Không Phải Ta Trễ Hẹn - Thúc Nghiêu

Chương 11

Hàn Dịch Huyên ở nhà yên ổn tròn hai tuần, xét thấy tổn thương tình cảm của cô không nhẹ, bố mẹ cô chiều chuộng dung túng rất nhiều, cô cũng yên tâm hưởng thụ hơi ấm từ gia đình.

Trong khoảng thời gian đó, Chu Nhâm một lần cũng không liên lạc với cô, chắc là đang bận đối phó áp lực từ gia đình, chuẩn bị đám cưới với Lữ Tiên Chi, căn bản không rảnh quan tâm đến chuyện khác nhỉ?

Nhưng nói vậy cũng không hẳn, anh có gửi cho cô một tin nhắn trên WeChat, nhưng đã thu hồi rồi.

Cũng không biết là nội dung gì, cô không thấy, nhưng cũng không tò mò.

Dù sao, việc này nhắc cô phải hành động, cô lập tức chặn tất cả phương thức liên lạc của Chu Nhâm.

Sự tình đến nước này, cô đã học được cách không kỳ vọng gì ở Chu Nhâm rồi.

Mong muốn duy nhất của cô là trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, đừng có bất kỳ dấu vết nào của anh.

* * *

Lại qua một tuần, Hàn Dịch Quỳ rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Chị, chị có thể ở nhà mãi sao?”

Tròn ba tuần, tư bản bóc lột cho phép kỳ nghỉ dài như vậy tồn tại sao?

“Đồ vô công rỗi nghề còn hỏi dám hỏi chị.” Hàn Dịch Huyên liếc em gái một cái.

Dịch Quỳ kịch liệt biện bạch, “Em đang ở nhà viết luận văn! Viết luận văn đấy!”

Hàn Dịch Huyên lười đấu khẩu với em gái, suy nghĩ một chút, nói, “Tối nay chị mời em uống trà sữa, tìm một chỗ, chị có chuyện muốn nói với em.”

“Ai thèm uống trà sữa? Coi em là trẻ con ba tuổi sao.” Hàn Dịch Quỳ rất chê, “Mời em đi quán bar uống rượu đi.”

Hàn Dịch Huyên khá bất ngờ, nhưng vẫn nhận lời, “Được thôi, địa điểm em chọn.”

Không ngờ, em gái nhà mình cũng đã trưởng thành rồi, đã đến tuổi muốn uống rượu rồi. Chắc khả năng chịu đựng của em gái không thua chị gái đâu nhỉ?
Hàn Dịch Huyên lập tức tràn đầy tin tưởng với em gái.

Không còn cách nào, cô phải tìm một người thân đáng tin cậy xử lý hậu sự.

* * *

Đêm đó, quán bar nổi tiếng nhất khu thương mại gần đó.

Ban nhạc trên sân khấu chơi khúc nhạc đậm chất Nam Mỹ, Hàn Dịch Huyên thích thú gõ nhẹ tay lên bàn, theo nhịp sôi động.
Hàn Dịch Quỳ búng tay trước mặt cô, “Mỹ nữ, tỉnh lại đi, uống gì?”

“Em gọi đi.” Cô nhìn em gái mặc áo hai dây và quần short ngắn trước mặt, không nhịn được mỉm cười.

“Con gái nhà ta mới lớn” hóa ra là cảm giác này, làm chị cũng thấy tự hào.

“Vậy chị uống Mojito, em uống Long Island Iced Tea vậy.” Hàn Dịch Quỳ lắc chiếc đèn vàng trên bàn, nhân viên pha chế lập tức đến, nhận đơn.

Hàn Dịch Huyên nghe vậy không nhịn được nhướng mày, ghê gớm đấy, em gái.
Xem ra trong những ngày cô bận bịu xoay quanh đàn ông, đã bỏ lỡ vài câu chuyện trưởng thành của em gái.

“Nói đi, chị gái của em.” Hàn Dịch Quỳ chống cằm, “Rốt cuộn chuyện gì thế?”

Lôi cô ra nói chuyện riêng thế này, chắc là chuyện không muốn bố mẹ biết.
Hàn Dịch Huyên cười cười, “Không gấp, uống chút rồi nói.”

Rượu có thể làm tê liệt thần kinh, làm chậm tốc độ phản ứng là liều thuốc giảm đau tuyệt vời.
Những ngày đau lòng vì Chu Nhâm, cô uống không ít, gọi Mojito thật là coi thường cô, nhưng không sao, dù sao đây cũng không phải trọng tâm tối nay.

Qua một lúc, bartender bưng lên hai ly rượu: “Hai người đẹp, Summer Angel của các cô.”

Hàn Dịch Quỳ định nói nhầm, nhưng nhanh chóng hiểu ra, “Ồ, ai mời vậy?”

Bartender chỉ vào vị trí góc quầy bar, “Hai vị khách kia.”

Hai chị em nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, liền thấy hai chàng trai trẻ mặc đồ thời thượng đang thẳng thắn nhìn về phía này, một người cười giơ ly rượu trong tay ra hiệu, người kia đưa ngón trỏ và ngón giữa tay phải chụm lại, làm động tác chào với họ.

Hàn Dịch Quỳ: “Đẹp trai phết.”

Hàn Dịch Huyên: “Làm màu.”

Hàn Dịch Quỳ bị nghẹn một cái, quay người lại, “Không uống thì uổng.”

Nói xong, cô nhớ ra gì đó, lấy khuỷu tay thúc thúc chị gái, “Nói thật, chị với tên khốn Chu Nhâm phí bao nhiêu năm, giờ thoát khỏi rồi, không nghĩ thử đàn ông khác sao?”

Nghe vậy, Hàn Dịch Huyên cười khổ một tiếng.

Nếu không phải chỉ còn một hai năm tuổi thọ, cô cũng không quá cự tuyệt, hiện tại thời gian, sức lực đều có hạn.
Đợi bệnh tình nghiêm trọng, cô bị đau đớn hành hạ, chắc cô cũng chẳng tâm trạng yêu đương.
“Em biết chị nhất thời chưa thoát ra được, nhưng tâm hồn chị không thoát ra được, cơ thể chị có thể thoát ra được mà!” Hàn Dịch Quỳ tiếp tục thao thao bất tuyệt, vỗ vỗ ngực, “Cơ bụng tám múi, lưng chữ V, sức mạnh ngựa hoang, đảm bảo một đêm xuân tiêu tan nghìn muộn phiền.”

Hàn Dịch Huyên bật cười, đỡ trán, “Em học mấy thứ tạp nham đó ở đâu vậy?”

“Tự học thành tài.” Hàn Dịch Quỳ đang đắc ý, đột nhiên trong chốc lát biến sắc, cảnh cáo, “Chị không được mách với bố mẹ đâu.”

“Được rồi được rồi.”

* * *

Hai người uống xong Summer Angel, tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, Mojito và Long Island Iced Tea lúc đầu gọi cũng được bưng lên.

Đúng lúc cảm giác lâng lâng thoải mái, đầu óc còn tỉnh táo, chưa đến mức chẳng nghe rõ hay nhìn lầm người.
Dịch Huyên thấy thời khắc nói sự thật đã đến, nhạc trong quán bar vừa hay đổi thành ca khúc kinh điển “Just One Last Dance”, Hàn Dịch Huyên nghĩ thầm nhạc nền buồn này khá hợp cảnh.

Cô hắng giọng, “Dịch Quỳ, chị nói với em chuyện này, em chuẩn bị tâm lý sẵn nhé.”

Hàn Dịch Quỳ lập tức cảnh giác, chị gái ít khi gọi cô như vậy, mà còn dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy, cô nhìn chằm chằm đối phương, “Làm gì, chị đừng nói với em là chị mang thai con của Chu Nhâm còn định sinh ra đấy!”

Nhà họ Hàn không chơi trò tổng tài kiều thê ôm bụng chạy trốn đâu!

“Không phải.” Giọng Hàn Dịch Huyên nhuốm chút sầu muộn.

“Vậy là gì?”

“Chị bị ung thư rồi, ung thư tuyến tụy.”

Tay Dịch Quỳ đang với ly rượu khựng lại, ngạc nhiên nhìn chị. “…Chuyện này, không đùa được đâu.”
“Chị không đùa.” Cô nhìn chằm chằm em gái mình.

Gương mặt em giống cô đến thế, nhưng tràn đầy sức sống và niềm vui mà cô không có, thật tốt.

Nhưng nghĩ đến khi cô qua đời, cô gái trước mặt sẽ phải gánh vác mọi thứ, cô liền cảm thấy có lỗi.

Cô sẽ phải một mình chịu nỗi đau mất chị, lo tang lễ, chịu áp lực giấu bố mẹ, rồi đối mặt cơn bão khi không giấu nổi.Mà nghĩa vụ phụng dưỡng, chăm sóc bố mẹ, cũng đổ dồn lên một mình cô em gái nhỏ.

Cô có thể dùng gì để bù đắp cho em gái?

Cô nhớ lại tin nhắn về việc nhận được khoản tiền khổng lồ.

Tiền đúng là thứ tốt.
Chu Nhâm dùng tiền bù đắp cô, còn cô cũng sẽ hèn hạ dùng tiền để bù đắp em gái.

* * *

Nhìn biểu cảm sững sờ của Hàn Dịch Quỳ, cô lặp lại: “Chị không đùa.”

“Thời gian của chị không còn nhiều,” Hàn Dịch Huyên nắm lấy tay em gái, “Em giúp chị, chỉ có em mới có thể giúp chị.”

Hàn Dịch Quỳ vẫn chưa tiêu hóa được, cô giật khỏi tay cô, “Đừng đùa nữa, em không tin!”

Chị cô vì đau lòng mà… tổn thương đến thần kinh não sao?

Đừng nói là tinh thần không bình thường rồi chứ?

Hàn Dịch Huyên đã lường trước, cô lấy từ trong túi xách nhỏ ra tờ chẩn đoán bệnh, đưa qua.

Bệnh viện danh tiếng, cô còn làm kiểm tra hai lần liên tiếp, làm sao có sai được.

Xác suất sai sót nhỏ như vậy, mà cô chưa bao giờ là người may mắn.
Hàn Dịch Quỳ run rẩy nhận tờ giấy, từ trên xuống dưới lướt qua một lượt, thấy kết luận là “ung thư tuyến tụy giai đoạn 2” mắt đột nhiên mở to, lại từ đầu đến cuối nghiêm túc xem một lượt.

Xác nhận không sai, cô bất lực buông thõng vai, “Sao có thể…”

Tại sao là chị cô?

Thiên hạ có nhiều người như vậy, tại sao lại là chị cô?

Cô đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt là giọt lệ sắp rơi, cô nắm chặt cổ tay Hàn Dịch Huyên, “Điều trị đi! Tại sao không đi điều trị, còn ở đây lãng phí thời gian?!”

Nói xong, cô đứng dậy như muốn kéo chị đến bệnh viện ngay tức khắc.
“Ung thư tuyến tụy giai đoạn 2, khó chữa lắm rồi, chị không muốn chịu khổ.” Cô lắc đầu nhẹ, hít mũi, kìm nén xúc động, “Em là người hiểu chị nhất, không phải sao?”

Hàn Dịch Quỳ nhìn chằm chằm cô, qua rất lâu, rốt cuộc, một giọt nước mắt từ từ trượt trên má cô.

Cô không nhịn được xông tới ôm chị gái, “Tại sao… tại sao…”

Nắm chặt tờ chẩn đoán bệnh trong tay, cô vẫn không muốn tin sự thật trước mắt.

Hàn Dịch Huyên đưa tay ôm lại cô, chẳng nói gì, chỉ có im lặng.

Bình Luận (0)
Comment