Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải Ta Là Ta

Chương 3 - Lo Chuyện Bao Đồng

Anh ta ngồi quay lưng lại với tôi, ngắm nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ trước mắt, bên cạnh còn quyển sách điển cổ điển tích mà trước đây tôi rất thích.

Không biết bằng cách nào tôi đã đến được đây, ngồi trên mái nhà này và còn người thanh niên nọ đang tươi cười bảo:

"Chúng ta lại gặp nhau".

Tôi thề rằng chưa từng gặp ai kỳ lạ như anh, mái tóc đen huyền được búi cao làm tôn lên vẻ đẹp của cây trâm ngọc vấn ngang, phát lên màu lam nổi bật giữa vòm trời dần tối.

"Chúng ta quen nhau ư?"

Anh ta nhìn tôi, tia sáng cuối cùng tắt lịm

"Quen, chắc có lẽ em nhất thời quên mất thôi"

Tôi hiếu kỳ muốn hỏi quen anh ta ở đâu? Nhưng ánh đèn rực rỡ nơi biệt phủ đồng loạt được thắp lên trước mắt khiến cảnh vật trước mắt tôi trở nên kinh diễm tột cùng.

Bên dưới mái nhà người con gái mặc trên người chiếc áo hồng xinh xắn, bước lên đài tam cấp.

Từ khi nào bên dưới lại có đài tam cấp, câu trả lời chưa được giải đáp, tiếng hoan ca lập tức vang lên.

Đàn ông, đàn bà, lụa là gấm vóc, cao lương mỹ vị dâng lên tất cả hòa cùng nhau bốc lên một mùi tanh kinh dị.

Điệu múa uyển chuyển gợi tình, y phục ngày càng mỏng manh đến nỗi tôi không thể nào xem tiếp được.

Anh thanh niên thấy tôi quay đi liền bật cười.

"Phải xem nguyên nhân mới có thể giải quyết được hậu quả"

Tôi vẫn chưa hiểu ý anh ấy liền đáp:

"hả"

Anh ta bằng cách nào lại kiên nhẫn với tôi:

"Phải tìm xem cô ta có oan ức gì giúp cô ta giải quyết, chỉ có như vậy cô ta mới chịu rời đi"

Nghe đến đây tôi mới hiểu ra người anh ta nói đến là con quỷ trong nhà bà lão. Nhưng cô ta không phải đã chết rồi ư?

Tôi cố nhìn xuống bên dưới, trong cơn hoan lạc của loài người, thứ mà tôi nghĩ chỉ có yêu ma mới có thể làm được, tên đàn ông say mèm đột nhiên bước đến đè cô gái xuống sàn liên tục đánh đập, vừa đánh hắn vừa cởi y phục, cô gái trước mặt bao nhiêu người cố gắng vùng vẫy.

Đến đây tôi không kiềm được liền từ trên nóc nhà bay xuống túm tóc tên đàn ông nọ đập mạnh đầu của hắn xuống sàn kêu lên tiếng động lớn.

Đột nhiên tất cả mọi vật đều biến mất thay vào đó là một không gian màu trắng xóa.

Người thanh niên từ tốn bước lại gần tôi, khóe miệng lộ nét cười, anh ta đang cười tôi hay sao?, cười cợt trong lúc tôi đang hoang mang chẳng biết việc gì đang xảy ra xung quanh mình.

"Hắn tỉnh rồi"

"???"

Anh ta đang nói đến ai?

"Người tạo ra giấc mộng, hắn ta tỉnh rồi, lẽ ra cô không nên phá vỡ giấc mộng của hắn"

"Anh đang nói chúng ta ở trong giấc mộng của người khác"

Anh ta thản nhiên đáp:

"Đúng, tôi còn có thể đột nhập vào giấc mộng của cô"

Nói xong cảnh vật xung quanh đều biến đổi, phượng lâm với cơn mưa hoa đỏ rực.

Đứa bé nhỏ xíu chạy nhảy tung tăng.

"Bác hai trai, bác hai gái, đẹp quá, lớn lên con trồng thêm nhiều hoa nửa luôn."

Anh Văn Thanh đi phía sau đáp lời:

"Đến lúc đó anh sẽ giúp em"

Đứa bé đó chính là tôi, tôi định chạy đến ôm lấy anh Văn Thanh nhưng tên kia cản lại, anh ta nói tôi không nên phá hủy chính ký ức của mình.

Tôi nhìn anh ta, con người này vốn từ đâu xuất hiện.

Cảnh vật lại một lần nữa thay đổi, lần này là căn phòng tôi đang nằm ngủ. Tôi thấy chính bản thân mình nằm trên chiếc giường với đôi mắt khép chặt.

" Tôi tên Dạ Tĩnh, nơi tôi mang cô đến chính là giấc mơ và ký ức của bất kỳ ai còn sống."

Dạ Tĩnh rót cho tôi ly trà:

"Cô đừng sợ, tôi chỉ muốn giúp cô thôi."

Tại sao anh ta lại muốn giúp tôi nhỉ? Chẳng quen biết đột nhiên gặp gỡ rồi lại giống như thân từ kiếp nào

Thấy môi tôi nhấp nháy anh ta liền nói:

"Cô đừng thắc mắc vì sao tôi lại muốn giúp cô, vì chỉ có cô mới nhìn thấy tôi cho nên chúng ta làm bạn nha"

Dạ Tĩnh nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn thiết, nhưng tại sao chỉ có tôi mới nhìn thấy anh ta cơ chứ, không lẽ:

"Anh là ma hả?"

Dạ Tĩnh bật cười:

"Không, bán tiên như cô cũng sợ?"

"Tất nhiên là không?, nếu không phải ma tại sao không ai nhìn thấy anh?"

"Vì vậy tôi mới cần có một người bạn, tôi cô đơn lắm"

Vừa nói anh ta vừa dùng giọng bỡn cợt.

Tôi không thèm đùa với anh ta nữa bèn bàn về công việc chính đó chính là giúp bà lão và lấy một nửa số tiền thưởng.

Tôi phải mua vài thứ trên phố nó quá đẹp mà tôi lại quá thích, thứ chủ yếu để có được chính là tiền.

"Trở lại vấn đề đi, anh định giúp tôi ra sao?"

Dạ Tĩnh có khuôn mặt trắng ngần, xương hàm đẹp, đôi mắt biết nói cứ chớp chớp khiến cho hàng mi không ngừng rung động.

Anh ta chống tay lên chiếc cằm vuông vuông bảo:

"Chỉ cần ai đó có mặt trong bữa tiệc mơ lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ tra được nguyên nhân cô ta không chịu đi đầu thai."

Nghe anh ta nói vậy tôi cũng không còn cách nào khác, đành chờ vậy.

Bình Luận (0)
Comment