“Ta từ nhỏ không cha không mẹ, được nghĩa phụ nuôi lớn, mấy năm trước vào thời điểm nghĩa phụ lâm chung, ngài ấy mới gọi ta tới trước giường rồi nói rõ về thân thế thật sự của ta.”
“Phụ thân ta tên là Tiêu Thắng Ngôn, mẫu thân họ Doãn, tên Mạc Như. Nhà ta nguyên ở Hàng Châu, nhiều đời làm thương nhân cũng có chút danh tiếng.”
“Phụ thân và mẫu thân là một đôi trai tài gái sắc, phu thê ân ái, gia thế cũng tốt, khi đó cũng được xem là một đôi như hoa mỹ quyến được người người ngưỡng mộ.”
“Thẳng đến 25 năm trước, phụ thân ta đã đem toàn bộ sản nghiệp ở Hàng Châu chuyển đến vùng Giang Nam để phát triển. Khi đó, cửa hiệu Tiêu thị đã dần dần bắt đầu có danh tiếng, nhà của chúng ta khi ấy là gia đình giàu có nhất nhì vùng Giang Nam.”
“Khi ấy ban đầu mọi thứ đều bình thường, tất cả đều giống như phụ thân ta đã dự tính.”
“Làm một thương nhân cần cù chăm chỉ, mỗi ngày khi Mặt Trời mọc liền đi ra ngoài xử lý công việc, khi hoàng hôn buông xuống thì về nhà chơi đùa với thê nhi.”
“Ai ngờ đang rảnh rỗi ngồi trong nhà, tai họa đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngay lúc mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió thì cây to đón gió, tai họa bất chợt ập xuống Tiêu gia.”
“Lúc ấy tiền triều suy thoái, đế vương ngu muội, gian thần lộng quyền.”
“Khi ấy đang là cuối năm, là thời điểm mà các tiệm buôn lớn kiểm kê sổ sách, các quản sự của cửa tiệm đều lục đục đem ngân lượng cùng sổ sách đến.”
“Nghe nghĩa phụ ta nói thời khi còn trẻ phụ thân ta thời điểm đang sửa chửa nhà cửa đã lén xây thêm hai căn mật thất, một căn ở thư phòng, một căn ở phòng ngủ."
“Ban đầu phụ thân ta sợ thời cục loạn lạc sẽ khiến cho kinh tế chịu ảnh hưởng, liền muốn đem ngân phiếu đổi thành một phần ngân lượng cất ở trong nhà, phòng khi cần dùng tới. Nếu công việc hết thảy đều thuận lợi thì việc cất giữ ở đâu cũng không phải là vấn đề lớn. Thế nhưng về sau, mỗi khi có người đem ngân lượng đến, phụ thân ta liền đem một phần cất vào mật thất ở thư phòng. Về sau công việc trong nhà càng ngày càng tốt lên, vì thế căn mật thất ở phòng ngủ cũng nhanh chóng được chất đầy.”
“Không ngờ đột nhiên xuất hiện tin đồn khắp nơi cho rằng Tiêu gia phú khả địch quốc*, trong nhà chỗ nào cũng chất đầy vàng bạc châu báu. Ban đầu đây cũng chỉ là lời đồn nhảm mà thôi, phụ thân ta cũng không quá để ý tới, không ngờ sau một thời gian tin đồn này đã trở thành đề tài nói chuyện phiếm trong các tửu lâu, không thể giải quyết được, vì thế tin đồn ngày lúc càng lan rộng.”
*Phú khả địch quốc: tài sản sánh ngang với quốc khố.
Nói đến đây mắt Tiêu Duẫn đã ngấn lệ, ta cũng có chút đau lòng, chắc có lẽ một phần là do môi trường trưởng thành đã khiến ta quá mức cảm tính, cho nên mới không khỏi xúc động trước câu chuyện xưa vừa thê lương lại bi thảm này.
Hắn nghẹn ngào trong chốt lát rồi lại kể tiếp: “Sau khi nghĩa phụ điều tra lại, kỳ thật lúc ấy đã sớm có người theo dõi Tiêu gia, lời đồn kia là do có người cố ý tung ra, mục đích chính là muốn ngầm chiếm lấy tài sản Tiêu gia.”
“Vì thế sau khi kiểm kê xong, vào một đêm cuối năm. Hung thủ kia rốt cuộc cũng ra tay, mục đích ban đầu của bọn họ là tung tin đồn để che mắt người khác, dời đi sự chú ý của quan phủ.”
“Thế nhưng thời điểm bọn họ ở thư phòng Tiêu gia tìm kiếm ngân lượng thì ngoài ý muốn phát hiện được cơ quan mật thất, nhưng ngay lúc đấy hạ nhân tuần tra ban đêm đã phát hiện bọn họ liền hô to bắt trộm, tưởng rằng có thể đuổi được bọn trộm, ai ngờ hành động này đã chọc giận chúng, bọn trộm này vốn đã rất hung tàn, thấy được tình hình không ổn lại không trộm được ngân lượng, nhất thời sát tâm nổi lên, thà không làm nếu như đã quyết định làm thì phải làm đến cùng, bọn chúng muốn gϊếŧ người diệt khẩu, đem toàn bộ Tiêu phủ từ trên xuống dưới gϊếŧ sạch.”
“Khi phụ thân ta nghe thấy động tĩnh thì bên ngoài đã loạn thành một đoàn, mắt thấy tình hình không đúng, phụ thân ta liền đem mẫu thân đang mang thai ta chín tháng giấu ở mật thất.”
“Chờ đến lúc phụ thân ta đến sân đã thấy thi thể nằm la liệt khắp nơi, gia đinh và hạ nhân đều đã bị bọn họ gϊếŧ hại.”
“Bọn họ lục soát khắp nơi không buông tha một người nào, phụ thân sợ bọn họ tìm được nương ta, vì để dời đi sự chú ý đã dẫn bọn chúng đến sương phòng, sau kia gϊếŧ phụ thân ta, nhìn thấy trời đã gần sáng liền gom ngân lượng chạy trốn. Lúc sắp rời đi, vì để tiêu hủy thi thể cho nên bọn chúng đã phóng hỏa đốt toàn bộ Tiêu gia phủ. Lúc ấy, may mắn rằng nghĩa phụ ta đã kịp đuổi tới cho nên đã cứu được mẫu thân ta đang trốn trong mật thất.”
“Một tháng sau, mẫu thân vừa sinh hạ ta xong liền thương tâm đến tiều tụy, ôm hận mà chết.”
“Nghĩa phụ ta tên là Hạ Tang Hoài, là người huynh đệ kết nghĩa lúc phụ thân ta còn trẻ ra ngoài kinh thương gặp được, phụ thân theo thương, còn nghĩa phụ thì luyện võ.”
“Năm đó hai người họ tình như thủ túc, lúc ấy cũng là do phụ thân ta viết thư mời huynh đệ tới nhà mừng năm mới, không nghĩ rằng thời điểm nghĩa phụ đuổi tới cũng là lúc đang xảy ra thảm sự này.”
“Nghĩa phụ ân hận chính mình tại sao không thể đến sớm hơn một ngày, vì thế ngài ấy quyết tâm nhất định phải tự tay đâm chết hung thủ, vì đệ báo thù.”
“Trong trí nhớ ta, từ nhỏ nghĩa phụ đã dạy ta luyện võ, nghiêm khắc cực kì, cũng không cho phép ta lười biếng.”
“Thẳng đến sau này, sau khi nghĩa phụ nhiều lần điều tra đã phát hiện được hung thủ chính là đầu lĩnh của đám sơn tặc thổ phỉ nổi danh nhất vùng Giang Nam, là Vương Lão Ngũ dẫn người đến làm, càng không nghĩ tới Hàng Châu tri phủ năm đó chính là Lý An Năm thế nhưng cũng tham dự trong đó. Khi nghĩa phụ đi thu thập chứng cứ bị người phát hiện đã may mắn chạy thoát được nhưng lại thụ thương, tự biết mình không còn sống được bao lâu cho nên lúc này mới nói rõ mọi chuyện cho ta biết, muốn ta luyện võ để báo thù cho phụ thân.”
“Sau khi nghĩa phụ mất, ta vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chờ đến thời điểm thích hợp sẽ báo thù.”
“Thẳng đến một ngày, sơn trại bọn họ vừa cướp được một tiêu đội, nhân cơ hội buổi tối bốn phương chúc mừng, ta liền trà trộn vào sau đó gϊếŧ đầu lĩnh thổ phỉ Vương Lão Ngũ, ta bị phát hiện nhưng may mắn trốn thoát được.”
“Khi đó ta bị thương, không thể dùng lực, thấy mình sắp chết dưới lưỡi đao của tên thổ phỉ thì may mắn gặp được Vinh Vương gia đang trên đường phụng chỉ đến Giang Nam trị thủy đi ngang qua, mới cứu được một mạng này của ta.”
“Lúc ấy Vương gia nghe nói có sơn tặc thổ phỉ ở đây, liền mang theo nhân mã bao vây diệt trừ hang ổ đám thổ phỉ kia, lúc này ta mới được tính là đã báo được đại thù.”
“Đáng giận là tên Hàng Châu tri phủ năm đó cũng có tham dự, ta đến tìm không ngờ hắn đã sớm được điều đi, bây giờ đang là Lưỡng Giang tổng đốc, muốn bắt hắn quả thật không dễ.”
“Lúc trước ta đã có đi điều tra, không nghĩ tới Tổng đốc phủ kia của hắn nhìn như bình thường thế nhưng cao thủ lại nhiều như mây, canh thủ nghiêm ngặt. Ta tự nhận khinh công cùng võ nghệ của mình không thấp, ai ngờ rằng sau khi bị phát hiện liền bị đuổi gϊếŧ đến tận đây, thẳng đến ngày ấy được thiếu gia cứu. Sự tình chính là như thế.”
Vinh Cẩn Du nghe xong chỉ nhẹ giọng nói: “Xuân hàn se lạnh, đông lạnh sát niên thiếu.” Nghe xong về thân thế Tiêu Duẫn, Vinh Cẩn Du đột nhiên cảm thấy thế giới này thật rét lạnh, về sau muốn trải qua cuộc sống yên bình giống như khi ở ngôi đền nhỏ này sợ là không dễ. Thân phận thiếu gia Vinh Vương phủ của mình thật sự quá mức phức tạp.
“Ngươi yên tâm, kẻ thù của ngươi ta sẽ ghi nhớ kĩ, sau này có cơ hội ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù.”
Ồ? Canh phòng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây? Hay cho một tòa phủ Tổng đốc. Vinh Cẩn Du chỉ bình tĩnh cười cười, trong lòng thế nhưng đã hiểu rõ.
“Đa tạ thiếu gia. Được thiếu gia tương trợ ta nhất định có thể báo được đại thù này.” Tiêu Duẫn vô cùng cảm kích.
“Đằng vân tựa dũng yên,
Mật vũ như tán ti.”
Vinh Cẩn Du không nói nữa, nàng lại phóng tầm mắt sang nhìn cảnh núi non trùng điệp, mây trôi vạn dặm, nhìn như tương lai mơ hồ nhưng lại tựa như thực rõ ràng.
Lúc này, những cơn gió nhẹ nhàng thổi đến, nước chảy quanh co róc rách. Sương mù tựa như màn mưa, quyến rũ đa tình, nhè nhẹ từng đợt triền miên không dứt, toàn bộ cảnh tượng này đều lọt vào trong mắt Vinh Cẩn Du.
----------------Hết chương 7---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đừng hoài nghi, câu chuyện này tuyệt đối là thật, sẽ không có âm mưu cùng lừa gạt.
Ta chính là đi cửa sau trực tiếp an bài cho tiểu Vinh tử nhà chúng ta một người trung thành và không màng sinh tử tựa như một người cộng sự mà thôi.