Nhiếp Ngật ngồi cùng Hoắc Thù một lát, liền đi đến chỗ hoàng đế làm việc.
Hoàng đế lúc này đang ngồi ở sương phòng nơi Giang Hoàng Hậu nghỉ ngơi, ôm tiểu nhi tử dạy hắn nói chuyện.
Tiểu hoàng tử là một hài tử hoạt bát hiếu động, được Giang Hoàng Hậu nuôi thật sự chắc nịch, ngoan ngoãn để phụ hoàng dạy một lát, liền ngồi không yên, lắc mông bò xuống gối Khánh Nguyên đế, sau đó duỗi móng vuốt béo bắt trái cây đã cắt xong đặt trong mâm trên bàn, vừa nhìn hoàng đế cười, lộ ra một cái răng nhỏ như hạt gạo.
Khánh Nguyên đế cầm lấy một miếng dưa mật đưa cho hắn, thấy tiểu nhi tử dùng miệng chưa có nhiều răng gặm trái cây, bộ dáng vui sướng, nhịn không được bật cười.
Giang Hoàng Hậu nhìn hai cha con, thấy thần sắc Hoàng Thượng mang theo thích ý, hiển nhiên tâm tình không tồi.
Bất quá, Giang Hoàng Hậu cùng hắn phu thê đã mấy chục năm, từ trước đến nay quan sát tỉ mỉ, không có nhận nhầm hắn khác thường khi bước vào lúc nãy, cảm thấy tâm tình của hắn có lẽ không tồi, nhưng cũng đang vướng bận gì đó
Nhưng mà nàng cũng không hỏi, không khác bình thường lắm, tùy tiện nói với hắn vài câu chuyện phiếm, liền nói đến việc hôm nay nghe được
“Nghe nói trước kia Vân Hải đại sư từng phê mệnh cho Tố Tố, có chuyện này không?” Giang Hoàng Hậu bưng trà nhấp một ngụm, mí mắt rũ xuống, “Ban nãy Hoàng Thượng cùng Vân Hải đại sư luận Phật giảng kinh, có hỏi qua ông ấy không?”
Khánh Nguyên đế lấy khăn lau mặt tiểu hoàng tử, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không, nói: “Xác thật có chuyện này, vừa rồi Vân Hải đại sư đã nói qua với trẫm”
Ánh mắt Giang Hoàng Hậu hơi đổi, liếc nhìn hắn một cái, nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, thức thời không hỏi thêm lời phê mệnh năm đó là cái gì.
Mặc kệ lời phê mệnh năm đó là cái gì, thái độ này của hoàng đế đã làm Giang Hoàng Hậu hiểu ra dường như bên trong còn có nội tình, chuyện không nên hỏi, nàng thực thông minh mà không hỏi.
Dù sao, mặc kệ lời phê mệnh kia là tốt hay xấu, nàng biết Hoàng Thượng chưa bao giờ tin thứ này, hắn tôn trọng những cao tăng đắc đạo đó, bất quá chỉ là làm cho thế nhân xem, càng có rất nhiều khinh thường.
Hắn là hoàng đế, còn là một vị hoàng đế anh minh, sao lại bị mấy thứ này đánh động tới
Cho nên, mặc kệ năm đó Vân Hải đại sư phê mệnh gì cho Hoắc Thù, cũng không ảnh hưởng đến Khánh Nguyên đế, hắn vẫn có cái tự tin này
Giang Hoàng Hậu cũng hiểu được đạo lý này, cho nên thái độ nàng đối với Hoắc Thù vẫn như cũ, lúc trước kêu Hoắc Thù lại đây, cũng không có ý thăm dò, mà nàng muốn bày ra thái độ của mình, đồng thời cũng cảnh cáo những người khác.
Sau khi Khánh Nguyên đế cùng Hoàng Hậu và tiểu nhi tử dùng xong cơm tối, mới rời đi.
Trước khi rời đi, hắn nói với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nàng nghỉ ngơi cho sớm, đêm nay khả năng sẽ có chút loạn, nhưng mà không đáng ngại.”
Giang Hoàng Hậu trong lòng khẽ động, nhớ tới một chút việc sau khi phiên vương vào kinh, trên mặt lại làm như không biết gì, cười nói: “Thần thiếp đã biết, Hoàng Thượng cũng nghỉ sớm một chút.”
Chờ hoàng đế dẫn theo thị vệ rời đi, Giang Hoàng Hậu cũng ôm nhi tử trở về phòng, đồng thời gọi đại cung nữ Quý Hà tới, phân phó nàng vài câu, liền cho nàng đi xuống.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Sau khi Nhiếp Ngật rời đi, Hoắc Thù nghỉ ngơi một lát, liền cùng một đám nữ quyến đi dâng hương.
Trong đó cũng có Ý Ninh trưởng công chúa cùng Hứa Điềm, Ý Ninh trưởng công chúa là người tin Phật, mỗi năm đều sẽ quyên một số tiền dầu mè lớn cho các chùa chiền trong kinh, lần này nghe nói Vân Hải đại sư ở Tướng Quốc Tự khai đàn giảng kinh, tự nhiên đã sớm dẫn nữ nhi lại đây.
Nhìn thấy Hoắc Thù, thần sắc Ý Ninh trưởng công chúa có chút khác thường, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn thật tự nhiên, nói: “Đã lâu không thấy A Cửu, nghe nói con cũng dẫn hắn tới Tướng Quốc Tự?”
Hoắc Thù cười nói: “Đúng vậy, A Cửu cũng ở đây, lúc nãy còn đến chỗ hoàng hậu nương nương chơi với tiểu hoàng tử, hắn rất cao hứng.” Nói đến nhi tử béo nhà mình, Hoắc Thù có thể nói đến bất tận
Ý Ninh trưởng công chúa nghe đến đó, trong lòng hơi kinh, nhịn không được nhìn nàng.
Đối với tâm tư hoàng đế, Ý Ninh trưởng công chúa ít nhiều cũng biết một chút, cho nên sau khi Hoàng Hậu sinh hạ đích hoàng tử, Ý Ninh trưởng công chúa liền biết, chỉ cần tiểu hoàng tử có thể bình bình an an trưởng thành, tương lai vị trí kia nhất định là của hắn, những hoàng tử khác cho dù cố gắng nhảy nhót đến kiệt sức cũng vô dụng, nếu chọc đến vị hoàng huynh này của nàng, cũng chiếm không được thứ tốt, nếu thông minh, hẳn nên hiểu được an phận theo khuôn phép mới là đúng.
Bởi vậy, đối với Thái Ninh trưởng công chúa vẫn luôn tìm đường chết, trong lòng nàng thập phần khinh thường.
Bất quá, nếu Hoàng Hậu thật sự coi trọng tôn tử của mình, muốn cho tôn tử trưởng thành cùng tiểu hoàng tử, Ý Ninh trưởng công chúa tự nhiên thấy rất vui mừng.
Nghĩ đến đây, Ý Ninh trưởng công chúa đột nhiên cảm thấy Hoắc thất này thật đúng là người may mắn, vận khí này thật sự làm người ta không lời nào để nói. Có vận khí tốt như vậy, làm nàng nhịn không được hoài nghi, kỳ thật năm đó Vân Hải đại sư phê mệnh cho nàng, kết quả hẳn là tốt chứ?
Nghĩ đến đây, thần sắc Ý Ninh trưởng công chúa ôn hòa hơn rất nhiều.
Nhưng thật ra từ sau khi Hoắc Thù xuất hiện, đôi mắt Hứa Điềm liền dừng trên người nàng, đồng thời cũng nghĩ đến chuyện Vân Hải đại sư phê mệnh, cái này làm cho trong lòng nàng cũng mang hoài nghi, Vân Hải đại sư sao có thể phê mệnh cho một cô nương ngũ phòng hầu phủ, nhìn chung cảm thấy rất cổ quái, hơn nữa được Vân Hải đại sư phê mệnh, Tĩnh An Hầu phủ lại không để lộ ra chút tin tức nào, chẳng lẽ do lời phê mệnh kia không tốt?
Hoắc Thù cùng Ý Ninh trưởng công chúa nói với nhau mấy câu, liền đến chỗ đại điện Tướng Quốc Tự, mọi người liền ngừng nói chuyện.
Hôm nay nữ quyến tới Tướng Quốc Tự không ít, bởi vì Thái Hậu cùng đế hậu đều ở đây, rất nhiều nơi ở Tướng Quốc Tự đều có trọng binh gác, đa số nữ quyến không dám tùy ý đi lại, nhưng mà trước mấy chỗ đại điện lại không có thị vệ gác.
Khi Hoắc Thù đi vào dâng hương, liền nhìn thấy vài vị hoàng tử phi đều ở đây, Cao Quân cùng Đại hoàng tử phi đứng chung một chỗ, thần sắc hai người đều nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút không hòa thuận.
Phát hiện đám người Hoắc Thù đi vào, vài vị hoàng tử phi nhìn qua, ánh mắt rõ ràng dừng trên người Hoắc Thù, đặc biệt là Cao Quân, trên mặt lộ ra nụ cười như không như có, có vẻ mang theo ác ý nào đó
Từ sau khi Cao Quân gả vào Tam hoàng tử phủ, trải qua nhiều chuyện, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, đặc biệt là từ lúc huynh trưởng Cao Sùng bị người khác hãm hại đưa đến Thiên Thủy thành, nàng liền đóng cửa ở trong phủ không ra ngoài, rất khó gặp nàng. Bất quá, cho dù tính cách có thay đổi nhưng nàng vẫn không thích Hoắc Thù, biểu hiện thập phần rõ ràng.
Ánh mắt những người khác cũng như có như không dừng trên người Hoắc Thù
Những người này rõ ràng chỉ là nghe nói Hoắc Thù được Vân Hải đại sư phê mệnh, cho nên vạn phần tò mò, lúc này nhìn thấy người, nhịn không được liền đánh giá vài phần, trong lòng cân nhắc lời phê mệnh của Vân Hải đại sư năm đó, cũng không biết là tốt hay là xấu.
Tuy rằng có người lòng mang ác ý hy vọng lời bình luận kia là không tốt, cho nên Tĩnh An Hầu phủ mới có thể giấu kín việc này
Nhưng khi nhìn Hoắc Thù tuy một thân y phục thuần tịnh, mặt mày không trang điểm nhưng vẫn đẹp đến ung dung như cũ, vẫn là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, nhìn thế nào cũng đều là người may mắn, phúc khí trên thế gian này đều bị nàng chiếm lấy, do đó những người đó đều giống như Ý Ninh trưởng công chúa, cũng cảm thấy có lẽ lời phê mệnh kia không chừng lại là tốt
Hoắc Thù làm như không thấy được, nhìn thấy Vinh Thân Vương phi đỡ An Dương quận chúa lại đây, vội qua đi đỡ nàng.
Chung quanh có tăng nhân niệm kinh, hương khói phiêu lãng, Phật tướng từ bi, cũng không phải an tĩnh không tiếng động.
An Dương quận chúa nhỏ giọng hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Hoắc Thù chớp mắt nhìn nàng
An Dương quận chúa trong lòng khẽ buông lỏng, cũng cười với nàng một cái, liền không hề hỏi tiếp, cùng đi dâng hương.
Thắp hương xong, đoàn người ra khỏi đại điện.
Lúc này đúng là cuối xuân, thời tiết thực tốt, cũng làm cho các nữ quyến bị vây ở hậu trạch nhịn không được đi loanh quanh một chút
Sau đó không lâu, liền nghe được một trận âm thanh giòn giã, mọi người ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy một đám cô nương chưa lập gia đình du ngoạn bên cạnh ao phóng sinh cách đó không xa, đi đầu chính là Tứ công chúa cùng một thiếu nữ mặc kỵ trang màu hồng lửa, hai người được một đám cô nương vây quanh, ngầm lấy các nàng làm chủ
Tứ công chúa ở trong một đám cô nương, tươi cười nhìn minh diễm hào phóng, trên người mặc một bộ cung trang thêu Mai Đào Hồng bằng chỉ bạc, che khuất nửa bên cổ, dung mạo tươi đẹp động lòng người, nhìn không ra một chút dấu hiệu hủy dung nào
Tháng trước, hoàng đế rốt cuộc cũng đã chọn ra phò mã cho Tứ công chúa, phò mã được chọn là trưởng tử Tề quốc công thế tử
Hôn sự Tứ công chúa rốt cuộc cũng có tin tức, đại bộ phận người trong kinh đều nhẹ nhàng thở ra, đặc biệt là phụ nhân trong nhà có nhi tử được xem trọng, chỉ sợ nhi tử cưới một tổ tông trở về.
Tứ công chúa từ sau khi hủy dung, nghe nói tính tình biến đổi rất nhiều, hoàng đế thập phần dung túng nàng, ngay cả hoàng tử nàng cũng đều dám mắng, các công chúa khác không có ai bưu hãn như nàng, làm tận đáy lòng phụ nhân trong kinh đều không muốn để nhi tử cưới vị công chúa này, huống chi lại là một công chúa bị hủy dung, cảm thấy ủy khuất cho nhi tử của mình
Tứ công chúa nhìn thấy đám nữ quyến này, liền cười lại đây.
“Cô mẫu, các ngươi đây là đi dâng hương sao? Đan Dương, lúc trước gọi ngươi tới chơi, sao ngươi lại không tới?” Nàng cười nói, ánh mắt nhìn thoáng qua An Dương quận chúa hiện đang mang thai
Đan Dương quận chúa chu miệng lên, nói: “Ta muốn đi dâng hương cùng nương ta.”
Tứ công chúa cười khanh khách, quay đầu nhìn Phượng Dương quận chúa giới thiệu nói: “Phượng Dương vào kinh mấy ngày nay, hình như còn chưa có gặp qua Đan Dương đi?”
Phượng Dương quận chúa một thân kỵ trang hồng lửa, làm cho nàng anh tư táp sảng, có anh khí quý nữ trong kinh không có, giống như một ngọn lửa, nhiệt liệt mà thiêu đốt, làm người không dám nhìn thẳng. Nhìn thấy nhóm quý phụ nhân trong kinh này, nàng tự nhiên hào phóng chào hỏi cùng các nàng, ánh mắt nhìn đám người một vòng, đột nhiên, nụ cười trên mặt dừng lại.
Mọi người thấy thần sắc nàng quái dị, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, theo ánh mắt nàng nhìn qua, lại phát hiện người nàng nhìn là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân.
Vẻ mặt Hoắc Thù vô tội nhìn Phượng Dương quận chúa.
“Ngươi nhìn nàng làm gì? Chẳng lẽ Phượng Dương biết Hoắc thất?” Cao Quân chậm rãi đi tới, cười nói.
Phượng Dương quận chúa lấy lại tinh thần, đánh giá Hoắc Thù một lần, ánh mắt dừng trên bộ ngực cao ngất của nàng, ngó trái ngó phải, đều là một mỹ kiều nương, chỉ là……
“Không biết vị phu nhân này là ai? Nhìn rất quen mặt, giống một vị cố nhân.” Thời điểm nói đến cố nhân, thần sắc Phượng Dương quận chúa có chút ngọt ngào.
“Nàng là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân.” Tứ công chúa nói.
Trong mắt Phượng Dương quận chúa lướt qua một tia u quang, trên mặt cười nói: “Thì ra là thế tử phu nhân, ta đã nghe nói qua đại danh của ngươi, quả nhiên nghe đồn không bằng mắt thấy.” Sau đó lại cười duyên nói: “Thế tử phu nhân có bận không, không bằng cùng chúng ta đi chơi?”
Hoắc Thù cười cự tuyệt, nói hài tử còn nhỏ, không rời mẫu thân được.
Phượng Dương quận chúa thật ra không có cưỡng cầu, lại cùng mọi người trò chuyện vài câu, liền cùng Tứ công chúa đi chơi.
Chờ lúc Hoắc Thù trở lại sương phòng, chơi cùng nhi tử béo mới vừa tỉnh ngủ trong chốc lát, khi đang chuẩn bị dùng bữa tối, liền nghe hạ nhân tới báo, Phượng Dương quận chúa lại đây.
Hoắc Thù tất nhiên biết mục đích Phượng Dương quận chúa tới nơi này, cũng không có cự tuyệt, cho người canh chừng A Cửu cẩn thận, sửa sửa y phục trên người, tự mình đi qua
Phượng Dương quận chúa đứng dưới một gốc cây đào trong viện, nhìn chân trời đang chuyển màu tối, nghe được thanh âm, quay đầu nhìn qua.
Đón ráng chiều cuối xuân hoa mỹ, người nọ mặc sa y tố sắc thêu hoa văn thỏi vàng, trên tóc đơn giản chỉ cắm một cây ngọc trâm, ngoại trừ trên cổ tay quấn lấy một chuỗi Phật ngọc bích, trên người không còn trang sức dư thừa khác, mặt mày tinh xảo, khí chất đẹp đẽ quý giá, là một quý nữ cực kỳ đẹp trong kinh, trên người không có một chút anh khí đặc thù nào thuộc về nam tử
Chỉ là diện mạo nàng, lại tương tự người nọ
Tuy rằng đã cách biệt hai năm, nhưng ký ức của nàng đối với thiếu niên tuấn tiếu như mới hôm qua
Phượng Dương quận chúa luôn mãi đánh giá, nói: “Mạo muội quấy rầy thế tử phu nhân, mong rằng thế tử phu nhân đừng trách.”
Hoắc Thù cười nói: “Không trách, không biết quận chúa tìm ta có chuyện gì?”
Phượng Dương quận chúa cũng không vòng vo, nói thẳng: “Nói ra không sợ thế tử phu nhân chê cười, bộ dạng ngươi rất giống một cố nhân của ta, bất quá hắn là nam tử, ước chừng 17-18 tuổi, dung mạo cũng giống thế tử phu nhân như vậy, tuấn tiếu tuyệt lệ, thường nhân không thể sánh bằng. Đáng tiếc lúc ấy cùng hắn ngắn ngủi gặp nhau, không kịp dò hỏi tên của hắn, hắn đã rời đi, chưa kịp cảm tạ ân cứu mạng……”
Nói xong, nàng vẻ mặt mất mát.
Hoắc Thù trên mặt vẫn là thần sâc dịu dàng, trong lòng lại rất khẳng định cố nhân Phượng Dương quận chúa nói kia chính là nàng.
Năm đó ở Ích Châu, nàng tùy tiện ra tay cứu người, lại không biết cô nương lúc ấy cứu lại là Phượng Dương quận chúa, cho rằng bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, nào biết Phượng Dương quận chúa sẽ nhập kinh.
Bất quá năm đó tùy tay cứu thôi, cũng không cần nàng báo đáp, đã cách hai năm rồi, Phượng Dương quận chúa còn tới hỏi thăm nàng làm cái gì?
Trong lòng nói thầm, ngoài mặt Hoắc Thù lại nói: “Thì ra là như thế.”
Phượng Dương quận chúa nói nhiều như vậy, rốt cuộc cũng chuyển tới đề chính, hỏi: “Ta thấy người nọ rất giống thế tử phu nhân, cũng không biết có phải là vị huynh trưởng nhà mẹ đẻ nào của thế tử phu nhân hay không?”
Nếu không phải đã xác nhận Hoắc Thù chính là một mỹ kiều nương, thiếu niên cứu nàng năm đó là một nam tử hán rất có khí khái nam nhân, Phượng Dương quận chúa thiếu chút nữa đã cho rằng bọn họ là một người.
Bộ dạng bọn họ quả thật rất giống, nhưng lại có khí chất hoàn toàn bất đồng, một người là quý phụ nhân hậu trạch, một người là thiếu niên lang phong lưu tuấn tiếu
Hoắc Thù cười ha hả nói: “Trong nhà xác thật có vài vị huynh trưởng, bất quá ta cùng các vị huynh trưởng không quen thuộc, cho nên cũng không biết là quận chúa muốn tìm người nào.” Dừng một chút, lại nói: “Diện mạo này của ta là di truyền từ mẫu thân, các huynh trưởng trong nhà cũng ít có người tương tự ta, chỉ sợ không phải người quận chúa muốn tìm, nhưng mà thật ra có mấy anh em bà con có bộ dạng rất giống ta.”
Ánh mắt Phượng Dương quận chúa hơi lóe, cười nói: “Thì ra là như thế này, vậy quấy rầy rồi”
Chờ sau khi Phượng Dương quận chúa rời đi, Hoắc Thù sờ sờ mặt, cân nhắc một lát, liền bỏ qua việc này
Mặc kệ Phượng Dương quận chúa tìm nàng làm gì, dù sao biểu ca biểu đệ của nàng ở Tây Bắc xa xôi, Phượng Dương quận chúa thực mau liền phải theo Trung Nghĩa Vương về lại đất phiên, nàng không có cơ hội chạy tới Tây Bắc, cho nên căn bản không cần lo lắng nàng ta sẽ chạy đến Tây Bắc tìm người, chỉ sợ hoàng đế cũng không cho phép.
Hoắc Thù thực mau liền buông việc này xuống
Dùng xong cơm tối, Hoắc Thù chơi cùng nhi tử trong chốc lát, nghe được Nhiếp Ngật phái người tới nói đêm nay hắn phải làm việc, sẽ không về đây nghỉ ngơi, dặn nàng nghỉ sớm, buổi tối không cần tùy tiện chạy loạn.
Hoắc Thù cảm thấy mình còn có thể chạy loạn đi đâu chứ? Nàng là người có nhi tử cần chăm sóc đấy, nên liền cho người khóa cửa viện lại, ôm nhi tử đã được rửa ráy sạch sẽ lên giường nghỉ ngơi
Ngủ đến nửa đêm, Hoắc Thù đột nhiên bị một mùi hương kỳ quái đánh thức.
Nàng xoay người bò dậy, theo bản năng bế nhi tử đang ngủ bên cạnh lên, nhẹ nhàng che lại miệng mũi hắn
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***