Không Phụ Thê Duyên

Chương 167.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đêm kinh thành lâm vào trong một loại yên tĩnh đến thâm trầm

Nhiếp Ngật dẫn theo mấy thuộc hạ, đi vào trước một gian nhà tù ở tận cùng bên trong thiên lao

Trong phòng giam này đang giam giữ một phạm nhân đầu bù tóc rối, đôi mắt hung ác nham hiểm tàn nhẫn, ẩn sau mớ đầu tóc hỗn độn

Hắn đánh giá Nhiếp Ngật, ha hả cười rộ lên, âm trầm nói: “Ngươi tiểu gia hỏa này, chính là nhi tử Nhiếp Tu Ngạn phải không? Không ngờ con hắn đã lớn như vậy rồi.”

Nhiếp Ngật thần sắc bình đạm, không dao động, nói: “Trung Nghĩa Vương đã đền tội, Phượng Dương quận chúa thật ra vẫn còn sống, Hoàng Thượng nói tội không liên quan thê tử nữ nhi, có thể tha thì tha, thu hồi vị trí quận chúa của nàng, biếm làm thứ dân.”

Nghe được lời này, nam nhân kia dường như cả hai tai đều nứt, bổ nhào về trước, đấm đấm cửa sắt, “Ngươi nói cái gì?”


Nhiếp Ngật lãnh đạm nói: “Ta nghĩ, ngươi hẳn đã nghe rõ.”

“Không có khả năng, Diệp Nhi sẽ không chết, Chu Yến không thể gϊếŧ hắn!” Hắn rống giận.

Thị vệ chung quanh thấy tên húy của Hoàng Thượng hắn cũng dám gọi thẳng, trợn mắt tức giận nhìn hắn.

Nhiếp Ngật bình tĩnh nói: “Vì cái gì không thể? Ngươi trốn tránh nhiều năm như vậy, chính là muốn cho hoàng đế tưởng rằng ngươi đã chết, Trung Nghĩa Vương phải báo thù cho cha, hắn ở sau núi Tướng Quốc Tự chôn hỏa dược, nhân cơ hội dẫn Hoàng Thượng qua đó, muốn làm người nổ đến tan xương nát thịt. Đáng tiếc Hoàng Thượng đã sớm có chuẩn bị, không có việc gì, ngược lại là Trung Nghĩa Vương hành sự bại lộ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực. Trung Nghĩa Vương mưu hại Hoàng Thượng, bất trung bất nghĩa, bất nhân bất hiếu, khi quân phạm thượng, quả thật đáng chết”


Nam nhân nghe đến đó, đột nhiên cười ha ha, “Là ta thua một nước cờ, Chu Yến ngươi đủ tàn nhẫn, vì dẫn dụ ta ra ngoài, thế nhưng dám lấy thân mạo hiểm, sao hắn không bị nổ thành thịt nát? Diệp Nhi của ta……”

Nói, hắn đột nhiên nức nở ra tiếng, nằm trên mặt đất khóc rống không thôi.

Nhiếp Ngật bình tĩnh nhìn hắn khóc, thần sắc chưa biến.

Chờ đến khi tiếng khóc hắn nhỏ xuống, Nhiếp Ngật tiếp tục nói: “Ngươi những năm gần đây vẫn luôn trốn ở Nam Cương, lợi dụng oán hận của Nam Cương đối với Đại Hạ để đối phó Đại Hạ, ngươi sai ở chỗ không nên vì một chút ân oán riêng tư, cấu kết cùng ngoại tộc, âm thầm tàn hại trung thần, nếu không, Hoàng Thượng cũng sẽ không đuổi cùng gϊếŧ tận huyết mạch Trung Nghĩa Vương như vậy”

“Ngươi thì biết cái gì?” Nam nhân quỳ sát đất khóc lớn, oán hận quát: “Là Chu Yến đoạt ngôi vị hoàng đế của ta, phụ hoàng năm đó vốn là muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho ta, chính là Chu Yến hạ dược phụ hoàng, thừa dịp phụ hoàng bệnh nặng ra sức đoạt quyền…… Bổn vương không cam lòng, bổn vương mới là hoàng đế, Diệp Nhi con ta mới là Thái Tử……”


Nhiếp Ngật lạnh nhạt nhìn bộ dáng điên khùng của hắn, cũng không để ý tới hắn, xoay người rời đi.

Khi đi đến một nhà tù bên cạnh, Nhiếp Ngật nhìn về phía nữ nhân đang cuộn tròn thân người trốn trong góc phòng, y phục trên vai nàng loang lổ vết máu

Nữ nhân kia dùng ánh mắt âm ngoan nhìn hắn, bộ dáng hung tợn, giống như có thâm cừu đại hận gì

Nhiếp Ngật lạnh lùng thốt: “Ngươi là công chúa Ngũ Tư Vân của Ô Nhật Tộc Nam Cương, tộc trưởng Ô Nhật tộc chết đều không phải là việc hoàng đế Đại Hạ làm, mà là Trung Nghĩa Vương đã giả chết gϊếŧ, những năm gần đây, Ô Nhật tộc các ngươi vẫn luôn muốn báo thù cho tộc trưởng, ẩn núp hành động trong kinh, đáng tiếc lại nhận giặc làm cha.”

“Không có khả năng!” Ngũ thị oán độc nhìn hắn, “Ngươi đừng xúi giục ly gián, ta chỉ hận không thể kịp thời gϊếŧ chết tiểu hoàng tử làm cho tên cẩu hoàng đế thống khổ. Bất quá ta cũng không lỗ, cho dù ta chết, cũng có mấy nhi tử của cẩu hoàng đế chôn cùng!” Dứt lời, nàng cười ha ha, trong tiếng cười toàn là vui sướng.
Nhiếp Ngật thấy nàng chấp mê bất ngộ, lười phản ứng nàng, trực tiếp rời khỏi thiên lao, đến Càn Thanh cung bẩm báo kết quả.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Qua mấy ngày, Hoắc Thù liền nghe được tin tức bên ngoài

Nghe nói người Ô Nhật tộc Nam Cương trà trộn vào kinh thành, muốn mưu hại hoàng đế, trước lễ tắm Phật một ngày, phản tặc Ô Nhật tộc trà trộn vào Tướng Quốc Tự, Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử vô ý chết trong tay phản tặc, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử cũng vô ý bị thương, hiện giờ đều dưỡng thương trong phủ

Trong số các hoàng tử thành niên, chỉ có Tứ hoàng tử bởi vì thân mang bệnh nên tránh được một kiếp.

Nhưng mà qua nửa tháng sau, lại nghe nói Thái Hậu thân thể không tốt, thái y tận lực trị liệu, vẫn trị liệu không có hiệu quả như cũ, Thái Hậu về trời.
Thái Ninh trưởng công chúa nghe được tin dữ này, lập tức hộc máu. Do Thái Hậu về trời, dưới bi thống không chịu nổi, bệnh nặng một hồi, sau đó được đưa vào chùa hoàng gia dưỡng bệnh.

Tam hoàng tử phi Cao Quân lo lắng cho mẫu thân, thỉnh chỉ vào chùa chiếu cố mẫu thân đang sinh bệnh……

Đủ loại tin tức truyền đến, Hoắc Thù nghe được liền ngơ ngẩn, cho đến lúc Nhiếp Ngật trở về, nàng bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, hỏi: “Ngũ hoàng tử chết như thế nào? Không phải ta làm hại chứ? Còn có Thái Hậu, thật là chết bệnh sao?”

Nàng ngày ấy chỉ đá Ngũ hoàng tử có một chân, làm hắn phun một ít máu, thật sự không có đá chết hắn

Nhiếp Ngật vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu nói: “Nàng đừng vội, chuyện không liên quan đến nàng. Thiếp thị Ngũ thị của Tam hoàng tử là công chúa Ô Nhật tộc, người Ô Nhật am hiểu thuật điều khiển thú cùng điều chế dược, Ngũ thị kia oán hận Hoàng Thượng, hạ dược mấy hoàng tử, hơn nữa Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử bởi vì tiện hành động, tiếp xúc cùng Ngũ thị nhiều nhất, cho nên bọn họ bị hạ dược nhiều nhất, ngày ấy Ngũ hoàng tử muốn gϊếŧ tiểu hoàng tử, cữu cữu sau khi biết được thập phần tức giận, cho người nhốt hắn lại, nào biết thân thể hắn quá yếu, hơn nữa lại trúng độc, cho nên không chống đỡ nổi liền đi.”
Việc lần này, Đại hoàng tử bởi vì bắt cóc hoàng đế, nào biết lại không cẩn thận chết thảm bởi uy lực của hỏa dược, các hoàng tử khác thân trúng cấm dược của Ô Nhật tộc, cho dù có giải dược, thân thể bọn họ cũng đã suy sụp, về sau sẽ sống với bệnh tật cả đời.

Ngũ Tư Vân bởi vì cái chết của tộc trưởng Ô Nhật tộc, thập phần oán hận người Đại Hạ, khi hạ dược mấy hoàng tử cũng không muốn cho bọn họ sống sót, dược tính kia thập phần bá đạo, thái y toàn lực cứu chữa, chờ khi cứu sống được, chỉ có thể bảo đảm bọn họ sống lâu thêm mười mấy năm, lại không có cách trừ tận gốc.

Còn về Thái Hậu, xác thật là chết bệnh.

Thái Hậu mưu tính cả đời, đến khi già rồi lại muốn buông tay đua một trận, nào biết vẫn thất bại.

Tuy rằng hoàng đế đáp ứng Cao Quân không gϊếŧ các nàng, nhưng chưa nói sẽ buông tha các nàng, khi Thái Hậu bị giam cầm, sao có thể chịu được chênh lệch lớn như thế, hơn nữa ngày ấy ở sau núi Tướng Quốc Tự, bà ta té ngã một cái, thân thể chịu không nổi, liền trực tiếp chết bệnh.
Hoắc Thù không ngờ còn có nội tình như vậy, chờ khi nàng nghe nói Hoàng Thượng riêng đi đến sau núi Tướng Quốc Tự, chính là vì muốn dẫn dụ Thất hoàng tử của tiên hoàng năm đó đã giả chết ra ngoài, cảm thấy cạn lời.

Hoàng Thượng rốt cuộc có bao nhiêu hận lão Trung Nghĩa Vương, mới dám mạo hiểm hành sự như thế

Hoắc Thù nghĩ, thấy trên mặt Nhiếp Ngật mang theo mỏi mệt, biết hắn trong khoảng thời gian này vì bắt các mật thám ẩn núp trong kinh thành cũng không có nghỉ ngơi tốt, không khỏi đau lòng, vội bắt hắn đi nghỉ.

“Nàng cũng phải nghỉ đi thôi, ngày mai còn phải vào cung khóc tang đó.” Nhiếp Ngật nắm tay nàng nói.

Hoắc Thù nhìn hắn mỉm cười, cùng hắn lên giường nghỉ ngơi

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Thái Hậu về trời, dân gian nội trong trăm ngày cấm kết hôn rượu nhạc, hôn sự ở Tĩnh An Hầu phủ vốn định ra vào cuối tháng tư cũng phải đẩy đến sau mùa thu
Chờ đến khi hiếu kỳ của Thái Hậu kết thúc, kinh thành đã là mùa thu.

Hoắc Thù ôm A Cửu nhà nàng trở về tham gia hôn lễ của đại đường ca Hoắc Thừa Giác, thuận tiện đi thăm Hoắc Nghiên hồi lâu chưa hồi kinh

Tĩnh An Hầu phu nhân vội vàng hôn lễ nhi tử, nghe nói Hoắc Thù trở về, cho dù trăm vội cũng vẫn bớt thời giờ lại đây đón như cũ

“Ai da, A Cửu lại lớn lên rất nhiều, tới, bà bác ôm một cái.” Tĩnh An Hầu phu nhân nhìn thấy A Cửu được nuôi đến trắng trẻo mập mạp lại đáng yêu, vô cùng yêu thích

Hoắc Thù cười đưa A Cửu cho nàng.

Bé A Cửu không sợ người lạ, nhìn thấy Tĩnh An Hầu phu nhân, lấy mặt nhỏ của mình dán vào mặt nàng, đây là trò chơi Hoắc Thù thường xuyên chơi cùng hắn, vừa dán mặt vừa cười ha hả, mặc một thân áo choàng nhỏ màu đỏ rực, đáng yêu tựa như hài tử trong tranh tết
Tĩnh An Hầu phu nhân bị hắn chọc cho cười không ngừng miệng, nghe nói cháu ngoại trở về Hoắc ngũ lão gia cũng vội chạy tới, nhìn thấy tiểu cháu ngoại bộ dáng đáng yêu, tâm đều phải hóa mềm.

Vì thế A Cửu đã bị Hoắc ngũ lão gia cấp ôm đi.

Hoắc Thù cho đám người bà vú cùng qua đó hầu hạ, nói cùng Tĩnh An Hầu phu nhân mấy câu, liền đi Lệ Nghiên Viện của Hoắc Nghiên

Vừa đến Lệ Nghiên Viện, Hoắc Thù liền nghe nha hoàn nói, Vĩnh Quận Vương phủ đại thiếu gia cũng ở chỗ này.

Hoắc Thù sau khi nghe xong, liền nhịn không được nhíu mày.

Đại thiếu gia này là trưởng tử Chân ca nhi Hoắc Đình sinh ra, từ sau khi Hoắc Nghiên phát sinh chuyện, quan hệ của Tĩnh An Hầu phủ cùng Vĩnh Quận Vương phủ ngày càng xa lạ, cho đến sau khi Hoắc lão phu nhân qua đời, đã không có tới lui, còn ba hài tử Hoắc Đình lưu lại, Tĩnh An Hầu phu nhân cũng không phản ứng tới
Ngày xưa nàng có bao nhiêu yêu thương ba đứa cháu ngoại này, sau khi biết chuyện tiểu nữ nhi trải qua, nàng liền có bấy nhiêu khó chịu, không có cách nào lại không để ý mà tiếp thu bọn chúng, cho dù bọn chúng vô tội.

Hoắc Thù nhìn nha hoàn xua xua tay, đi đến chính sảnh

Vừa đến ngoài cửa, nàng liền nghe được tiếng Chân ca nhi, “…… Dì, người vẫn không chịu tha thứ cho con sao?”

Hoắc Nghiên lạnh lùng thốt: “Ngươi năm đó tuổi còn nhỏ, ta không trách ngươi, nhưng ta cũng không còn là dì của ngươi nữa.”

“Dì……” Âm thanh Chân ca nhi mang theo cầu xin, “Dì, con biết sai rồi…… Chỉ là dì biết không? Mẫu thân trước khi chết vẫn luôn nói với con, chỉ có dì mới đối xử thiệt tình với huynh đệ chúng con, nếu dì có thể gả vào, trở thành mẫu thân chúng con, dì nhất định sẽ không bạc đãi chúng con. Con không muốn nữ nhân khác tái giá với phụ thân, con chỉ hy vọng dì có thể gả vào……”
“Cho nên lúc ấy ngươi mới lừa gạt ta, làm cho ta bị tỷ phu của ta xâm phạm?” Âm thanh Hoắc Nghiên có thêm vài phần oán hận cùng bi thống, nàng khóc nói: “Chân ca nhi, ngươi tuổi tác đã không nhỏ, ngươi sao lại không nghĩ tới, ở tang lễ tỷ tỷ ruột của ta, để người khác phát hiện ta cùng tỷ phu của mình tằng tịu với nhau, ngươi nói ta về sau làm người như thế nào? Mỗi người đều cho rằng ta là người ác độc, ước gì tỷ tỷ ruột của mình chết nhanh đi để nhường chỗ cho ta, cho dù là ta gả qua đó, trăm ngàn người chỉ trỏ như thế, không thể ngẩng đầu lên được, ta về sau đối mặt với thế nhân như thế nào? Ta……”

Nàng bụm mặt đau khổ khóc thành tiếng.

“Dì……”

Sau một lúc lâu, Hoắc Nghiên lau nước mắt đi, thanh âm có thêm vài phần bình tĩnh, “Mấy năm nay, ta tránh ở thôn trang, chuyện thường xuyên làm, là nghĩ nếu lúc ấy ngươi không có gạt ta qua đó, ta hiện tại hẳn là đã gả chồng, hơn nữa tuyệt đối sẽ không gả cho tỷ phu của mình. Chân ca nhi, ta biết tâm tư của ngươi, ngươi sợ nữ nhân khác gả qua, đối xử với huynh đệ các ngươi không tốt, cho nên mới sẽ muốn ta qua đó chăm sóc các ngươi. Hơn nữa ta phát sinh những chuyện này trong tang lễ tỷ tỷ ruột, thân bại danh liệt, cho dù gả qua, sẽ không được nhà chồng thích, đến lúc đó chỉ có thể dựa vào mấy đứa các ngươi, chỉ có xem các ngươi như hài tử của ta mà chiếu cố, các ngươi cũng không cần lo lắng về sau ta sinh hài tử sẽ đối xử với các ngươi không tốt……”
“Nhưng làm sao ngươi biết ta có nguyện ý gả qua chiếu cố hài tử người khác hay không? Ta yêu thương các ngươi không giả, bởi vì các ngươi là hài tử của tỷ tỷ ta, nhưng không đại biểu ta phải bị các ngươi tổn thương, ta nợ các ngươi cái gì mà phải bị các ngươi hại đến nông nỗi này? Ngươi có biết mấy năm nay ta sống có bao nhiêu đau có bao nhiêu khổ không?”

Chân ca nhi bị lời nàng nói dọa cho sợ, thật lâu không nói.

Nói cho cùng, Chân ca nhi hiện giờ cũng chỉ là hài tử mười tuổi, năm đó vì mình cùng hai đệ đệ, mới có thể nghe mẫu thân nói, tính kế dì nhỏ đã từng yêu thương bọn họ, chỉ vì muốn dì nhỏ gả qua đó

Chân ca nhi cuối cùng thất hồn lạc phách rời đi.

Hoắc Thù trốn ở góc phòng, cho đến khi nha hoàn mang nước vào cho Hoắc Nghiên rửa mặt, nàng mới làm bộ vừa đến.
Hoắc Nghiên nhìn vẫn gầy như cũ, da thịt tái nhợt không có màu sắc, nàng nhìn thấy Hoắc Thù, miễn cưỡng cười một cái, nói: “Thất tỷ, tỷ tới rồi.”

Hoắc Thù nhìn nàng mỉm cười gật đầu, ngồi vào bên người nàng, dò hỏi: “Muội thế nào? Ở thôn trang có tốt không?”

“Khá tốt, nơi đó thực an tĩnh, mỗi ngày đều thật sự rất yên bình, không có người quấy rầy. Nếu là trước đây, ta thật sự không cách nào tưởng tượng mình có thể sống những ngày như vậy được, nhưng hiện tại lại cảm thấy nó rất tốt……” Hoắc Nghiên rốt cuộc không muốn nhiều lời này, ngược lại nói: “Chờ hôn lễ đại ca qua đi, ta liền phải đi chỗ dì ở Giang Nam, có khả năng sẽ ở nơi đó mấy năm.”

Hoắc Thù kéo tay nàng, nói: “Nghe nói Giang Nam phong cảnh rất đẹp, ta cũng có hơi muốn đi đây.”
Hoắc Nghiên phốc một cái cười ra tiếng, thấy thái độ Hoắc Thù vẫn y nguyên như cũ, trong lòng lại nhẹ nhàng hơn

Nàng gặp phải chuyện thống khổ nhất thế gian, nhưng vẫn có mẫu thân cùng huynh trưởng yêu thương nàng, còn có tỷ muội tốt này, bọn họ đều sẽ không lấy ánh mắt đồng tình thương hại hoặc ánh mắt chán ghét nhìn nàng, nàng cảm thấy như vậy rất tốt, đây là cứu vớt đối với nàng

Hoắc Thù trò chuyện với nàng một lát, nghĩ đến nàng còn chưa có gặp qua nhi tử béo nhà mình, cũng mặc kệ Hoắc ngũ lão gia đang quyến luyến cháu ngoại trai, gọi người đi ngũ phòng ôm A Cửu lại đây.

Hoắc Nghiên nhìn thấy tiểu A Cửu trắng trẻo mập mạp, quả nhiên thập phần vui vẻ, ôm hắn nói: “A Cửu, ta là Bát di (dì 8)” Sau đó gọi người mang khóa bình an nàng cho người làm cho A Cửu đeo lên cổ hắn.
A Cửu đang là lúc hiếu động, tay nhỏ liền muốn tháo ra, sau khi bị Hoắc Thù ngăn cản, lại dùng đôi mắt đen nhánh sáng ngời vô tội nhìn mẫu thân, một bộ dạng “Con rất ngoan, con không làm chuyện xấu”

Hoắc Thù ở Tĩnh An Hầu phủ chơi cả ban ngày, cho đến lúc tân nhân vào cửa, dùng xong tiệc rượu rồi mới rời đi.

Nhiếp Ngật từ trong cung lại đây đón nàng.

Nhìn thấy hắn, A Cửu cao hứng vươn tay béo về phía hắn, miệng hàm hồ kêu lên: “Lộc cộc ~~”

“Là cha, không phải lộc cộc.” Hoắc Thù cười sửa lại cho đúng.

Nhiếp Ngật duỗi tay ôm nhi tử qua, tiểu gia hỏa đem đầu chạm vào cổ hắn, đầu tóc lù xù cọ cọ làm nhột người

Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, thần sắc trở nên mềm mại, đặt tay trên đầu nhi tử xoa nhẹ, liền một tay ôm nhi tử, một tay nắm lấy tay Hoắc Thù, nhìn nàng nói: “Chúng ta về nhà thôi”
Hoắc Thù nhìn hắn lộ ra nụ cười xán lạn, cùng hắn lên xe ngựa, rời khỏi Tĩnh An Hầu phủ.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Lời của ê đít tơ :

Không biết mọi người sao chứ, khi tui edit tới câu nói của Nhiếp Ngật gọi Hoắc Thù - Chúng ta về nhà thôi. Tui cảm động lắm .  Hai con người đều có tuổi thơ với một gia đình "vay mượn" từ người khác, nay đã có một mái ấm riêng thuộc về họ rồi . Tự dưng thấy ấm áp cho họ quá!

Ngoài ra đó, chúng ta đã trải qua thời gian khá dài để đi đến được đây, chỉ còn 10 chương nữa (khoảng 10 ngày) là hết truyện rồi, nên tui giới thiệu trước với mọi người bộ truyện tiếp theo tui edit sau khi bộ KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN này kết thúc nhan

Truyện mới có tựa là: CẨM ĐƯỜNG XUÂN
Thể loại: Cổ đại, cung đấu hầu tước, tỷ đệ luyến, ngọt sủng, HE, 3s, duyên trời hợp tác

Đây là câu chuyện kể về cặp tỷ đệ siêu dễ thương, siêu ngọt ngào. Nữ chính là cung nữ, nam chính là hầu gia. Nữ chính lớn hơn nam chính hai tuổi. Nam chính phải chơi xấu nũng nịu các kiểu để rước nữ chính về nhà. Ngoài ra còn một pé chóa sủng vật

Hiện tui sẽ đăng trước Văn án, bạn nào yêu thích, muốn đọc truyện thì lưu truyện về Thư viện để theo dõi và đọc. Tui ko tính phí gì đâu nha

Chương 1 của truyện CẨM ĐƯỜNG XUÂN sẽ được đăng sau chương cuối của truyện KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN này 1 ngày nha

Bìa truyện nèk[Cổ đại - Edit] KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN - CHƯƠNG 167 - 2
Hoan nghênh mọi người đọc truyện với tui nha

Bình Luận (0)
Comment