tất cả sự vinh nhục của anh đều có quan hệ mật thiết với cô, tất cả động lực của anh đều là vì cô.

Trước khi Hàn Niệm chưa gặp anh, cũng từng ảo tưởng tình yêu ở tương lai, trong sự ngây thơ đó, cô gái nhỏ luôn tưởng tượng ra một sự lãng mạng không thể tưởng nổi, nhưng dù vậy Đường Diệc Thiên vẫn hơn hẳn sự tưởng tượng của cô. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Anh tốt đẹp giống như trong tưởng tượng của cô, chân thật hơn sự tưởng tượng của cô.

Sau này khi Hàn Niệm nhớ lại những điều đó, cô chợt hiểu, thế giới này hoàn toàn không cho phép có một sự hoàn mỹ tuyệt đối. Sự hoàn mỹ quá mức, nhất định sẽ bị huỷ diệt. Nhưng lúc ấy, cô thực sự cho rằng trong thế giới của cô chỉ có thiên đường. Anh đã dựng lên cho cô thế giới đó, nơi ấy có nhau, nơi ấy chính là thiên đường.

Cuối cùng gần như không kiềm chế được, bàn tay anh trượt từ ngực xuống eo cô, nụ hôn kịch liệt cũng thuận thế dừng ở trên cổ cô, cuối cùng cô cũng có thể tạm nghỉ để thở, vựa thẹn vừa tức đẩy anh ra, "Em còn, còn chưa tắm xong mà."

Hơi thở nặng nề của anh phun ra trước ngực cô, anh cố gắng ra lệnh cho mình dừng lại mọi động tác, "Vậy, vậy em..."

Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Tim Hàn Niệm đập đến mức bản thân mình nói chuyện cũng không nghe được, "Tự em tắm, anh, anh ra ngoài chờ em trước đi."

Anh đẩy cửa đi ra ngoài, thậm chí không dám liếc nhìn cô một cái, sợ mình không kiềm chế được mà muốn cô.

Mái tóc thẳng đen dài buông xuống ở phía sau, khuôn mặt tẩy hết trang điểm xinh đẹp giống như đóa hoa nở rộ vào mùa xuân, cơ thể mảnh mai, kích cỡ không lớn quá mức, nhưng lại tinh tế hấp dẫn.

Hàn Niệm hít sâu thở ra mấy hơi, mới có đủ can đảm bước ra khỏi nhà tắm.

Anh ngồi trên giường, đưa lưng về phía cửa phòng tắm, giống như chỉ nhìn cửa thôi cũng sẽ khó đè nén. Tiếng bước chân bị thảm lông giấu đi, cô lặng lẽ đi qua, đưa tay ôm lấy anh từ phía sau.

Eo của Đường Diệc Thiên căng ra, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, mềm mại nhẵn nhụi. Đầu ngón tay của anh không nhịn được chạy theo cánh tay lên trê, nhưng vẫn không đụng được vào áo tắm dày nên chạm vào. Bạn đang đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

Anh giật mình, xoay người lại, trong tít tắc máu nóng đã xông lên não.

Nấm hương nhỏ của anh, thế nhưng không có mặc gì cả! Trần truồng như thế ôm lấy mình!

Cô không dám ngẩng đầu, đỏ mặt nói, "Đoán chừng mặc cũng phải cởi ra..."
Bình Luận (0)
Comment