Không Nói Mà Dụ

Chương 72


Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh dậy đứa nhỏ có chút ngây ngốc, bé hoài nghi chính mình có phải đang nằm mơ hay không? Một giấc mộng tươi đẹp nhất.

Từ trước đến nay bé chưa từng được ngủ qua một chiếc giường ấm áp thoải mái như vậy, cũng chưa từng được sống trong một hoàn cảnh an tĩnh tốt đẹp đến như vậy.
Những nơi bé từng sống qua, buổi sáng tiếng khóc cùng tiếng mắng không lúc nào ngừng, khi tỉnh dậy bé cũng không dám nằm ở trên giường nhiều thêm một chút nào nữa, luôn là dùng tốt độ nhanh nhất mặc tốt quần áo, nhưng dù cho bé đã thực nỗ lực, vẫn sẽ bị mắng bị đánh, bé vẫn luôn không rõ chính mình rốt cuộc là làm sai chỗ nào, vì cái gì những người đó luôn muốn mắng muốn đánh bé?
"Con đã dậy rồi sao?".
Bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp, bé quay đầu lại ngây ngẩn cả người, đúng rồi, tối hôm qua bé được ngủ ở giữa giường lớn, hai người ba mới dẫn bé về nhà mỗi người đều ngủ ở hai bên người bé, hiện tại một người không có ở đây, lưu lại người luôn thường xuyên tươi cười với bé.
"Ba nhỏ của con đi nấu bữa sáng rồi, chờ sau này con chịu nói chuyện, thì tự mình nói với ba nhỏ con muốn ăn món gì, ba nhỏ sẽ nấu cho con ăn".
Thẩm Hi gối đầu lên cánh tay, nói với đứa nhỏ.

Tròng mắt bé con xoay chuyển, rồi lại trở về vẻ mặt mờ mịt.
"Tay nghề nấu nướng của ba nhỏ con không tồi, ba nhỏ học cái gì cũng đều thực dụng tâm, ba lớn của con thích ba nhỏ của con nhất".
Thẩm Hi đối đứa nhỏ nói.

Bé con nhìn Thẩm Hi, cũng không thể minh bạch "Thích" có nghĩa là gì.
"Sau này con liền sẽ biết, ở nhà, thích cái gì, không thích cái gì, đều là tự do, đừng sợ, bất quá sợ hãi cái gì thì cứ nói ra, nếu con thật sự không chịu mở miệng, ba lớn sẽ dạy con viết chữ, con có muốn học không?".
Thẩm Hi nhớ tới trước kia Chu Ngôn Dụ cũng là từ viết chữ bắt đầu, liền hỏi bé.


Đứa nhỏ nghe vậy mắt sáng rực lên, ở viện phúc lợi những anh chị lớn hơn bé sẽ biết viết chút chữ, bé còn cùng một anh trai học viết "Một, hai, ba", bất quá sau đó bé lại phải rời đi viện phúc lợi, chờ lúc trở về, anh trai đã không còn ở chỗ đó nữa.
"Muốn học thì gật đầu".
Thẩm Hi lại đối bé nói.

Đứa nhỏ không thể nhịn xuống sự dụ hoặc của việc được học viết chữ, liền gật gật đầu.
"Tốt, vậy bây giờ chúng ta rời giường trước".
Thẩm Hi xoa xoa đầu đứa nhỏ, nói.

Bé con vội vàng rời giường mặc quần áo, bé tay ngắn chân ngắn, thoạt nhìn liền có vẻ có chút vụng về, nhưng bé cũng không cần người khác hỗ trợ, từ đầu đến chân đều dựa vào chính mình chậm rãi mặc xong quần áo, động tác của Thẩm Hi đương nhiên nhanh hơn bé rất nhiều, hắn đi trước một bước vào phòng rửa mặt, lúc hắn ra tới liền thấy bé ngoan kia đứng ở trên giường lớn đang nỗ lực gấp chăn mền.
Thẩm Hi không khỏi mỉm cười, ở trong mắt hắn đứa trẻ nhỏ như vậy lại một hai phải tự mình đem chăn mền trên một chiếc giường lớn qua đỉnh đầu gấp gọn, ngưỡng đầu đem góc chăn chập vào nhau, bộ dáng nghiêm túc làm hắn buồn cười.

Thẩm Hi đi đến mép giường ôm đứa nhỏ xuống dưới một phen, cười nói.
"Chờ sau này con có phòng riêng rồi lại gấp tiếp, cái này không cần con hỗ trợ".
Bất quá khi đứa nhỏ cùng Thẩm Hi đi đến phòng khách, Thẩm Hi nhìn thấy Chu Ngôn Dụ đang bưng bữa sáng ra tới liền nói.
"Nhạc Nhạc nhà chúng ta thật sự ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết tự mình mặc quần áo lại còn gấp chăn, làm ba lớn như anh không có đất dụng võ".
Chu Ngôn Dụ liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái, cũng không keo kiệt khích lệ bé.
"Vậy thì phải khen thưởng cho Nhạc Nhạc nhà chúng ta thôi, con muốn thứ gì sau này cứ nói với hai ba, không muốn nói thì đi học viết chữ, hôm nay sẽ đi mua văn phòng phẩm cho con".

Thẩm Hi vừa nghe vậy lập tức cười cong đôi mắt.
"Vừa rồi anh cũng mới nói muốn dạy con viết chữ, chúng ta thật là tâm đầu ý hợp".
Hắn lại khom lưng hỏi đứa nhỏ.
"Nhạc Nhạc, con nói xem ba lớn cùng ba nhỏ của con có phải trời sinh một đôi hay không?".
Chu Ngôn Dụ nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ vừa rồi mới nghe Thẩm Hi nói "Thích ba nhỏ của con nhất", lúc này lại được khen, còn có điểm ngốc, liền vô ý thức gật gật đầu, Thẩm Hi vui vẻ, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của bé.
"Con trai của chúng ta cũng thật biết cách cổ vũ người khác".
Tâm phòng bị của đứa nhỏ tuy rằng nặng, chính là trải qua một ngày một đêm hôm qua, bé biết nơi này là an toàn, ít nhất tạm thời không cần lo lắng sẽ bị đánh, bọn họ còn nói muốn dạy bé học viết chữ, bé nghĩ nếu như vậy, hẳn là còn có thể ở lại nơi này một đoạn thời gian, chính là bé vẫn thật cẩn thận như cũ, liền sợ một khi chính mình không cẩn thận làm sai chỗ nào chọc người sinh khí.

Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ sao có thể không nhìn ra tới, nhưng cảm giác an toàn không phải sớm chiều là có thể bồi dưỡng ra được, cần phải từ từ.
Bữa sáng là hoành thánh nhân thịt tươi, đứa nhỏ lần đầu tiên hưởng qua hoành thánh nóng hôi hổi tươi ngon như vậy, ăn một ngụm liền dừng không được, đem từng cái từng cái hoành thánh vớt sạch sẽ, sau đó đem nước canh hoành thánh cũng uống đến thấy đáy, cũng may mắn Chu Ngôn Dụ không múc cho bé quá nhiều, nếu không liền sợ đứa nhỏ đã ăn đến no căng.
Bé con ăn xong bữa sáng, bò xuống khỏi ghế dựa, tự mình đem chén không vào phòng bếp.

Ăn xong bữa sáng một nhà ba người cùng nhau ra cửa, Chu Ngôn Dụ lái xe, đưa Thẩm Hi đến công ty trước, sau đó lại chuyển hướng đi tới Lan Hinh Uyển, bé con ngồi ở ghế phụ, trên người đeo dây an toàn, đầu nhỏ xoay chín mươi độ chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, thân người bé thấp, dọc theo đường đi đều là ngẩng cổ xem cảnh sắc ngoài cửa sổ xe, lúc xe chạy vào đường hầm, đứa nhỏ mới quay đầu nhìn phía trước, một hồi lâu không nhịn xuống nổi lại lặng lẽ nhìn Chu Ngôn Dụ một cái, Chu Ngôn Dụ cảm nhận được, đối bé nói một câu.
"Chúng ta sắp tới rồi".
Đứa nhỏ nhìn chăm chăm về phía trước, đường hầm không dài, rất nhanh liền nhìn thấy điểm ra, sau đó không lâu, một rừng lá phong liền ánh vào đáy mát bé, đẹp đến diệu kỳ.
"Nhà của chúng ta ở phía sau rừng phong này".

Chu Ngôn Dụ lại nói.

Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn, cảnh đẹp trước mắt thật sự giống như là tranh vẽ trong truyện cổ tích, bé còn chưa từng gặp qua cảnh sắc xinh đẹp đến như vậy, phía sau rừng lá phong mơ hồ có thể nhìn thấy phòng ốc đan xen lẫn nhau, làm cho bé không nhịn được sinh ra thật nhiều chờ mong, thậm chí còn có chút kìm nén không được sự hưng phấn, trước đó bé căn bản không hề tin có nhà gỗ trong rừng rậm, nhưng hiện tại đi tới nơi này, lại cảm thấy hai vị ba mới này giống như cũng không có gạt người, nhà gỗ trong rừng rậm có khả năng thật sự sẽ ở bên trong.
Một đường kế tiếp đứa nhỏ chính là giật mình đến miệng cũng chưa khép lại được, bé xoay đầu một đường, bỗng nhiên nhìn thấy từng căn từng căn phòng cách nhau, bỗng nhiên nhìn thấy cây cối cao to, lại một đường đuổi đến hồ nước lớn, cuối cùng bé cũng đã thấy được phòng gỗ nhỏ trong truyền thuyết.

Nhà ở còn chưa có bắt đầu trang hoàng, nhưng chìa khóa đã được nhận tới tay, Chu Ngôn Dụ mở cửa dắt đứa nhỏ xuống xe, bé con nhìn chằm chằm tòa nhà trước mặt không chớp mắt, trong lúc nhất thời thế nhưng cảm thấy có phải mình còn chưa tỉnh mộng hay không?
"Dẫn con vào trong tham quan trước, sau đó chúng ta lại đi dạo trong rừng cây một vòng".
Chu Ngôn Dụ nói, dắt tay đứa nhỏ đi vào ngôi nhà tương lai của bọn họ.

Đứa nhỏ hết nhìn trái rồi lại ngó phải, Chu Ngôn Dụ rất kiên nhẫn mà giới thiệu cho bé cách bày trí phòng ốc, anh đã xem qua bản thiết kế của Thẩm Hi, đối với việc trang hoàng sau này trong lòng đã hiểu rõ, đương nhiên sau khi quyết định nhận nuôi đứa nhỏ, bọn họ lại dành ra cho bé một phòng riêng, Chu Ngôn Dụ đem đứa nhỏ tiến vào một căn phòng còn trống rỗng, liền thấy phía sau cửa sổ to sát đất có một cái ban công nhỏ, phóng mắt nhìn ra đó là một mảng rừng rậm màu xanh lục, Chu Ngôn Dụ đối bé con nói.
"Đây chính là nơi sau này con sẽ ở, có thích hay không?".
Nội tâm đứa nhỏ đương nhiên là thích, chỉ là bé cũng không cảm thấy nơi này sẽ là chỗ ở của chính mình.

Bé chưa bao giờ có lòng tin, cũng chưa từng có nhà.

Nhưng mà lúc này bé ngẩng đầu nhìn Chu Ngôn Dụ, Chu Ngôn Dụ cúi đầu đối bé nói.
"Đến lúc đó bàn học, giá sách, tủ quần áo, giường, màn cửa, còn có một ít đồ chơi nhỏ cùng vài món đồ trang trí, đều cho con tự mình tới chọn lựa, nhưng có một điều kiện, đó chính là con phải tự chịu trách nhiệm đối với sự lựa chọn của chính mình, học được quý trọng đồ dùng, sau này chờ con trưởng thành, những thứ đồ vật con đã lựa chọn chúng ta đều sẽ quyên góp để tặng cho những trẻ nhỏ cần dùng".
Đứa nhỏ nghe xong, ôm hoài nghi, nhưng trong lòng bé vẫn là sinh ra vài phần nhảy nhót, bé nghe Chu Ngôn Dụ nói đến chuyện sau này chính mình lớn lên, trong lòng lại nhiều ra vài phần chờ đợi, rồi sau đó lại nghe được đồ vật do chính mình chọn sẽ được tặng cho trẻ nhỏ khác tiếp tục dùng, bỗng nhiên liền sinh ra một loại ý thức trách nhiệm cùng sứ mệnh, búp bê vải nhỏ của bé cũng chính là đồ vật được quyên tặng, bé còn nhớ rõ khi đó dì quản lý dẫn bọn họ đi chọn đồ vật, búp bê vải nhỏ vừa bẩn vừa rách nắm ở trong góc, bị rất nhiều bạn nhỏ ghét bỏ, chính là bé lại cảm thấy búp bê vải nhỏ này thực đáng thương, vì vậy liền chọn nó.
Ở trong phòng dạo qua một vòng, Chu Ngôn Dụ lại mang đứa nhỏ ra khỏi cửa nhà đi dạo một chút trong rừng cây, đứa nhỏ thật sự rất câu nệ, theo sát Chu Ngôn Dụ, Chu Ngôn Dụ cũng không tính dẫn bé đi hết khu rừng, rốt cuộc về sau liền sẽ ở nơi này, còn rất nhiều cơ hội để bé con tự mình đi thám hiểm.
"Trở về thôi, đi mua văn phòng phẩm cho con trước, sau đó lại đi mua đồ ăn".

Chu Ngôn Dụ không quên món quà nhỏ của bé ngoan, ngày hôm qua chỉ đi siêu thị, văn phòng phẩm ở chỗ đó tương đối đều giống nhau, anh muốn tặng bé ngoan một chút văn phòng phẩm để lấy lòng, cho nên trên đường trở về, anh đặc biệt mang đứa nhỏ đến trung tâm thương mại.
"Cho con tự chọn văn phòng phẩm trước, sau này con còn phải chọn đồ dùng cá nhân của mình nữa".
Ở trong thang máy Chu Ngôn Dụ đối đứa nhỏ nói, bé con nghiêm túc mà gật đầu.

Trước nay bé chưa từng được tới trung tâm thương mại, buổi sáng chỗ này không nhiều người lắm, Chu Ngôn Dụ mang theo đứa nhỏ trực tiếp đi đến cửa hàng chuyên bán ấn phẩm văn phòng.

Đứa nhỏ được Chu Ngôn Dụ ôm vào trong ngực, xem đến hoa mắt, nhưng cuối cùng bé vẫn chọn được bút và tập, bút có thể thay mực, vẻ ngoài rất đáng yêu, vô cùng thực dụng, vở cũng có thể tháo rời, viết xong có thể tự mình thêm giấy, Chu Ngôn Dụ ở bên cạnh đều không có phát biểu ý kiến, cũng âm thầm cảm thấy đứa nhỏ này thông tuệ lại hiểu được lợi ích thực tế.
Sau khi giúp đứa nhỏ chọn lựa xong văn phòng phẩm, Chu Ngôn Dụ gọi điện thoại cho Thẩm Hi, hỏi hắn muốn ăn món gì.

Thẩm Hi báo tên món ăn, đối Chu Ngôn Dụ nói.
"Hai người cứ ăn trước một chút rồi đến, đừng để đói bụng".
"Xem thời gian, buổi chiều đến lượt em thay ca".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Cũng được, vừa vặn buổi chiều anh còn muốn mang Nhạc Nhạc đi mua thú cưng".
Ngữ khí của Thẩm Hi lập tức thả lỏng, bọn họ đi ra ngoài chơi hơn nửa tháng, mặc dù công ty vẫn hoạt động theo lẽ thường, cao tầng cũng chia sẻ mỗi người một nhiệm vụ, chính là vẫn có những văn kiện cần thiết bọn họ phải tự mình ký tên, bởi vì bọn họ về nước, hôm nay người đến gõ cửa văn phòng hắn nhiều không kể xiết, thế cho nên hắn nhìn như rất bận rộn, kỳ thật trừ gặp người ra cái gì cũng chưa bắt đầu làm.
Nhưng là Thẩm Hi cũng đoán trước Chu Ngôn Dụ sẽ đến đổi ca cho mình, trong nhà nhiều thêm một đứa nhỏ, hắn cùng Chu Ngôn Dụ liền không thể cùng nhau làm việc, luôn phải có một người chăm sóc bé con, một người khác vội vàng xử lý công việc.

Vẫn là đổi ca cho nhau đi, cho dù là công việc hay đứa nhỏ, đều giống nhau.
Thẩm Hi treo điện thoại, nói thư ký đừng cho người tiến vào nữa, để hắn chuyên tâm xem hết phần văn kiện trước mắt rồi lại nói..

Bình Luận (0)
Comment