Không Quen

Chương 50

Toàn thân Lật Đình đều ướt đẫm, chắc là do một đường đi tới từ trong mưa to, sợi tóc cứng lại rũ xuống bên gò má, từng sợi từng sợi chảy nước xuống dưới.

Phương Hòe Ninh kinh ngạc trong chớp mắt, vội vàng duỗi tay kéo Lật Đình vào, đâu có chú ý sàn nhà có bẩn hay không, túm lấy cậu kiểm tra từ trên xuống dưới.

“Cậu đã đi đâu? Tại sao không nhận điện thoại? Cậu gặp phải ai? Có chuyện gì không?”

Lật Đình yên lặng nhìn vẻ mặt Phương Hòe Ninh lo lắng sốt ruột, mặc cho đối phương nâng tay mình lên, cẩn thận tìm tòi kiểm tra khắp nơi.

Hồi lâu, giống như thưởng thức đủ vẻ mặt thế này, Lật Đình mới mở miệng nói: “Tôi không sao.”

Phương Hòe Ninh đâu tin, vẫn kéo lấy người không buông tay, lại nghe Lật Đình nói: “Tôi cảm thấy rất lạnh, tôi muốn tắm trước.”

Phương Hòe Ninh hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nhiệt độ của đối phương dưới lòng bàn tay trơn ướt như băng, cũng không biết cậu dầm mưa bao lâu. Phương Hòe Ninh tạm thời thu hồi nghi vấn đầy bụng, thấy hành động của Lật Đình không có gì bất tiện quá lớn, bây giờ mới dẫn cậu vào phòng tắm. Lần này Lật Đình không mang quần áo thay giặt, Phương Hòe Ninh nghĩ ngợi, vào phòng lấy cái áo thun và quần mới của mình đi ra đưa tới.

Cửa phòng tắm đóng lại ngay trước mặt hắn, bây giờ Phương Hòe Ninh không ý đồ phân tán sự chú ý của mình như trước nữa, hắn tập trung suy nghĩ lắng nghe tiếng động bên trong, sợ nửa đường xảy ra biến cố. Cũng may động tác của Lật Đình vẫn rất nhanh, không bao lâu đã tắm rửa sạch sẽ đi ra lần nữa.

Phương Hòe Ninh lập tức tiến lên, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu không tha.

Lật Đình đối mặt với tên to con chặn mình lại có phần bất đắc dĩ, mở miệng hỏi: “Tôi rất mệt, có thể để tôi ngồi xuống không? Nằm xuống cũng được.”

Áo thun rộng thùng thình của Phương Hòe Ninh treo trên cơ thể gầy gò của Lật Đình, quần cũng rộng đến qua đầu gối, Phương Hòe Ninh đảo qua tay chân lộ ra ngoài của Lật Đình, không phát hiện vết thương rõ ràng nào, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thấy vẻ mặt Lật Đình thật sự vô cùng mệt mỏi, Phương Hòe Ninh xem xét xung quanh, trực tiếp nắm cổ tay người ta đi vào phòng: “Ngủ ở đây một lát đi.”

Lật Đình nhìn cái giường lớn trải ga giường màu xanh nhạt và một cái gối đơn độc trên đó, sau khi nhướng mày lên, sảng khoái ngồi xuống. Đang định nằm xuống nhưng lại bị Phương Hòe Ninh ngăn lại.

Đã thấy người này bước nhanh rời đi, không bao lâu cầm một cái khăn tắm to đi tới, cẩn thận chụp lên đầu mình.

Phương Hòe Ninh nói: “Lau tóc một lát rồi hẵng ngủ, nếu không sẽ lạnh.”

Lật Đình không phản kháng, ngoan ngoãn để hắn hành động, sợi tóc tán loạn tản ra trên mặt đâm đến nỗi cậu híp mắt lại, ngày càng giống một con mèo lười biếng. Mà khăn lông cọ xát tác dụng chậm cũng làm cho tai của Lật Đình nhuộm màu đỏ ửng, trong lúc vô tình Phương Hòe Ninh liếc thấy, ánh mắt lóe lên, không dám nhìn nữa.

“Được rồi.”

Lau tóc xong, Phương Hòe Ninh đỡ Lật Đình nằm xuống ngủ lần nữa, nhưng người cũng chưa đi ra.

“Bạn cùng phòng của cậu nói cho tôi biết hết rồi.” Phương Hòe Ninh cúi đầu xuống nói.

Lật Đình đối mặt với đôi mắt sâu kín phía trên, có phần bất ngờ Phương Hòe Ninh vậy mà lần mò đến ký túc của mình, biết hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn, cũng biết chắc là hắn thật sự sốt ruột.

Lật Đình thừa nhận: “Tôi đưa Lật Hàm về nhà sau đó đi ra ngoài bị người chặn ở nửa đường, người tên là Thái Dương còn đập nứt màn hình điện thoại của tôi, làm tôi không có cách nào nghe điện thoại.”

Phương Hòe Ninh giật mình, cúi người xuống: “Hắn làm khó dễ cậu?”

Lật Đình mắt to mắt nhỏ nhìn nhau với hắn: “Không thành, bị tôi chạy thoát.”

Theo Điền Điển nói lần trước lúc Thái Dương đối đầu với Lật Đình ở con phố sau quán bar bên cạnh dẫn theo hai ba người đàn ông cũng không thể bao vây Lật Đình lại, lần này gã có chuẩn bị mà đến, người giúp đỡ chắc chắn chỉ nhiều không ít, Phương Hòe Ninh không tin Lật Đình dễ dàng thoát thân như vậy.

Lật Đình biết không có cách nào đối phó đại cho qua, chỉ nói: “Đúng là hơi khó khăn, cho nên tốn chút sức lực.” Đối mặt với nhiều người đàn ông như vậy, Lật Đình cũng biết song quyền khó địch bốn tay, cho nên chỉ chạy vòng quanh bọn họ, không hề chịu đấm đá, nhưng trong lúc bỏ chạy kéo đến vết thương cũ trên ngực, bây giờ hơi đau khó thở, khiến cậu vô cùng mệt mỏi.

“Vả lại… vận may không tồi, gặp được người giúp đỡ.” Nếu thật sự chỉ có chính mình, kết quả vẫn là nguy hiểm.

“Ai?” Phương Hòe Ninh nhi vấn.

Lật Đình nói: “Không quen… coi như bạn học đi, đúng lúc ở đó.”

“Đại học?”

“Cấp ba.”

Phương Hòe Ninh còn muốn hỏi lại, Lật Đình lại nhắm mắt: “Tóm lại, sau này Thái Dương đó chắc sẽ không xuất hiện nữa.”

Mặc dù Phương Hòe Ninh không hiểu rõ, nhưng nhìn sắc mặt người trên giường hơi tái nhợt, hắn vẫn nuốt xuống những truy vấn dông dài.

“Ngủ một lát trước đi.”

Hắn kéo chăn cho Lật Đình, trước khi ra khỏi phòng cuối cùng không nhịn được duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt Lật Đình, đầu ngón tay xẹt qua gò má, trong động tác dịu dàng mang theo đau lòng dè dặt.

Lật Đình không nhúc nhích, cho đến khi nghe thấy âm thành cửa phòng khép lại, đầu mới nhẹ nhàng cọ cọ gối, khóe miệng hơi cong, nhắm mắt lại yên tâm ngủ thiếp đi.

...

Giấc ngủ này rất sâu, lại tỉnh dậy xung quanh đã đen kịt một mảng, Lật Đình chống người ngồi dậy, vừa định xuống giường, cửa phòng đã mở ra, Phương Hòe Ninh bật đèn, bưng đồ ăn đứng cạnh cửa.

“Gọi thức ăn ngoài.” Phương Hòe Ninh đi tới nói.

Lật Đình xem xét, là một bát cơm chan canh cá. Cơm trắng tinh dưới thịt cá tươi ngon, mùi thơm bay khắp nơi, vừa nhìn đã vô cùng ngon miệng, nhưng đối với cái bụng đói cả ngày của Lật Đình mà nói, thứ này hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng.

Cậu hơi không có tình người hỏi: “Cậu cho mèo ăn à?”

Phương Hòe Ninh ngay lập tức nghĩ thầm: Chẳng lẽ không phải sao?

Miệng vẫn giải thích: “Cậu vừa dính mưa, ủ ấm dạ dày trước, không đủ còn có cái khác.”

Bát bưng đến trước mặt, Lật Đình lại không động, chỉ nhìn Phương Hòe Ninh.

Phương Hòe Ninh hiểu ý, hơi cong mắt: “Tôi vừa ăn rồi.” Bây giờ đã hơn chín giờ, đã qua giờ cơm tối.

Lúc này Lật Đình mới nhận lấy đũa.

Sức Lật Đình lớn, lượng cơm ăn đương nhiên cũng nhiều, Phương Hòe Ninh ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn đối phương dùng cách ăn của sóc nhai trọn vẹn giải quyết ba bát cơm chan canh to, lúc này mới miễn cưỡng no bụng.

Lật Đình ăn uống no đủ lại nằm, bên tai nghe âm thanh Phương Hòe Ninh thu dọn bát đũa để rửa, hồi lâu lại vào nhà vệ sinh rửa mặt. Kề cà rửa xong, lại kề cà đi ra, lại lề mề chậm chạp không đi vào phòng.

Lật Đình cảm giác được tiếng bước chân bồi hồi tới tới lui lui trước cửa phòng, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu muốn bảo tôi đến sofa ngủ cứ việc nói thẳng.

Phương Hòe Ninh vội vàng bước vào, chau mày nói: “Không có.”

Lật Đình nhìn hắn: “Vậy cậu ngủ sofa.”

Phương Hòe Ninh thầm nghĩ, sao tôi có thể bằng lòng?!

Cuối cùng rục rà rục rịch vẫn vượt qua xoắn xuýt kiềm chế, tạm thời xem nhẹ quan hệ vẫn chưa triệt để làm rõ đã phát triển thần tốc, Phương Hòe Ninh cầm gối, vén chăn lên, cẩn thận nằm bên cạnh Lật Đình.

Giường trong phòng ngủ rất rộng, Lật Đình hơi cong người, một người nho nhỏ nằm ở đó, căn bản không chiếm bao nhiêu diện tích, thật ra gần như lúc trước Phương Hòe Ninh ngủ một mình, nhưng cảm giác tồn tại to lớn kia làm thế nào cũng khiến người ta khó mà coi nhẹ.

Trong bóng tối không ai trò chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai bên, một người hơi gấp rút, một người lại nhẹ nhàng, nhẹ đến mức như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Phương Hòe Ninh đã sắp xếp lời nói đầy bụng trên máy bay, vốn muốn vừa gặp được người sẽ móc tim móc phổi với cậu, nhưng đối tượng tâm tâm niệm niệm thật sự nằm bên cạnh mình, tay át chủ bài vừa nắm chặt lại buông ra buông ra lại nắm chặt trong chăn, căng thẳng đến độ nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu.

Lật Đình không chọn về ký túc xá mà đến thẳng chỗ mình, có phải đã coi như thái độ rõ ràng rồi không?

Vậy mình phải xin lỗi trước hay thổ lộ trước?

Nói quá khứ của hai người hay là tương lai của hai người?

Rõ ràng một người có thể viết một mạch ba trăm hàng code cũng không mang theo chuyển biến, bây giờ lại lặp đi lặp lại suy nghĩ đủ kiểu diễn tập, kỹ sư nam độc thân từ trong bụng mẹ thậm chí cân nhắc, bây giờ mèo con mệt mỏi như vậy, mình có phải đợi cậu ấy triệt để tỉnh ngủ mới nói chuyện kỹ càng với cậu ấy không?

Bởi vì để ý quá mức, ngược lại không biết làm sao.

Ngay khi Phương Hòe Ninh xoắn xuýt do dự, Lật Đình bên cạnh lại động trước. Cậu từ từ trở mình, lại trở mình, sau đó càng lộn càng cách xa Phương Hòe Ninh. Ban đầu khoảng cách giữa hai người vừa nhấc tay đã có thể đụng tới cũng bị kéo dài ra.

Bây giờ Phương Hòe Ninh đã cảm thấy con mèo nhỏ này có phải lại đang đùa tâm tư gì không? Không vui sao? Lại muốn chạy trốn nữa hả? Mình thật không dẽ dàng tìm được cậu ấy, chẳng lẽ lại phải nhìn quan hệ nửa quen nửa lạ này kéo dài tiếp sao?

Cho nên khi Lật Đình lật một đường đến mép giường, đầu Phương Hòe Ninh nóng lên, lại không thèm để tâm gì mà thứ tự lý tính, khẽ vươn tay túm người trở lại, sau đó vững vàng ôm vào lòng từ phía sau!

Lật Đình nhỏ thế kia, thấp hơn Phương Hòe Ninh gần một cái đầu, hai tay hợp lại đã có thể ôm trọn cả người cậu ở trước ngực. Mùi xà bông chanh quen thuộc theo sát tràn đầy ở đầu mũi, tươi mát lại chọc người, khiến cho Phương Hòe Ninh nhớ thương chết mê chết mệt. Tư vị động lòng kia vào giờ phút da thịt chính thức chạm nhau giống như pháo hoa mãnh liệt nổ tung lục phủ ngũ tạng của hắn, chui vào mỗi một lỗ chân lông và trong tế bào của Phương Hòe Ninh, giống như sôi trào xì xèo vang dội. Làm cho trái tim Phương Hòe Ninh thấp thỏm sợ hãi cả ngày thực sự rơi xuống chỗ thực, cũng làm cho hắn lại xác nhận lần nữa đến cùng mình thích người trong ngực cỡ nào, thậm chí đã gần đến say đắm.

Mèo con…

Bắt được mèo con của hắn rồi…

Không giống với kích động của Phương Hòe Ninh, Lật Đình không giãy giụa, giống như con búp bê bị hắn kéo qua mềm mại ôm trong ngực, cho đến khi cảm giác hai cánh tay vòng quanh càng thu càng chặt, lúc ôm Lật Đình đến mức sắp không thở được, cậu mới không thể không lên tiếng: “Cậu muốn ghìm chết tôi hả…”

Phương Hòe Ninh cúi đầu xuống, ghé chóp mũi lên gáy Lật Đình ngửi nhẹ, trong bóng tối khuôn mặt đốt đến đỏ bừng, giọng vẫn cố chấp nói: “Cậu đừng muốn đi.”

Lật Đình im lặng, chỉ cảm thấy nửa người đều hơi tê, chốc lát mới bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ muốn lấy cốc nước ở đầu giường để uống…”
Bình Luận (0)
Comment