Ngu lão phu nhân ngồi trên giường tại Tây gian, nửa nhắm mắt, chậm rãi lần chuỗi Phật châu mười tám hạt được làm từ cây tử đàn.
Cách đó không xa một quản sự ma ma nửa ngồi trên ghế cẩm, mặc một bộ bố y màu đỏ, mặt tròn, vẻ mặt hòa nhã, chính lúc đối mặt với bộ dạng lãnh đạm của Ngu lão phu nhân, trong lòng không khỏi có chút không yên.
Chỉ cần là người vùng Tây Bắc, không ai không biết vị Ngu lão phu nhân này.
Cứ nghe vị này là một đấng tu mi, khi tuổi trẻ từng tùy trượng phu Uy Viễn tướng quân cùng tiến lên chiến trường, gϊếŧ man di, các phụ nhân tầm thường không thể nào so sánh được, ở vùng Tây Bắc rất được dân chúng kính yêu. Nghe nói khi nàng tuổi trẻ, tính tình có chút dữ dằn, dễ nóng dễ giận, cực kỳ không thích hợp để sống chung, mấy năm gần đây mới bắt đầu ăn chay niệm phật, tính tình có thêm vài phần phật tính, mới trở nên mềm mại hơn nhiều.
Vị quản sự ma ma đến từ Cát gia âm thầm liếc liếc nhìn Ngu lão phu nhân, lại cảm thấy vị Ngu lão phu nhân này quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ ngồi ở chỗ kia, liền có khí thế sát phạt quả quyết, lại cho người thở cũng không dám thở mạnh
Nghe đồn, Ngu gia cùng Tĩnh An hầu phủ tại kinh thành bất hòa, từng nháo đến thiếu chút nữa cả đời không qua lại với nhau, cũng không biết có phải sự thật hay không....
"Lão phu nhân, Thù tiểu thư đến"
Nghe được tiếng nha hoàn bẩm báo, mặt Ngu lão phu nhân rốt cuộc cũng có vài phần hớn hở, áp lực quanh thân trong nháy mắt tan biến không còn lại chút gì làm cho quản sự ma ma của Cát gia không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó theo bản năng nhìn về phía cô nương tại phía cửa vào.
Khi thấy rõ cô nương đang đi vào, quản sự ma ma thật sự sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng lên hành lễ.
Sau khi Hoắc Thù thỉnh an trưởng bối, mới nhìn về phía quản sự, cười hỏi: "Ngươi là quản sự nhà tam cô cô?"
Quản sự ma ma bị nụ cười tươi của nàng làm không dám ngẩng đầu, vội hỏi: "Dạ đúng, nhà chồng nô tỳ họ Lý, nô tỳ là thị tỳ của phu nhân. Phu nhân chúng ta vẫn nhớ thương Thất cô nương, đúng lúc đến tiệc mừng tuổi của phu nhân chúng ta, nên đã nghĩ mời Thất cô nương đi qua tham gia náo nhiệt, liền sai nô tỳ lại đây thỉnh an Thất cô nương"
Trong số các cô nương Hoắc Gia, Hoắc Thù đứng hàng thứ bảy, do đó ngoại nhân hay gọi nàng Thất cô nương.
Hoắc Thù nghe xong liền cười nói: "Là như thế này, ta lớn như vậy rồi vẫn còn chưa gặp qua tam cô cô đâu"
Lý ma ma đi theo nở nụ cười, nhịn không được vừa nhìn về phía vị Hoắc gia thất tiểu thư lớn lên tại Ngu gia, nhớ tới phu nhân nhà mình từng thổ lộ, nghe nói vị cô nương này mệnh cứng, vừa sinh ra đã khắc mẹ, sau lại khắc cha, khắc cả lục thân, ở Hoắc gia không người nào thích. Lại không nghĩ rằng, vị Thất cô nương này lớn lên lại tươi đẹp mỹ miều như vậy, nhan sắc bậc này, cực kỳ khó gặp, chỉ sợ không có một cô nương Hoắc gia nào có thể so sánh được.
Nói chuyện một lát, Ngu lão phu nhân để hạ nhân mang Lý ma ma đi nghỉ tạm, ôm ngoại tôn nữ nói: "Tố Tố muốn đi Vân Châu thành sao?"
Lần này Hoắc Bình trực tiếp phái người đến mời chất nữ nhà mẹ đẻ đi qua dự mừng thọ, theo lý mà nói trưởng bối cho mời, Hoắc Thù là vãn bối tất nhiên phải đi. Chỉ là Hoắc gia mười mấy năm qua chẳng hề quan tâm gì đến chất nữ này, trong lòng Ngu lão phu nhân cũng có oán, đối với người Hoắc gia càng không muốn gặp, Hoắc Bình cho riêng người đến mời, mặc dù Ngu lão phu nhân không muốn cho ngoại tôn nữ đi, nhưng cũng không muốn giữ nàng.
Tố Tố của bà, nên làm chuyện nàng muốn làm, vui vẻ cả đời không lo, cả đời vui tươi mà sống.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt Ngu lão phu nhân không lộ ra mảy may, mỉm cười nhìn ngoại tôn nữ
Đôi mắt to đen láy của Hoắc Thù chớp chớp, vô cùng thành thật nói: "Con muốn"
Ngu lão phu nhân nhịn không được cười rộ lên, cọ cọ mũi ngoại tôn nữ, buồn cười nói: "Con nhớ thương Vân Châu thành sao? Không sợ bị bắt lại ở Vân Châu thành làm ăn mày à?"
Thấy ngoại tôn nữ trả lời thống khoái, Ngu lão phu nhân cũng không giận dỗi, lại càng không nghĩ đến ngoại tôn nữ là vì nhớ Hoắc gia nên mới muốn đi Vân Châu thành.
"Không sợ, con khí lực lớn, không có người có thể đánh thắng con đâu" Hoắc thất cô nương đắc ý nói, dùng hành động để chứng minh, không cẩn thận làm tay áo vén lên, làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Loại hành động không phù hợp với lễ nghi do ma ma giáo dưỡng chỉ bảo, nhưng lão phu nhân vẫn không sinh khí, kéo ống tay áo của nàng xuống, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của ngoại tôn nữ, nhìn khuôn mặt tươi cười đến ngay cả cảnh xuân đều rơi vào thất sắc, nghĩ đến nữ nhi đã sớm mất, không khỏi có chút thương cảm.
Hoắc Thù vừa nhìn liền biết ngoại tổ mẫu lại nghĩ đến mẫu thân nàng, vội hỏi: "Ngoại tổ mẫu, nếu cô đã phái người qua mời con đi, dù thế nào lần này con cũng phải đi một chuyến, khi trở về con sẽ mang cho người đặc sản Vân Châu thành, nghe nói Vân Châu thành có một nhà nấu đậu hũ não* đặc biệt ngon, còn có móng heo hầm, thịt bò khô... Đáng tiếc lộ trình xa quá, bằng không thì cũng có thể để cho ngoại tổ mẫu nếm thử, thức ăn nơi nào ăn ở nơi đó mới ngon"
* Đậu hủ não: tàu hủ nóng
"Cái gì nghe nói? Nghe ai nói?" Ngu lão phu nhân mỉm cười hỏi.
Hoắc Thù có chút đờ đẫn, tự nhiên không thể nói được nơi mình biết được tin tức, liền nhảy vào lòng lão phu nhân quấn quýt, thẳng đến khi Ngu lão phu nhân hô to ăn no không tiêu, mới hắc hắc cười chạy đi tìm đại cữu mẫu của nàng.
Ngu đại phu nhân đang xem sổ sách, nhìn thấy Hoắc Thù lại đây cũng không kinh ngạc.
Hôm nay Cát gia Vân Châu thành cho người tới nàng tự nhiên là biết, Cát phu nhân chính là Hoắc gia cô nãi nãi, qua mấy ngày nữa là ngày sinh của nàng, liền biết người Cát gia vì sao mà tới. Chẳng qua nàng không hiểu được, Hoắc gia này mười mấy năm qua chẳng hề quan tâm Hoắc Thù, giống như không có đứa nhỏ này, lúc này đây, cô nãi nãi Hoắc gia như thế nào tự nhiên lại nhớ đến chất nữ nhà mẹ đẻ?
"Đại cữu mẫu, con đã nói xong với ngoại tổ mẫu, ngày mai con đi Vân Châu thành chúc thọ tam cô cô, chờ sau khi con trở lại, sẽ mang lễ vật về cho người"
Âm thanh trong trẻo của tiểu cô nương mang theo vài phần làm nũng, dáng dấp tinh nghịch, ngay cả Ngu đại phu nhân sinh được năm người con, nhưng dưới gối chỉ có một nữ nhi, mấy năm trước nữ nhi đã xuất giá, đối với nữ hài tử vô cùng yêu thích, nhìn đến tiểu cô nương kiều kiều mềm mại, cảm thấy yêu thích không thôi, nhịn không được ôm vào trong lòng xoa xoa, cười nói: "Ngoại tổ mẫu của con có chịu không?"
"Tất nhiên là đáp ứng rồi a" Hoắc Thù cười ha ha nói.
Mặt Ngu đại phu nhân mỉm cười nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.
Năm đó nương Hoắc Thù khó sinh mà chết, làm cho Ngu gia cùng Hoắc gia trở mặt, nếu không phải vì Hoắc Thù, Ngu gia đã sớm cắt đứt quan hệ với Hoắc gia. Đối với người Hoắc gia, bà bà cho đến bây giờ đều không thích, tại sao hôm nay lại cho Hoắc Thù đi Vân Châu? Không phải là....
Tâm tư Ngu đại phu nhân thay đổi thật nhanh, lại nhìn tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều trước mặt, đột nhiên hiểu được ý tứ của bà bà.
Biết được ngày mai Hoắc Thù được đi Vân Châu Thành, Ngu Giai, Ngu Thiến trong lòng vô cùng hâm mộ.
Tháng chín năm nay Ngu Giai sẽ cập kê, Ngu phủ đã muốn tìm cho nàng hôn phối, nên tự nhiên không thể đi đi lại lại, nhưng còn Ngu Thiến, đúng là thời điểm ham chơi, hận không thể đi chơi Vân Châu thành cùng biểu tỷ.
"Ta không phải đi chơi, ta phải đi chúc thọ cô cô" Hoắc Thù đúng lý hợp tình cự tuyệt biểu muội đang theo đuôi.
Ngu Thiến mới không tin lời nàng, vị biểu tỷ này vô cùng ham chơi hơn nữa tổ mẫu thương nàng, chỉ cần nơi có thể đi, cũng không ngăn cản, làm cho nàng (Ngu Thiến) hâm mộ chết đi được.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Thù cáo biệt mọi người Ngu phủ, ngồi trên xe ngựa tốt được Ngu gia chuẩn bị, hướng Vân Châu thành mà đi tới.
Bình Nam thành nơi biên giới Đại Hạ là gần phía Bắc nhất, nơi này mùa đông kéo dài, cho dù hiện nay đã gần sang xuân, nhiệt độ sáng sớm vẫn rét, tháng ba rồi mà vẫn lạnh băng như bình thường. Nha hoàn Ngải Thảo tháp tùng chuẩn bị tốt lò sưởi tay tráng men đưa cho cô nương nhà mình sưởi ấm, lại mở ngăn âm vách, đem sữa dê nấu hạnh nhân đi hâm nóng, để cô nương mình có thể uống sữa nóng.
Hoắc Thù hét lên bán cho một chén sữa dê, sau lại ăn điểm tâm bánh thịt dê, liền hứng trí bừng bừng đẩy cửa sổ xe ra, vén mành bằng vải mịn màu xanh đen ló đầu ra ngoài xem xét.
Ngải Thảo bị gió xuân buổi sáng lạnh như băng quất vào mặt, nhịn không được khuyên nhủ: "Cô nương, bên ngoài gió lớn, vẫn nên đóng cửa sổ lại thôi"
"Không sao đâu, thân thể cô nương ngươi khỏe mạnh, một chút gió lạnh như vậy có gì đáng sợ chứ" Hoắc Thù lơ đễnh nói.
Ngải Thảo biết tính tình của nàng, trước khi nàng chán ngấy thì sẽ không yên tĩnh, liền tùy nàng.
Chỉ trong chốc lát sau, Hoắc Thù rốt cuộc cũng yên tĩnh, lấy ra một bộ lá bài đã chuẩn bị, cùng nha hoàn đánh bài gϊếŧ thời gian.
Một ngày thời gian liền cứ như vậy mà tiêu phí trên xe.
Đến thời điểm chạng vạng tối, Hoắc Thù vùi trên xe ngựa nhàm chán nên có chút buồn ngủ, đột nhiên lỗ tai giật giật, lập tức vượt qua cảm giác buồn ngủ, đôi mắt to vụt sáng, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận chu lên, cả người tinh thần dạt dào.
Ngải Thảo vừa nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trực giác liền báo không tốt. Quả nhiên, không bao lâu sau xe ngựa liền dừng lại, sau đó lại nghe được một gia tướng Ngu gia quân bẩm báo: "Cô nương, phía trước có tình huống"
Hoắc Thù vỗ về roi huyền sắc bên hông, thanh âm bình tĩnh lộ ra vài phần hưng phấn, "Tình huống gì?"
"Phía trước xuất hiện một đám giặc cỏ" Gia tướng cảnh giác nói
"Ngươi đi nhìn xem tình huống gì, cẩn thận một chút, đừng để bị thương" Hoắc Thù phân phó nói.
Gia tướng lên tiếng, lặng yên tiến lên tra xét, những người còn lại ở tại chỗ bảo vệ chủ tử.
Nay tuy rằng thái bình thịnh thế, nhưng người tại nơi biên cảnh vẫn bị địch uy hiếp, cũng không được thái bình, thường có mọi rợ xuôi nam cướp bóc, dân chúng khổ không thể tả, thêm tặc phỉ hoành hành, lưu dân nổi lên bốn phía, tuy biên cảnh cũng có quân vệ binh tuần tra, nhưng vẫn không thể cam đoan trên đường sẽ yên bình, thường xuyên có thể nghe nói một ít thảm sự phát sinh trên đường
Bất quá mọi người cũng không lo lắng, ngay cả lá gan không lớn như Ngải Thảo cũng vô cùng bình tĩnh, dù sao lần xuất hành này, có Ngu gia quân đi theo, làm sao phải sợ bọn tặc phỉ giặc cỏ này, đây cũng là nguyên nhân vì sao Ngu lão phu nhân lại yên tâm để cho Hoắc Thù đi Vân Châu thành.
Vị gia tướng kia tra xét rất nhanh đã trở lại, nói: "Cô nương, bọn giặc cỏ này thân thủ không đơn giản, nghĩ chắc không phải lưu quan thông thường, bị giặc cỏ cướp bóc là một thương đội lên Bắc"
"Vậy còn chờ gì nữa, đi bắt bọn chúng thôi" Hoắc Thù nói.
Đầu lĩnh gia tướng đành phải bất đắc dĩ điều mấy người đi qua hỗ trợ, người còn lại ở nguyên tại chỗ bảo hộ chủ tử.
Hoắc Thù nghe tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài thường thường truyền tới, chung quy nhịn không được, từ ngăn âm lấy ra một bộ nam trang để thay, ăn mặc thành bộ dạng một thiếu niên, xốc roi huyền sắc lên, giữa tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn, liền thoát ra khỏi xe, xoay người ngồi trên ngựa, vung roi hướng về chiến trường cách đó không xa, một roi vung ra liền quăng vào một tên giặc cỏ đang gϊếŧ người, làm hắn vút bay đi ra xa.
Mọi người đều sợ ngây người, một đám Ngu gia quân phụng mệnh bảo hộ biểu tiểu thư yên lặng không nói.
Ngải Thảo vừa nhìn thấy, hoảng sợ che mặt, nàng biết cô nương nhà mình không có trưởng bối quản thúc bên người làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi yên trong xe ngựa để người khác bảo hộ chứ?
Chỉ có thể nói cách giáo dục kỳ lạ của Ngu gia rất thành công, các vị lão gia Ngu gia cùng các vị thiếu gia căn bản sẽ không nhìn các vị cô nương thành nữ tử khuê các mà giáo dưỡng...
Kỳ thật người ở xa xa đã nhìn thấy đoàn xe này, vừa nhìn thấy liền biết là nữ quyến nhà ai xuất hành, nhìn đội hình hộ vệ đi theo cũng biết được chủ nhân bên trong xe ngựa tất có thân phận bất phàm, không chừng là quý gia nữ quyến của hộ quyền quý nào.
Nhưng bọn họ làm sao nghĩ đến, hộ vệ đến hỗ trợ không tính, mà còn thêm tiểu công tử kim tôn ngọc quý, vừa thấy mặt liền dùng roi ném người đi, lực vô cùng lớn, một roi liền vút một người. Thương đội bị giặc cỏ cướp bóc cảm động đến rơi nước mắt, la lên cứu mạng.
Hoắc Thù liên tục ném đi vài tên lưu quan, trái phải nhìn lại, phát hiện bên kia còn một chiếc xe ngựa bị giặc cỏ công kích, bên cạnh xe chỉ có một hộ vệ che chở, liền ruổi ngựa tiến lên, một roi liền vén sạch giặc cỏ.
Lúc này bên trong xe ngựa, màn xe được vén lên một nửa, có thể nhìn thấy người ngồi bên trong, tại thời khắc nguy cơ khẩn trương, người nọ vẫn ngồi vững vàng như cũ, giống như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ tình huống bên ngoài.
Hoắc Thù nhịn không được nhìn thoáng qua bên trong xe ngựa, đến khi nhìn thấy rõ ràng người bên trong xe, tim liền đập không liền nhịp.