*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Các học giả của trường anh em ghé thăm ở lại đại học A một tuần. Phương Hòe Ninh cũng tận tụy đồng hành một tuần. Giáo sư Grant của nước A có hướng nghiên cứu chủ yếu tương tự Nghê Úy Niên, Phương Hòe Ninh ở bên cạnh ông mấy ngày ngắn ngủi đã được lợi không nhỏ, ấn tượng của giáo sư Grant về hắn cũng tốt, trong hai năm tới bọn họ có không ít kế hoạch hợp tác với đại học A, ông mời Phương Hòe Ninh nếu như có hứng thú có thể tham gia.
Sau khi đoàn ghé thăm đi rồi, bất tri bất giác tháng một đã qua một nửa, thành phố A bước vào mùa đông khắc nghiệt, các sinh viên cũng sắp đón kỳ nghỉ đông.
Điền Điển cũng được nghỉ đông một tuần, Hứa Hạo nói muốn đi du lịch với y, Điền Điển đã lớn thế này nơi xa nhất từng đi chính là ngọn núi đầu chó của thành phố bên cạnh, còn là vì thất tình đi lưu đày bản thân, lần này y vô cùng phấn khích, lải nhải rất lâu ở ký túc xá, chưa hẳn muốn phát triển gì đó với đối phương, nhưng hai người tiếp xúc nhiều ngày như vậy, quay về nhất định sẽ hiểu hơn, tình cảm có lẽ cũng có thể xác định được.
Trước khi đi ngủ Điền Điển mới đột nhiên nhớ ra hỏi Lật Đình: “Mày thì sao? Cũng đón năm mới với nhà khoa học chứ? Cậu ta có dẫn mày ra ngoài đi du lịch không? Hoặc là hai người làm tổ với nhau đón giao thừa cũng đủ ngọt ngọt ngào ngào rồi, ăn sủi cảo, nghe pháo nổ, anh một miếng em một miếng, đúng là ghen tị chết người… A.”
Lật Đình đang ngồi xổm trong nhà vệ sinh giặt quần áo, lúc quay người đổ nước bọt xà phòng suýt nữa bắn tóe tung khắp người Điển Điển nằm mơ.
“Tránh ra coi.” Lật Đình nói.
Điền Điển vừa đánh răng vừa nhìn gương mặt thờ ơ của cậu, phồng miệng lên: “Lật Tử! Sao mày không có tí tẹo tế bào lãng mạn nào vậy, cho dù mày không biết làm ra, nhưng có chút bất ngờ mong đợi cũng được!”
“Tao không biết lãng mạn?” Lật Đình bị y quấy rầy kinh khủng, quay đầu trừng người đánh răng không khóa nước, “Nhưng mày lại lãng phí, tao sẽ làm ra chút bất ngờ cho mày.”
Điền Điển bị dọa đến mức trực tiếp lau miệng chuồn về phòng.
Lật Đình giặt quần áo xong đi ra ngoài trông thấy những nhân viên phục vụ khác của căn phòng bên cạnh cũng đang nói chuyện năm mới, phần lớn bọn họ đều không phải người địa phương, được nghỉ sẽ muốn về nhà, Lật Đình lắng nghe các loại kế hoạch và chuẩn bị vui vẻ của họ, tựa như cũng không hiểu được tâm tình chờ mong này.
...
Phương Hòe Ninh chưa thi cuối kỳ, Lật Đình lại có, lúc ra khỏi phòng thi lại gặp Lương Ngọc ở bên ngoài.
Lương Ngọc cho cậu một tờ giấy: “Tôi có người bạn cho tôi, ở khu C, mặc dù là câu lạc bộ tư nhân nhưng cũng rất chính quy, nơi hát karaoke của kẻ có tiền, khá nhiều người nước ngoài, trước đó còn tổ chức cuộc thi hát. Họ cần người trong dịp tết, lương theo giờ của người phục vụ có thể được một trăm năm mươi đến hai trăm mỗi giờ, còn chưa cộng tiền boa, nếu biết ngoại ngữ sẽ cao hơn.” Lúc này khó tuyển người, nhưng Lương Ngọc biết Lật Đình không có đắn đo này, tiền lương ngày nghỉ lễ gấp đôi luôn là thích nhất của cậu, năm mới cũng không ngoại lệ.
Có điều lần này Lật Đình cầm tờ đơn lại không nói gì.
“Sao vậy? Không có thời gian?”
Lương Ngọc quan sát đến biểu cảm của Lật Đình, những năm gần đây đối phương luôn độc lai độc vãng, Lương Ngọc ít nhiều có thể nhận ra được gia đình cậu không hòa thuận, lần này ăn tết lại đột nhiên có việc rồi?
Lương Ngọc ngập ngừng giây lát không nhịn được hỏi một câu: “Cậu sẽ không… có bạn gái chứ?”
Lật Đình đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hiếm khi mờ mịt nhìn lại đối phương, thoáng cái không nghe rõ người trước mắt nói gì.
Lương Ngọc bị đôi mắt vừa to vừa giống mắt mèo nhìn, không khỏi đỏ mặt.
“Tôi…”
Lật Đình chỉ cảm thấy kỳ lạ, vừa định nói chuyện, một tiếng gọi khẽ đã cắt ngang cậu.
“Đình Đình.”
Lương Ngọc và Lật Đình cùng quay đầu, đã thấy một anh chàng cao lớn đẹp trai đứng ở đầu hành lang phòng học của bọn họ, tầm mắt có phần nghiêm túc nhìn mình chòng chọc, mấy giây sau mới chuyển sang Lật Đình, ánh mắt dịu dàng ngay lập tức.
“Đình Đình…” Hắn lại gọi một tiếng.
Sau đó Lương Ngọc đã thấy Lật Đình đi thẳng về phía hắn.
“Câu lạc bộ đó…” Lương Ngọc vẫn chưa nhận được kết quả.
Lật Đình nghiêng đầu: “Để sau hẵng nói.”
Bỏ lại câu này, cậu đã rời đi với anh chàng kia.
“Anh làm gì vậy?” Đi xuống lầu, Lật Đình mở miệng hỏi.
Không biết Phương Hòe Ninh đang nghĩ gì, không trả lời ngay lập tức, cho đến khi Lật Đình hỏi lại hắn mới hoàn hồn.
“À, đúng lúc rảnh rỗi, ghé thăm em một lát.” Hắn chú ý đến thời gian thi của Lật Đình trong ghi nhớ của nông trường nhỏ, sau khi Phương Hòe Ninh tính toán một hồi, cố ý dành ra buổi chiều.
“Người kia… cô gái vừa nãy là bạn học của em à?” Phương Hòe Ninh làm như tùy ý hỏi.
Lật Đình “Ừ” một tiếng: “Sao vậy?”
Phương Hòe Ninh thầm nghĩ, em không nhìn ra người ta thích em hả? Lần trước mình đụng phải hai người này đã cảm thấy thái độ có chỗ nào đó không đúng, lần này xác định hơn. Có điều nhìn thấy gương mặt lạnh lùng không quan tâm chút nào của Lật Đình, Phương Hòe Ninh lại lập tức nhét trái tim chua loét kia về, có đôi khi hắn sẽ đau lòng với sự khép kín đường qua lại tình cảm của mèo con trên việc giao tiếp giữa các cá nhân, nhưng có khi lại sẽ không nhịn được ích kỷ có phần vui mừng, đường qua lại này dường như mèo con chỉ mở ra với hắn.
Tuy rằng quá trình mở ra quay đầu nghĩ đến cũng là mơ mơ hồ hồ, giống như đại vận từ trên trời rơi xuống, nhưng không trở ngại hắn mỗi lần nhớ tới đều mỗi lần đắc ý một phen.
“Không có, hỏi đại thế thôi.” Phương Hòe Ninh bình tĩnh nói.
Lần trước hắn tới đây vội vội vàng vàng vì chặn Lật Đình, lần này Phương Hòe Ninh cũng rất muốn đi khắp nơi nhìn xem, dù sao cũng coi là trường học của mèo con.
Lật Đình không có ý kiến gì với chuyện này, Phương Hòe Ninh muốn xem thì xem thôi, cậu dẫn người một mạch xuyên qua giữa mấy tòa nhà, hôm nay thi hai đợt đều kết thúc rồi, phần lớn sinh viên trong trường đều đã rời đi, lầu dạy học cũng trông rất vắng vẻ.
Vượt qua dự đoán của Phương Hòe Ninh chính là, Lật Đình cực kỳ hiểu ngôi trường này, cậu là một người phóng khoáng trốn học một học kỳ cũng chẳng đến thăm được mấy lần, thậm chí ngay cả phòng thí nghiệm trước kia là phòng học nghe nhìn, sân thể dục cũ bị đổi thành nhà kho lúc nào cũng biết.
“Hồi năm nhất đại học, nghiêm túc đi học nửa năm.” Đi vào phòng học ở cầu thang nào đó cuối hành lang, đối mặt với sự nghi vấn của Phương Hòe Ninh, Lật Đình giải thích một chút.
Nghĩ cũng biết, trăm cay nghìn đắng tích góp được học phí, sao cậu có thể không muốn chăm chỉ học chứ, nhưng dường như duyên phận của Lật Đình và lớp học không sâu, đầu tiên là quan hệ với bạn học không hòa hợp, dọn ra khỏi ký túc, lại bởi vì phải đi làm ít nhiều đã ảnh hưởng đến giờ lên lớp, thêm nữa còn có đối thủ cũ Trình Bằng thỉnh thoảng gây chuyện, nhiều vô số nguyên nhân hoặc chủ quan hoặc khách quan chồng chất, đã biến thành Lật Đình – trùm cúp cua của hôm nay.
Mặc dù ngôn ngữ của Lật Đình thờ ơ, nhưng Phương Hòe Ninh vẫn có thể cảm nhận được thật ra mèo con cũng có chờ mong với cuộc sống vườn trường tốt đẹp, ai không muốn có một thời tuổi trẻ ngây ngô vui vẻ chứ, tiếc rằng cậu đã bỏ lỡ.
Phương Hòe Ninh thỉnh thoảng cũng len lén từng ảo tưởng, Lật Đình thông minh thế kia, nếu như không phải nhất thời bốc đồng vào ngày kỷ niệm thành lập trường năm đó, có lẽ bọn họ cũng có thể trở thành bạn học, có lẽ họ có thể kề vai trong trường, ở cùng ký túc, cùng đi học, cho dù đi ngang qua nhau quay đầu lại nhìn nhau cười một cái cũng tốt. Chẳng qua ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, Lật Đình thực tế như vậy, e rằng đã ném điều không thể nào này ra sau đầu từ lâu rồi.
Mà bọn họ tuy không đi đại lộ Dương Quan [1], lại tự mở ra một con đường giống nhau, cuối cùng giao nhau ở điểm cuối cùng.
Có thể gặp nhau, cũng rất tốt.
Phương Hòe Ninh quay người ngồi xuống trước bàn học của hàng thứ hai, nhìn Lật Đình phía trước, chân thành nói: “Vậy… bạn học này, có thể mượn vở ghi tiết học lúc nãy không?”
Lật Đình dừng một lát, lắc đầu: “Không thể.”
Phương Hòe Ninh thành khẩn: “Tôi lấy cái khác trao đổi với cậu.”
Lật Đình: “Cái gì?”
Phương Hòe Ninh túm lấy cổ tay cậu kéo người ngồi xuống đùi mình, dán lên môi cậu: “Tình nghĩa của bạn cùng lớp…”
Lật Đình bị hắn vòng quanh eo ngậm lấy đôi môi ôm lấy đầu lưỡi hôn thật sâu, hôn đến hơi thở gấp rút, hôn đến mức trạng thái của hai người cũng bắt đầu không đúng.
Lật Đình miễn cưỡng thoát thân ra, lẩm bẩm nói: “Cậu đi nhầm lớp học rồi.”
Phương Hòe Ninh: “Thế à, vậy lát nữa đổi phòng học khác lại tiếp tục…”
Lật Đình: “…”
...
Đi ra khỏi trường học, hai người lại đi ăn tối sau đó quay về cư xá Hữu Hữu trời đã tối.
Trước khi Lật Đình lên lầu, Phương Hòe Ninh nói: “Sau hai ngày nữa anh bắt đầu nghỉ.”
Lật Đình “À” một tiếng.
Phương Hòe Ninh lưỡng lự: “Anh phải… về nước A một chuyến.”
Lật Đình nhìn hắn.
Phương Hòe Ninh: “Ba mẹ hy vọng anh có thể về thăm họ.”
Lật Đình thò tay vào túi áo, tìm tới tờ giấy Lương Ngọc cho cậu ở bên trong.
“Thật ra anh rất muốn để em về cùng anh, nhưng anh biết… bây giờ vẫn quá sớm.”
Lật Đình nắm nắm tờ giấy kia.
“Cho nên, ” Phương Hòe Ninh cúi đầu xuống đến gần hôn khóe miệng Lật Đình một cái, “Anh sẽ qua sớm hơn, cũng chỉ bốn năm ngày, trước giao thừa sẽ quay về, em đợi anh.” Hơn nữa có một số việc hắn cũng muốn nói trước với cha mẹ.
Lật Đình không lên tiếng, Phương Hòe Ninh nhìn vẻ mặt thản nhiên của cậu, chẳng biết tại sao đã cảm thấy trong lòng có phần không đành, không khỏi ôm người lại hôn một hồi.
Lật Đình ngoan ngoãn bị hắn hôn tới hôn lui, cậu có thể cảm nhận được sự xoắn xuýt của Phương Hòe Ninh, ngón tay kẹp giấy xoa nhẹ, vẫn buông ra, đổi thành ôm lấy đối phương.
“Biết… rồi…” Lật Đình mềm mại nói trong lúc mơ hồ.
Lúc này trong lòng Phương Hòe Ninh mới thả lỏng: “Em đừng ở ký túc, mấy ngày nay ở nhà anh đi.” Nghĩ cũng biết cư xá Hữu Hữu chắc chắn rất vắng vẻ, mặc dù ở nhà mình cũng chỉ có một mình Lật Đình, nhưng dù sao điều kiện cũng tốt hơn nơi này rất nhiều.
Lật Đình suy tư hồi lâu, thiếu kiên nhẫn nhíu mày lại.
Tuy rằng vẻ mặt tràn đầy không vui, nhưng Phương Hòe Ninh biết là cậu đồng ý.
“Anh sẽ quay về.” Phương Hòe Ninh liên tục cam đoan.
** ** ** **
Hôm đó Phương Hòe Ninh đi Lật Đình không đến sân bay tiễn hắn, cho dù đêm hôm trước cậu ngủ ở nhà Phương Hòe Ninh, vả lại hai người anh anh em em không ít, nhưng Lật Đình không thích cũng không quen với chia ly, cậu tình nguyện xem nó như tạm biệt bình thường, không cần làm cho buồn rầu và xúc động như vậy.
Thậm chí cậu còn đến Phong Tín Tử làm việc một ngày, dù chẳng mấy chốc chỗ này sẽ ngừng kinh doanh vài ngày vì nghỉ lễ. Đợi buổi tối về đến nhà, dùng chìa khóa Phương Hòe Ninh cho Lật Đình mở cửa ra.
Trước đây cậu luôn sống trong căn phòng rộng, Lật Đình không thích căn phòng rộng, ban đầu cậu cho rằng căn phòng này coi như vừa phải, nhưng sau khi thiếu một người Lật Đình phát hiện nơi này cũng rất rộng.
Lật Đình đặt bánh bao mua ở tiệm bánh bao lên bàn, cậu lười nấu, muốn dùng cái này làm bữa tối.
Nhưng vừa ngồi xuống cạnh bàn ăn, điện thoại bỗng vang lên.
Lật Đình lấy ra nhìn, là thông báo của nông trường nhỏ.
F: Ăn cơm chưa?
Lật Đình giật mình, không phải người này đang ở trên máy bay ư?
Không đợi cậu trả lời, những lời tiếp theo lại tới.
F: Trong tủ lạnh có điểm tâm, hâm nóng bằng lò vi sóng là được.
F: Mấy ngày sau cũng có, mỗi ngày đều sẽ đưa tới, không ăn sẽ lãng phí.
F: Không được ăn bánh bao.
Lật Đình hiểu rồi, đây không phải là tin nhắn thời gian thực, đây là lời dặn dò đặt thời gian người nào đó biên tập, cố ý gửi đến vào giờ cơm.
Trong lòng Lật Đình khẽ động, trên tay vẫn không nghe theo. Nhưng cậu không xác nhận, tin nhắn “Không được ăn bánh bao” sẽ cách mười phút bắt đầu nhắc nhở một lần, tinh tang tinh tang, miệt mài.
Lật Đình im lặng, chỉ có thể nhắn lại.
L: Biết rồi.
F:
Lật Đình thầm nghĩ, cái này thực sự cao cấp như vậy, hay là đối phương lần mò rõ ràng thói quen sinh hoạt của cậu?
Lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, nhận ra đều được đặt ở mấy nhà hàng nổi tiếng gần đó, hâm nóng lên là có thể ăn, Lật Đình một bên nhìn cái phần mềm lưu manh kia, một bên giải quyết bữa ăn đến thấy đáy.
Ăn cơm xong cũng tắm xong, Lật Đình lên giường nghỉ ngơi, trên giường đặt hai cái gối, loáng thoáng còn giống như ngửi được mùi hương cỏ chanh sót lại.
Lật Đình trở mình, nông trường nhỏ lại vang lên.
F: Đồ đạc trong nhà, nếu như em không tìm thấy đợi sau khi anh xuống máy bay có thể gọi điện cho anh.
F: Nếu như cần dùng gấp cũng có thể gõ từ khóa tìm kiếm, đại khái là anh liệt kê một bảng lưu trữ, sẽ tự động trả về vị trí.
F: Còn có hướng dẫn sử dụng đồ điện cũng có thể truy vấn.
Lật Đình bóp điện thoại, chậm rãi gõ chữ trong khung trả lời.
L: Phiền.
Vua F trả lời ngay.
F: ️
L:
F: ️
L: Hate you.[2]
F: ️
L: Dài dòng
F:
️
L: Trả lời gì cũng là trái tim hả?
F:
️
L: Nhớ anh
F: Anh cũng nhớ em.
— — —
[1] Đại lộ Dương Quan: thành ngữ vốn chỉ đường lớn ngày xưa đi qua Dương Quan dẫn đến Tây Vực, sau đó nói về con đường giao thông thuận lợi và con đường ngay thẳng, cũng chỉ lối ra, cách làm tốt lại là “đường Dương Quan”. Dương Quan tại nay Cam Túc Đôn Hoàng Tây Nam. Xuất từ « Tống Lưu Ti Trực Phó An Tây » của Vương Duy.
[2] tin nhắn “Hate you” của bạn Đình tiếng trung dịch ra tiếng việt việt là “ghét anh” mà nghe nó cứ thế nào ấy, với cả bạn Đình học ngoại ngữ nên editor để tiếng anh cho nó sang =))
Núi đầu chó tên ban đầu là núi Thạch Các, lại gọi là núi cao. Nằm trong ranh giới thôn Nam Hà Câu huyện Diên Trường, cách thị trấn 62 km, đi hướng nam bắc, dài 3 km, rộng 2km, cao 1200.6m so với mực nước biển. Núi đầu chó là ngọn núi đá với những đặc điểm địa lý đặc sắc nhất ở phía bắc Thiểm Tây, hình dáng nhìn từ xa giống như đầu chó.