Không Phải Lỗi Của Em

Chương 18

"Có phải là anh đã thích tôi hay không?"

Câu hỏi của cậu làm hắn đứng lặng người đi một lúc lâu. Hắn thấy đôi mắt cậu đen láy và sâu thẳm như đáy biển đến mức hắn có cảm giác chính mình đã bị cuốn vào đôi mắt đó. Đôi mắt cậu chứa đầy sự kiên định và quyết đoán. Dường như câu nói của cậu không còn là câu hỏi nữa mà là một lời khẳng định chắc như đinh đóng cột.

"Hừ..." Hắn khẽ cười vì chẳng thể phủ nhận được nữa. Hắn đặt chiếc bánh kem xuống bàn rồi dùng tay vuốt nhẹ từng sợi tóc của cậu. Hắn vẻ mặt thích thú:"Em thật thông minh! Không những thế, việc gì em cũng có thể làm, chẳng hạn như... việc mở khóa trái tim tôi."

Nói xong hắn lại đưa tay xuống vuốt ve gò má của cậu như thể hiện lời nói của mình bằng hành động. Giang Nam Tình không nói gì, chỉ nhìn hắn. Cậu biết hắn không hề đùa giỡn với mình, hắn hoàn toàn thật lòng. Nhưng, chính cậu lại không có chút cảm giác gì. Điều đó là đúng thôi. Thử hỏi có ai lại thích một kẻ đã tra tấn, hành hạ mình gần như đến chết đi sống lại không?

Thấy cậu cứ im lặng như vậy, Lăng Kiệt vội nói:"Tình, em đã thành công trong việc mở khóa trái tim tôi rồi! Quãng đời còn lại của tôi sẽ chỉ thích mỗi mình em thôi. Em thấy đấy, toàn bộ chỗ này là tôi tự chuẩn bị cho em. Tôi chưa từng đối xử với ai tốt như vậy... Thế nên..."

"Xin lỗi..." Cậu lạnh nhạt:"Tôi không thích anh."

"Em không thích anh... dù chỉ là một chút sao?"

Cậu lắc đầu. Sau đó cậu thấy sắc mặt hắn thay đổi hẳn đi. Trông hắn buồn hơn, cậu thấy nỗi buồn đã ngập đầy đôi mắt hắn. Hắn nói:"Tôi biết rồi, em còn hận tôi đúng không? Tôi rất xin lỗi vì những gì tôi đã làm với em trước đây. Tôi hứa sẽ chăm sóc, bù đắp cho em..."

"Anh thích tôi nên mới giữ tôi ở lại đây."

"Đúng vậy. Nhưng em đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý định sẽ giam giữ em. Nếu em muốn ra ngoài thì ngày nào tôi cũng đều dẫn em đi chơi. Tôi chỉ muốn em đừng rời khỏi tôi..."

Giang Nam Tình:"..."

Chờ một lúc lâu mà không thấy cậu lên tiếng, Lăng Kiệt hết kiên nhẫn, cau mày nói:"Tình, em đừng im lặng như vậy nữa được không? Em nói gì đi chứ?"

Một hồi sau, Giang Nam Tình thấp giọng nói:"Tôi không biết nên phản ứng như thế nào nữa. Tôi sẽ vui vẻ khi được người giàu có đầy quyền lực như anh chăm sóc sao? Không, tôi đã yêu một người nhưng vì anh mà tôi chẳng kịp nói tình cảm của mình với người đó và..."

Đang nói thì cậu chợt ngưng lại, cậu cảm thấy không liên quan một chút nào nhưng cậu lại không tìm ra lý do để từ chối tình cảm của hắn.

"Thôi quên đi...Dù sao... dù sao tôi có muốn rời khỏi đây thì anh cũng đâu cho phép!"

Hắn bức xúc:"Chẳng phải tôi đã cho phép em ra ngoài chơi đấy sao?"

"Tôi muốn vĩnh viễn rời khỏi đây!"

Rầm!!!

Lăng Kiệt nghe xong không khỏi tức giận. Hắn giẫm mạnh một chân xuống sàn nhà, trầm giọng nói:"Em không muốn thấy mặt tôi? Em ghét tôi đến thế sao?"

Nếu là trước đây mà thấy hắn tức giận như vậy thì Giang Nam Tình vô cùng sợ hãi nhưng giờ thì không. Bởi vì Mạc Ly đã có người chăm sóc nên cậu không lo lắng hắn làm gì với cậu, thậm chí là chết cậu đã không còn cảm thấy sợ. Cậu nhìn thẳng vào mắt hắn cãi lại:"Vậy thì tôi hỏi anh, ai là người đã đem tôi cho người khác cưỡng hiếp? Là anh! Tôi đã cầu xin anh đến khản cổ nhưng anh đã trơ mắt ngồi nhìn. Con người anh quá độc ác, bởi vì anh biết vô vàn cách để tổn thương lòng tự trọng của tôi! Nhiêu đó đã đủ để tôi tìm ra lí do ghét anh chưa?"

Nếu là người khác xả thẳng vào mặt hắn những câu nói đó thì xác định lên bàn thờ nhìn gà khỏa thân và hít hương...

Lăng Kiệt điên cuồng hít thở thật sâu để nén cơn giận. Bây giờ hắn không thể dùng bạo lực với cậu nữa. Hắn ức chế muốn quật đổ hết những đồ ăn trên bàn xuống đất. Nhưng hắn suy nghĩ một lúc lại... tất cả đồ ăn thịnh soạn, đẹp mắt đó là do hắn mất cả một buổi chiều để làm... nên lại thôi...

Không thể đánh cậu cũng không thể đập phá đồ đạc, hắn hậm hực ngồi phịch xuống ghế, không thèm nhìn mặt cậu, rống giận:"Em cho tôi ăn đủ tức giận rồi. Dọn dẹp hết đi!"

Rất nhanh, những người giúp việc trong nhà đã đi thu dọn hết những đồ trang trí khắp căn phòng. Khi chuyển sang dọn bàn ăn, một người khẽ nói với cậu:"Dù sao thì cậu không nên thái độ như vậy với thiếu gia. Ngài ấy đã vất vả cả một buổi chiều làm những thứ này để cậu bất ngờ đấy."

Giang Nam Tình bình tĩnh lại nhìn xung quanh. Từ khi cha mẹ mất thì cậu đã không có một ngày sinh nhật trong mười năm nay, chính vì vậy cậu đã quên ngày sinh nhật của mình... Giờ đây, cậu được một người xa lạ tổ chức sinh nhật, thực sự trong lòng cậu đã cảm thấy rất vui. Nhưng cậu không biết mình mình lại không thể hiện ra, thậm chí lại tự dưng nổi giận vô cớ với hắn...

Cậu cảm thấy áy náy nên ngập ngừng nói:"Tôi... tôi cảm thấy có chút đói bụng...Đợi tôi ăn xong rồi dọn đi được không?"

Hắn vẫn vẻ mặt tức tối đó, vẫn ngoảnh mặt đi chỗ khác nhưng lại nhẹ giọng nói với cậu:"Thì ai cấm em ăn đâu!"

Cậu ngồi xuống ghế, cầm nĩa lên ăn một miếng bánh kem.

Ngọt quá!

Vị ngọt giữa kem tươi và chocolate, một hương vị quen thuộc khiến cậu nhớ tới một ký ức đẹp vào đúng ngày này của mười năm trước.

"Chúc mừng sinh nhật con!"

"Wow, đẹp quá! Cảm ơn cha mẹ nhiều lắm!"

"Nào, con mau thổi nến rồi ăn bánh kem đi."

"Dạ!"

"Ngọt quá!!!"

"Có thích không con?"

"Thích lắm ạ!!!!"

Đứa trẻ ngây thơ bé nhỏ ngày nào bây giờ đã mười bảy tuổi rồi. Đứa trẻ đó thấy hạnh phúc vì ngỡ là sẽ không còn được một ngày sinh nhật hoàn chỉnh như thế nữa. Chỉ có điều, người bây giờ ở bên là một người khác, nhưng về mặt tình cảm thì người đó không thua kém gì tình cảm mà cha mẹ đã dành cho đứa trẻ!

Giang Nam Tình hạnh phúc đến nỗi rơi nước mắt!

Lăng Kiệt nghe thấy tiếng sụt sịt. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy hai hàng nước mắt trong veo của cậu chảy dài trên gò má.

Hắn sửng sốt, một phen hú vía. Hắn nhớ lời thủ hạ nói:"...trông cái ngài làm không khéo... ngộ độc mất..."

...

Cơn tức giận ban nãy của hắn nguôi hết mà lại chuyển sang lo lắng cho cậu. Hắn vội vàng nói:"Tình à... khó ăn lắm phải không? Nếu vậy... em đừng ăn cái này nữa... không cẩn thận lại đau bụng..."

Hắn định cầm cả khay đựng bánh đem bỏ đi nhưng bất ngờ cậu lại một tay giữ chặt lấy. Hắn ngơ ngác nhìn cậu hồi lâu.

Cậu nghẹn ngào nói:"Không phải đâu... bánh ngon lắm. Chỉ là, tôi vui mừng quá thôi. Cảm ơn anh đã làm cho tôi..."

Lăng Kiệt vẫn không hiểu rốt cuộc là bánh hắn làm dễ ăn hay khó ăn. Nhưng quan trọng là cậu vừa nói cảm ơn hắn. Hắn vui mừng cười tủm tỉm:"Nếu em thích ăn như vậy thì ngày nào tôi cũng sẽ làm cho em ăn."

Hắn ngồi xuống cạnh cậu, khẽ gạt nước mắt cho cậu. Cậu không nói gì, tiếp tục ăn miếng bánh. Hắn nhìn cậu ăn ngon lành như vậy, hắn cảm thấy như nở từng khúc ruột vì vui sướng.

Quả nhiên, em vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Một đứa trẻ bị mất đi tuổi thơ...

...

Ăn uống xong, cậu ngồi nghỉ ngơi, tiện nói chuyện với hắn.

"Xin lỗi anh... Lúc nãy tôi hơi quá lời..."

Hắn ngồi sát vào cậu, một tay vòng ra phía sau ôm lấy cái eo thon và tựa cằm vào vai cậu, cười rất tươi và cao ngạo nói:"Lần này tôi tha lỗi cho em đấy!"

Lời nói đầy mê hoặc của hắn phả vào tai cậu, cậu còn ngửi được mùi bạc hà của kẹo cao su rất dễ chịu. Từ khi biết cậu vì hít phải khói thuốc của mình mà mắc bệnh nghiêm trọng nên hắn quyết tâm không hút thuốc, ít nhất là những lúc ở gần cậu nên đã thay thế bằng cách nhai kẹo cao su.

Hơi thở mang theo làn khí lạnh từ miệng hắn phả vào tai khiến cậu run lên nhè nhẹ. Hắn lại thấy thú vị nên tiếp tục nói:"Em còn gì để nói với tôi nữa không?"

"A..." Lại chịu một cơn lành lạnh nữa, lần này cậu đẩy hắn ra. Hắn bị cậu đẩy, không có chút giận dỗi gì mà lại bật cười.

Cậu nhăn đôi lông mày:"Đừng trêu tôi nữa!"

Hắn vẫn cười.

Lúc sau, khi hắn định thần lại, cậu nói:"Anh... trả cho tôi cuốn sổ với sợi dây chuyền được không?"

"Được chứ!" Hắn trả lời luôn.

Cậu trong lòng nhẹ nhõm vì không nghĩ hắn sẽ trả dễ dàng như vậy:"Cảm ơn..."

Không đợi cậu nói hết, hắn lại sát mặt vào cậu, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên nói:"Nếu em muốn cảm ơn thì tối nay qua phòng ngủ với tôi!"

"Hả?" Giang Nam Tình kinh ngạc.

Hắn nghiêm túc lặp lại:"Tôi nói tối nay ngủ với tôi!"

Cậu nghĩ ngợi, đắn đo một hồi, mãi mới mở miệng trả lời:"Được, nhưng... anh phải hứa... không được làm gì tôi..."

Hắn cười rất ma mị:"Sao em lại đề phòng như vậy? Em yên tâm, nếu em chưa nói yêu tôi và chưa cho phép thì tôi sẽ không động chạm cơ thể em quá mức!"

Giang Nam Tình nhìn hắn. Cậu biết rõ hắn đang động dục với mình... chỉ là không ngờ hắn lại giỏi kiềm chế đến vậy...
Bình Luận (0)
Comment