Không Phụ

Chương 7

Khi đó là sau khi tôi đã trở mặt với Chung Trần được nửa tháng.

Tôi và Chung Trần làm lớn một trận… Hoặc nói, là tôi đơn phương nổi giận. Sau đó tôi không còn gần gũi với Chung Trần nữa, chỉ cần chàng về phòng, tôi lập tức ra ngoài. Lúc đầu Chung Trần còn nói chuyện với tôi, sau này có lẽ thấy không thú vị nữa, liền dứt khoát không về. Lại thêm Long tướng quân thụ  mệnh ra biên cương đánh giặc, chàng bắt đầu bận rộn, liền dứt khoát cả ngày ở trong ngự thư phòng cùng đám đại thần nghị sự.

Thậm chí còn có tiểu cung nữ rất không hiểu chuyện báo cáo với tôi, nói rất nhiều đại thần đã đưa chân dung đến cho hoàng thượng, muốn hoàng thượng chọn thêm mấy phi tần nữa. Rốt cuộc hoàng thượng không đấu được mấy đại thần tận tâm kia, bèn nhận chân dung, nói sẽ suy nghĩ kĩ.

Lúc ấy tôi đang ngồi trong phòng, cầm cuốn sách thuốc sư phụ để lại mà ngẩn người, nghe thị nói vậy, cũng chỉ lặng người đáp một tiếng.

Trong lòng vốn đã trống không, cho dù biết vậy, với tôi dường như cũng chẳng quá quan trọng.

Thấp thỏm không yên, liền đứng dậy đến thư phòng.

Chung Trần thấy tôi tới, trong mắt lại có đôi phần mừng rỡ. Không đợi tôi mở miệng, chàng đã nói: “A Chiêu đừng giận, ta nhận chân dung, quả thực mấy vị đại thần kia đã nói mấy lượt…”

Tôi ngắt lười chàng: “Mở rộng hậu cung, nạp thêm phi tần, vốn là chuyện thường tình. Mặc dù ta không độ lượng cho lắm, nhưng cũng không vì chuyện này mà giận, hoàng thượng cứ tự nhiên.”

Sắc mặt Chung Trần bỗng trở nên bình tĩnh, chàng nói: “Vậy A Chiêu đến đây là có chuyện gì?”

Tôi nói: “Ta muốn ra ngoài dạo chơi, rất buồn bực.”

Chung Trần nói: “Được.”

Tôi hành lễ tạ ơn, chứ không giống trước kia nhào vào ngực Chung Trần, hô hào ‘A Trần chàng tốt quá.’

Đi tới cửa, Chung Trần thản nhiên nói: “Nàng muốn ra ngoài chơi cũng được, nhưng mấy nơi như lầu Như Ý, vẫn là ít đi thì hơn.”

Trong lòng tôi cười lạnh, ngoài mặt đáp: “Vâng.”

Vừa ra khỏi cung, tôi liền đến thẳng lầu Như Ý.

Trong lầu Như Ý mặc dù chỉ gặp mỗi dì Ngô, nhưng đối diện lầu Như Ý, lại có thêm một y quán nhỏ.

Tôi giương khóe miệng, nhẹ gật đầu với dì Ngô, rồi đến y quán. Mấy thị vệ đi theo tôi, ngược lại vô cùng hức thời không cùng đi theo đến sau bức bình phong.

Sau tấm bình phong có một người ngồi, lưng thẳng tắp, tóc đen suôn dài như thác đổ, tôi gắng sức chậm tiếng bước chân, lại không cẩn thận đá phải một hòn đá, sư huynh không quay đầu, thản nhiên nói: “Hôm nay đã không khám bệnh tiếp nữa.”

Tôi nói: “Sớm thế mà đã không khám nữa? Rốt cuộc anh có định làm ăn nữa không?”

Sư huynh kinh ngạc quay đầu lại, khuôn mặt vẫn ưa nhìn như thế, chỉ là có phần trưởng thành và tang thương hơn hôm ấy đứng trong sân, lại càng có phong vị nam nhân, dường như không còn là sư huynh thanh nhã dễ nói chuyện như trước.

“A Chiêu.” Anh đứng lên, trên mặt có một thoáng vui sướng vì gặp lại.

Tôi nói: “Sư huynh đến kinh thành đã lâu chưa?”

“Cũng mới đến mấy ngày trước, nhưng khi đó dì Ngô về kinh cùng em, ta liền bảo bà ấy thuê cửa hàng mặt tiền đối diện lầu Như Ý, thay ta sửa thành y quán.”

“Ừm…cũng tốt. Khỏi cho mỗi lần đến lầu Như Ý, em chỉ có thể nói chuyện với dì Ngô trong nhà xí.” Tôi khẽ bật cười.

Dì Ngô không biết đã vào từ bao giờ: “Khiến công chúa tủi thân rồi.”

Tôi lắc đầu, hơi thất thần.

Dì Ngô nói: “Hơn nửa tháng nay… không biết công chúa suy tính thế nào? Tên cẩu hoàng đế kia, giải thích cái chết của sư phụ người như thế nào?”

“Sư phụ chết, tuyệt đối liên quan đến chàng ta. Chung Trần đã biết tất cả, nhưng chàng ta… Chàng ta rất kì lạ, chàng ta không chịu nói rõ ràng, không chịu thẳng thắn với tôi, thậm chí không chịu để tôi nói. Dường như chàng ta muốn…mọi chuyện vẫn như trước kia.” Tôi nói ngắt quãng.

Dì Ngô cười lạnh nói: “Cẩu hoàng đế không nỡ ép công chúa, lại sợ ngai vàng bị uy hiếp, trên đời làm gì có chuyện tốt như thế!”

Bà dừng lại, thoáng tỉnh táo, nói: “Công chúa, vậy người rốt cuộc nghĩ thế nào?”

Tôi nói: “Cái chết của sư phụ, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, thù Giáng Mục…cũng phải báo. Sư phụ đã muốn làm vậy, lại ngại tôi, mà từ bỏ. Giờ sư phụ chết rồi, vậy tôi thay ông hoàn thành.”

Dì Ngô lộ vẻ vui mừng, nói: “Công chúa! Rốt cuộc người đã nghĩ thông suốt!”

Tôi có chút chần chờ nói: “Ừm, nhưng xin cho tôi chút thời gian, tôi cam đoan, sẽ không quá lâu. Tôi sẽ còn gặp mọi người, chính thức thương thảo kế hoạch.”

Sư huynh khẽ gật đầu: “A Chiêu, đừng ép mình quá. Ít nữa em lại đến. Mặt khác, bên ta cũng liên lạc với  một người rất quan trọng có thể giúp chúng ta.”

Mặc dù không biết người sư huynh nói là ai, nhưng với sư huynh, tôi tin tưởng hoàn toàn. Tôi gật gật đầu, ra ngoài.

Lần này xuất cung rất mau lại về. Chung Trần không nói gì thêm, tôi cũng không biết chàng có biết quyết định của tôi không—- Mặc kệ chàng biết hay không, lại nghĩ chàng sẽ không nói gì. Vì để mình thanh tịnh hơn, tôi có ý lấy danh nghĩa cái chết của sư phụ, yêu cầu đến ở chùa Pháp Hoa ngoài ngoại ô năm ngày. Chuyện này không hợp lý, càng không hợp lễ, nhưng Chung Trần vẫn đồng ý.

Chàng nhìn tôi, nghiêm túc nói: “A Chiêu, suy nghĩ thật kĩ.”

Lúc đó tôi không biết, chàng đang tiến hành diệt trừ phiên vương. Cũng không biết, vị Ninh vương khó giải quyết nhất, đã hành động.

Trong chùa Pháp Hoa đàn hương vương vấn, chợt có tín đồ ghé thăm. Tôi ở trong chùa Pháp Hoa mấy ngày, chuông thần mộc ổ, sáng ăn cháo hoa, nghe đại sư niệm Phật, đi dạo quanh núi. Trưa ăn cơm chay, chiều chuyên tâm chép kinh Phật. Bữa tối… người xuất gia từng nói không ăn cơm trưa, cũng không ăn cơm tối. Tôi sống mấy ngày thanh tâm quả dục như vậy, nghĩ đến tương lai tràn ngập hận thù, không thể tả có bao nhiêu châm chọc.

Đến khi trong cung bỗng truyền đến tin tức, nói Chung Trần gặp chuyện, trên đao còn có kịch độc.

Lúc biết tin này, tôi đang chép kinh. Hạ nhân há miệng run lẩy bẩy bẩm báo xong, bút tôi bất giác rơi xuống—- biết tin như vậy, tôi vốn nên vui vẻ.

Không cần tôi ra tay, Chung Trần tự chết, đây chẳng phải trời giúp tôi sao? Cũng khiến tôi bớt cắn rứt và do dự.

Nhưng… tôi không hề vui một mảy may.

Thậm chí còn rất khó chịu.

Người thông báo náo: “Chúng tôi đều biết hoàng hậu nương nương người y thuật cao minh, giờ các ngự y trong cung đều bó tay, nhưng nương nương người có lẽ có cách…. Chỉ là, trước đó hoàng thượng có nói, nương nương mới ra ngoài ba ngày, hoàng thượng đã đồng ý với người là năm ngày, nếu giờ người không muốn về, không nên ép người.”

Tôi không nói gì.

Chung Trần càng nói vậy, lẽ nào tôi không phải càng nên về…

Tên kia thấy tôi không nói gì, có chút bối rối nói: “Hoàng hậu nương nương, người nhất định phải đi… Bất luân ra sao, dù chỉ nhìn hoàng thượng một chút thôi, cũng được…”

Có lẽ hắn cũng ý thức được câu nói này chẳng có bao nhiêu không may mắn, vội vàng im miệng.

Nhưng đồng thời tôi cũng cho mình một lí do—đúng. Tôi phải về, vì sao tôi lại không về? Tôi muốn nhìn chàng chết đi, giống như năm đó sư phụ chết ở bên cạnh tôi!

Cho mình lý do này, tôi liền không còn gì do dự, nói: “Xe ngựa ở bên ngoài sao?”

Người kia mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Có!”

Tôi gật gật đầu, để hạ nhân thu dọn hành lý, mình lên xe trước, mau chóng chạy về cung.

Càng gần hoàng cung, tôi càng có chút khẩn trương. Dù sao cũng bình an vô sự đến trước phòng, cửa cung đầy người, có người tôi căn bản chưa từng gặp, cũng dường như có tần phi chưa từng được Chung Trần sủng ái. Có thái y mồ hôi đầy đầu, càng nhiều hơn là vô số cung nữ thái giám ủ rũ cúi đầu. Thấy tôi tới, bọn hắn đều vui mừng, cơ hồ là vây quanh tôi để tôi đi vào.

Bên ngoài nhiều người như vậy, vòng qua bức bình phong vàng, lại chỉ còn hai thái giám thiếp thân, bọn họ thấy tôi tới, cũng lập tức thức thời hành lễ, cao hứng lui ra ngoài.

Mỗi người nhìn thấy tôi, đều vui vẻ như vậy, cứ giống như tôi đến rồi, Chung Trần sẽ có thể sống tiếp, nhưng bọn họ làm sao mà biết, tôi... hi vọng Chung Trần chết biết bao.

Tôi ngồi xuống bên giường Chung Trần, hai mắt chàng nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, trên khuôn mặt anh tuấn không có chút rực rỡ, lại giống chàng thiếu niên yếu ớt lại quật cường, ngất xỉu trong màn tuyết nhiều năm trước đến giật mình.

Tôi nhìn chàng, lại có chút muốn rơi lệ, tay cũng không kìm nổi nhẹ nhàng chạm đến gương mặt của chàng.

Chung Trần...Người yêu chiều tôi vô cùng, cũng tổn thương tôi vô cùng...

Tôi sợ mình sẽ càng mềm lòng, đành phải khẽ cắn môi rút tay chuẩn bị rời đi, Chung Trần chợt nắm chặt tay tôi, tôi giật mình, quay đầu nhìn chàng. Chàng dường như vẫn chưa tỉnh, chỉ mơ hồ gọi tên tôi: “A Chiêu, A Chiêu...”

Lần này sức mở tay tôi cũng mất, cắn môi bật ra hai giọt nước mắt, lại ra sức lau đi.

Chàng lại dường như cảm giác được, hơi khó khăn mở mắt, nói: “A Chiêu... Nàng vẫn về...”

Đúng, tôi rốt cuộc vẫn về.

Tôi chỉ nhìn chàng, nhìn hai con ngươi tiều tụy của chàng, không nói câu nào.

Chung Trần cũng không ngại tôi im lặng, chàng hơi vấp váp nói: “Ninh Vương đã bị diệt trừ, nhưng nếu ta bỏ mình... A Chiêu... nàng... Khụ, nàng nhớ phải rời khỏi nơi này, ta cũng biết nàng không thích hoàng cung...”

Chàng dừng một hồi, tiếp tục nói: “Phúc vương cũng không phải là điên thật, ta sợ hắn gây bất lợi cho nàng... Sau khi ta chết, nàng giả vờ lấy danh nghĩa giữ đạo hiếu, đến lăng mộ... cũng, khụ, cũng không cần trông coi lăng mộ ta thật, chỉ cần chờ đến khi không còn ai, nàng hãy nhanh chóng đào thoát... tiền của ta để lại cho nàng, ở…”

Tôi rốt cục chịu không nổi nữa, ngắt lời hắn: “Chàng còn có thể nói nhiều như vậy! Sao mà chết được?”

Chàng gắng cố hết sức lắc đầu: “Hãy nghe ta nói hết, A Chiêu...”

“Chàng im đi!” Tôi không biết là tốn bao nhiêu sức mới nhịn được nước mắt, thét lên với chàng, “Nghỉ ngơi cho tốt! Chàng sẽ không chết!”

Chàng bị tôi thét đến cười khổ một tiếng. Không nói tiếp nữa, một lát sau, lại mơ màng ngất đi. Ta ổn định tâm trạng, nhìn khuôn mặt Chung Trần, dường như càng thêm tái nhợt hơn lúc đầu. Tôi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Chàng bây giờ không thể chết... Chỉ có ta mới có thể giết chàng... Ta cũng không muốn chàng chết, chỉ cần trả thù được chàng, khiến chàng ngã khỏi ngai vàng là xong... Dù là chàng sống không bằng chết, ta cũng sẽ không để chàng chết...”

Hành động lúc đó của tôi có lẽ khá điên rồ, lập tức bắt đầu bắt mạch cho Chung Trần, cứu chữa chàng. Thỉnh thoảng chàng sẽ tỉnh, hoặc là ngủ mơ, cứ gọi tên tôi, tựa hồ thập phần lo lắng.

Lo lắng cái gì? Lo chàng chết rồi, tôi không thể toàn thân trở ra?

Tôi thật sự là hận chàng tưởng chết, vì sao làm chuyện khiến tôi hận chàng như thế, rồi lại làm dạng làm chuyện khiến tôi yêu chàng thêm thế này?

Nghĩ hết cách, cũng không thể chữa khỏi cho Chung Trần, tôi mấy lần muốn từ bỏ, nhưng nhìn Chung Trần, lại mềm lòng.

Đến mức cuối cùng tôi quyết định, dùng dùng độc hoạt trong thân thể mình chữa cho chàng.

Quyết định này thực ra vô cùng hoang đường, tôi vốn nên phải giết chàng, bây giờ lại dùng mình một nửa tính mạng đi nói lại tính mạng của chàng, nếu như dì Ngô ở đây, nhất định sẽ phê bình tôi gay gắt, giận dữ mắng mỏ hành vi của tôi, nhưng...

Vào lúc đó, chung quanh giường Chung Trần, không có dì Ngô, không có bất kỳ người nào, chỉ có tôi và Chung Trần. Khoảnh khắc ấy, tôi quên đi tất cả, tôi chỉ biết là, người trước mặt đây, là trượng phu của tôi, tôi không hi vọng chàng cứ vậy mà chết đi. Tôi nguyện cứu chàng, dù là hậu hoạ vô cùng, dù là về sau, là một đời vướng mắc không ngơi.

Đuổi tất cả mọi người ra ngoài, tôi đem máu Chung Trần, đổi lấy hơn phân nửa máu mình. Làm xong hết thảy rồi, tôi đầu váng mắt hoa, nhịn không được tựa vào bên giường Chung Trần cứ thế ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, bị tiếng ồn ào mang theo kinh ngạc đánh thức, toàn thân tôi cực kỳ yếu, lại bởi vì một đêm ngủ sai tư thế khiến đầu càng đau. Giương mắt nhìn, Chung Trần vậy mà đã ổn hơn, khuôn mặt vốn tái nhợt lại có mấy phần huyết sắc, các thái y bên cạnh rối rít chúc mừng, trong trong ngoài ngoài quỳ thành hết cả, nói chàng là Chân Long Thiên Tử phúc lớn mạng lớn, lại nói tôi y thuật cao siêu lỗi lạc bất phàm.

Chung Trần không nói gì, bảo tất cả mọi người lui ra, lẳng lặng mà nhìn tôi.

Đầu tôi váng vất, trong lòng lại loạn. Thấy Chung Trần tỉnh lại, đương nhiên vui vẻ, nhưng lại âm thầm  —- có chút hối hận. Thấy chàng nhìn tôi như vậy, càng không vui, liền né tránh ánh mắt của chàng.

Chung Trần lại xiết lấy tôi, nâng mặt tôi, nhìn thẳng tôi, ánh mắt đơn thuần dịu dàng như nước: “A Chiêu.”

Tôi từ từ nhắm hai mắt, chính là không nhìn chàng.

Môi hôn của Chung Trần nhẹ nhàng rơi xuống, chàng vẫn gọi tôi: “A Chiêu.”

Tôi nhịn không được, sợ nếu cứ thế sẽ không thể vãn hồi.

Tôi đẩy chàng ra, nói: “Làm sao?”

Chung Trần nói: “A Chiêu, là nàng chữa trị cho ta, đúng không? tối hôm qua mặc dù mê man, nhưng ta đại khái cảm giác được nàng đang làm gì... Nàng đâm gì vào cánh tay ta vậy? Vì sao lại ổn nhanh như vậy?”

Chàng có chút khó hiểu xốc lên tay áo của mình, bên trên còn có một cái lỗ lớn, là tối hôm qua để nhét ống mà phải rạch.

Tôi đương nhiên sẽ không nói với chàng tôi thay máu cho chàng, nói: “Không có gì. Thử bừa một chút thôi.”

Chung Trần nở nụ cười hơi đau lòng, nói: “A Chiêu...”

Tôi chịu không nổi nhất là chàng gọi tên tôi triền miên như vậy, thêm choáng đầu đến vô cùng, thực sự chịu không nổi, mắt tối sầm lại, thế mà lại rất vô dụng ngất đi.

Tỉnh lại, Chung Trần vẫn ở bên cạnh tôi, trong ánh mắt đều là lo lắng, còn có một thoáng đau, chàng nói: “A Chiêu, trên cánh tay nàng cũng có một vết cắt. Ta nghe nói độc cốc có dược nhân, có những dược nhân, có thể dùng máu trị bách bệnh...”

Tôi không muốn để ý đến chàng, nghiêng nghiêng đầu vờ ngủ, một lát sau vậy mà lại thiếp đi ngay thật.

Đó là lần đầu tiên tôi thay máu, hoàn toàn chính xác không biết rằng. Chuyện thay máu, cũng có thể khiến nguyên khí đại thương.

Tỉnh lại lần nữa, Chung Trần vẫn ở lại, chỉ là hiển nhiên đã rửa mặt, chàng nhìn tôi, ánh mắt vẫn là mười phần lo lắng, sau đó lại cầm chén thuốc, bón giúp tôi. Tôi miễn cưỡng uống mấy ngụm, biết canh bổ thế này mặc dù có chút hiệu quả, nhưng với tôi thì hiệu quả không lớn. Tôi hẳn là có thể bốc thuốc cho mình, nhưng không biết vì sao, tôi lại không nói ra.

Chung Trần ở cạnh tôi, bất cứ lúc nào tôi tỉnh lại, chàng đều ở bên cạnh. Thậm  chí nửa đêm có đôi khi tôi mở mắt ra, chàng vẫn không ngủ chút nào, chỉ cần tôi khẽ động, chàng lập tức rất khẩn trương ôm lấy ta, chàng sẽ cầm tay tôi, nói thân thể của tôi sao lại lạnh như thế. Sau đó muốn dùng nhiệt độ cơ thể của mình khiến tôi ấm áp hơn chút. Có một lần tôi thực sự nhịn không nổi nữa, chủ động mở miệng hỏi chàng, vì sao cứ luôn ở bên cạnh tôi.

Chàng lo âu nói: “Sau khi thay máu hơi thở nàng rất nhẹ, ta sợ...”

Chàng sợ.

Vậy ra Chung Trần cũng có chuyện để sợ.

Tôi biết chàng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe thấy chàng nói “Sợ”.

Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ, Chung Trần à Chung Trần, đời chúng ta có chết, chỉ sợ là vẫn vướng mắc nhau như vậy.

Tôi sẽ không từ bỏ chuyện báo thù.

Nhưng tôi có lẽ cũng không thể hoàn toàn hận chàng được.

Yêu và hận, đan xen khắng khít đến vậy.

Người khác không biết chuyện tôi thay máu cho Chung Trần, nhưng đều biết là tôi cứu được Chung Trần.

Cho dù tôi và Chung Trần nhìn nhau cười một tiếng, bọn họ đều sẽ tuyên dương thành hoàng thượng và hoàng hậu ân ái kiếp này có phúc, huống chi chuyện lớn như vậy.

Bởi vậy chuyện tôi không ngủ không nghỉ cứu được Chung Trần chẳng bao lâu liền lan truyền xôn xao, đến khi thân thể tôi gần như khỏi hẳn, mỗi ngày đều có vô số người khen tôi y thuật cao siêu, lại khen tôi và Chung Trần ân ái, tôi dở khóc dở cười, đối với mấy lời như vậy, cố gắng không để ý tới.

Nhưng mà có người, tôi có thể không để ý,nhưng vẫn có người... Làm sao cũng không thể không để ý.

Dì Ngô sai người nghĩ cách đưa cho tôi một quyển sách, chính là quyển « Đào Hoa Phiến », có một trang bị gấp lại. Bên trong rõ ràng là trách móc tôi, mà giữa hai trang sách, còn có một tờ giấy. Tôi nhìn con chữ nước chảy mây trôi trên đó, cơ hồ có thể tưởng tượng được thần sắc và tâm trạng của dì Ngô, trên đó chỉ có hai câu—— đã quyết định, cớ gì quay đầu. Chớ vì chút quấn quýt si mê, cuối cùng hối hận một đời.

Dì Ngô muốn nói với tôi, đã quyết định sẽ báo thù, vì sao lại đi cứu Chung Trần, nếu là bởi vì nhất thời mềm lòng mà làm như thế, chỉ sợ cuối cùng sẽ hối hận.

Lời giống vậy, sư phụ cũng từng nói với tôi. Nhưng tôi rốt cuộc, đành phải vội vàng viết một phong thư gửi cho dì Ngô, nội dung đại khái nói là, tôi xưa nay không muốn Chung Trần chết, thứ tôi muốn là chàng đau đến không thiết sống, rời khỏi hoàng vị. Chung Trần được tôi thay máu, mặc dù sống được, nhưng thể chất sẽ không bằng trước, thậm chí đã không còn năng lực có con, tương lai không có người kế tục.

Phong thư này nửa thật nửa giả, giả nói chuyện Chung Trần không còn đời sau kế tục, kỳ thực độc hoạt không có ảnh hưởng gì với nam nhân, nhưng tôi... Thật sự không có khả năng mang thai nữa.

Viết xong thư, tôi lập tức đưa cho người mang thư đến cho tôi, bảo cô ta đưa cho dì Ngô—— dạo gần đây Chung Trần luôn luôn không yên tâm sức khỏe của tôi, không thể nào cho tôi xuất cung.

Ai biết người tính không bằng trời tính, người kia lại bị bắt lại, mà lá thư này, không có đến tay dì Ngô, lại đến tay Chung Trần.

Giờ tôi vẫn nhớ bộ dáng Chung Trần cầm lá thư này tới tìm tôi, nhiều ngày như vậy, rốt cục chàng lần đầu tiên giận dữ.

Chuyện này có chút nực cười, tôi nói sự thật muốn chọc chàng giận, chàng chưa từng tức giận, nhưng mà tôi viết ra lời giả dối, chàng lại tin, còn tức giận.

Chàng ném bức thư đến trước mặt tôi, nói: “A Chiêu, nàng thật là có trái tim ác độc.” Tôi đương nhiên sẽ không giải thích, nắm bức thư, ra vẻ kinh ngạc nói: “Ôi, lại có người thực sự có thể bắt chước nét chữ của ta, Hoàng Thượng người tin không?”

Tôi rất chờ mong lửa giận của Chung Trần đốt vượng hơn, nhưng mà chàng rốt cuộc nén lại, chỉ nhìn tôi một thoáng thật sâu, nói: “Không tin.”

Thế là đến lượt tôi kinh ngạc, tôi ngẩn người, cười một tiếng: “Vậy được rồi.”

Chung Trần —- không nói gì, quay người rời đi, đi rồi—- đi rồi, lại còn đi rất lâu, chàng thậm chí rời hoàng cung, ra ngoài vi hành.

Đến khi chàng rốt cục trở về, liền mang theo một Khúc Mị.

“A Chiêu?” Thanh âm sư huynh bỗng nhiên vang lên bên tai.

Tôi lấy lại tinh thần, sư huynh đang có chút lo âu nhìn tôi, nói: “A Chiêu, dạo này sao em cứ luôn thất thần? Là bởi vì độc hoạt ư?”

Đoạn, anh có chút lo âu chạm tay tôi, nói: “Tay của em lạnh quá.”

Tôi lắc đầu: “Không sao, quen rồi.”

Sư huynh nói: “Giờ là lúc lạnh nhất, qua chút nữa, liền sẽ vào xuân.”

Tôi hiểu sư huynh nói một câu hai ý nghĩa, gật đầu cười. Đúng vậy, mùa đông kiểu gì cũng sẽ qua, sau thời gian lạnh lẽo, chắc chắn sẽ là xuân về hoa nở. Rất nhiều năm trước tôi đã trải qua một lần, lần này, tôi cũng nhất định có thể vượt qua.

“Liên quan tới chuyện độc hoạt trong cơ thể em...” Sư huynh nói: “Kỳ thật em không cần giấu diếm ta, ta đều biết.”

Đều biết rồi?

Biết tôi... Sắp chết?

Rốt cuộc là đầu óc không ổn lắm, tôi kinh ngạc lại mê mang mà nhìn sư huynh, sư huynh lại sờ lên đầu tôi giống như trấn an tôi, “nhưng em yên tâm, sư huynh đã tìm được ít cách, A Chiêu, em không sao đâu.” Độc hoạt... Cũng không có thuốc trị được mà.

Lòng tôi rõ vô cùng, nhưng trên mặt vẫn là cười nói: “Em biết mà. Sư huynh luôn luôn có cách.”

Kỳ thật lời này, cũng không sai. Phúc vương chính là sư huynh tìm được, lúc trước anh nói mình sẽ tìm một nhân vật rất có lợi cho chúng tôi, tôi mới đầu còn không biết là ai, chờ khi thật sự nhìn thấy Phúc vương mới hiểu được.

Tôi chỉ biết là Chung Trần có một em trai, vô cùng vô dụng, vị trí Thái tử không tranh nổi với Chung Trần. Về sau còn bị mẫu thân lợi dụng, cuối cùng vẫn bị Chung Trần kéo xuống khỏi hoàng vị. Về sau mẫu thân hắn bị Chung Trần xử tử, bản thân thì một đêm hóa điên dại. Chung Trần niệm tình hắn tốt xấu gì cũng là em trai của mình, thêm chuyện cướp đoạt hoàng vị hắn cũng chỉ là một quân cờ, liền tha cho hắn. Chỉ là không được rời khỏi kinh thành, nhất định phải bị kiểm soát dưới tay Chung Trần.

Bởi vậy đối với người này, tôi trước giờ thực sự không có gì ấn tượng, thậm chí không nhớ rõ.

Nhưng mà khi chân chính nhìn thấy hắn, tôi mới phát hiện hắn mười phần khác biệt so với tưởng tượng của tôi. Hắn hơi thấp hơn Chung Trần một chút, có lẽ vì nguyên nhân lo lắng sợ hãi lâu dài, nên hơi gầy, nhưng tinh thần kỳ thật rất tốt. Mặc dù không tuấn lãng bằng Chung Trần, nhưng dù sao cũng là cùng một phụ thân sinh ra, giống Chung Trần đến mấy phần, giữa lông mày lờ mờ có thể thấy đây là một chàng thiếu niên thanh tú.

Tôi cùng hắn còn cả sư huynh, lần đầu gặp mặt, là khi tôi giả vờ ôn chuyện trong y quán của sư huynh. Để dì Ngô cùng một cái người đàn ông khác cách bình phong giả làm chúng ta, tôi cùng sư huynh thì từ cửa sau vụng trộm chuồn đi, sau đó chờ trong một trà lâu bên cạnh. Không đầy một lát sau liền có người ồn ào, vừa hô hào “Có mỹ nhân! Mỹ nhân đang chờ ta”, vừa xông tới, đằng sau hắn có một đám người hốt hoảng theo sau. Phúc vương nom điên điên khùng khùng suy yếu mỏi mệt, tay chân lại nhanh nhẹn cực kì, lập tức liền khóa cửa lại, nhanh chóng đi tới chỗ tôi và sư huynh.

Đó chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn—— điên điên khùng khùng, tóc rối tung, quần áo tả tơi, trên mặt còn mang theo nét cười ngu dại.

Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn bèn trở nên bình thường vô cùng. Chỉ là khóe môi có một thoáng vui cười, cứ như đã khắc vào cùng môi hắn, về sau vô luận như thế nào,khi tôi gặp hắn, hắn luôn luôn mang vẻ mặt tươi cười không đứng đắn đó. Khi ấy hắn nói: “Chắc hẳn đây chính là hoàng tẩu nhỉ?”

Tôi khẽ gật đầu, hắn vội vàng nói: “Hoàng tẩu, bọn họ sắp phá nát cửa rồi, thời giờ của ta không nhiều, sau ngày hôm nay, ta sẽ vận dụng chút lực lượng mẫu hậu ta để lại giúp đỡ các người, mà các người cũng có thể lợi dụng ta, kéo hoàng huynh khỏi hoàng vị. Ta biết các người tại sao lại muốn làm vậy. Chuyện Giáng Mục năm đó, ta có thể nói ta không thẹn với lương tâm, ngoại trừ cứ mãi khuyên phụ hoàng đừng diệt tộc các người, ta không hề tham dự bất kỳ điều gì. Ừm, không biết hoàng tẩu có gì nghi vấn không?”

Hắn nói vừa nhanh vừa vội, tôi nghĩ ngợm, nói: “Trong lời đồn, đối với hoàng vị gì đó, ngài cũng không có hứng thú, giờ sao lại bất chấp nguy hiểm đến hợp tác cùng chúng ta?”

Nếu như hắn ngay cả động cơ đều không có, vậy chuyện hợp tác cùng chúng tôi, thực sự khả nghi.

Phúc vương cười cười, lại có mấy phần cô đơn: “Cô cuối cùng sẽ thay đổi. Đồn rằng, hoàng tẩu cô còn cùng hoàng huynh ân ái vô cùng đấy.”

Tôi không nói thêm gì nữa, sư huynh có lẽ thấy chúng tôi đã nói xong rồi, làm một quyền tượng trưng với Phúc vương, miệng nói “Chớ động đến em gái tôi”. Phúc vương khoa trương nhận một quyền, ngã xuống đất kêu gào giãy nảy, tiếp sau cửa bị phá nát, đám người kia vọt vào. Tôi nhân lúc đó nhào vào trong ngực sư huynh gào khóc, sư huynh làm bộ còn muốn đánh Phúc vương, mấy người kia mau chóng ngăn lại, luôn mồm nói xin lỗi, sau đó Phúc vương lôi đi.

Tôi thò đầu khỏi ngực sư huynh, dở khóc dở cười nói: “Phúc vương diễn cũng không có nghề lắm.”

Sư huynh gật đầu cười.

Tôi nói: “Sư huynh sao lại nghĩ đến sẽ tìm Phúc vương?”

“Nếu cuối cùng thật sự có thể kéo Chung Trần khỏi hoàng vị, nước không thể một ngày không có vua, Vũ quốc cũng thế. Mà Phúc vương là lựa chọn tốt nhất không cần nghi ngờ —— đương nhiên, là Phúc vương đã trị khỏi bệnh điên. Phúc vương này không có khó chơi như Chung Trần, cũng không có năng lực như Chung Trần, hắn làm hoàng đế... Muốn phá hủy Vũ quốc, có lẽ cũng dễ dàng hơn chút.” Sư huynh bình tĩnh phân tích.

Ta gật đầu: “Ừm, anh nói đúng. Xem ra sư huynh anh đã nghĩ sau này phải làm như thế nào. Chuyện này, em thật sự là không bằng anh.”

Sư huynh lắc đầu, nói: “Em và ta khác nhau, quan hệ giữa em cùng Chung Trần, chẳng lẽ giống quan hệ giữa ta cùng Chung Trần sao?”

“A Chiêu, sắc trời sắp tối rồi, em nên về cung thôi.” Sư huynh dùng một câu gọi tôi tỉnh lại từ trong hồi ức, sư huynh trong trí nhớ trùng điệp với sư huynh ở trước mắt, tôi ngẩn người, gật gật đầu.

Hồi ức có nhiều, cũng không quan trọng bằng chuyện trước mắt.

Mà tôi vốn là cỏ dại trong sơn dã tuỳ tiện mà sống, nhưng giờ phải làm đóa hoa mang độc. Khó chịu nhất, là không ai thắng được chính mình. Chúng tôi hồi cung theo con đường đã xuất cung, trên đường không có gì ngoài ý muốn, Trụy Nhi có lẽ đã đợi tôi thật lâu, thấy tôi rốt cục đã về, nhẹ nhõm thở ra, nói: “Hoàng hậu nương nương, người rốt cuộc đã trở về.” Vừa nói, vừa vội vội vàng vàng cởi y phục xuống để cho tôi mặc vào.

Trụy Nhi cũng là người dì Ngô tìm được, thân thế cụ thể của cô bé tôi cũng không rõ ràng, chỉ biết là cũng là con gái tộc Giáng Mục. Nhưng nói thật, trên người Trụy Nhi, tôi không nhìn thấy gì giống với dì Ngô hoặc là do tôi cảm giác như vậy. Cô bé nom vô ưu vô lự, thỉnh thoảng hơi ngơ ngác, duy chỉ không có mang theo cảm giác thù hận kia.

Cô bé có chút giống tôi năm đó, cho nên mặc dù có khi hầu hạ cô bé làm việc có chút lỗ mãng, nhưng tôi vẫn rất nguyện ý ở cùng cô bé, nhìn tiếng nói cử động của cô bé mỗi ngày, sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Mặc dù dáng vẻ tiểu cung nữ này, là cô bé giả vờ. Nhưng khi tôi và Chung Trần giằng co, cũng khi tổn thương chồng chất, những giọt nước mắt kia của cô bé, đều là thật.

Dì Ngô tựa hồ cũng không nói cho cô bé biết quá nhiều, cô bé chỉ biết tôi là công chúa Giáng Mục, biết chúng tôi muốn kéo Chung Trần khỏi hoàng vị. Cô bé cũng không biết sự tồn tại của Khúc Mị rất có thể là Chung Trần tìm đến làm một cái cớ kích động tôi, bởi vậy vô cùng chán ghét Khúc Mị, cũng hầu như vì tôi  mà bênh vực kẻ yếu, tính cách bao che khuyết điểm thật sự là không khác tôi mấy.

Tôi và Trụy Nhi thay xong quần áo không bao lâu, bên ngoài liền truyền đến âm thanh thông báo hơi ồn ào, sau đó là có phần trung khí vô cùng, lại có vẻ  không cam lòng. “Hoàng hậu nương nương, Long Thần tới để thỉnh tội! “

Tiếp sau, là tiếng quỳ xuống bịch một cái.

Trụy Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, nói: “Long Thần? Cái tên lần trước cầm chủy thủ đâm nơi này của nương nương?”

Tôi gật gật đầu.

“Lần trước gã còn khí thế hung hăng như vậy, sao lần này liền đến quỳ xuống nhận lỗi thế?” Trụy Nhi đại khái cảm thấy có chút buồn cười, dùng tay áo che miệng, hai mắt lóe sáng sáng.

Tôi nói: “Có lẽ là do Chung Trần.”

“Ôi, Hoàng Thượng đối với nương nương người vẫn rất tốt.” Trụy Nhi có chút tiếc nuối nói.

Tôi nói: “Long Thần cầm chủy thủ đến hoàng cung, nếu đối tượng gã muốn ám sát, không phải ta, mà là Chung Trần, vậy... Sẽ ra sao nhỉ? Người khác sẽ nghĩ như thế nào? Long Thần mặc dù võ công cao, mang binh lĩnh tướng, cũng có bản lĩnh, nhưng rốt cuộc là kẻ hữu dũng vô mưu, thiếu một chút cơ trí. Chung Trần bảo gã đến, một mặt, có lẽ là muốn áp chế nhuệ khí xủa gã. Một mặt khác, cũng là một lời nhắn nhủ, nếu không sau này ai cũng cầm chủy thủ đến cung của ta, cũng bởi vì mình là sủng thần của hoàng thượng hay sao?”

Trụy Nhi nghe vậy hơi sửng sốt: “Hóa ra phức tạp như vậy...”

Tôi cười cười, không nói tiếp.

“Vậy... người bên ngoài kia, phải làm sao?” Trụy Nhi trừng mắt nhìn.

“Để gã quỳ đi.” Ta nhìn vết thương trên tay mình, nói: “Vừa hay tay ta còn đau đây.”

Nếu là trước kia, tôi sẽ còn cố gắng ra ngoài thuận tiện chế nhạo gã một phen, nhưng bây giờ thực sự không hơi sức gì, huống chi Long Thần nếu là vì Long Tướng quân mà báo thù, chỉ là xoẹt một đao trên tay của tôi, hoàn toàn chính xác chẳng đáng là gì. Mà tôi là vì tất cả tộc nhân bị Long Tướng quân sát hại, vậy theo lý mà nói tôi chẳng phải là cũng không sai?

Ôi, oan oan tương báo khi nào mới dứt, đạo lý kia tôi cũng biết.

Đáng tiếc, chuyện làm ra, lại không phải như thế.

Tôi cầm lấy quyển sách, ôm lò sưởi trong ngực, nằm trên giường đọc sách. Trụy Nhi ở bên cạnh thay tôi thêm lò sưởi không ngừng, mặc dù đều nhỏ đến cơ hồ không có mấy ấm áp, nhưng có chút ít còn hơn là không, tôi nhìn mà kỳ quái, nói: “Em nhặt được ở đâu nhiều lò sưởi nhỏ như vậy?”

“Cái lớn đều bị Hoàng Thượng cho người mang đi, em nghĩ nương nương người sợ lạnh như thế, nhưng hai ngày nữa tuyết sẽ rơi, lúc tuyết tan là lạnh nhất, nếu là không có lò sưởi, nương nương người làm sao chịu nổi... Cho nên liền mượn người khác từ khắp nơi. Ấy, nương nương, người yên tâm, là lấy chính danh nghĩa của em đi lấy, lừa bọn họ nói em  giữ lại sau này xuất cung cầm đi bán, người khác không biết là người cần đâu!” Trụy Nhi vừa treo lò sưởi, vừa mặt mày hớn hở giải thích.

Tôi gật đầu cười: “Làm phiền em.”

“Ha ha.” Dường như cô bé rất vui vẻ, trên khuôn mặt đỏ bừng lộ ra một nét cười nho nhỏ.

Làm xong, cô bé liền chạy đến ngồi xuống một bên, tôi đã dặn nếu như có hai người, không cần có quá nhiều quy củ. Mệt mỏi thì ngồi, khát thì tự mình lấy nước uống, cô bé cũng hoàn toàn tiếp nhận.

Chẳng bao lâu sau bên ngoài vậy mà vang lên tiếng mưa rơi tí tách tí tách, tôi liếc mắt cửa sổ vẫn luôn đóng, mơ hồ có thể thấy được từng hạt mưa mù đông nện trên bệ cửa, nghe thấy thanh âm, bèn có chút hàn ý.

Trụy Nhi cảnh giác ngẩng đầu giống một chú chuột nhỏ, nháy mắt nhìn ra ngoài cửa. Tôi biết cô bé đang nghĩ đến gã Long Thần kia. Quả nhiên, Trụy Nhi đứng lên, như chú mèo mở cửa ra, nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ, sau đó cô bé quay đầu lại, hơi to giọng nói: “Oa, gã Long Thần kia ngốc thật đấy, thế mà lại quỳ gối bên ngoài hiên chịu dầm mưa, nếu như quỳ lên trên hai bước, chẳng phải có thể không bị mắc mưa sao?”

“Nếu vây, sao có thể thể hiện sự thật lòng của gã, sao có thể để ta mau mau thả gã đi được.” Tôi ho khan vài tiếng, rốt cuộc vẫn là không đành lòng. Gã chỉ muốn báo thù, thực ra cũng giống tôi thôi, nhưng gã không thành công, còn bị phạt. Hơn nữa còn là Chung Trần phạt... Thôi được rồi.

Tôi đứng dậy, đứng bên cạnh Trụy Nhi, quả nhiên thấy Long Thần mặc một bộ quần áo trắng thuần, tóc đen hất lên, quỳ gối trong mưa. Gã ăn mặc cũng không nhiều nhặn gì, cho dù võ công cao cường có thể bảo vệ cơ thể, giờ cũng không nhịn được mà lạnh đến run người, tóc đen dính trên mặt, nom bất lực cực kì.

Thở dài, tôi nói: “Em cầm ô ra ngoài, bảo gã biết ta không tức giận, chỉ là sau này làm việc gì, nhất định phải nghĩ cho kĩ.”

Trụy Nhi hơi kinh ngạc nhìn tôi một chút, vẫn gật đầu lập tức, tìm một cái ô lớn trong đám ô, cầm lấy đi ra ngoài.

Tôi thấy cô bé che ô, đi một bước nhảy hai bước, hiển nhiên biết rằng lát nữa có thể thừa cơ chế nhạo Long Thần nên tâm trạng không tệ, không khỏi cảm thấy rất là buồn cười. Quả nhiên, cô bé đi đến cạnh Long Thần, giơ ô, tiện che cho Long Thần, lại nói: “Này, đứng lên đi, Hoàng hậu nương nương đại nhân đại lượng, nói không thèm so đo, để anh đi. Ôi, nương nương còn bảo tôi nói với anh, sau này làm việc gì, nhất định phải nghĩ cho kĩ!”

Long Thần: “...”

Gã im lặng một hồi lâu, nhưng không có đứng lên, chỉ nói: “Hừ.”

Giọng rất cao, ngay cả tôi cũng có thể nghe thấy.

Trụy Nhi lập tức liền tức giận, nói: “Này, anh có ý gì đấy? Nương nương không đành lòng nhìn anh dầm mưa ở đây, cho anh, anh... anh lại còn... Anh có ý gì đây hả!”

“Yêu nữ.” Long Thần lạnh lùng nói.

Trụy Nhi tức đến giơ chân: “Này! Anh tôn trọng chút đi! Đừng há miệng là yêu nữ ngậm miệng là yêu nữ! Nương nương là người thế nào chứ?”

“Nếu cô ta không phải yêu nữ, Hoàng Thượng là người anh minh thần võ, làm sao mà đã biết rất rõ ràng mọi sự rồi, còn bảo ta tới xin lỗi?” Long Thần không phục lắm.

Trụy Nhi cũng hừ một tiếng, nói: “Hóa ra là vậy? Ôi cha, nương nương ban đầu nói anh hữu dũng vô mưu, thật đúng là không có sai, anh thật đúng là không có đầu óc mà.” Long Thần nói: “Cô!”

“Tôi làm sao?” Trụy Nhi một tay cầm dù, một tay chống nạnh, nói, “Ban đầu nương nương đã nói với tôi, hoàng thượng bảo anh tới đây, thật ra là vì áp chế nhuệ khí của anh, tùy tiện giáo huấn anh thêm một chút. Anh cảm thấy Hoàng Thượng rất tín nhiệm anh, mà anh lại có lý, nên anh bèn có thể cầm chủy thủ là vào được ư? Được, vậy anh muốn người khác nghĩ như thế nào? Lễ pháp, chẳng lẽ đều không cần tuân thủ hay sao? Lén xông vào hậu cung, còn làm tổn thương hoàng hậu, vốn nên là tội chết có biết không!”

Long Thần bị cô bé nói đến hơi sững người, cúi đầu không nói tiếp, Trụy Nhi xem chừng hơi lạnh, dậm chân, nói: “Này, mau đứng dậy đi, tôi phải vào trong điện! Bên ngoài lạnh quá mà.”

Long Thần bĩu môi, không biết lầm bầm cái gì, rốt cục đứng lên, nhưng có lẽ do thời tiết quá lạnh, gã cũng quỳ một hồi lâu, vừa đứng lên, liền chấp chới ngã xuống bên cạnh. Trụy Nhi muốn dìu gã, lại bị Long Thần kéo cùng ngã xuống đất, khiến Trụy Nhi hết lực la lên: “Đồ lưu manh!”

Long Thần mặt đỏ lên: “Chân tôi tê!”

Mấy tên thái giám bên cạnh đều nhìn nhau, Trụy Nhi gầm thét: “Còn không qua đây dìu gã!”

Bọn họ mới chạy tới từ mái hiên, lần lượt nâng hai người lên, Trụy Nhi thở phì phò ném ô giấy cho gã, mình thì quay người đi tới chỗ tôi.

Tôi dở khóc dở cười đi ra ngoài, nói: “Trụy Nhi, đi tắm rửa trước đi.”

Trụy Nhi yên lặng gật gật đầu, quay đầu trợn mắt lườm Long Thần, xoay người đi tắm rửa.

Long Thần thấy tôi đi ra, cầm dù, nhìn chằm chằm tôi, trong mắt vẫn còn thù hận.

“Cậu đi đi.”

Long Thần nói: “Yêu nữ, cô...”

Tôi ngắt lời gã: “Cậu nhất định phải không màng thời gian địa điểm, gọi ta là yêu nữ sao? Xem ra nỗi khổ tâm của Hoàng Thượng, là uổng phí, cậu chẳng những không có tiến bộ, còn càng ngày càng ngu ngốc.”

Long Thần cắn răng nói: “Hoàng hậu nương nương!”

Tôi khẽ gật đầu: “Chuyện gì?”

Long Thần nói: “chuyện ông nội tôi, tôi biết nhất định là cô làm. Mặc dù hoàng thượng không chịu nói với tôi, nhưng tôi biết, nhất định là cô! Nhưng hoàng thượng đã cứu tôi, đối xử với tôi cũng vô cùng tốt, cái mạng này của tôi, chính là hoàng thượng cho, hoàng thượng không cho tôi động tới cô, sau tôi sẽ làm theo. “

“Ừm. Thì?

“Chỉ là tôi có một chuyện không rõ, vì sao Hoàng Thượng đối xử với cô tốt như vậy, cô lại năm lần bảy lượt khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hoàng thượng?” Long Thần lớn tiếng nói.

Tôi cười cười, nói: “Cậu không cần biết. Long trạng nguyên lang nom sắp biến thành Long Tướng quân mới rồi, vẫn nên về đi dưỡng dưỡng thân thể đàng hoàng đi. Vũ quốc gần đây, sẽ không còn quá thái bình.”

Long Thần cắn răng nhìn tôi, cuối cùng vẫn hất tay áo, che ô rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng Long Thần, và cả tiếng mưa lạnh bốn phía, rùng mình thật mạnh, quay người trở về phòng, lần nữa vui người vào trong chăn.
Bình Luận (0)
Comment