Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải Ta Là Ta

Chương 5 - Chuyện Dễ Như Vậy Há Có Gì Đó Không Đúng

Quỷ nữ từ nhỏ đã sống không tốt, lớn một chút lại bị người ta đột nhiên đánh đập đến chết, ở nhân gian sao lại lắm chuyện không tốt.

Nghe Dạ Tĩnh bảo đi hù tên ác ôn vương gia gì gì đấy kia tôi cũng hào hứng không kém.

Dưới ánh trăng tròn vằng vặc, gió từng cơn se lạnh thổi lùa vào lớp áo, tôi ngồi chờ chỉ thị của Dạ Tĩnh.

Đến lúc vào được giấc mộng của hắn cũng là khi hắn đang có giấc mộng xuân.

Tôi thật sự chẳng muốn nhìn cũng đã nhìn phải. Cảm giác nhân sinh quan trong phút chốc nát vụn thành từng mảnh tan trong bầu không khí nóng rực thật khó có thể diễn tả bằng lời.

Tôi dùng linh lực thổi tắt nến, phá cửa sổ, Dạ Tĩnh chỉ cần phẩy tay, đám bàn bà con gái trần trụi kia liền biến mất.

Tên Vương gia hoảng hốt đưa mắt nhìn khắp nơi như đang tìm kiếm xem chuyện gì đã xảy ra.

Tiếng khóc như réo rắc từ không trung vọng lại khiến tôi dựng tóc gáy. Tôi không dám động đậy chôn chân một chỗ.

Dạ Tĩnh đẩy tôi bảo:

"Hắn chỉ nhìn thấy cô, bước lên dọa hắn đi."

Tôi sợ muốn chết đáp:

"Tôi phải làm gì"

Dạ Tĩnh lại được dịp cười tôi:

"Nhìn hắn thôi không cần làm gì cả".

Tôi bước lên, thoát khỏi không gian đen huyền, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào tôi sáng lên ví như chính tôi được phát quang.

Tôi nhìn nghe theo chỉ dẫn chằm chằm hắn, hắn hoảng sợ rút vào trong giường.

Dạ Tĩnh lại bảo tôi đến gần. Hắn rút gươm làm tôi có chút hoang mang, có nên đánh nhau hay không?.

Dạ Tĩnh thấy tôi ngập ngừng liền dùng thuật đẩy tôi nhào đến phía trước.

Trên người tôi lúc ngày chảy ra thứ nước nhớp nháp, Dạ Tĩnh lại bảo tôi túm lấy tay hắn đi, tôi lại sợ nhỡ hắn đâm tôi thật thì sao đây, tôi không muốn phạm giới quy của Phượng hoàng cốc đánh nhau với phàm nhân.

Dạ Tĩnh thấy tôi ngập ngừng, anh ta liền hối:

"Nhanh lên, dọa cho hắn sợ sau đó chúng ta mới danh chính ngôn thuận vào phủ lấy bảo vật được."

Đúng là tôi có hứa sẽ giúp hắn có được thứ gì đó trong vương phủ nhưng hắn lại xem thường trí nhớ của tôi như vậy ư?.

"Việc tôi hứa với anh tôi sẽ làm nhưng mà lỡ như tôi phạm quy sẽ không trở về nhà được."

Dạ Tĩnh rõ ràng đã lập ra kế hoạch trước:

"Bà cô của tôi ơi, đây là mộng ảo cô sẽ giết được hắn thật sự chắc".

Tôi nghĩ cũng đúng liền dùng thuật đánh bay thanh kiếm trên tay tên Vương gia đi sau đó bóp cổ hắn đến trợn tròng mắt.

"Được chưa?"

Tôi réo lên với Dạ Tĩnh đến khi mộng cảnh tan đi anh ta mới đáp:

"Được rồi, hắn ta bị dọa đến mức mất ngủ mấy đêm cho xem, nếu vẫn chưa đủ với hắn thì cô phải lập lại chuyện này vài lần."

Tôi đang thắc mắc kế hoạch tiếp theo của anh ta là gì bèn không kiềm chế được tò mò:

"Nếu hắn đã sợ rồi thì tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

" sẽ giả danh pháp sư buộc hắn phải giao ngọc Tịnh hồn cho cô, sau khi cô phá hủy ngọc tịnh hồn, tất cả oan hồn đã chết dưới tay hắn sẽ không còn bị cản trở, quay về ân oán trả đủ cho hắn."

Dạ Tĩnh nói như vậy có phải vì muốn một công đôi chuyện?, phá ngọc tịnh hồn trở về giải quyết ân oán với ai khác.

Tôi mặc kệ mấy chuyện ân oán giang hồ này, phiền phức không kể xiết miễn người ác bị trừng trị thì chẳng có gì phải bàn cãi.

Mấy hôm sau, ngoài phố có dáng cáo thị ai chữa hết bệnh cho Vương gia sẽ được trọng đãi.

Tôi đi đến cái bản với dòng chữ không hề biết đến nhau xung phong giơ tay:

"Tôi biết trị bệnh âm"

Thế là lọt vào một trong mấy người đạo sĩ thúi đi cùng, tôi là kẻ chẳng có trang bị gì trông giống tên thầy cúng. Mắt tròn mắt dẹt nhìn người ta đàm đạo.

Chúng tôi được dẫn vào mấy bức tường tựa như mê cung, đi lòng vòng một hơi dừng lại bên tiểu đình.

Tuy gọi là tiểu đình nhưng nó rất rộng rãi, xung quanh treo rèm tre phủ xuống.

Tên Vương gia ở bên trong lúc lâu mới lên tiếng:

"Tất cả bọn bây đã dám đến đây mà không có chút hữu dụng nào thì đừng hòng ra khỏi vương phủ."

Tên Vương gia này sắp chết đến nơi còn hù dọa người khác, tuy nhiên mồ hôi tôi cũng đã đổ không ít.

Tôi đưa tay lau mồ hôi rơi thành từng hạt , sau đó xung phong phát biểu, tất nhiên là được sự đồng ý của vương gia:

"Bẩm, tôi vừa vào đã thấy âm khí quá nặng, xin hỏi vương gia đêm có mơ thấy gì không sạch sẽ."

Tôi vừa nói xong tên vương gia có chút động tĩnh, tôi bèn tiếp tục nói:

" phải chăng là một nữ quỷ?"

Hắn thất thần run rẩy đáp:

"Đúng"

Tôi được nước tiến đến:

"Bẩm, tôi nghe nói trong nhân gian có vật gọi là ngọc tịnh hồn, tương truyền ngọc được một vị thượng tiên, dùng tiên pháp tạo thành có tác dụng trấn được hồn phách, chỉ là suốt nghìn năm ngọc tịnh hồn lưu lạc chốn nhơ nhớp đã mất hết tác dụng trái lại còn thu hút âm hồn không tan, khiến cho người sở hữu nó loạn hồn phách dễ bị yêu ma quấy phá. Không biết vương gia có nghe qua vật đó?"

Tên vương gia suy nghĩ gì đó một lúc sau mới đáp:

"Có nghe qua"

" bẩm, thật ra tôi còn biết nó đang ở trong vương phủ ngài, nếu ngài không ngại có thể cho tôi xem một chút."

Tôi được đặc cách đi đến một nơi khác trong phủ, có cô nữ hầu xinh đẹp mang theo chiếc khay nhỏ, bên trong khay là viên ngọc màu trắng sữa, trông vô cùng tầm thường.

Hầy, đồ vật ở nhân gian có thứ gì tốt cơ chứ, tôi thầm nghĩ sau đó giả vờ cầm miếng ngọc làm phép, trong lúc không ai để ý tráo nó đi, tôi bỏ miếng ngọc giả vào khay thầm cảm thán sao mà bản lại thân vô cùng xuất xắc như vậy, có thể tự hóa ra miếng ngọc không những giống mà còn trắng sáng hơn gấp trăm lần.

Tên vương gia không cho tôi về lại sắp xếp một nơi để tôi lưu trú.

Tối hôm đó Dạ Tĩnh đến, tôi háo hức cho hắn xem miếng ngọc, nhưng không ngờ lại là đồ giả. Tên Vương gia này là đang thử tôi.

Tôi và Dạ Tĩnh lại dọa hắn, dọa hắn đến nỗi lâm bệnh.

Tôi đợi đến mấy ngày sau hắn mới cho người qua mời tôi đến đàm đạo.

Cuối cùng thì cũng giao ngọc ra. Tôi nhìn hắn mặt mũi đen xì, nhận thấy ngày tàn của hắn cũng đã đến cho nên tùy tiện tặng hắn một câu:

"Thiện có thiện báo, ác có ác báo chẳng qua là sớm hay muộn, hy vọng ngài bình thản đón nhận."

Chuyện dễ như vậy mấy khi gặp.

Bình Luận (0)
Comment