Không Phụ

Chương 5

Nụ hôn đầu của tôi và Chung Trần, vẫn chưa triền miên như sau này. Đó là rất lâu rất lâu trước khi tôi biết thân phận thực sự của Chung Trần. Thân thể Chung Trần khi ấy đã ổn hơn nhiều. Lúc đó chàng trù bị đã lâu, tôi thường trông thấy người từ kinh sư xa ngàn dặm đến ải Nhan Môn tìm chàng, mà chàng cứ ngồi rịt trong phòng tôi và sư phụ, da mặt rất dày, chưa từng thể hiện thái độ muốn đi.

Chàng không đi, tôi và sư phụ cũng không thể thúc giục. Sư huynh được người khác mời đến phía đông hành y, anh muốn dẫn tôi đi cùng, tôi cũng rất do dự.

Lúc đó tôi mười sáu, bằng tuổi Chung Trần khi lần đầu tiên gặp Chung Trần.

Trong hai năm, Chung Trần nhanh chóng trưởng thành, dáng dấp càng cao, tôi ngẩng đầu mới có thể nhìn chàng, chàng đã không còn kiệm lời như khi trước, nhưng vẫn không thích nói chuyện, nom trầm ổn, đã là người lớn rồi.

Cuộc đời tôi, kinh nghiệm ít đến đáng thương, phái nam ở cạnh tôi trước đến giờ, càng vốn chỉ có sư huynh và sư phụ.

Sư phụ như cha tôi, sư huynh như anh tôi, mà Chung Trần, tôi không biết phải định vị thế nào.

Có lúc tôi sẽ mượn cớ giúp chàng bắt mạch tránh cho bệnh tái phát mà chạy đến phòng chàng. Tôi từ nhỏ sống tự do, không có tí quy củ nào đáng kể, Chung Trần cũng chưa từng cản tôi, để tôi đọc sách trong phòng chàng.

Hai chúng tôi trong căn phòng nho nhỏ, chàng ngồi trước bàn, tôi ngồi trên ghế nhỏ, giữa hai người cách một cái lò sưởi. Ngoài cửa sổ là tuyết trắng quanh năm mênh mang, trong phòng là ánh lửa màu cam ấm áp nhảy múa, tôi đọc sách, chẳng hiểu sao lại nhịn không được muốn nhìn Chung Trần.

Tôi muốn xem có phải chàng lại nhịn không được thói quen nhíu mày, muốn xem có phải lại nghiêm túc lật giở thư tín người khác mang đến, muốn xem chàng..có phải cũng nhìn tôi không.

Lúc đó thực lòng tôi không hiểu gì cả. Tôi  nghĩ, dáng dấp Chung Trần đẹp như vậy, chàng lại không phải sư phụ tôi, cũng không phải sư huynh tôi, chỉ là một người không có quan hệ. Vậy nếu tôi nhìn chàng, có lẽ cũng giống như đang đơn giản thưởng thức một bức họa vậy.

Sau khi nghĩ thông, tôi liền không kiêng dè nữa, có khi dứt khoát đặt sách xuống, nâng cằm ngắm Chung Trần.

Chung Trần mới đầu giả vờ không biết, sau đó có một ngày nói: “Cô…cứ nhìn tôi miết làm gì.”

Tôi đường hoàng nói: “Dung mạo anh đẹp lắm.”

Chung Trần khuôn mặt cạn lời, lâu thật lâu, lại hơi cười: “Cảm ơn.”

Số lần chàng cười chỉ đếm trên đầu  ngón tay, lúc này tôi hưởng thụ vô cùng, vội vàng khen chàng: “Anh cười lên trông càng đẹp.”

Ý cười Chung Trần càng sâu, lại không nói gì nữa.

Mới đầu những người đến từ kinh sư, chỉ mang theo thư cùng vài thứ khác, thần thần bí bí, về sau, lại mang theo  mấy thứ đồ chơi hiếm lạ từ kinh sư, mượn tay Chung Trần đưa tôi.

Tôi biết chắc chắn là Chung Trần bảo bọn họ mang đến cho tôi, trong lòng cảm kích vô cùng, cũng muốn tặng chàng thứ gì đó để báo đáp, nhưng lúc ấy tôi mới mười sáu tuổi, ngoại trừ tuổi trẻ, thì chẳng có gì.

Vì vậy tôi đến hỏi sư phụ, sư phụ lại biểu lộ vừa kinh ngạc vừa đau lòng: “A Chiêu, con và Chung Trần, quá gần gũi.”

“Quá gần gũi?” Tôi không hiểu nói: “Thật ạ?”

Sư phụ chỉ là lắc đầu thở dài: “Con phải cách xa cậu ta một chút. Nếu còn vậy, ta sẽ đuổi cậu ta đi.”

Tôi vẫn rất không hiểu, giống như lần trước sư phụ từ chối chữa trị cho Chung Trần.

“Vì sao ạ? Chung Trần rất tốt mà!” Tôi sốt ruột giải thích thay Chung Trần.

“Đúng, giờ cậu ta rất tốt.” Sư phụ vẫn thở dài, “Nhưng có thể sau này.. có lẽ tương lai…tóm lại, con không thể quá gần gũi cậu ta.”

Sư phụ thương tiếc nhìn tôi: “Có rất nhiều chuyện, thầy mong con cả đời đều không phải tiếp xúc, cứ vậy mà yên ổn sống hết một đời. Nhưng nếu con quá thân thiết với Chung Trần, vậy những chuyện ấy sẽ không thể tránh khỏi… A Chiêu, con ngốc như vậy, thầy không yên lòng về con.”

Tôi nghe sư phụ, cảm thấy rất đau lòng, nhưng vẫn nói: “Con không ngốc! Lại nói, sống yên ổn, đó là cả đời, sống kinh tâm động phách, thì vẫn là một đời. Con muốn sống tùy tiện một chút, thì có gì không đúng?”

Sư phụ cũng không phản bác tôi, ông không phải tôi, không có cái tính nhất định phải nói thắng đối phương.

Ông chỉ nói: “Sư phụ mãi mãi tôn trọng ý kiến của con. Nếu con quyết như vậy, sư phụ không cản. Chỉ mong con thật sự vui vẻ, có những việc, mãi mãi sẽ không biết đến.”

Sư phụ khi đó đã biết tất thảy, ông thấy, lúc ấy tôi vô tri lại đáng buồn cỡ nào. Nhưng rốt cuộc ông  không cản tôi, tôi cảm kích ông, lại có chút trách ông, càng nhiều hơn, là hận mình năm ấy.

Mà tôi lúc đó, cũng không phải vì mấy lời đó mà xa lánh Chung Trần, ngược lại, chúng tôi càng thân, đến khi sư phụ muốn rời đi, tôi nhất định phải ra quyết định.

Tôi vẫn luôn là kẻ quật cường, mọi chuyện đều muốn tự quyết định, giống như khi nói chuyện với sư phụ, sư phụ dạy tôi từng bước, tôi cũng không chịu nghe, quyết định chuyện gì, là cứ phải một mực làm vậy.

Nhưng lần đó, chuyện trọng đại như vậy, tôi lại không ra được quyết định, tôi muốn giao quyền quyết định cho Chung Trần.

Tôi thầm cảm thấy chuyện này có ý nghĩa thế  nào, nhưng lại không dám nghĩ quá sâu.

Tôi chạy tới hỏi Chung Trần: “Chung Trần, anh hi vọng tôi ở lại, hay là mong tôi cùng sư phụ rời đi?”

Chung Trần nhìn tôi, ánh mắt trong trẻo: “Tôi hi vọng nàng không hối hận.”

Tôi nhìn chàng, nhìn đôi mắt ấy, thần sắc ấy, Chung Trần ấy.

Trong lòng liền ra quyết định.

Tôi nói với sư huynh, rất xin lỗi, em phải ở lại đây.

Sư huynh đang dọn hành lí, nghe vậy ngừng lại, sau đó anh quay đầu, vẫn là một nụ cười ấm áp: “Ừ.”

Anh chỉ ‘ừ’ một tiếng, không khuyên tôi nữa, cũng không hỏi vì sao.

Giờ nhớ lại, tôi lúc mười sáu tuổi thật sự quá hạnh phúc, ba người đàn ông bên cạnh tôi đều tôn trọng lựa chọn của tôi như vậy, họ đều không ép tôi, chỉ mong tôi không hối hận.”

Nhưng rất lâu về sau, cuối cùng tôi vẫn hối hận.

Tôi nhớ ngày sư huynh đi, anh mặc bộ áo đen, cưỡi một thớt tuấn mã đỏ, thúc ngựa giơ roi trong cơn tuyết, bóng dáng màu đen kia dần dần đi xa, tôi đứng trước căn phòng nhỏ, phát hiện sắp không còn thấy anh nữa, vội vàng gọi một câu: “Sư huynh!”

Tiếng gió lớn đến vậy, nhưng anh vẫn nghe thấy. Anh dừng lại, sau đó quay đầu, tôi nghe tiếng chuông đồng trong trẻo rung động, ngược gió rót vào tai tôi.

–Nếu em nghe được tiếng chuông đồng, thì phải biết rằng, sư huynh mãi mãi theo em, chăm sóc em.

Anh rung chuông xong, cất kĩ lại, không dừng bước, không quay đầu, đi đến một nơi tôi không hề biết.

Tôi đúng trong gió tuyết, vẫn cứ khóc.

Có người nhẹ nhàng nắm tay tôi, tôi quay đầu, phát hiện là Chung Trần. CHàng cầm tay tôi, ánh mắt lại nhìn theo hướng sư huynh rời đi, đến khi không còn thấy gì nữa, chàng mới nhìn tôi, ấm áp xoa lên gương mặt tôi.

“Đừng khóc, nếu quyết định như vậy khiến nàng phải khóc, vậy đừng tiếp tục nữa.” Giọng Chung Trần trong gió nghe buồn buồn.

Tôi lau nước mắt, nói: “Quyết định tôi ra, thì sẽ không hối hận, nhưng đau lòng luôn khó tránh mà.”

Chung Trần dường như nhẹ nhõm thở ra, lộ ra khuôn mặt tươi cười. Da chàng trắng như tuyết, trong cơn băng tuyết nom như ngọc thach. Tôi nhìn chàng, cảm thấy có nhiều thứ không còn giống trước, mà hiển nhiên chàng cũng nghĩ vậy, bởi vì một khắc sau, môi chàng liên dán lên môi tôi.

Đó là nụ hôn đầu của tôi, trong một sớm đau lòng, xung quanh là băng tuyết thét gào cùng một mái nhà gỗ nho nhỏ.

Mà đối tượng, là Chung Trần.

Tôi nghĩ cuối cùng vẫn là yêu Chung Trần, không phải giống như năm tháng, cứ bình thản không có gì kịch tính, vì sao đã qua lâu vậy rồi, sau khi tôi trúng độc hoạt, vẫn có thể nhớ rõ ràng đến thế.

Tôi vẫn luôn nhớ kĩ mười ba năm trước, cậu trai mười tám tuổi đó, nhẹ nhàng đặt xuống nụ hôn nhẹ nhàng còn hơn cả tuyết bay.

Nụ hôn ấy, khiến tôi đến tận giờ, vẫn thấy ngọt ngào.

Mà ký ức càng khắc sâu, hiện thực tàn khốc càng khiến người ta đau lòng.

Trong mở, tôi vẫn mười sáu tuổi, Chung Trần vẫn mười tám tuổi, chúng tôi tay trong tay, vào phòng nhỏ, ngồi bên lò sưởi, nhìn nhau, ngay cả một khắc cũng không muốn rời mắt, giống như đối phương chính là bông tuyết, chỉ không cẩn thận một cái, là sẽ tan đi không thấy.

Nếu cứ mãi như vậy được thì tốt biết bao. Tiếc rằng giờ mộng tỉnh, hết thảy đã khác hoàn toàn.

Mà tất thảy khác biệt, bắt nguồn từ quyết định ban đầu của tôi. Mà quyết định ấy, lại bời vì sư phụ đã chết.

Sau khi tâm sự với Chung Trần, tôi ngầm hạ quyết định, quyết định đi gặp dì Ngô lần cuối cùng.

Tôi đã dần dần có chút kí ức mơ hồ, nằm trong lòng dì Ngô cuộn tròn người mà ngủ, bà thấp giọng hát cho tôi nghe bài hát không biết tên, bởi vật quyết định ấy của tôi, tôi thấy có lỗi nhất, vẫn là với dì Ngô, dù sao…tôi chỉ có chút ấn tượng với bà.

Dì Ngô quả nhiên vẫn làm việc trong lầu Như Ý, thấy tôi, ánh mắt bà lấp lánh hào quang. Chuyện này khiến tôi rất áy  náy, bởi vì ý đồ đến của tôi, hiển nhiên không hợp với chờ đợi của bà.

“Công chúa.” Dì Ngô không quỳ lễ như lần trước, mà làm một tư thế kì quái, có lẽ là cách hành lễ của Giáng Mục.

Đúng, tôi là công chúa. Mà còn là cô công chúa của tộc Giáng Mục đã bị Vũ quốc diệt hơn mười năm trước.

Ngày đó trong lầu Như Ý, dì Ngô hai mắt rưng rưng, nói với tôi tất cả.

Tôi là công chúa Giáng Mục. Vết sẹo trên cánh tay, là dì Ngô miễn cưỡng tạo ra. Khi ấy tình huống khẩn cấp, Giáng Mục vương và vương hậu đều đã bỏ mình, mà bản thân dì Ngô trọng thương, đành phải đào vong giữ mạng, nhưng dì Ngô là phạm nhâm mà Vũ quốc truy nã, nếu mang tôi theo cùng, nhất định sẽ liên lụy đến tôi.

Lúc ấy dì Ngô đang bị đại quân đuổi giết, bà đành giao tôi cho một gia đình, sợ sau này không tìm thấy tôi, liền dùng cây trâm trên tay khắc một ấn kí… Nhưng đến một năm sau dì Ngô trở lại nơi đó, gia đình kia đã không thấy tăm hơi.

Dì Ngô  cũng kinh ngạc được biết, gia đình đó không phải dân lành, mà là người của độc cốc. Mà tôi nhỏ tuổi, cũng vậy mà bị mang đi làm người luyện thuốc… Dì Ngô tự giác đã hại tôi, thoái chí nản lòng, cứ vậy mười năm trôi qua…Vậy mà ở lầu Như Ý, bà lại gặp tôi.

Dì Ngô nói tôi hay, lúc tôi còn nhỏ, bởi vì cha mẹ luôn bận rộn, tôi luôn được bà chăm bẵm.

Khi ấy tôi nghe lời hiểu chuyện, cứ chạy quanh người bà, gọi bà dì Ngô, nhưng nhiều năm đã qua, tôi thậm chí căn bản không nhận ra bà. Nhưng điều làm dì Ngô đau khổ nhất không phải chuyện này, mà là bà không thể nào ngờ nổi, công chúa Giáng Mục khi xưa, giờ lại thành hoàng hậu Vũ quốc… Mà vị hoàng đế kia, còn là người lúc trước chủ trương muốn diệt người tộc Giáng Mục.

Năm đó tiên hoàng gọi hai đứa con trai đến trước mặt, nói rằng với Giáng Mục, nên  chiêu hàng hay tiến đánh, lúc đó Phúc vương nói, hẳn là nên chiêu hàng, mà Chung Trần… lại nói, nên trực tiếp diệt tộc. Lại thêm bọn đại thần Long Huấn, Giang Đằng, Lý Mục cùng tiến công Giáng Mục…Toàn bộ tộc Giáng Mục bị diệt, người còn sống lác đác chẳng mấy người.

Có thể nói, Chung Trần là hung thủ gián tiếp và trực tiếp giết hại Giáng Mục.

Dì Ngô kể trôi chảy câu chuyện, có thể nói là moi hết ruột gan. Tôi căn bản không có khái niệm thời gian, giống như bị ai đó dùng chùy đập mạnh vào đầu, lâu thật lâu sau mới tìm được giọng nói, hơi vô lực nói: “Nhưng…nhưng chàng nói vậy, đều chỉ vì bảo vệ Vũ quốc…”

Dì Ngô nghiêm khắc nói: “Công chúa, người cho rằng Giáng Mục là loại dân tộc nhiều lần động chạm Vũ quốc kia sao? Người tộc ta, săn bắt chăn thả, tự do tự tại, cần vải vóc, cũng thật thà đến Vũ quốc mua! Chúng ta chỉ là một dân tộc chăn nuôi nhỏ bé bên lề thôi! Chỉ  là luôn có vài kẻ, làm chuyện không đàng hoàng, chạy tới biên giới Vũ quốc, trộm đánh trộm giết, nhưng những kẻ như vậy, chúng ta đã đảm bảo với Vũ quốc, nhất định sẽ xử lí— mà thực tế, chúng ta cũng đều xử lí! Thậm chí trước mấy ngày chúng ta bị diệt tộc, còn chuẩn bị đồ, chuẩn bị bồi tội với Vũ quốc! Đến mức như vậy! Dưới tình hình không hề chuẩn bị, chúng ta bỗng dưng bị quân Vũ quốc tràn vào đồ sát hết sạch… Đó còn là giờ cơm, mọi nhà hoà thuận, trong trướng tiếng bồng tiếng hoan hô khắp chốn… Ngay trong tình cảnh như vậy!”

Thậm chí dũng khí và quyết tâm biện hộ cho Chung Trần tôi đều đánh mất, chỉ có thể hồn bay phách lạc rời đi, cũng mấy lần mơ thấy tình cảnh đáng sợ như vậy.

Nhưng rốt cuộc tôi vẫn phụ sự chờ đợi của dì Ngô.

“Lần này công chúa tới, đã ra quyết định chưa?” dì Ngô có chút mong đợi nhìn tôi.

Tôi khó khăn nhẹ gật đầu: “Rồi…”

Dì Ngô nói: “Ý công chúa là…”

Tôi thở dài, nói: “Xin lỗi, dì Ngô.”

Tôi không nhiều lời, cũng thật sự không biết phải nói gì, nhưng ngắn ngủi hai chữ xin lỗi, có lẽ đã đủ để dì Ngô hiểu được. Bà có phần không tin nổi nhìn tôi, mới thờ dồn dập nói: “Công chúa, người suy nghĩ lâu như vậy, lại ra kết quả như thế?!”

“Tôi…tôi đối với chuyện trước kia, thật sự không có ấn tượng gì, phải nói có yêu Giáng Mục hay không… có lẽ là yêu. Nhưng giờ tôi, quả thực, càng yêu Chung Trần hơn. Bà biết thân phận tôi, cũng biết tôi đã ở bên Chung Trần bao nhiêu năm chứ? Chàng đối với tôi rất tốt, giờ tôi sống  cũng rất vui vẻ.. Tôi còn có sư huynh và sư phụ, nếu tôi thực sự báo thù cho Giáng Mục, vậy không chỉ tổn thương Chung Trần, sẽ còn liên lụy đến sư huynh và sư phụ.. Sư phụ tuổi đã cao, tôi không muốn hại họ.” Tôi nói thực lòng, chỉ mong dì Ngô có thể thông cảm.

Nhưng dì Ngô nghe tôi nhắc đến sư phụ và sư huynh, lại lạnh lùng nói: “Người còn nhắc đến sư huynh và sư phụ người? Người có biết, cũng bởi người và Chung Trần, mà khiến sư huynh và sư phụ người, tiến thoái lưỡng nan biết cỡ nào không?”

Tôi sững sờ, nói: “Cái gì…”

“Sư huynh của người, cũng là người Giáng Mục.” Dì Ngô giống như một đường sét đánh giữa trời quang, khiến đầu tôi trống rỗng, mà dì Ngô lại nói tiếp: “Sư phụ người, mặc dù không phải người Giáng Mục, lại mến mộ mẹ người sâu đậm, nếu không, sao ông ta lại phí hết tâm tư, cứu người ra khỏi độc cốc?”

Tôi lắp bắp nói: “Sư phụ nói, lúc ông đi qua độc cốc, thấy trong độc cốc không có ai, chỉ có mình tôi bị bỏ lại, mới cứu tôi về.”

Dì Ngô từ từ nhắm mắt lại lắc đầu: “Ông ta nói vậy, chỉ là muốn người yên tâm. Trên người sư phụ người, có phải có một vết sại đáng sợ hay không? Đó là chứng cứ ông ta tốn sức cứu người ra khỏi độc cốc—- chắc hẳn, ông ta cũng không nói với người, về sự tồn tại của vết sẹo đó chứ?”

“Ông…ông chỉ nói, là tuổi nhỏ nghịch ngợm, thích đánh nhau với người ta…” Tôi lẩm bẩm, trong trí nhớ của tôi khi còn nhỏ, cứ đến độ mưa dầm, những vết thương đáng sợ kia của sư phụ lại đau nhức đến nhíu chặt mày, hỏi: “Sư phụ, sao rồi? Đau đến thế này…”

Sư phụ lại không muốn tôi lo lắng, dịu dàng sờ đầu tôi, nói: “Không sao cả, lúc nữa sẽ ổn thôi.”

Tôi còn oán trách sư phụ: “Ai bảo người trước kia đi đánh nhau! Giờ thì hay rồi!”

Sư phụ cười khổ gật đầu: “Đúng đúng, là sư phụ không tốt.”

Khi còn bé tôi dẩu miệng: “Sau này sư phụ không được đánh nhau với người khác nữa! Nếu ai bắt  nạt người, con sẽ cùng sư huynh đánh trả!”

Sư huynh ngồi bên vùi đầu đọc sách, không hiểu sao bị nhắc đến, hơi mê mang ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó cười nhẹ gật đầu.

Mùi thuốc vấn vương, như hòa vào mùi đàn hương bên cạnh lúc này thành một thể, tôi bỗng rất nhớ sư phụ, lại nhìn dáng vẻ dì Ngô trước mặt, càng khó chịu, không biết nên làm gì: “Họ không hề nói tôi biết chuyện này.”

“Gần đây, tôi vì muốn biết rõ mấy năm nay công chúa sống thế nào, mới nghĩ cách, đến trấn Nham Khê, tìm sư phụ và sư huynh người, đại khái đã hiểu rõ…Ôi…”

Dì Ngô nói: “Họ đương nhiên sẽ không nói với người, sư huynh sư phụ người thương người thân thế long đong, yêu thương người, không muốn nguời biết, chỉ tốn hết lòng giấu người.”

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ, dì Ngô, sao bà muốn tôi biết những chuyện này chứ?

Cứ để tôi mơ hồ sống hết đời không được ư… Tôi, tôi thật sự không hề có tiền đồ mà…

Dì Ngô dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, thở dài nói: “Nhưng công chúa, người có bao giờ nghĩ tới cảm xúc của sư huynh sư phụ người? Sư phụ sư huynh người… Vốn cũng muốn báo thù. Không lẽ người không biết, họ đến biên tái, là muốn làm gì? Trấn Nham Khê nước non tươi đẹp, tội gì phải chạy đến biên tái đầy băng tuyết như thế? Cho dù là du y, cũng đâu cần tuyệt đối như thế chứ?”

Khó trách, khó trách sau khi sư phụ biết thân phận Chung Trần, không chịu chữa trị cho chàng.

Không chữa cho chàng, chính là biến tướng giết chàng.

Nhưng tôi lúc đó, lại đưa tay cứu Chung Trần, cứu chàng một mạng, thậm chí cuối cùng, còn thích chàng.

Nghĩ đến khi đó, sư phụ chắc chắn tức giận vô cùng…. Nhưng sao họ đều không nói cho tôi biết.

Tôi nhớ sư phụ thở dài nói: “Con nhất định sẽ hối hận.”

Vào khoảnh khắc đó, tôi rốt cuộc hiểu ý nghĩ câu nói này.

Đúng, tôi đương nhiên sẽ hối hận.

Yêu kẻ thù lớn nhất, thậm chí sống cùng chàng ta lâu như vậy, lâu đến không cách nào dứt bỏ… Tôi rất hối hận, nhưng sư phụ lúc ấy, vẫn tôn trọng quyết định của tôi, để tôi đi cùng, thậm chí bởi vậy… mà tha mạng Chung Trần.

Có phải sư phụ quyết định, chuyện quên báo thù như vậy, dứt khoát để tôi làm một kẻ hồ đồ không biết gì, làm hoàng hậu của Chung Trần không buồn không lo?

Có lẽ vậy nhỉ?

Nhưng chúng ta không ai ngờ, dì Ngô sẽ xuất hiện.

Dì Ngô nói: “Tôi không cần nhiều lời, công chúa cũng nhất định biết rõ ý tôi. Cũng bởi người người là hoàng hậu của Chung Trần, sư huynh sư phụ người, đều chỉ an phận làm kẻ hành y, đại nghiệp báo thù, chỉ có thể bỏ!”

“Tôi…” tôi cắn môi, bất an vô cùng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân thị vệ.

“Tôi sẽ chuẩn bị đi một chuyến đến trấn Nham Khê tìm sư huynh sư phụ… dì Ngô, tôi..tôi muốn gặp họ trước đã.”

Dì Ngô thấy tôi có dao động, có lẽ cũng yên tâm hơn một chút, giọng điệu cũng hòa ái: “Ừm, đi đi thôi. Hỏi cho rõ ràng một chút. Công chúa, người đừng không nên không biết chuyện gì cả… tôi cũng sẽ đến trấn Nham Khê trước.”

Thật ư?

Tôi tình nguyện không biết gì cả.

Càng tình nguyện, khi đó, tôi không đến trấn Nham Khê gặp sư phụ.
Bình Luận (0)
Comment