Không Phải Ta Trễ Hẹn - Thúc Nghiêu

Chương 24

Ngày hôm sau khi Chu Nhâm đến, Hàn Dịch Huyên rời Dương Thành, về nhà mình.
Muốn tạo bất ngờ cho gia đình, nên cô không báo trước.
Trong nhà chỉ có Hàn Dịch Quỳ, mở cửa thấy cô, cô tròn mắt như chuông đồng, miệng há to đủ nhét quả trứng.
Hàn Dịch Huyên cười rạng rỡ, chờ cái ôm ấm áp từ người thân.

Không ngờ em gái kéo cô vào phòng, kể hết mọi chuyện về Chu Nhâm thời gian qua.
Nghe xong, cô hơi ngẩn ra. “Sao em không nói với chị?”
Hàn Dịch Quỳ bĩu môi, “Em không muốn chuyện của anh ta làm phiền chị.”
“Cũng đúng.” Cô thở dài. “Em làm vậy là đúng.”
Cô rong chơi tự do ngoài kia, không cần bận tâm về anh ta.
“Chị nghe xong không mềm lòng với anh ta chứ? Chị định tha thứ? Tiếp tục với anh ta à?” Dịch Quỳ nhích lại, nhíu mày hỏi.

“Dù sao chuyện bố bị viêm ruột thừa, đúng là phải cảm ơn anh ta.” Hàn Dịch Huyên ngồi xuống giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Hôm qua chị gặp anh ta rồi, nói rõ mọi chuyện. Dù thế nào, chị và anh ta không thể quay lại.”
Không ai có thể quay ngược quá khứ được, Dịch Quỳ thầm nhủ, nhưng không dám nói ra. Cô ngồi cạnh chị, vỗ ngực. “Chị yên tâm! Em chắc chắn đứng về phía chị.”
Nói đến đây, cô hạ giọng: “Nhưng mà, sợ bố mẹ… Chị không biết đâu, Chu Nhâm giỏi mua chuộc lòng người. Bố mẹ mình đơn thuần, thật sự nghĩ anh ta si tình với chị, hai người chỉ hiểu lầm thôi!”
Ba ngày hai hôm chạy đến, hỏi thăm tặng quà, nói chuyện dễ nghe, khiến bố mẹ vui vẻ, nhìn thật thành khẩn. Ngay cả con rể thật cũng chưa chắc tận tâm thế. Dù anh ta làm tốt, Dịch Quỳ vẫn khinh anh từ đáy lòng. Cô không trách bố mẹ nhìn lầm người, vì họ không biết toàn bộ sự thật như cô.
Với những gì Chu Nhâm làm, Hàn Dịch Huyên phải thừa nhận, anh ta thật dốc sức. Chỉ cần anh ta muốn đối tốt với ai, anh ta sẽ nắm chắc trái tim người đó. Trước đây cô ngoan cố cho rằng Chu Nhâm yêu cô sâu đậm cũng vì vậy

Nhưng em gái cô, trong hoàn cảnh này vẫn giữ vững lập trường, sau này chắc chắn làm nên chuyện lớn.
Nghĩ vậy, cô cười, xoa đầu em. “Không sao, bố mẹ chắc chắn đứng về phía chúng ta.”
Họ là gia đình máu mủ, Chu Nhâm dù thế nào cũng là người ngoài.

Còn Chu Nhâm làm vậy, là áy náy hay thực sự vì… đều không quan trọng.

Anh là cái gai, đâm vào tim đau, rút ra càng đau. Nhưng dù đau, cô đã rút được cái gai ấy. Vết sẹo để lại sắp lành. Dù nó từng đâm sâu, một khi rời khỏi, không còn chỗ cho nó nữa.

* * *

Dạo này thời tiết đẹp, Hàn Dịch Huyên không bận tâm, cắm đầu sửa bản vẽ sơ thảo ở nhà, Hàn Dịch Quỳ không nhịn được, đúng lúc bạn đại học đến chơi, định rủ chị đi.

Hàn Dịch Huyên đặt bút, liếc em, “Luận văn em viết xong chưa?”

“Thời tiết đẹp thế này mà làm mấy việc đó phí quá.” Cô lắc tay chị, làm nũng.
Hàn Dịch Huyên nghĩ cũng phải, thỉnh thoảng hòa mình với đám trẻ cũng không tệ, thế là thay đồ, chào bố mẹ đi chơi.

Cả ngày vui vẻ bên ngoài, hai chị em xách túi mua sắm, cười đùa về nhà, liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.
Hàn Dịch Huyên nhận ra ngay là món cô thích, mắt sáng lên, lao vào phòng ăn, chưa kịp nói gì, bóng Chu Nhâm đeo tạp dề đập vào mắt.
“… Sao anh ở đây?” Nụ cười trên mặt cô tắt.

Chu Nhâm nhìn thấy, lòng như bị kim đâm mạnh.
“Tiểu Chu đến làm khách thôi.” Bố Hàn vội hòa giải. “Rửa tay đi, ăn cơm.”
Hàn Dịch Quỳ lườm một cái.
Ngồi xuống, mọi người trò chuyện lác đác, không khí nhạt nhẽo.
“Anh học nấu ăn à?” Dịch Huyên nhìn Chu Nhâm.
Hồi du học và làm việc, hai người sống chung, thường cô nấu, anh rửa bát. Chu đại thiếu gia chưa từng vào bếp, chỉ biết pha cà phê.
Về Dương Thành, họ thuê dì nấu nướng, không thì ra ngoài ăn, thỉnh thoảng cô hứng lên làm vài món. Nhưng bảo anh vào bếp cầm chảo, chịu khói dầu? Không tưởng.

Cô chủ động hỏi, Chu Nhâm thụ sủng nhược kinh, mắt ánh cười. “Ừ, nghĩ học vài món em thích, chờ em về nấu cho em ăn.”

Nói xong, anh lấy hết can đảm, gắp một miếng sườn vào bát cô.
Hàn Dịch Huyênliếc nhìn bàn ăn.

Cánh gà tiêu cay, sườn hầm rượu, củ cải ngó sen, canh cà chua bò.

Quả nhiên toàn món cô thích, mùi vị cũng ổn.

Cô im lặng. “Giờ em không thích mấy món này nữa.”
Nụ cười Chu Nhâm cứng lại.
“Đúng thế, người ta sẽ thay đổi, thứ lúc trước thích, giờ chưa chắc đã thích.”Hàn Dịch Quỳ thừa cơ mỉa mai. “Huống chi mấy thứ không ra gì?”

Bố Hàn hắng giọng.

Mẹ Hàn gắp rau cho cô, “Ăn cơm đi, bao nhiêu đồ không chặn được miệng con.”
Chu Nhâm nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, l**m môi, cười dịu dàng. “Huyên Huyên giờ thích ăn gì? Anh có thể học.”

“Tính sau.” Cô nhàn nhạt đáp.

Cho đến khi buông đũa, cô không đụng miếng sườn trong bát.

* * *

Hàn Dịch Huyên muốn dùng thái độ lạnh lùng ép Chu Nhâm rút lui, nhưng dù bị lạnh nhạt hay bị Hàn Dịch Quỳ chế nhạo, anh vẫn kiên trì đến.

Gần nửa tháng, chẳng thấy dấu hiệu dừng lại.
Cô cuối cùng không nhịn được hỏi: “Anh không phải làm việc à?”
“Sao, lo anh phá sản à?” Chu Nhâm cười, nhích sát, gần chạm mũi cô, hơi thở ấm áp kề bên.

Nếu là trước đây, cô sẽ thẹn thùng cúi mắt.
Giờ, Hàn Dịch Huyên lùi nửa bước.

Trong đôi mắt trong trẻo của cô, anh không tìm thấy chút rung động xưa. Cô nhìn thẳng anh. “Vào phòng em, em có lời muốn nói.”
Hiếm khi cô chịu nói thêm vài câu, nhưng chẳng hiểu sao, Chu Nhâm thấy bất an. Anh cảm giác, điều cô sắp nói, không phải thứ anh muốn nghe.

Bình Luận (0)
Comment