Không Phụ Thê Duyên

Chương 119

Biết được Hoắc lão phu nhân bệnh nặng, Hoắc Thù thân làm cháu gái tự nhiên phải về thăm.

Ngày Hoắc Thù trở về, Nhiếp lão phu nhân còn vô cùng quan tâm an ủi nàng một phen, hơn nữa còn cho người thu thập chút dược liệu để nàng mang về.

Trong lòng Hoắc Thù biết mình làm việc này cũng là công phu mặt ngoài, bằng không nàng cũng lười trở về, dù sao tổ mẫu không muốn nhìn thấy nàng, nàng cũng không muốn trở về đặng bị ghét. Nhưng Nhiếp lão phu nhân quan tâm như vậy, còn muốn cho nàng mặt mũi, Hoắc Thù có chút dở khóc dở cười, cảm tạ bà hậu ái.

Hoắc Thù tự mình mang theo một đống dược liệu trở về Tĩnh An Hầu phủ, tự nhiên được trên dưới Tĩnh An Hầu phủ đều có cảm tình, rất ân cần đón nàng đi vào.

Bởi vì do lần này lão phu nhân trong phủ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hộc máu, bệnh đến vô cùng lợi hại, các nam nhân Tĩnh An Hầu phủ đều lo lắng bà xảy ra chuyện, lúc này đều xin nghỉ ở trong phủ hầu bệnh, Tĩnh An Hầu cùng Hoắc ngũ lão gia cũng ở nhà. Nhìn thấy Hoắc Thù trở về, còn mang theo nhiều dược liệu như vậy, tuy nói Tĩnh An Hầu phủ không thiếu mấy thứ này, nhưng Hoắc Thù có lòng hiếu thuận như vậy vẫn làm cho bọn họ hưởng thụ trong lòng


Hoắc ngũ lão gia vừa vui mừng vừa cảm động, càng có rất nhiều kinh hỉ khi nhìn thấy nữ nhi đột nhiên về nhà, nói: "Vì sao đột nhiên trở về?"

"Nghe nói tổ mẫu bị bệnh, trở về thăm lão nhân gia người" Hoắc Thù mở miệng liền nói, đôi mắt chớp cũng không chớp mà mở miệng nói lời không thành thật

Hoắc ngũ lão gia cùng Tĩnh An Hầu nghe xong trong lòng càng vui mừng.

Những người khác ở đây cũng cười theo, Tĩnh An Hầu phu nhân cũng cười đến thập phần ôn hòa.

Chỉ có Hoắc Diệu cười thực miễn cưỡng, người khác không biết chứ nàng làm sao không biết tỷ tỷ này căn bản không có tình cảm gì đối với tổ mẫu, hiện tại trở về, bất quá chỉ là thể hiện ra bên ngoài lấy mỹ danh hiếu thuận mà thôi. Cố tình trong lòng rõ ràng nhưng nàng lại không dám nói ra, chỉ có thể nghẹn xuống, nhìn đại bá cùng phụ thân vui mừng ra mặt đối với nàng


Sau khi hàn huyên vài câu, Hoắc Thù liền hỏi tình huống thân thể tổ mẫu

Nhắc tới việc này, không khí tại chỗ tự nhiên có chút ảm đạm, Tĩnh An Hầu thở dài: "Tổ mẫu ngươi hiện giờ cần được tĩnh dưỡng, hài tử ngoan, ngươi có tâm"

Hoắc Thù tiếp tục cười, không lại nói tiếp.

Trò chuyện một lát mọi người liền tan, cũng không đi quấy rầy Hoắc lão phu nhân đang tĩnh dưỡng, Tĩnh An Hầu phu nhân tự mình dẫn Hoắc Thù đi vào thăm, Hoắc Diệu đi theo phía sau hai người, nhấp miệng, thần sắc miễn cưỡng.

Người khác nhìn qua chỉ cho rằng nàng lo lắng cho thân thể Hoắc lão phu nhân, thật ra cũng không có nghĩ nhiều.

Thời điểm Hoắc Thù lại đây, Hoắc lão phu nhân vừa mới tỉnh lại, khi nhìn thấy Hoắc Thù, khuôn mặt liền trực tiếp xụ xuống, không mặn không nhạt hỏi: "Ngươi trở về làm gì?"


Hoắc Thù làm như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của bà, cười ngọt ngào nói: "Nghe nói tổ mẫu bị bệnh, cháu gái tự nhiên phải về thăm tổ mẫu." Sau đó lại nói lời Nhiếp lão phu nhân thăm hỏi, cùng với rất nhiều dược liệu bà đưa cho nàng mang theo trở về chuyến này

Da mặt Hoắc lão phu nhân cứng đờ, nhắm đôi mắt lại, nhấp miệng tỏ vẻ hiện tại tâm tình bà vô cùng không tốt.

Bà thế nào nghe không ra ý tứ cháu gái, trở về thăm bệnh là sự thật, nhưng bất quá cũng chỉ làm cho người ta xem, đồng thời cũng làm cho người ta biết, Nhiếp lão phu nhân Vệ Quốc Công phủ coi trọng nàng, mới có thể quan tâm việc này

Hoắc lão phu nhân trầm khuôn mặt, rốt cuộc cũng không giống như mấy tháng trước, nhìn đến nàng liền mở miệng trách cứ.

Bây giờ không giống ngày trước, tuy rằng trong lòng bà không thích cháu gái này, cảm thấy đều do nàng liên lụy đại tỷ nàng, nhưng hôm nay không biết cháu gái này rơi trúng may mắn gì, chẳng những là cô nương gả tốt nhất trong phủ, mà lại còn được trượng phu cùng thái bà bà ở nhà chồng yêu thích, địa vị vững chắc, không nên đắc tội.
Trừ việc này ra, Hoắc lão phu nhân biết Vĩnh Quận Vương phủ phát sinh chuyện như vậy, về sau muốn khôi phục chỉ sợ rất khó, cửa quan hệ thông gia này về sau không thể giúp đỡ cho Tĩnh An Hầu phủ cái gì nữa, so sánh với nhau, cửa quan hệ thông gia Vệ Quốc Công phủ liền vô cùng quan trọng. Hoắc lão phu nhân tuy rằng không thích cháu gái, nhưng lợi hại trong đó lòng bà lại rất rõ ràng, cho nên mới có thể miễn cưỡng đè áp tâm tình không vui.

Hoắc Thù ngồi một lát, thấy Hoắc lão phu nhân lộ ra bộ dáng mỏi mệt, liền thức thời cáo từ rời đi.

Tĩnh An Hầu phu nhân đưa nàng đi ra ngoài, Hoắc Diệu ở lại trong phòng hầu hạ tổ mẫu, nhìn tổ mẫu nếp nhăn đầy mặt, bộ dáng so với nửa năm trước còn già hơn mười tuổi, trong lòng ngập tràn chua xót cùng khó chịu.

Hoắc lão phu nhân nhìn ra hướng cửa, sau một lúc lâu mới lạnh lùng cười, duỗi tay nhìn cháu gái ngồi trước giường, "Diệu Nhi, lại đây."
Hoắc Diệu vội đi qua, dựa vào bên người bà.

Hoắc lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt kiều mỹ của cháu gái, thở dài, nói: "Diệu Nhi, Thù tỷ nhi nay đã không giống xưa, tâm tư nhiều, cánh cũng cứng cáp rồi, về sau trong phủ này......" Bà thất thần một hồi, tiếp tục nói: "Nhưng mà các con là tỷ muội ruột thịt, ngày sau thân cận cùng nàng nhiều chút đi"

Hoắc Diệu giật mình nhìn bà, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng lên tiếng dạ, trong lòng cũng hiểu được, vị tỷ tỷ này cũng không phải nàng muốn đi thân cận là có thể thân cận được, hơn nữa hiện tại cái gì cũng đều quá muộn rồi

Hoắc Diệu hầu hạ Hoắc lão phu nhân nằm xuống xong, liền ngồi ở trước giường suy nghĩ sự việc, vò cái khăn trong tay từng chút từng chút, thần sắc bất định.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù đi theo Tĩnh An Hầu phu nhân ra khỏi Xuân Huy Đường, hai người đi trên hành lang, Hoắc Thù liền hỏi tình huống Bát muội Hoắc Nghiên

"Từ sau khi nàng về thôn trang, tuy rằng vẫn gặp ác mộng, nhưng gần đây tình huống so với lúc còn ở trong phủ đã tốt hơn một chút, chỉ là......" Nói tới đây, Tĩnh An Hầu phu nhân nhấp nhấp miệng, "Trong lòng nàng vẫn nghĩ không thông, thậm chí lúc nhìn thấy nam nhân còn có chút sợ hãi, nghe được tiếng nam nhân cả người đều sợ đến run rẩy......"

Hoắc Thù nghe xong trong lòng cũng có chút hụt hẫng.

Tĩnh An Hầu phu nhân trầm mặc một lát, quay đầu lặng lẽ dùng khăn lau nước mắt, tiếp tục nói: "Nhưng mà nàng rất nhớ các tỷ muội trong phủ, đáng tiếc nàng tạm thời còn chưa thể trở về, chờ khi nàng trở lại, không thiếu được muốn mời Thù tỷ nhi hồi phủ tụ tập với bọn tỷ muội, đến lúc đó còn phải phiền Thù tỷ nhi trò chuyện cùng nàng"
"Tự nhiên phải như vậy rồi"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi được một lát, đột nhiên Tĩnh An Hầu phu nhân nhỏ giọng nói: "Ta tính tìm một hôn sự trên danh nghĩa, gả Nghiên nhi đến nơi khác, qua đoạn thời gian sẽ cho nàng lấy danh nghĩa thủ tiết trở về, như vậy cho dù nàng không thể gả chồng thì cũng có lý do giữ nàng lại trong phủ."

Sau khi Hoắc Thù nghe xong liền hiểu được cái mà đại bá mẫu gọi là gả Hoắc Nghiên ra ngoài là gì, bất quá chỉ là phương thức che giấu tai mắt người khác, cũng không phải thật sự muốn gả nàng đi, trạng thái hiện tại của Hoắc Nghiên cũng không thích hợp gả chồng. Trước tiên lấy danh nghĩa xuất giá tiễn Hoắc Nghiên đi, qua một thời gian lại lấy danh nghĩa thủ tiết đưa nàng trở về, như vậy còn tốt hơn việc sang năm gả nàng đến Vĩnh Quận Vương phủ
Hoắc Thù cảm thấy biện pháp này khá tốt, nhưng mà.......

"Đại bá phụ cùng Vĩnh Quận Vương phủ bên kia thì tính như thế nào?" Hoắc Thù hỏi.

Tĩnh An Hầu phu nhân khẽ cười, ánh mắt cực lạnh, "Ta tất nhiên có biện pháp."

Sau khi nghe xong, Hoắc Thù liền cũng không hề hỏi, chỉ nói: "Nếu là con có thể giúp được Bát muội chỗ nào thì đại bá mẫu cứ việc phân phó."

Tĩnh An Hầu phu nhân hiểu ý trong lời nàng nói, nàng chỉ là muốn giúp Hoắc Nghiên, những chuyện khác nàng mặc kệ. Như thế cũng tốt, Tĩnh An Hầu phu nhân không sợ nàng mặc kệ, vì Thù tỷ nhi nói mặc kệ, nên nàng mới có thể tận lực an bài, việc này so với việc cho nữ nhi chết giả càng tốt hơn, ít nhất nàng có thể đặt nữ nhi đáng thương bên cạnh mình, có nàng trông chừng, ai dám bạc đãi nữ nhi của nàng?

Hoắc Thù về Tĩnh An Hầu phủ một chuyến, biết đại bá mẫu đã có an bài rốt cuộc cũng đã yên lòng chuyện Hoắc Nghiên
Trở lại Vệ Quốc Công phủ, trước tiên Hoắc Thù đi thỉnh an Nhiếp lão phu nhân, thấy bà quan tâm dò hỏi bệnh tình Hoắc lão phu nhân, Hoắc Thù liền kể lại tình hình cho bà biết

Do Nhiếp lão phu nhân cũng hàng năm ốm đau nằm trên giường, nên đối với người sinh bệnh có một loại đồng cảm, thở dài nói: "Người già rồi, bệnh này bệnh kia cứ tới liên tục, cẩn thận dưỡng thân thể mới đúng, con cháu đều có phúc của con cháu, không cần quá nhọc lòng."

Hoắc Thù nhếch miệng cười nói: "Tổ mẫu nói rất đúng, bà ngoại con cũng thường xuyên nói như vậy."

Nhiếp lão phu nhân biết Ngu lão phu nhân, là một nhân vật tu mi, trước kia Vệ Quốc Công phủ cùng Uy Viễn tướng quân phủ không có quan hệ gì, hơn nữa Ngu lão phu nhân vẫn luôn ở tại Tây Bắc, cho nên bà cũng chưa từng gặp qua bà ấy, cho đến khi Hoắc Thù gả qua đây, hai nhà trở thành quan hệ thông gia, tự nhiên liền có qua lại, sau vài lần tiếp xúc mới cảm thấy vị Ngu lão phu nhân này cũng xem như không tồi.
Như thế qua mấy ngày, mắt thấy hoa cúc trong viện sắp nở, Hoắc Thù liền gửi thiệp mời cho An Dương quận chúa, mời nàng ngày mai đến phủ ngắm hoa cúc

Chưa tới thời gian nửa ngày, Vinh Thân Vương phủ bên kia đã có hồi âm, An Dương quận chúa vui vẻ đồng ý, ngày mai nhất định qua đúng giờ.

Hoắc Thù còn tưởng rằng nàng lại nổi lười biếng nên sẽ không tới đâu, ai ngờ vừa mời liền đồng ý rồi, không khỏi phụt một tiếng cười rộ lên.

Nhiếp Ngật vừa lúc từ trong cung trở về, nhìn bộ dạng lúm đồng tiền cười như hoa của nàng, đi đến trước mặt nàng ôm một cái, thân mật cọ cọ khuôn mặt trắng nõn tinh tế của nàng, hỏi: "Cao hứng chuyện gì vậy?"

Hoắc Thù giơ giơ tấm thiệp trong tay lên, nhìn hắn nói: "Ta đưa An Dương thiếp mời, vốn cho rằng nàng lại lười không muốn tới đâu, ai ngờ nàng đồng ý nhanh như vậy, không chừng lại bị Vinh Thân Vương phi bức hôn rồi!"
Nhiếp Ngật không quan tâm loại chuyện này, sau khi nghe xong cũng không có gì phản ứng.

Trước tiên hắn đi tịnh phòng rửa mặt, thay đổi một bộ y phục sạch sẽ, sau đó ôm nàng vào trong lòng ngực, cùng nhau ngồi xuống trên giường đất nạm gỗ nam, sau đó dựa vào một cái gối ôm, khép hờ mắt, bộ dáng có chút mỏi mệt

Hoắc Thù pha ly trà cho hắn, hỏi: "Gần đây rất nhiều việc sao?"

Nhiếp Ngật ừ một tiếng.

Hoắc Thù biết hắn ngầm làm việc cho hoàng đế, khi bận lên cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, lập tức cũng không hỏi hắn bận việc gì, cầm một cái quạt tròn quạt cho hắn một lát, nhìn hắn chậm rãi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, liền cầm một quyển du ký lên đọc

Nhiếp Ngật chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi đại khái khoảng hai khắc (30 phút), liền mở to mắt, nhìn cô nương đang ngoan ngoãn ngồi kề bên người mình.
Sườn mặt nàng kiều mỹ tú lệ, da thịt hồng trắng, mịn màng trong suốt, nhìn tựa như viên ngọc xinh đẹp, làm hắn nhịn không được thò đầu lại gần nhẹ nhàng chạm vào

Hoắc Thù quay đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời thanh triệt, phảng phất như trân châu đen trơn bóng nơi đáy biển sâu

Đột nhiên nhớ tới việc gì, Nhiếp Ngật nói: "Da nàng trắng lại rồi!"

Hoắc Thù vui rạo rực cười nói: "Đúng không đúng không? Đây ít nhiều cũng do An ma ma bên cạnh tổ mẫu cho ta một phương thuốc dưỡng trắng do nương nương trong cung sử dụng, hiệu quả thật không tệ, sử dụng hơn nửa tháng đã khôi phục lại trắng nõn như trước kia, hiện tại xem còn có người nào dám nói ta đen không, ta chỉ còn thật xinh đẹp thôi nha"

Nhiếp Ngật bật cười, chỉ cảm thấy bộ dáng tự luyến vẻ đẹp của nàng đáng yêu cực kỳ, cúi đầu hôn xuống
Ầm ĩ một hồi, chờ đến khi kết thúc trời cũng đã tối

Hoắc Thù có chút ngượng ngùng trốn trong lòng ngực hắn, kéo y phục khoác vào người, trề môi nói: "Các nàng nhất định biết vừa rồi chúng ta đang làm cái gì......" Nói, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Nhiếp Ngật diện mạo tuấn mỹ, thân hình cao lớn, hoàn toàn có thể che phủ nàng dưới thân, lúc này nghe được nàng oán giận, chỉ là hôn vài cái trên môi nàng, hôn đến toàn bộ khuôn mặt nàng đều hồng, sau khi chuyển giận thành vui, tự hắn cũng nhịn không được cười rộ lên.

Hắn ôm thân thể không manh áo che thân của nàng vào trong lòng ngực, tham luyến khoảnh khắc da thịt thân cận, dưới thân chặt chẽ giao triền bên nhau, không có tách rời. Hôn nàng trong chốc lát, hắn dùng sức nhấn một cái, lại lần nữa dùng tư thế này tiến vào nơi ướŧ áŧ trong cơ thể nàng, hưởng thụ sự khắng khít kia, mới nhẹ giọng nói: "Qua vài ngày nữa Hoàng Thượng muốn cử hành đi săn mùa Thu"
Hoắc Thù vừa nghe xong, bất chấp dưới thân khác thường, cao hứng hỏi: "Thật chứ? Ta có thể đi không?"

"Đương nhiên."

Hoắc Thù tức khắc cực kỳ cao hứng, ôm chặt người hắn, tứ chi đều quấn trên người hắn, động tác đột nhiên kia làm hắn dưới sự lơ là không hề phòng bị, nhịn không được kêu lên một tiếng liền kết thúc. Nhìn bộ dáng vô tội của nàng, Nhiếp Ngật tức khắc hơi hơi không chấp nhận được, lòng tự trọng của nam nhân bị chà đạp đôi chút

Nhiếp thế tử không chấp nhận được lập tức trực tiếp ôm người vào giường tại phòng trong, lại lần nữa áp đảo xuống

Hôm sau, khi Hoắc Thù tỉnh lại, Nhiếp Ngật đã không bên cạnh.

Chăn trên giường hỗn độn, trong không khí tựa hồ còn dư lại hương vị làm người mặt đỏ tim đập kia, trên người nàng chỉ mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình màu trắng ngà thêu cây trúc, từ cổ áo rộng mở có thể nhìn thấy dấu vết ái muội trên da thịt
Ổ ma ma nghe được tiếng gọi to, xốc lên trướng màn, nhìn thấy cô nương nằm trên giường đang xoa xoa đôi mắt giãy giụa muốn ngồi dậy, còn dấu vết trên da thịt lỏa lồ ra bên ngoài, nhịn không được thở dài.

Từ lúc hai vợ chồng son thành thân đến nay cũng đã có mấy tháng, nhìn tư thế kia của thế tử là thập phần sủng ái thế tử phu nhân, nhưng mà vì sao đến giờ vẫn chưa có tin tức vậy? Tuy hiện giờ lão phu nhân Vệ Quốc Công phủ yêu thích nàng, trượng phu cũng rất yêu thương nàng, nhưng không có hài tử bên cạnh, vẫn là không hoàn mỹ.

Ổ ma ma trong lòng lo lắng không thôi nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, hầu hạ nàng rời giường rửa mặt.

Mới vừa dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe nói An Dương quận chúa tới.

Hoắc Thù  không ngờ An Dương quận chúa tới nhanh như vậy, đây thật không phù hợp cách hành sự của nàng, vội ra ngoài nghênh đón
An Dương quận chúa ngồi trên xe nhỏ lại đây, đi vào trước Lăng Vân viện, vừa xuống xe nhìn thấy Hoắc Thù liền nhịn không được thở dài.

Hoắc Thù không cho rằng gương mặt mình khiến cho người khác thở dài vì nhớ thương nên thấy bộ dáng nàng buồn rầu liền hiểu hết

"Đi, chúng ta đi vào ngồi xuống trước đã" Hoắc Thù tiến lên kéo nàng, trực tiếp đi vào phòng khách

Bọn nha hoàn đã chuẩn bị xong trà bánh tinh xảo, bày xong trà bánh liền thối lui ra ngoài cửa đứng chờ trên hành lang

An Dương quận chúa sau khi ngồi xuống liền xụ mặt, lại ưu sầu thở dài, nói: "Tố Tố, khả năng đời này ta thật sự không gả ra ngoài được rồi"

*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***

Bình Luận (0)
Comment