Khi Hàn Dịch Huyên tỉnh dậy, ngẩn ngơ nhìn trần nhà hồi lâu.
Ánh nắng mùa hạ rực rỡ xuyên qua cửa chớp, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Cô nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.
Cô khép mắt lại, nhớ lại khoảnh khắc trước khi mất ý thức, dường như cô đang đi trên vỉa hè, rồi không biết sao, trời đất quay cuồng, trước mắt cô chìm vào bóng tối.
Nghĩ lại chuyện hôm qua, cô đoán, đại khái là do tiêu hao quá nhiều sức lực, lại không ăn gì, thêm vào đó nhất thời đau lòng quá độ, nên mới ngất xỉu.
Chỉ là, ai là người đưa cô đến bệnh viện?
Vừa nghi ngờ, cô liền nghe thấy bên cạnh vang lên một câu: “Cô Hàn, cô tỉnh rồi ạ?”
Cô mở mắt lại, ánh mắt quét qua, thấy một người phụ nữ xa lạ mặc vest công sở màu xám đậm, đối phương mỉm cười lịch sự, không đợi cô hỏi, đã tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Lăng, cô gọi tôi là Tiểu Phương là được.”
“Lăng Tranh Ngạn sao?”
“Vâng.”
Cô ngạc nhiên. Sao lại liên quan đến anh ta?
Như đoán được nghi hoặc của cô, thư ký Phương giải thích, “Đêm qua, cô ngất bên đường, vừa hay Tổng giám đốc Lăng nhìn thấy, liền đưa cô đến bệnh viện, nhưng Tổng giám đốc Lăng có việc, không ở lại lâu, bảo tôi ở đây chăm sóc cô.”
Lăng Tranh Ngạn vốn không phải loại người làm việc tốt không để lại tên, hễ anh ta giúp ai, nhất định phải để đối phương biết rõ ràng là thiếu nợ ân tình của Lăng Tranh Ngạn.
Nhưng anh ta rõ ràng không muốn lãng phí thời gian ở bệnh viện với Hàn Dịch Huyên, nên gọi thư ký của mình tới, dặn dò vài câu rồi rời đi.
Hàn Dịch Huyên chậm rãi chớp mắt.
Không ngờ giữa chừng còn có một đoạn như vậy, vậy thì thật phải cảm ơn lòng tốt hiếm hoi của Lăng Tranh Ngạn, không thì cô gái trẻ tuổi như cô nằm bên đường ban đêm, lỡ gặp phải kẻ xấu thì toi đời.
“Làm phiền cô rồi, thư ký Phương.” Cô nhếch mép, “Cũng nhờ chuyển lời với Tổng giám đốc Lăng, hôm khác tôi sẽ đến tận nhà cảm ơn.”
“Chuyện nhỏ thôi, cô Hàn khách sáo rồi.” Thư ký Phương cười cười, “Ngoài ra, xin thứ lỗi vì tôi nhiều chuyện, tôi đề nghị cô tốt nhất nên kiểm tra toàn diện, nếu cô không ngại, tôi có thể đi đặt lịch cho cô ngay bây giờ.”
Hàn Dịch Huyên vốn có thói quen khám sức khỏe định kỳ nửa năm một lần, nếu không phải vì bận rộn chuyện đám cưới, cô cũng sớm nên đến bệnh viện kiểm tra rồi, suy nghĩ một chút, liền gật đầu: “Vậy làm phiền thư ký Phương rồi.”
* * *
Kiểm tra toàn diện xong, hơn nửa ngày trôi qua.
Lúc chờ kết quả kiểm tra, Hàn Dịch Huyên hơi bồn chồn.
Cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ rất không thực tế: nếu cô mang thai, Chu Nhâm chắc chắn sẽ thu hồi quyết định chia tay, kết hôn với cô, dù chỉ là để chịu trách nhiệm.
Thế là không khỏi chút mong đợi, đồng thời, lại thầm chế nhạo bản thân, đã đến mức này rồi, vẫn còn hèn mọn như vậy.
* * *
Nhưng ông trời chơi cô một ván lớn.
Cô không những không mang thai, bác sĩ còn nói với cô, cô bị ung thư tuyến tụy, giai đoạn 2.
Dịch Huyên không tin, lập tức yêu cầu kiểm tra lại.
Bác sĩ hỏi cô bình thường có đau bụng không, cô suy nghĩ một chút, để giữ dáng, cô vốn ăn không nhiều, thỉnh thoảng còn nhịn ăn, nên dạ dày vốn không tốt lắm, đau bụng cũng là chuyện thường xuyên.
Cô luôn nghĩ là vấn đề dạ dày, không ngờ đau bụng lại là một trong những triệu chứng sớm của ung thư tuyến tụy.
Cô vẫn yêu cầu kiểm tra lại ngay lập tức, dù bệnh viện này là một trong những cơ sở y tế tốt nhất.
Kết quả vẫn y như cũ.
Hàn Dịch Huyên tay nắm chặt tờ chẩn đoán cuối cùng, dựa vào tường, mặt mày tái nhợt. Nghỉ một lúc, cô khàn giọng hỏi bác sĩ, với tình trạng như cô, có chữa khỏi được không.
Bác sĩ thở dài, ” Thành thật mà nói, là rất khó chữa khỏi. Ung thư tuỵ hiện là khối u ác tính cao của hệ tiêu hóa, dù bệnh nhân giai đoạn 2 tiến hành phẫu thuật triệt để, sau phẫu thuật vẫn có nguy cơ tái phát và di căn, cuối cùng dẫn đến tử vong.” Dừng một chút, bà an ủi, ““Nhưng nếu điều trị tích cực, một mức độ nào đó vẫn có thể kéo dài thời gian sống.”
Câu này không biết bà đã nói với bệnh nhân bao nhiêu lần, trôi chảy như vậy. Hàn Dịch Huyên nghĩ thầm, hỏi thêm, “Nếu tôi chọn không điều trị, thường còn sống được bao lâu?”
” Bệnh ung thư tụy tiến triển rất nhanh, thông thường phát hiện giai đoạn 2 không điều trị, thời gian sống khoảng một năm, hiếm khi quá hai năm.” Khuôn mặt dưới khẩu trang của bác sĩ không nhìn rõ biểu cảm.
“…Tôi hiểu rồi, cảm ơn.”
* * *
Thư ký Phương lái xe đưa Hàn Dịch Huyên về nhà.
Tay cô nắm chặt tờ chẩn đoán, đầu óc cứ đờ đẫn, chỉ cảm thấy những gì trải qua đều hư ảo như một giấc mơ, đợi đến khi tỉnh táo lại, mới phát hiện mình đã đứng trong thang máy, vừa rồi dường như quên cả nói lời cảm ơn với thư ký Phương.
Ngẩn ngơ hồi lâu, cô muốn tìm kiếm phương pháp điều trị liên quan đến ung thư tuyến tụy, kết quả phát hiện mình quên mang điện thoại. Chắc là rơi trên xe rồi.
Cô vốn là người không rời điện thoại, lúc này lại cũng không cảm thấy sốt ruột chút nào.
Đứng trước cửa nhà, cô lại lật tờ chẩn đoán, nhìn lại kết luận trên đó.
Ung thư tuyến tụy, giai đoạn 2. Giấy trắng mực đen, không thay đổi.
Xem ra, là ông trời muốn thành toàn tình cảm nhiều năm của Chu Nhâm với Lữ Tiên Chi, nên mới cho cô một tia sét ngang tai như vậy, đưa vai phụ này hoàn toàn rời khỏi sân khấu.
Hàn Dịch Huyên vô tình vô tứ nghĩ.
* * *
Cô giơ tay, ấn mật khẩu, nhập vân tay, cửa nhanh chóng mở ra.
Bên trong yên tĩnh không một tiếng động, không một bóng người.
Cô vừa bước vào hành lang, ánh mắt cô lướt qua chồng thiệp cưới chất cao trên bàn nhỏ.
Từng tấm thiệp đỏ rực, chói mắt.
Mỗi chữ bên trong đều là cô dùng mực vàng tự tay viết, lúc đó lòng tràn đầy vui sướng, từng nét từng nét đều viết trân trọng, hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Giờ nhớ lại, chỉ thấy nực cười, châm biếm đến cùng cực.
Cô không chút biểu cảm, chẳng nhìn ngang, đi thẳng vào phòng ngủ chính, lấy túi xách lớn, nhét hết giấy tờ tùy thân vào.
Lạnh lùng nhìn quanh một vòng, tất cả mọi thứ vốn quen thuộc, lúc này trở nên vô cùng xa lạ.
Cô còn rất nhiều đồ đạc ở lại đây.
Sách báo, quần áo giày dép túi xách, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng vệ sinh, các đồ trang trí nhỏ mua lúc đi du lịch cùng Chu Nhâm.
Không quan trọng nữa, đều là vật ngoài thân.
Chu Nhâm sẽ dọn sạch.
Giống như xử lý trở ngại giữa anh và Lữ Tiên Chi là cô vậy.
Nghĩ vậy, cô cười lạnh một tiếng.
Không biết là đang chế nhạo Chu Nhâm hay đang chế nhạo chính mình.
* * *
Đi qua phòng khách, thấy chồng thiệp cưới, bước chân cô khựng lại.
Cô bỗng nổi khùng.
Vài bước bước tới, cầm lấy một tấm thiệp mời, gọn gàng xé làm đôi.
Rồi xếp hai mảnh lại, xé thành bốn.
Cứ thế, xé đến nát vụn.
Một tấm còn chưa đủ, cô như nghiện xé, lại cầm lấy một tấm.
Tấm này tiếp nối tấm kia, mảnh giấy đỏ rực rơi đầy sàn, ánh mực vàng lấp lánh dưới nắng sớm, trải rộng như tấm thảm.
Như tàn tích sau pháo hoa đỏ, náo nhiệt qua đi, chẳng còn gì.
Cẩm tú hóa tro, đỏ một màu chết chóc.
Cô xé đến kiệt sức, ngồi bệt giữa đống đỏ vụn vàng nát.
Nhưng không có giọt nước mắt nào rơi.
Như thể tất cả vừa rồi, cô chỉ là một kẻ ngoài cuộc đứng nhìn.
* * *
Lúc Chu Nhâm bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Anh chưa từng thấy cô như vậy.
Như bị ai lấy dùi nhọn khoét rỗng linh hồn.
Mắt cô xám xịt, trống rỗng, chẳng còn gì.
Hàn Dịch Huyên nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại một cách máy móc, liếc nhìn anh, biểu cảm không chút gợn sóng.
Như thể anh chỉ là một luồng khí thổi vào nhà, hoặc là một đồ trang trí nào đó.
Cô đứng dậy, thẳng bước hướng ra cửa, cô muốn rời đi.
Rời cái nơi chết tiệt này, rời khỏi cuộc đời Chu Nhâm.
Thấy vậy, Chu Nhâm cảm thấy một mảnh trong lòng sụp đổ, hoảng loạn không tên. Khi cô lướt qua, anh bất giác giật lấy cổ tay cô.
“Huyên Huyên…” anh khẽ gọi.
Cô thậm chí không cho anh một ánh mắt, giật mạnh khỏi tay anh.
Như vô tình chạm phải thứ gì bẩn thỉu khiến người ta buồn nôn.
“Tiền chia tay chuyển thẳng vào thẻ ngân hàng của tôi,” cô lạnh lùng nói, “nếu anh còn chút lương tâm thì cho nhiều một chút.”
Nếu không có nhiều tình yêu, vậy thì, nhiều tiền cũng có thể bù đắp một hai.
Cô Hàn Dịch Huyên không bao giờ là kẻ yếu đuối, sự áy náy và thương hại buồn cười của anh hãy để dành cho Lữ Tiên Chi đi, dù sinh mệnh của cô sắp kết thúc, cô cũng tuyệt không dùng lý do này để giữ anh.
Có người nói trong một mối quan hệ thân thiết, người yêu nhiều hơn luôn thiệt thòi.
Cô không nghĩ vậy.
Cô cho rằng, người yêu nhiều hơn mới là kẻ dẫn dắt.
Vì cô cho đi được, cô cũng lấy lại được.
* * *
Chu Nhâm trong thoáng tổn thương, anh chưa từng thấy cô bài xích mình như vậy.
Anh còn muốn nói gì đó, Hàn Dịch Huyên đã tiếp tục bước chân rời đi, không ngoảnh đầu lại.
Ngón tay anh động đậy, rốt cuộc vẫn không giơ tay ra kéo cô lại.
Đau dài không bằng đau ngắn, rốt cuộc anh đã chọn cưới Lữ Tiên Chi, hà tất lại cho cô hy vọng vô dụng.
Sự tình đã đến nước này, anh chỉ có thể bù đắp cho cô thật tốt về kinh tế.
Về sau, vô số lần nửa đêm tỉnh giấc, Chu Nhâm nhớ lại suy nghĩ và hành động của mình trong khoảnh khắc này, đều hận đến nghiến răng, không nhịn được tát mình một cái thật mạnh.
Chỉ có thế mới trút được nỗi lòng.
Tự trách, nhớ nhung, hối hận, đau đớn, không cam lòng…
Những cảm xúc tiêu cực ấy hành hạ anh trong những đêm dài vô tận, gần như nhấn chìm anh.
Còn lúc này, anh chỉ chọn cách lặng lẽ nhìn cô rời đi.