Ngắm trăng trên mái nhà quen rồi, tôi vô tình bắt gặp được người ta đưa con đi tránh binh biến.
Người làm cha, làm mẹ luôn như thế, luôn muốn bảo vệ con mình trước những bão giông. Tôi chợt nhớ đến cha vô ngần, dù là trong cơn mộng ảo cha cũng không bỏ quên tôi, ông ấy kêu tôi chạy đi đừng lo cho ông.
Tôi gối đầu trên tay, mắt nhìn lên bầu trời cao vô ngần bỗng nhiên cảm thấy cô quạnh, lạnh lẽo, cảm giác có một gia đình yêu thương đùm bọc như thế phải chăng tôi vĩnh viễn cũng không tìm thấy được nữa.
Ánh trăng sáng vành vạnh soi rõ từng cử chỉ biệt ly, lòng tôi buồn không tả nổi.
Nhắm nghiền mắt lại, không thay đổi được chuyện của nhân gian.
Tôi cố tìm cho mình một chút yên bình giữa nhân gian đầy những cơn sóng ngầm, nhưng bên tai cứ văng vẳng lời ca tan tóc:
Tiếng ai hát vọng dưới trăng à ơi
Lời rằng: "gió lớn, mây giăng trắng trời.
Tan thương mấy đợt lệ rơi, mắt nhìn à
dòng huyết nhuộm đỏ nơi đất bằng".
Tôi dùng tay lấp đầy hai bên tai, lời hát quá thê lương quá kinh hoàng. Mở mắt ra lại thấy đúng có người dưới trăng.
Hắn mỉm cười bước đến cạnh tôi mà tôi lại không thể ngăn cản hắn:
"Đã khỏe hẳn chưa?"
Dạ Tĩnh dùng lời lẽ thâm tình hỏi, tôi hừ một tiếng chẳng thèm đáp.
Hắn lấy trong người ra một túi kẹo ngọt, định dụ dỗ tôi:
"Cho cô nè, tôi thấy cô ăn suốt dọc đường đến Đốn Sơn"
Hắn theo dõi tôi, cái tên này lúc ẩn lúc hiện chỉ có hắn tìm người, người không thể tìm hắn, tôi chợt nhớ ra liền hỏi:
"Việc tôi làm xong rồi, anh mau nói tung tích của cha, tôi sẽ mau chóng tìm được ông ấy trở về phượng hoàng cốc rời xa chổ quỷ quái này"
Dạ Tĩnh đem kẹo nhét vào tay tôi:
"Cô định bỏ tôi lại ư?"
"Đừng có đánh trống lảng"
Tôi thật sự tức giận rồi, hắn ta còn muốn lợi dụng tôi nên mới tốt như thế.
Dạ Tĩnh trở nên nghiêm túc nói:
"Thật xin lỗi cô, thật ra từ sau khi trải qua sự việc ở đỉnh cửu minh đó tôi không tra được dấu tích nào cả, chẳng một ai còn lưu giữ ký ức về ông ấy cũng như ông ấy không còn xuất hiện nữa, ngay cả ký ức của chính ông tôi cũng không thể tiếp cận".
Dạ Tĩnh nói dông dài kết quả lại là không tìm thấy, anh ta lại gạt tôi con người này tôi không nên qua lại nữa thì hơn.
Tôi lại nhắm mắt trong chính giấc mơ của mình, không quan tâm thế sự đảo điên. Tôi sẽ tìm đến người có thể giúp mình ở U Linh giới thì hơn.
Sáng hôm sau.
Trần tướng quân dù không muốn đón tiếp khách khứa cũng phải ra chào hỏi bởi vì ông ấy đã bàn bạc sắp đặc xong cả, lúc tôi thông báo cho tướng quân cũng đã quá trễ để hoản lại mọi thứ.
Tôi vẫn nằm trên mái nhà cho đến khi cô hương trà đến tìm, tôi không vội đáp trả, hương trà xông vào phòng tìm tôi một lượt sau đó hớt hãi chạy ra.
"Hương Trà"
Tôi gọi cô ấy từ trên nóc nhà, Hương Trà vội vã nói:
"Tướng quân nói cô mau rời khỏi đây đi".
"Ông ta đuổi tôi?"
Hương Trà đáp lại câu hỏi của tôi:
"Đúng là như vậy đó, cô mau đi đi".
Càng đuổi tôi càng muốn ở lại.
Mặt trời vừa lên mọi người đã tụ hợp đông đủ, thức ăn và rượu được mang lên thơm ngát.
Người cần xuất hiện cũng đã xuất hiện.
Trần Tướng quân ra sức dùng mắt ra hiệu cho đồng minh dừng lại mọi kế hoạch tuy nhiên không ai để mắt đến ông ấy, bọn họ chỉ nghĩ để lỡ cơ hội này sẽ không còn lần sau nữa.
Không ngờ bọn người của tên họ Hồ râu bạc tóc hoa râm kia đã chuẩn bị phòng vệ, nhờ bọn yêu quái hỗ trợ bọn chúng đã vạch trần kế hoạch giết hơn trăm người có mặt tại đó, ngay trước mặt tôi.
Tôi căm phẫn vô cùng một lần nữa chứng kiến cảnh tang thương mà không làm được gì ngoài việc căng mắt nhìn.
Xen vào chuyện nhân gian, thay đổi số mệnh con người là phạm vào ba điều đại cấm kỵ chắc chắn sẽ bị tiên giới trừng phạt, rút hết tiên khí chỉ còn lại thân xác khô héo luân hồi gánh nghiệp thay cho người bị thay đổi số phận mãi mãi rời khỏi tiên ban.
Dù chỉ là một bán yêu nhưng tôi không thể không sợ hãi.